Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 142




Editor: Quỳnh Nguyễn

"Sao anh lại tới đây?". Anh trực tiếp vào cửa cô còn chưa quen, nhưng lập tức nghĩ đến chìa khóa là cô đưa cho anh, trong lòng hơi khác thường, vừa rồi anh tiến vào, cảm giác tự nhiên vô cùng thân thiết này khiến cô bối rối.

"Anh xem có cần giúp gì không.". Minh Ý thấy vẻ mặt cô không đúng, "Sao vậy?".

Mậu Hinh nói Vương Thiết Thanh gọi điện thoại tới một lần, Minh Ý từ chối cho ý kiến, nhướng mi một chút nói: "Chuyện này để cảnh sát làm, bọn họ có thể phái người tới bảo vệ em, vậy cũng được.".

"Nhưng mà tóm lại lúc nào cũng bị người nhìn chằm chằm.". Mậu Hinh nói.

Minh Ý nhẹ nhàng ôm cô: "Nhận đồ vừa thu lại, trước tiên đến chỗ anh rồi nói tiếp.".

Mậu Hinh chỉ tùy ý thu thập mấy bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày rồi lên lầu với Minh Ý.

Giữa trưa, Minh Ý làm mỳ sợi cho bọn họ, ăn xong đồ ăn Trung Quốc, điện thoại Minh Ý vang lên, anh còn có rất nhiều việc phải xử lý.

"Anh đi làm đi, em ở nhà chăm sóc Tiểu Sâm.". Mậu Hinh nói.

"Có hứng thú đến công ty với anh không?". Minh Ý lo lắng mẹ con bọn họ xuất hiện ở công ty, liền hỏi.

Đến Hoàn Vũ? Mậu Hinh nghĩ ở Hoàn Vũ khẳng định sẽ gặp phải một số người, thật sự không phải một chuyện vui vẻ, có chút do dự.

"Hay lắm, Hinh Hinh, bên cạnh công ty chú Nhất có một chỗ vui chơi, chúng ta có thể đi chơi.". Tiểu Sâm nói.

"Buổi chiều anh rảnh, em và Tiểu Sâm có thể nghỉ ngơi ở văn phòng anh.." Anh nói, "Buổi tối chúng ta lại ăn cơm cùng nhau.".

Mậu Hinh nhìn Tiểu Sâm bừng bừng hứng thú, cuối cùng cô vẫn là đồng ý.

Ăn xong cơm trưa, Minh Ý chở họ đến Hoàn Vũ.

"Chỗ anh nghỉ ngơi em có thể uống trà đọc sách.". Lúc vào thang máy Minh Ý nói với cô.

Mậu Hinh đặc biệt xa lạ với Hoàn Vũ, cô căn bản không muốn tới chỗ này, vào thang máy không hề thiếu công nhân mới vừa cơm nước xong trở về, nhìn thấy Minh Ý nhao nhao tới chào hỏi.

Rất nhiều người đã từng gặp Tiểu Sâm, thấy Mậu Hinh lại tò mò.

Tự nhiên trong lòng suy đoán, đây có phải bạn gái Minh tổng hay không?

Mậu Hinh biết rất nhiều người chú ý mình, nhưng cô coi như không phát hiện, mắt nhìn phía trước mặt không chút thay đổi.

Trở lại văn phòng, Minh Ý bảo Tạ Tạ tiếp đón Mậu Hinh, mình đi họp.

"Mậu kiểm, cô muốn đọc sách gì không?". Tạ Tạ hỏi.

Mậu Hinh nói tên sách, bảo Tạ Tạ cầm quyển sách cho mình và Tiểu Sâm, cô dẫn Tiểu Sâm đi đọc sách.

Cô ngồi xuống đọc sách, Tiểu Sâm an tĩnh lại cũng là một đứa trẻ cực kỳ yên tĩnh, bé ngồi bên cạnh mẹ đọc sách.

Hai người đọc một lúc, Tiểu Sâm bắt đầu mệt rã rời, vừa lúc Tạ Tạ rửa sạch hoa quả đưa lên.

"Để tôi ôm Tiểu Sâm xuống đi!". Tạ Tạ để lại hoa quả nói với cô. "Để bé ngủ dưới lầu.".

"Cảm ơn cô.". Mậu Hinh bày tỏ cảm kích.

Thực ra Tạ Tạ cầu còn không được, cô và Tây Tử đều thích Tiểu Sâm, Tiểu Sâm đáng yêu không chịu được, từ lấu các cô đã muốn ôm lấy, chỉ là không tìm thấy cơ hội.

Tạ Tạ ôm Tiểu Sâm xuống lầu, sau đó Mậu Hinh đọc sách cũng hơi mệt mỏi, quyết định xuống lầu.

Văn phòng Minh Ý ở tầng 39, cả căn nhà 41 tầng, Mậu Hinh muốn đi xuống cũng chỉ có hai tầng. Vì thế cô đi thang bộ. Bên cạnh từng hành lang đều có một phòng chứa đồ, Mậu Hinh mới đi được mấy bước thì nghe thấy giọng nói quen thuộc.

"Nhị thiếu, hiện tại lá gan anh càng lúc càng lớn rồi!".

Mậu Hinh vừa nghe giọng này lập tức nhận ra là Nhạc Vi. Người phụ nữ này bằng tuổi cô, cùng lớn lên ở Minh gia, đối với giọng cô ta cô chỉ cần nghe thấy một âm tiết đã có thể nhận ra.