Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 214-3




Editor: Quỳnh Nguyễn

"Tôi không thể đi vào với cô, quẹo trái phía trước hộ thứ ba, tôi đoán Cổ Bá liền ở đàng kia." Nhạc Vi nói, "Tôi đi cùng cô sẽ làm lộ rồi."

Hinh Hinh không miễn cưỡng, cô chậm rãi đi qua. Nhà cửa một hộ phía trước có vẻ cũ, cánh cửa hờ khép, cạnh cửa bày hai cái ghế dựa, phía trước trồng một gốc cây rất lớn.

Cô gõ cửa một phen, liền nghe được có người hỏi một câu: "Người nào nha?"

Hinh Hinh không theo tiếng, mà là chậm rãi đẩy cửa ra.

Một cái lão phu nhân hơn 70 tuổi đi tới, thấy Hinh Hinh có chút ngoài ý muốn, dùng khẩu âm bản địa hỏi: "Cô tìm ai a?"

"Tôi tìm cổ tiên sinh." Hinh Hinh đánh giá gian phòng, trong phòng cực kỳ đơn sơ, gia cụ nhìn đều là rất cũ kỷ.

"Nơi này không có Cổ tiên sinh." Lão phu nhân vẻ mặt không được tự nhiên, lập tức nói.

Hinh Hinh nhìn đến một người chợt hiện phía trước cửa phòng, cô mắt sắc, không để ý tới lão phu nhân này, lập tức vọt đi vào.

Cô quả nhiên thấy Cổ Bá, Cổ Bá nhìn như già đi mười tuổi, mặc áo khoác vải bông màu xám, phía dưới là quần dài xanh biếc, tóc hơi có chút xám trắng.

"Cổ Bá tiên sinh, ông trốn ở chỗ này để cho chúng ta tìm vất vả." Mậu Hinh nói.

Cổ Bá quay đầu nhìn về phía Mậu Hinh, đôi mắt lộ ra giận tái đi: "Mậu kiểm sát trưởng, thật lợi hại, cư nhiên tìm tới chỗ này. Là ai nói cho cô?"

"Người nào nói cho tôi biết kỳ thật cũng không trọng yếu, không phải sao?" Hinh Hinh nói, "Quan trọng là..., tôi tìm được ông, quan trọng là..., tôi có lời cũng muốn hỏi ông."

"Tôi không có gì có thể nói với cô." Vừa thấy đến Mậu Hinh, ông đã nghĩ đến con trai của mình, tức giận kia tự nhiên liền trồi lên rồi.

"Nơi này của tôi có một tấm hình, tôi muốn để cho ông xem." Hinh Hinh bày ảnh chụp bị mình phục chế, "Người trong ảnh chụp này là ông sao?"

Cổ Bá có chút hồ nghi, lấy quá ảnh chụp đến xem, xem xong ông khẽ biến sắc mặt: "Làm sao cô có thể có tấm hình đây?"

"Tôi làm sao có tấm hình này cũng không trọng yếu, tôi chỉ là có cái thắc mắc muốn hỏi ông." Hinh Hinh nhìn Cổ Bá hỏi, "Bên trong này có một người kêu Mậu Bằng Bác, ông biết sao?"

Cổ Bá hơi hơi lui về phía sau một bước, không khỏi đánh giá Mậu Hinh: "Cô là con gái Mậu Bằng Bác?"

"Không sai, tôi là con gái Mậu Bằng Bác." Hinh Hinh nói.

"Mà lại không ai nhắc đến với tôi." Cổ Bá hơi hơi hoảng thần, ông nhìn Mậu Hinh đột nhiên nở nụ cười, "Tôi đã nói, nhìn cô có vài phần nhìn quen mắt, cô và vợ Mậu kỹ sư có vài phần giống nhau."

"Vậy ông biết cha tôi rồi." Hinh Hinh kềm chế tâm điên cuồng.

"Chúng ta là nhận thức, hai mươi mấy năm trước tôi công tác tại sở nghiên cứu kỹ thuật nguồn năng lượng Tân Thị, là đồng nghiệp Mậu công." Cổ Bá trả lời.

" Mười hai năm trước cha tôi bởi vì tiết lộ tin tức kỹ thuật nguồn năng lượng bị bắt, sau cùng tự sát ở trong ngục, ông biết chuyện này sao?" Hinh Hinh hỏi lại.

"Tôi biết, lúc ấy kia sự kiện nháo cực kỳ lớn. Sau khi Mậu công vào tù tôi có một cái cơ hội đi nước ngoài nghiên cứu, sau đó đi nước ngoài rồi." Cổ Bá nói.

"Khéo như vậy, cha tôi có chuyện ông đi nước ngoài." Hinh Hinh nhìn chằm chằm Cổ Bá.

"Mậu Hinh, hôm nay cô tới hỏi tôi, thân phận của kiểm sát trưởng vẫn lại là thân phận con gái Mậu công." Cổ Bá trái lại vẻ mặt trấn định hỏi.

"Đều có." Hinh Hinh hỏi, "Ông cảm thấy được cha tôi là vì lợi ích trước mắt bán đứng nguyên tắc nghề nghiệp sao?"

"Ai biết được? Người có khả năng trước một giây vẫn lại là người tốt, một giây sau bởi vì lợi ích buông tha toàn bộ. Năm đó vụ án phát sinh chúng ta đều đã cảm thấy được không tin, dù sao Mậu công là một cái nghiên cứu viên kỹ thuật đặc biệt xuất sắc. Nhưng đã xảy ra chính là đã xảy ra, tôi nhớ rõ sau cùng anh cũng nhận tội rồi. Có lẽ, đây là nhân tính." Cổ Bá cười lạnh nói.

"..." Hinh Hinh biết ông nói khẳng định không phải lời nói thật, nhưng trước mắt cô cũng không có chứng cứ chứng minh ông nói dối.