Hạ Tưởng hôm nay muốn đích thân đứng ra thuyết phục Thành Đạt Tài hạ quyết tâm. Nguồn đầu tư vài tỷ của Tập đoàn Đạt Tài tuy rằng không nhất định có thể dễ dàng khiến thị trường bất động sản thành phố Thiên Trạch trở nên sôi động, nhưng không những có ý nghĩa tượng trưng lớn lao, cũng ít nhất có thể có tác dụng dẫn đầu quan trọng, hoàn toàn có thể trở thành chong chóng gió báo hiệu bất động sản thành phố Thiên Trạch sắp trở nên thịnh vượng.
Tập đoàn Đạt Tài không phải là nhà đầu tư mang ý nghĩa thông thường, mà là đầu tàu của ngành bất động sản toàn tỉnh Yến. Hơn nữa những dự án đầu tư của Tập đoàn Đạt Tài chưa bao giờ sẩy tay, lần nào cũng thu được tiền lời đầy túi. Bởi vậy nếu cuối cùng Tập đoàn Đạt Tài quyết định đầu tư ở Kinh Bắc Tân Thành của Thiên Trạch, sẽ có nghĩa là dự án của Kinh Bắc Tân Thành đã thành công được một nửa.
Sức ảnh hưởng của tập đoàn Đạt Tài ở tỉnh Yến thậm chí ở cả Bắc Kinh đều có được sự ủng hộ của mọi người.
Đối với Hạ Tưởng, cuộc gặp lần này có ý nghĩa quan trọng. Có thể thành công thuyết phục Thành Đạt Tài hay không, quyết định đến thành bại của dự án Kinh Bắc Tân Thành. Nói thật, trong lòng hắn cũng có chút thấp thỏm không yên.
Thành Đạt Tài thấy Hạ Tưởng đến, còn đi một mình giống như trước kia, vừa không có lái xe, cũng không có thư ký, càng không có cảnh tiền hô hậu ủng như một Thị trưởng nên có. Y liền cười ha hả, bước ra đón:
- Thị trưởng Hạ, quyền lực mỗi ngày một lớn, dáng vẻ lại vẫn như trước kia, khá lắm, rất có chừng mực.
Hạ Tưởng cũng cười:
- Việc kinh doanh của Chủ tịch Thành càng ngày càng được mở rộng, hoa cỏ cũng càng trồng càng xanh tốt, chắc chắn cũng rất tâm đắc?
Thành Đạt Tài bắt tay Hạ Tưởng, lay vài cái, cười ha hả:
- Không được học cách nói của tôi đâu nhé, phải có sáng tạo, bắt chước lời người khác cũng không có tiền đồ gì lớn đâu.
- Trí tuệ của cổ nhân là của cải quý giá nhất. Trước kia chúng ta đã lãng phí quá nhiều của cải, bây giờ gom lại vẫn còn kịp.
Hạ Tưởng vô cớ cảm thán một câu.
- Sáng tạo thì phải có, nhưng trí tuệ của cổ nhân cũng cần thiết phải học tập, giống như cách kinh doanh của Chủ tịch Thành, bao nhiêu người đã bỏ công sức tìm hiểu mà đâu có học được.
Thành Đạt Tài lắc đầu:
- Đừng học tôi, học tôi thì chẳng có tiền đồ đâu. Mỗi người đều có con đường của riêng mình, đi theo dấu chân của tôi, có thể đạt được thành tựu đến đâu?
Y vừa nói vừa đưa Hạ Tưởng vào sân trong. Trong sân lát gạch xanh, góc phía nam để lại một chỗ đất trống, phía trên trồng kín đủ loại hoa cỏ và rau quả.
Trong sân còn có mấy khóm cây đã bắt đầu phát triển, xanh um tươi tốt, gió nhẹ thổi qua khẽ xào xạc lay động. Nhìn xuyên qua lưới sắt nhìn ra xa, là một vùng xanh ngắt, là cánh đồng mênh mông thẳng cánh cò bay.
Không thể không nói biệt thự của Thành Đạt Tài rất có hương vị của chốn bồng lai tiên cảnh, lại sự tao nhã của cái tĩnh trong cái động, cũng chỉ có những người đem cuộc đời kinh doanh tới cao độ mới có tâm trạng như thế. Hầu hết mọi người đầu tắt mặt tối, bận bịu cả cuộc đời nhưng cuối cùng vẫn hai bàn tay trắng, hoặc là chỉ có thể đủ ăn.
Hạ Tưởng ngồi dưới bóng cây, thưởng thức cơn gió nhẹ khoan khoái và sự thanh tĩnh hiếm có. Chỉ một lát mà tâm trạng đã thoải mái hơn rất nhiều, liền không hề nhắc tới việc đầu tư Kinh Bắc Tân Thành, mà hứng thú trò chuyện cùng Thành Đạt Tài những chuyện trên trời dưới đất, tràng giang đại hải, không còn chuyện gì là không nói.
Thành Đạt Tài cũng nói chuyện vô cùng hứng thú. Đối với Hạ Tưởng y vừa có ý yêu quý, lại có tâm kết giao, khi trò chuyện cũng rất vui vẻ, nói liền một mạch hết cả buổi chiều vẫn chưa hết chuyện.
