Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 304-1




Editor: Quỳnh Nguyễn

"Một khi đã như vậy, tất cả cổ phần Hoàn Vũ danh nghĩa bạn già Tô Thư Lan tôi đây cũng do trưởng tôn Minh Ý thừa kế." Minh Chí Côn trả lời.

Mặc kệ Diệp Tư Cần chấn kinh Minh Chí Côn quyết định bao nhiêu, anh thân là luật sư di sản tự nhiên phải nhớ nguyện vọng của ông.

" Tất cả bất động sản danh nghĩa và trang sức tài khoản bạn già tôi cùng tài sản đều do trưởng tôn nữ Minh Nhất Hạ thừa kế." Minh Chí Côn tiếp tục nói, "Tổ trạch Thủy Đàn Cung Minh gia tôi do cháu hai Minh Nhất Kỳ thừa kế, nhưng bởi vì nó bị bệnh tinh thần, tạm thời không có năng lực hành vi, thay đổi do trưởng tôn Minh Ý quản lý, chờ A Kỳ khôi phục xuất viện lại giao do anh."

" Danh nghĩa tôi tại trong nước có 15 chỗ bất động sản và tất cả tài sản trong tài khoản do đứa con cả và con thứ Minh Văn Hiên và Minh Văn Thức chia đều có được. Tôi cùng bạn già có tám chỗ bất động sản cùng đầu tưở nước ngoài do cháu thứ ba Minh Nhất Sơn kế thừa, bởi vì Nhất Sơn ít tuổi, tại trước anh 26 tuổi do huynh trưởng Minh Ý quản lý. Chờ 26 tuổi do Minh Ý lại giao cho anh."

" Trước kia Hoàn Vũ thành lập, cổ phần đăng kí phân rơi vào trên người mỗi cái thành viên Minh gia, hội nghị cổ đông lúc ấy đã từng lập ước, bởi vì mỗi cái cổ đông là thành viên Minh gia, anh em chị em Minh gia tuổi nhỏ không thể sử dụng cổ quyền Minh gia vẫn do tôi quản lý. Hơn nữa bất luận một người gia nào có thiếu sót lớn hoặc là không thể làm được trách nhiệm, thu hồi cổ quyền. Một năm này, con thứ hai Minh Văn Thức do phạm hình phạt hình sự vào tù, cổ quyền này do tôi thu hồi, hiện do trưởng tôn Minh Ý quản lý. Cháu hai Minh Nhất Kỳ phạm hình phạt hình sự, đồng thời bị nhận định có tật bệnh tinh thần, không thể thực hiện chức trách, cổ quyền này do tôi thu hồi, hiện do trưởng tôn Minh Ý quản lý. Cháu ba Nhất Sơn, tuổi còn quá nhỏ, tạm không thể thực hiện chức trách, chức quyền này do tôi thu hồi, hiện do trưởng tôn Minh Ý quản lý. Khi trưởng tôn Minh Ý xác nhận ba người này có thể sử dụng chức quyền cổ đông khi đó nhìn tình huống giao cho bọn họ."

Diệp Tư Cần một bên nhớ kỹ, trong lòng đã nghiêng trời lệch đất, dựa theo cái tình huống này, về sau Hoàn Vũ chính là Minh Ý một người độc đại, các phái Minh gia đều đã không đủ gây sợ.

Bởi vì nói chuyện quá nhiều, Minh Chí Côn có chút mệt mỏi, hơi thở dồn dập.

Bác sĩ xem ông như vậy, lập tức đeo bình oxy cho ông, kiểm tra tình hình thân thể ông.

"Chờ một chút." Minh Chí Côn muốn đẩy tay bác sĩ, "Luật sư Diệp, tất cả gì đó bên trong tủ sắt ngân hàng đều đã do Minh Ý quản lý, mật mã và cái chìa khóa tôi sẽ giao cho anh, những người khác đều không được mở ra, nhớ lấy."

" Tốt, Minh lão tiên sinh." Diệp Tư Cần trả lời.

Diệp Tư Cần từ phòng bệnh ra, Minh Văn Hiên và Tống Mạn Vân lập tức đi tới: "Luật sư Diệp ba tôi như thế nào?"

" Tinh thần Minh lão tiên sinh cũng không tệ lắm, suy nghĩ cũng không thường rõ ràng." Chẳng thế thì sẽ không nói nhiều như vậy, sửa lại di chúc.

" Ba tôi có phải nói chuyện di chúc cùng cậu hay không?" Minh Văn Hiên nhận thấy được không đúng, lập tức hỏi.

Diệp Tư Cần chỉ là nhợt nhạt cười: "Minh tiên sinh, tôi còn có chuyện đi trước một bước."

"Tư Cần, cậu công tác nhiều năm cho Minh gia chúng ta, nên là biết nặng nhẹ mới đúng, ba tôi đã nói gì với cậu rồi hả?" Minh Văn Hiên lôi kéo Diệp Tư Cần không cho anh đi.

"Minh tiên sinh, thân là một luật sư, Minh lão tiên sinh nói mỗi một câu với tôi tôi cũng không có thể lộ ra nửa câu. Thật có lỗi, cho dù ông ngăn lại tôi, cũng không làm nên chuyện gì." Diệp Tư Cần nói.

Minh Văn Hiên sắc mặt khó coi, ông có dự cảm không tốt, nếu cha sửa đổi di chúc kết quả sẽ không quá tốt.