Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 150




Editor: Quỳnh Nguyễn

"Đúng, nhị thiếu đến chúc mừng cháu. Chú Minh, sao chú cũng đến?". Nhạc Vi cười hỏi.

Ngực Minh Văn Hiên lửa giận ngập trời, đáng tiếc mình không tóm được chứng cứ thực tế, mà quan hệ ông và Nhạc Vi lại không thể cho người khác biết được, cho nên hiện tại ông không thể nói gì không thể làm gì.

"Nhất Kỳ, con là người có vị hôn thê, cho dù tình cảm tốt với Tiểu Vi, nửa đêm cũng không thể ở cùng nhau được, Nguyệt Đình biết chuyện này trong lòng sẽ nghĩ thế nào?". Minh Văn Hiên nói.

"Ba, ba nói rất đúng, về sau con sẽ chú ý.". Minh Nhất Kỳ vội vàng trả lời.

Ba người đang nói, lại nghe thấy tiếng chuông cửa. Nhạc Vi cảm thấy đau đầu, từ mắt thần ở cửa nhìn thấy đúng là Tống Mạn Vân. Nội tâm Nhạc Vi thấy Tống Mạn Vân thì sợ hãi, vừa thấy bà ta thì chân suýt nữa đã mềm rồi.

"Là dì Tống và Nhất Hạ.". Nhạc Vi nói với Minh Nhất Kỳ và Minh Văn Hiên.

Minh Nhất Kỳ và Minh Văn Hiên biến sắc, hai người này ở Minh gia cũng không dễ chọc.

Nhạc Vi hít sâu một hơi mở cửa, lộ ra tươi cười: "Dì Tống, Nhất Hạ, sao hai người đến đây?".

Tống Mạn Vân không trả lời, trước tiên nhìn thấy Minh Văn Hiên và Minh Nhất Kỳ đều ở đây, mày nhíu chặt lại.

"Sao cha con hai người có thể ở đây được?". Tống Mạn Vân hỏi.

"Cháu...Cháu hẹn Minh nhị thiếu ăn cơm, sau  đó chú Minh gọi điện thoại cho nhị thiếu, vừa lúc chú Minh ở gần đây cho nên liền tới đây cùng ăn cơm.". Nhạc Vi phản ứng cực kỳ nhanh, giải thích nói.

"Trên bàn kia sao chỉ có hai bộ bát đũa?". Sức quan sát Tống Mạn Vân mạnh mẽ, lập tức hỏi.

"Tôi vốn đã cơm nước xong, mà Nhất Kỳ và Nhạc Vi cũng ăn gần xong, tôi tới đây thuận tiện nói kế hoạch làm sạch than đá gần đây của A Nhất với Nhạc Vi và Nhất Kỳ.". Minh Văn Hiên nói.

Đối đáp cực kỳ không chê vào đâu được, nhưng ngay cả Minh Nhất Hạ ngốc như vậy cũng cảm giác sự tình này không đúng, nhưng chuyện không đúng chỗ nào lại không nói ra được.

Trong bụng Tống Mạn Vân tràn đầy lửa giận không thể phát tác, bà nắm chặt quả đấm nói: "Nói xong chưa?".

"Nói xong rồi.". Minh Nhất Kỳ trả lời.

"Vậy về đi, Nhạc Vi là phụ nữ trẻ, hai người đàn ông ở đây muộn như vậy cũng không thích hợp.". Tống Mạn Vân nói.

"Đúng.". Minh Nhất Hạ rốt cục cũng tìm được chỗ để nói, "Nhạc Vi, anh hai có vị hôn thê, nửa đêm cô hẹn anh ăn cơm như vậy cũng không thích hợp.".

"Đúng, chỉ nghĩ đến công việc mà nghĩ chuyện khác, lần sau tôi sẽ chú ý.". Nhạc Vi vội nói.

"Đi thôi!". Tống Mạn Vân nhìn Nhạc Vi, trong đôi mắt kia là tức giận và cảnh cáo, ác ý kia khiến Nhạc Vi rùng mình một cái.

Người Minh gia cùng nhau rời đi, tiễn người Minh gia chân Nhạc Vi mềm xuống. Cô biết mình xong đời, trong mắt Minh Văn Hiên nhìn cô có tức giận, Tống Mạn Vân căn bản hận không thể lột da cô.

Cô xong rồi! Nếu Minh Văn Hiên buông bỏ cô, có Tống Mạn Vân quyết tâm đối phó cô, Minh Nhất Kỳ sẽ không bảo vệ cô.

Toàn bộ hôm nay quá trùng hợp, vì sao Minh Văn Hiên và Tống Mạn Vân đều đến khéo như vậy, hơn nữa không giống như trùng hợp, giống như trước đó nhận được tin tức gì mới phải.

Nhạc Vi lập tức nhớ đến hôm nay đụng phải Mậu Hinh tên sân thượng, chắc cô ta nghe thấy cô nói với Minh Nhất Kỳ, là cô ta báo cho Minh Văn Hiên và Tống Mạn Vân tới đây.

Nhạc Vi tuyệt đối không nghĩ tới, có một ngày cô bị Mậu Hinh bày kế.

Đang nghĩ như vậy, di động của cô vang lên, là Mậu Hinh gọi tới.

"Thế nào? Tối hôm nay hẹn hò thuận lợi không?". Mậu Hinh hỏi trong điện thoại, cô nhìn thấy người Minh gia cùng xuất hiện dưới lầu, sau đó mỗi người lái xe trở về, mới lấy điện thoại gọi cho Nhạc Vi.

"Mậu Hinh, quả nhiên là cô.". Nhạc Vi nghiến răng nghiến lợi.

"Đúng là tôi, tôi không phải cô, chuyện tôi đã làm tôi sẽ nhận. Không giống cô, làm chuyện xấu đều dùng kỹ xảo giá họa.".