Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 195-2




Editor: Quỳnh Nguyễn

Xa xa nhìn mặt anh, cô đột nhiên hối hận, hối hận vì sao muốn gả cho anh? Hối hận vì sao muốn kìm lòng không đậu ái muội cùng anh như vậy? Hối hận vì sao để cho Ninh Vĩ Trạch sắp xếp mình ở tại dưới lầu anh?

Lúc dưới lầu anh, chẳng lẽ cô không nghĩ sẽ cùng anh gặp sao?

Mậu Hinh nha, Mậu Hinh, cô là người dối trá nhất, cô một mực lừa mình dối người.

Cô rời khỏi Hoàn Vũ, đi nghĩa địa gặp mẹ. Lúc mẹ chết, Minh Văn Hiên mua mộ huyệt cho mẹ tại công viên tưởng niệm, bà một người cô đơn ở chỗ này.

Cô vỗ về mộ bia, nhịn không được nói nhỏ: "Mẹ, vì sao phải làm như vậy? Mẹ có nghĩ tới mẹ hy sinh chính mẹ như vậy sẽ chỉ làm con càng đau đớn hay không. Con không cần mẹ hy sinh như vậy, chưa bao giờ muốn."

Cô đang nói nhỏ, trên trời mưa xuống tới, trời nhanh chóng đen. Ban đêm nghĩa địa càng phát ra yên tĩnh đáng sợ, mưa đánh vào trên thân thể cô, cô đột nhiên cười rộ lên.

Ban đêm hai mươi năm trước, cô vĩnh viễn đều đã nhớ rõ, cũng là mưa lớn như vậy, mẹ ôm cô đứng ở ngoài cửa lớn Minh gia. Buổi tối ấy vô cùng đen, mưa vô cùng lớn, mẹ ôm cô đi tới thật lâu, cô ở trong lòng mẹ nhìn không tới đường phía trước.

Sau đó cửa Minh gia mở, mẹ từng bước một ôm ấp cô đi vào. Khi đó cô cảm thấy được gian phòng Minh gia rất lớn, không khí cực kỳ ấm áp, quần áo trên người Minh gia rất xinh đẹp.

Cô thò ra mặt tò mò mặt, sau đó mẹ cầu xin, cầu xin Minh Văn Hiên thu lưu các cô.

Nếu có thể lặp lại một lần, thật sự có thể lặp lại một lần, cô nhất định sẽ cầu mẹ. Không cần tiến vào nơi này, nơi này là cái địa ngục, đi vào Vạn Kiếp Bất Phục.

Nhưng mẹ vẫn lại là đi vào, bà lộ ra tươi cười lấy lòng, kêu một tiếng anh Văn Hiên.

Minh Văn Hiên là kẻ giả trá, tiếp nhận mẹ. Khi đó trên người mẹ mang theo khí chất nhu nhược, chọc người mến yêu. Cô nhỏ, cô không hiểu, về sau cô cũng dần dần hiểu, mẹ hy sinh gì đó quá trọng yếu mới đổi lấy yên ổn của cô.

" Mẹ, mẹ nói cho con biết, hiện tại con phải làm gì? Con có thể làm sao bây giờ a?" Hinh Hinh nói nhỏ, "Con không biết con có thể làm sao bây giờ? Con không biết tiếp tục kéo dài như thế nào?"

Mưa chìm ngập tiếng của cô, bầu trời chém ra một đạo tia chớp, giống như tất cả đất đai đều bị xé tan rồi. Hinh Hinh chỉ có thể ghé vào bên mộ, thấp giọng khóc.

Minh Ý tìm đến Mậu Hinh đã là mười giờ buổi tối.

Anh tìm khắp tất cả Tân Thị đều đã không tìm được cô. Đầu óc nhao nhao một mảnh, về sau nghĩ cô có thể đi gặp mẹ hay không, ôm tâm tư này anh đuổi tới nghĩa địa.

Đến chỗ công viên tưởng niệm, anh bật dù, từng bước một hướng bên mộ Bạch Ngưng. Lúc này mưa còn rất lớn, anh đi qua quả nhiên thấy một bóng dáng nho nhỏ.

Cô ghé vào bên mộ, người giống như hòa hợp một khối cùng bóng đêm, lỗ tai Minh Ý luôn luôn thính, trừ bỏ tiếng mưa rơi tiếng sấm anh còn nghe được khóc ròng của cô.

Anh đi qua, buông xuống ô dù, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Có người đụng chạm cô, để cho thân thể của cô run lên một phen, cô ngẩng đầu, mặc dù đêm đã khuya, mặc dù mưa rất lớn, lúc tia chớp nơi xa tiếp xuống, cô thấy rõ ràng mặt anh.

"Anh..." Cô dùng lực đi đẩy anh, "Anh..."

"Về nhà." Anh không cho cô động, muốn ôm ngang cô.