Editor: Quỳnh Nguyễn
"Ông nội, ba, mẹ, chúng con về rồi.". Minh Ý trái lại bình thản ung dung, dường như cả đêm qua không nhận điện thoại của ông căn bản không phải mình.
Minh Chí Côn thấy ba người bọn họ, đứng ở trước mặt mình, thật sự tựa như người một nhà.
"Ừm!". Minh Chí Côn chỉ đáp lại một tiếng, "Ngồi đi!".
"Anh, Tiểu Bạch của em đâu?". Lúc này Minh Nhất Hạ dẫm giày cao gót xuống lầu, "Anh giấu Tiểu Bạch của em ở đâu?".
"Chờ Trâu phu nhân xuất viện hơn nữa bày tỏ không truy cứu trách nhiệm của em, hơn nữa Tiểu Bạch không có vấn đề gì khác thường, anh sẽ suy xét trả nó cho em. Nhưng mà một khi Tiểu Bạch có gì khác thường khiến nó cắn người, anh sẽ trực tiếp đưa đi chợ chó.". Minh Ý mặt không chút thay đổi nói.
"Sao anh có thể như vậy, Tiểu Bạch không cố ý, là Trâu phu nhân kia trêu chọc nó.". Minh Nhất Hạ cực kì bất mãn kêu to, "Mậu Hinh đã hại chết Đại Bạch của em, em tuyệt không cho phép anh lại thương tổn Tiểu Bạch của em.".
"Thực ra tôi xem video clip Tiểu Bạch cắn người, bộ dáng nó cắn người giống năm đó cắn tôi, lần này tra rõ ràng nguyên nhân Tiểu Bạch cắn người cũng có thể tra ra nguyên nhân năm đó Đại Bạch cắn tôi, thậm chí có thể làm rõ ràng vì sao Đại Bạch chết, trả công bằng cho tôi.". Mậu Hinh nói.
Minh Nhất Hạ không nghĩ tới Mậu Hinh sẽ nói như vậy, vẻ mặt hơi bất ngờ.
"Chuyện năm đó là thế nào người nào đều rõ, hôm nay là ngày đầu tiên kết hôn các con về nhà, đừng nói những thứ này.". Tống Mạn Vân nói, "Lại đây ngồi đi!".
Ba người bọn họ ngồi trên ghế sofa, ánh mắt Tống Mạn Vân nhìn Tiểu Sâm, nói: "Sau khi kết hôn các con ở trong nhà đi, mẹ bảo thím Lý chuẩn bị phòng cưới cho các con.".
Ở đây, Mậu Hinh nghĩ cũng không muốn nghĩ, nhưng cô không nói lời nào.
"Mẹ, chúng con ở hoa viên Tân Giang, nhà cửa con và Hinh Hinh cũng ở kia, Tiểu Sâm đi nhà trẻ cũng thuận tiện.". Minh Ý không chút khách khí nói.
"Ở nơi này cũng không có gì bất tiện, nếu thật sự bất tiện, có thể sắp xếp lái xe cho Hinh Hinh.". Minh Chí Côn nói, " Ông xem vẫn ở lại tốt hơn, còn chăm sóc lẫn nhau.".
"Sau này hãy nói đi!". Minh Ý không muốn bàn nữa, trước đó chuyện này đã có chung nhận thức với người nhà, không rõ vì sao bọn họ nhắc lại chuyện cũ.
"Cái này sao có thể...". Tống Mạn Vân không muốn bỏ qua, lại thấy chồng nháy mắt, cũng chỉ đành nhịn xuông.
"Hôm nay Nhất Kỳ có thể xuất viện, lát nữa đi đón anh xuất viện, giữa trưa người một nhà ăn bữa cơm đi!". Minh Chí Côn mở miệng nói, "Tối nay bà nội cháu cũng tới đây.".
"Được.". Minh Ý gật đầu, anh tôn trọng bà nội, từ nhỏ bà nội tốt với anh. Chỉ là thân thể bà nội không tốt lắm, bình thường cũng không xuất hiện.
"Ba, ăn cơm ở nhà đi, người một nhà khó có được có thể ăn một bữa cơm.". Minh Văn Hiên nói.
"Ừm.". Minh Chí Côn bày tỏ đồng ý.
"Chúng con trở về phòng nghỉ ngơi một lát trước, thay quần áo.". Minh Ý nói xong, nắm tay Mậu Hinh và Tiểu Sâm lên lầu.
Lại vào ngôi nhà này, tình cảm trên mặt Mậu Hinh phức tạp, cô đã từng chạy khỏi nơi này giống như thoát khỏi địa ngục, ai ngờ đến có một ngày lại trở về chỗ này!
Mậu Hinh theo Minh Ý lên lầu, bước chân nặng chịch, ngôi nhà này có quá nhiều hồi ức, áp lực thống khổ, đương nhiên còn có tình yêu ngây ngô nảy sinh.
"Hinh Hinh, mẹ lớn lên ở đây sao?". Tiểu Sâm vào phòng Minh Ý liền hỏi.
"Ừm.". Mậu Hinh nhìn phòng Minh Ý cũng chưa thay đổi, người Minh gia coi như bố trí phòng tân hôn, chăn đỏ thẫm, phía trên còn bày kẹo hạt sen.
Cô ngồi vào lên trên, cầm lấy mấy hạt bỏ vào miệng.
Minh Ý ngồi bên cạnh cô, cầm tay cô.