Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 122




Editor: Quỳnh Nguyễn

Tim Mậu Hinh và Minh Ý đều đập mạnh và loạn nhịp vài giây, Tiểu Sâm ngủ  giữa bọn họ, mỗi người một bên, Tiểu Sâm kéo tay bọn họ không rời.

"Có được không, chú Nhất." Vẻ mặt Tiểu Sâm có chút đáng thương nhìn Minh Ý.

"Đương nhiên.". Minh Ý không chút do dự trả lời, anh không từ chối được bất kỳ yêu cầu gì của Tiểu Sâm.

"Hinh Hinh có thể không?". Tiểu Sâm lập tức hỏi mẹ.

"Đương nhiên có thể.". Mậu Hinh biết Tiểu Sâm cực kỳ tín nhiệm Minh Ý, nếu anh ở bên có thể khiến con trai ngủ ngon, cảm thấy an tâm hơn, cô đương nhiên đồng ý.

Hai người và Tiểu Sâm cùng nhau ngủ, Minh Ý và Mậu Hinh cũng không cử động, toàn tâm cùng Tiểu Sâm đi vào giấc ngủ.

Tiểu Sâm không cần người lớn kể chuyện cổ tích, nhưng bé thích nghe Mậu Hinh đọc thơ. Mậu Hinh đọc thơ cho Tiểu Sâm nghe, Tiểu Sâm tựa trong lòng mẹ, nghe tiếng nói của mẹ, chầm chậm chìm vào giấc ngủ.

Trước khi ngủ Tiểu Sâm vẫn còn không quên nói với Minh Ý: "Muốn ở cùng chú Nhất."

"Tốt, chú Nhất sẽ ở bên cháu.". Minh Ý hôn lên trán Tiểu Sâm.

Tiểu Sâm chìm vào giấc ngủ, chờ bé ngủ say, hai người mới từ từ rời khỏi phòng bé.

"Em đi tìm quần áo cho anh.". Mậu Hinh nói với anh.

"Không cần, anh lên trên lầu, lát nữa tắm rửa xong sẽ xuống.". Anh nói.

"Em đưa cái chìa khóa cho anh, em muốn tắm rửa, thu dọn một chút.". Mậu Hinh nói xong, tìm một chiếc chìa khóa dự phòng đưa anh.

Nhìn chìa khóa dự phòng kia, phía trên còn treo con mèo đáng yêu, tâm anh lay động, cầm chìa khóa trong tay, không khỏi vuốt ve, nâng niu trong lòng bàn tay.

"Anh lên trước.". Minh Ý chăm chú nhìn cô, "Có lẽ nhà trẻ tạm thời không mở cửa, Tiểu Sâm đi nhà trẻ cũng không ổn, ngày mai để anh trông bé!".

"Vâng.". Hiện tại cũng chỉ có anh khiến cô yên tâm giao phó Tiểu Sâm.

Minh Ý lên lầu, chỉ một lát sau liền xuống đến nơi, lúc anh bước vào Mậu Hinh đang tắm ở phòng tắm. Anh qua phòng Tiểu Sâm, thấy bé nằm lui vào một góc, chăn rớt một chút, nửa thân thể ở bên ngoài.

Anh nằm nghiêng xuống bên cạnh Tiểu Sâm, đắp kín chăn cho bé, nhè nhẹ vỗ về lên trán: "Đừng sợ, Tiểu Sâm, chú Nhất ở đây!".

Lông mày Tiểu Sâm vốn đang nhíu lại, cảm nhận được Minh Ý vuốt ve, vẻ mặt bé cũng thả lỏng không ít.

Minh Ý nằm ở bên cạnh Tiểu Sâm như vậy, vỗ nhẹ lưng cho bé, mãi đến khi cảm thấy Tiểu Sâm hoàn toàn ngủ say.

Mậu Hinh từ phòng tắm bước ra liền nhìn thấy một cái túi đơn giản của Minh Ý trong phòng khách, liền biết anh đã xuống, cô đẩy cửa phòng Tiểu Sâm liền thấy anh nằm bên cạnh bé. Tiểu Sâm rúc vào lòng anh, như sói con bị kinh hãi cuối cùng cũng tìm được ba ba, được ba ba che chở dưới cánh tay.

Cổ họng cô hơi chua, nhìn hai người họ ở cùng một chỗ, cô lại thấy nước mắt rưng rưng.

Minh Ý cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu cùng cô bốn mắt nhìn nhau, thấy Tiểu Sâm đã hoàn toàn ngủ say, liền đứng dậy đi ra ngoài.

"Giường Tiểu Sâm có hơi nhỏ, chi bằng ôm bé đến phòng em ngủ.". Cô thấp giọng nói.

"Không có việc gì, anh ngủ cùng Tiểu Sâm được.". Minh Ý trả lời, cô mặc áo ngủ màu sâm banh, tóc còn hơi ẩm ướt, "Em sấy tóc đi.".

"Vâng.". Mậu Hinh đi lau tóc, thấy Minh Ý trở lại phòng Tiểu Sâm, cảm xúc trong trong lòng phức tạp.

Chờ cô sấy khô tóc, lại đi vào phòng Tiểu Sâm, phát hiện Minh Ý đã ngủ bên cạnh Tiểu Sâm rồi. Thấy anh ngủ, cô cũng không còn tâm trạng muốn tán gẫu cùng anh nữa.