Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 231-1




Editor: Quỳnh Nguyễn

Ngày kế, lúc Minh Ý rời giường Hinh Hinh còn nằm úp sấp ở trên giường ngủ, trên lưng trắng nõn hoàn mỹ dấu vết loang lổ. Anh đi tới gần hôn gương mặt cô một cái: "Anh đi nấu cơm."

Hinh Hinh không nhìn anh, hôm nay cô còn phải đi làm, nhưng giờ này khắc này cô một chút cũng không nghĩ muốn động, cảm giác chỉ cần vừa động sẽ gặp chua xót đau đớn không được.

Quá đã lâu, cô vùng vẫy đứng dậy, thay đổi quần áo. Chỉ là lúc đi đường chân còn có chút nhuyễn, cả người như là tại bay đi, đêm qua người đàn ông thật sự là giày vò cô tới chết.

Minh Ý đã làm bữa sáng, Tiểu Sâm cũng mặc quần áo cho mình xong, ngồi ở trước bàn ăn chuẩn bị ăn bữa sáng.

"Hinh Hinh, sớm." Tiểu Sâm nhìn đến cô, lộ ra tươi cười.

"Sớm." Hinh Hinh vẻ mặt không quá tự nhiên, ngồi vào đối diện Tiểu Sâm. Nhìn quần áo con trai đổi tốt, cũng rửa mặt tốt, không cần nghĩ là Minh Ý chăm sóc tốt.

Minh Ý chuẩn bị tốt bữa sáng, Hinh Hinh chuyên tâm vùi đầu ăn bữa sáng, còn ăn không ít. Mặc dù nói không nhiều lắm, khí sắc rất tốt, tươi cười cũng tự nhiên rất nhiều. Cô liền ăn hai chén cháo hoa. Tiểu Sâm xem Hinh Hinh khẩu vị tốt, bé cũng ăn bẹp bẹp vẫn còn muốn mang khúc bánh quẩy đi học ăn.

"Cẩn thận biến thành Tiểu Mập Mạp." Hinh Hinh xem con trai.

"Mới sẽ không, hiện tại con lớn, muốn ăn nhiều, đúng không ba ba." Tiểu Sâm vội vàng nhìn về phía Minh Ý.

"Đương nhiên." Minh Ý dùng hộp nho nhỏ đựng thức ăn cho con trai còn đưa vào một cái sandwich, một quả trứng gà. Hoa quả, sữa chua, còn có một trái táo xanh, một chén nước, mỗi dạng chuẩn bị nhét vào trong túi xách của bé.

Hinh Hinh xem Minh Ý làm việc này, trong lòng cảm thán, anh đích thật là ba ba tốt. Đối với Tiểu Sâm cẩn thận như thế, hai cha con ngồi cùng một chỗ động tác đều đã nhất trí như thế, muốn nói bọn họ không phải cha con tuyệt đối không có người tin tưởng.

Ăn xong bữa sáng, Minh Ý đưa Tiểu Sâm đi nhà trẻ trước, lại đưa cô đi làm.

Lúc cô xuống xe, Minh Ý còn nói: "Sau khi tan tầm anh tới đón em."

Hinh Hinh nhìn người đàn ông, gật gật đầu, chuẩn bị xuống xe. Ai biết Minh Ý giữ chặt cổ tay cô không cho cô đi, cô nghi hoặc nhìn anh.

"Có phải nên là có phần bày tỏ hay không?" Minh Ý nói xong, chỉ chỉ môi mình.

Khuôn mặt Hinh Hinh hơi đỏ lên, nhìn xem bên ngoài tựa hồ không ai chú ý tới bên này, cô liền đi tới gần hôn một cái trên môi anh.

Minh Ý cuối cùng thỏa mãn, buông cô ra để cho cô đi làm.

Kết quả cô liền xuống xe, liền nhìn đến Dương Tại Xuân đang nhìn bọn họ, Minh Ý cũng nhìn đến Dương Tại Xuân, hướng bà vẫy tay.

Dương Tại Xuân mỉm cười ý bảo, liền đi vào cùng Hinh Hinh.

" Hôm nay Dương kiểm không lái xe sao?" Cùng Minh Ý thân thiết bị thấy được, Hinh Hinh có chút mất tự nhiên, cô ho nhẹ một tiếng hỏi.

"Xe đưa kiểm tra, cho nên bắt xe tới đây." Dương Tại Xuân đánh giá Hinh Hinh, "Em cũng biết không biết bao nhiêu người trong viện hâm mộ em, hâm mộ em có chồng vừa nhiều tiền lại chu đáo."

Hinh Hinh vội nói: "Chồng Dương kiểm khẳng định càng săn sóc."

Dương Tại Xuân cười: "Tôi và ông xã đều là vợ chồng già, sao có thể so với vợ chồng tân hôn với các em."

Hinh Hinh bị nói không tốt lắm, đành phải không tiếp đề tài này.

Trở lại Luật Chính Tư cô bận rộn không thể ngừng, Tiểu Nam tiến vào nói liên hệ với Nhạc Vi, mười giờ sẽ tới Luật Chính Tư chịu thẩm vấn. Hinh Hinh gật gật đầu.

Nhạc Vi xuất hiện tại phòng thẩm vấn Luật Chính Tư, vẻ mặt cô có chút giật mình. Cô ta bị Minh Ý giam một ngày hai đêm, thần kinh cả người đã ở vào tan vỡ.

Lúc cô được thả ra, cô đạt được chỉ lệnh tới Luật Chính Tư, cô thậm chí không biết cô vì sao muốn tới nơi này.

Lúc Mậu Hinh mặc đồng phục kiểm sát trưởng tiến vào, cô ngẩng đầu nhìn, đột nhiên cảm thấy được hít thở không thông.