Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 139




Editor: Quỳnh Nguyễn

Mậu Hinh ôm con trai, vừa quay đầu quả nhiên thấy chiếc xe kia quay đầu kịch liệt, hiển nhiên muốn lao về phía này.

Lại có người muốn cô chết! Không cho phép nghĩ nhiều, cô ôm con trai đứng lên hướng đường có người chạy, lúc này người không quá đông, chiếc xe kia muốn lao tới.

Giữa ban ngày ban mặt muốn giết người như vậy, rốt cuộc là ai dám làm như vậy, mà còn là truy sát.

Ven đường còn có người đi đường, họ đều sợ hãi, nhao nhao né tránh. Người qua đường cũng không biết có chuyện gì đang phát sinh, không ai dám đứng ra.

Tiểu Sâm thấy xe kia lao tới, linh động mở valy tiền ra.

"Oa, Hinh Hinh, tiền của chúng ta rơi.". Một màn tiền giấy màu đỏ bay ra, gió nhẹ thổi qua liền tán loạn khắp nơi.

Không ít người qua đường thấy trên mặt đất đều là tiền bạc, lập tức tới nhặt, nhiều người nhặt tự nhiên sinh ra cướp đoạt. Người trên lối đi bộ càng nhiều, tự nhiên gây trở ngại cho chiếc xe kia lao tới đây.

Mậu Hinh quả thực bội phục Tiểu Sâm cơ trí, nhưng hiển nhiên người kia vẫn chưa từ bỏ ý muốn dồn cô vào chỗ chết, có hai người từ trên xe bước xuống, lập tức đuổi theo.

Mậu Hinh nắm tay Tiểu Sâm chạy thẳng, giờ phút này lại nghe một tiếng súng vang. Mậu Hinh tự nhận là từng trải việc đời, nhưng giờ phút này đều đã ngẩn ngơ, ngang nhiên nổ súng giết kiểm sát trưởng, quả thực càn rỡ. May là trên đường đông người, một phát súng cũng không bắn trúng cô, ngược lại bắn chết một  người qua đường nhặt tiền.

Một tiếng súng vang, cả lối đi bộ thét chói tai tán loạn, trong lúc này cục diện trở nên càng thêm hỗn loạn.

Sợ hãi càng mãnh liệt, cô quay đầu thấy hai người đàn ông mang kính râm đang đuổi theo, mắt thấy sắp đuổi kịp. Một người trong đó cầm súng, nhắm ngay bọn họ.

Chẳng lẽ hôm nay cô phải chết ở chỗ này sao?

Mới vừa nghĩ như vậy, đột nhiên một xe cảnh sát vũ trang lao tới đây, mấy cảnh sát vũ trang ôm súng lao xuống, hai kẻ kia còn chưa kịp phản ứng đã bị khống chế, lập tức kéo lên xe.

Mậu Hinh đều đã u mê, sau đó cô bị ôm trọn trong lòng một người đàn ông, người đó thấp giọng nói: "Đi!".

"Chú Nhất." Tiểu Sâm nhìn thấy Minh Ý, vốn vừa rồi muốn chạy trốn, giờ khắc này lại cười vui vẻ.

Minh Ý ôm lấy Tiểu Sâm, một tay kia ôm vai Mậu Hinh: "Đi thôi, lên xe.".

" Anh làm sao có thể..." Mậu Hinh nhìn thấy anh quá kinh ngạc, nhưng Minh Ý mặt không chút thay đổi, ôm cô lên xe.

Sau khi bọn họ lên xe, Tạ Tam ở phía trước lái.

"Sao lại như này?", Mậu Hinh hỏi anh.

"Mậu kiểm, có người muốn giết các cô, cô còn không nhận ra sao?". Tạ Tam nói.

"Là Hàn Phương sao?". Mậu Hinh chỉ có thể nghĩ đến Hàn Phương, Hàn Phương cố ý dẫn mình đến nơi này, sau đó phái người giết bọn họ.

"Hàn Phương sẽ không giết người trên địa bàn mình, đừng nói giết kiểm sát trưởng.". Minh Ý trả lời, "Hai người kia đã bị bắt, tra xét sẽ biết rất nhanh."

" Làm sao anh biết chỗ này?". Mậu Hinh hỏi.

"Hinh Hinh, thật ngốc..., không phải con đã nói con gọi chú Nhất tới đây sao?". Tiểu Sâm lập tức nói.

"Anh thực cho bé định vị gps?". Mậu Hinh thực ngoài ý muốn.

"Vâng, chính là cái này.". Tiểu Sâm giơ giơ chiếc đồng hồ trẻ em, "Chú Nhất nói cái đồng hồ này có micro nhỏ, chỉ cần ấn chỗ này có thể liên lạc với chú, chú cũng có thể tìm tới chỗ con."

" Đây là đề phòng, Tiểu Sâm nhỏ như vậy.". Minh Ý giải thích, "May mà Tiểu Sâm cơ trí, chúng ta đến chậm một bước không lường trước được chuyện gì xảy ra."

"Tiểu Sâm thực cơ trí, nếu không phải con mở valy tiền ra, hai sát thủ kia đã sớm đâm chết chúng ta rồi." Mậu Hinh ngẫm nghĩ lại cũng rùng mình sợ hãi