Editor: Quỳnh Nguyễn
"Anh nghĩ bé là nam tử hán, nên có thể tự ngủ một mình.". Minh Ý đi theo, đứng ở cửa nói.
Mậu Hinh quay đầu nhìn người đàn ông, chỉ cảm thấy dưới ánh sáng yếu ớt, ánh mắt người đàn ông đặc biệt sáng dọa người.
Tim cô bắt đầu gia tăng tốc độ, chỉ cảm thấy mình khẩn trương, nói: "Em, em có thể ngủ với Tiểu Sâm.".
"Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta.". Anh từng bước một đến gần, "Em thật sự muốn ngủ với Tiểu Sâm?".
"Anh đừng quên, đừng quên...". Ánh mắt anh dọa người, khiến đầu lưỡi cô bắt đầu thắt lại, mà không thể nói tiếp được nữa.
"Anh đừng quên cái gì?". Anh đứng trước người cô, tay đặt trên vai cô, sau đó cúi đầu.
"Anh đừng quên, đừng quên chúng ta...".
Mậu Hinh còn chưa nói xong, đã bị anh hôn.
Anh vừa hôn cô, chân của cô mềm nhũn, theo bản năng nắm chặt áo sơmi anh. Chờ cô mở miệng, đầu lưỡi của anh chen vào, cô nếm được vị kem đánh răng trong môi anh.
Anh vậy mà đánh răng rồi! Nhưng mà cô còn chưa đánh răng, trong miệng cô nhất định toàn là mùi rượu, nhất định mùi vị không tốt.
Cô muốn đầu lưỡi của anh ra khỏi, sau đó đẩy anh. Kết quả người đàn ông căn bản không để cô đẩy, tay ôm thắt lưng cô ôm cô ra phòng, một tay kia nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Người đàn ông tâm cơ! Minh Ý là người đàn ông tâm cơ, sao cô có thể sơ ý như vậy, cảm thấy mình bị anh lừa rồi.
Anh hôn sâu như muốn hút cả linh hồn của cô ra, đầu lưỡi cô tê rần, miệng cũng bắt đầu đau anh mới buông cô ra. Nhưng mà buông môi cô ra, anh trực tiếp kéo quần áo của cô lên ném xuống, đầu cọ lên cổ cô, chiếm đoạt da thịt trên cổ cô.
(nơi này tỉnh lược hai ngàn chữ, tự tưởng tượng...)
Cuối cùng đợi hai người dừng lại, Mậu Hinh cảm thấy mình chết qua một lần, miệng thở dốc.
Sau đó cô bị ôm lấy, Minh Ý ôm cô đến phòng tắm, hai người cùng nhau tắm bồn.
Mậu Hinh căn bản không mở được mắt ra, dựa vào người Minh Ý mệt mỏi muốn ngủ.
Minh Ý rửa sạch cho cô và mình, thấy khuôn mặt cô phấn hồng, ánh mắt vì đã khóc còn vương hai giọt nước mắt, miệng nhỏ lại càng như anh đào đáng yêu.
Giờ khắc này Mậu Hinh trong mắt Minh Ý chính là trân bảo, không có một chỗ không quý, không có một chỗ không chọc anh thương yêu.
Thỉnh thoảng anh hôn lên gò má cô, Mậu Hinh bị anh hôn không ngủ được, nhíu mày. Cô thật cực kỳ mệt đến chết đi, mí mắt cũng không nâng lên được.
Minh Ý đổi hết khăn trải giường, lau khô thân thể ôm cô về giường.
Hinh Hinh đã hoàn toàn ngủ say, Minh Ý lại không ngủ được. Anh đến phòng con trai nhìn, đắp chăn cho bé rồi mới về nằm bên cạnh Mậu Hinh một lần nữa.
Ôm cô vào lòng, mặt Hinh Hinh áp vào ngực anh, ngủ vô cùng an ổn.
Tâm Minh Ý giống như một cục bông, mềm mại mà an bình. Anh vẫn nhìn chằm chằm người trong lòng, không nỡ nhắm mắt. Có đôi khi không kìm lòng được hôn lên môi đỏ mọng của cô, cô lại không thoải mái dịch người.
Được rồi, anh cực kỳ quá phận, lăn qua lăn lại cô khiến cô cực kỳ mệt, thật sự không nên quấy nhiễu cô.
Anh tắt đèn giường, ôm cô vào giấc ngủ.
Ngày tiếp theo, Hinh Hinh tỉnh lại trời đã sáng, cô mở mắt ra nhìn thấy Tiểu Sâm, Tiểu Sâm nằm úp sấp trên giường nhìn cô không chớp mắt.
"Hinh Hinh, rốt cục mẹ cũng dậy rồi.". Tiểu Sâm nói.
"Tiểu Sâm, mấy giờ rồi...". Mậu Hinh động thân thể một cái, chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn, đặc biệt thắt lưng và chân, căn bản không thể cử động.