Buổi tối, Thành Đạt Tài giữ Hạ Tưởng lại dùng cơm.
Bữa tối của Thành Đạt Tài vô cùng đơn giản: bánh bột ngô, cháo loãng, dưa muối. Y cười nói:
- Nếu anh ghét một người, thì mỗi tối mời gã thịt cá, nhất định hại chết gã. Buổi tối ăn càng nhiều càng tốt, càng là độc dược. Cái gọi là buổi sáng phải ăn ngon, buổi trưa ăn no, buổi tối ăn ít, mới là đạo dưỡng sinh.
Hạ Tưởng tỏ vẻ đồng ý:
- Dưỡng sinh là có trách nhiệm với sức khỏe của chính mình, cũng là có trách nhiệm với người khác. Chỉ có khỏe mạnh mới có thể cống hiến cho gia đình, cho xã hội và cho đất nước. Nếu như ngày ngày ốm yếu, sẽ tăng thêm gánh nặng cho gia đình và xã hội.
Thành Đạt Tài liên tục gật đầu:
- Nói rất hay, nghĩ lại, thật đúng là đạo lý này.
Y gắp một miếng dưa muối.
- Khi tôi còn nhỏ gia đình rất khó khăn, ngày nào cũng ăn dưa muối, ăn đến muốn ói. Bây giờ cũng xem như có tiền, vẫn cứ muốn ăn món dưa muối như ngày xưa. Kiếp người thật thú vị, thật sự rất thú vị.
Hạ Tưởng cười.
Thành Đạt Tài lại nói:
- Thành phố Thiên Trạch hiện nay còn nghèo, cho nên muốn phát triển kinh tế, muốn giàu lên. Nhưng sau khi giàu có, có lẽ lại không nghĩ rằng tiền nhiều là hạnh phúc.
Sau đó y lại lắc đầu cười.
- Nói thì nói như thế thôi, nhưng người nghèo chắc chắn sẽ nói người giàu chỉ hưởng thụ thì đâu biết thế nào là khổ. Tôi muốn hỏi anh một câu thật sự, Hạ Tưởng, Kinh Bắc Tân Thành anh muốn mở cục diện lớn thế nào?
Cả một buổi chiều nói chuyện phiếm, Thành Đạt Tài cuối cùng cũng đi vào đề tài chính, thật không dễ dàng. Hạ Tưởng đang hứng thú ăn bánh bột ngô, lại gắp một miếng dưa muối cho vào miệng, cười ha hả:
- Tôi cơm canh sang hèn gì cũng ăn được, không kén chọn, khẩu vị rất tốt. Có thể ăn sơn hào hải vị, cũng có thể ăn no thưởng thức bánh bột ngô.
Hạ Tưởng ngẫm nghĩ một lát, đánh bạo nói một con số:
- Hai mươi tỷ.
Thành Đạt Tài vỗ mạnh bàn:
- Thật can đảm, có khí phách, tôi đầu tư bảy tỷ.
Hạ Tưởng vốn nghĩ rằng có thể có được hai tỷ đã là khá lắm rồi. Không ngờ ăn một bữa cơm đạm bạc đã khiến cho tâm trạng Thành Đạt Tài vui vẻ, vừa ra tay đã là bảy tỷ, đã cao hơn một phần ba mục tiêu mơ ước của hắn, khiến hắn mừng ra mặt.
Nói là hai mươi tỷ, thật ra theo trí tưởng tượng của hắn, khi hắn hết nhiệm kỳ, toàn bộ dự án Kinh Bắc Tân Thành có thể có mức quy mô hai mươi tỷ đã là rất khá rồi. Thành Đạt Tài quả nhiên rất quyết đoán, chỉ trong thời gian dùng một bữa cơm đã quyết định đầu tư bảy tỷ, thử hỏi ai có được khí phách như vậy?
Hạ Tưởng cũng từng gặp những người còn giàu có hơn, nhưng tính tình giống như Thành Đạt Tài quả thật hiếm thấy. Cũng lạ, thường thì người ngoài thấy có lẽ quyết định của Thành Đạt Tài có phần hấp tấp và không lý tính, nhưng Thành Đạt Tài từ khi lập nghiệp đến nay, bách chiến bách thắng, chưa bao giờ thất bại, tầm nhìn chuẩn xác, mọi người không ai là không ca ngợi.
Hạ Tưởng nâng chén kính Thành Đạt Tài:
- Cơm của Chủ tịch Thành tuy là cơm rau dưa, nhưng vị ngọt thấm tận trong lòng, hơn nữa dư vị còn mãi.
- Hạ Tưởng, cơm rau dưa của tôi tất cả đều là tôi tự tay trồng, nếu như anh muốn tính thử giá tiền hẳn sẽ giật mình, ha ha.
Hạ Tưởng hiểu ý của Thành Đạt Tài, là muốn hắn sử dụng hợp lý tiền đầu tư của y. Đầu tư không phải ân tình, nó cần báo đáp và lợi nhuận. Hạ Tưởng liền gật đầu nói:
- Tin rằng Chủ tịch Thành cũng chú ý tới những thay đổi gần đây của thành phố Thiên Trạch. Dự án Kinh Bắc Tân Thành để cuối cùng mới đưa lên chương trình, là bởi vì phải làm tốt công tác chuẩn bị. Thành phố Thiên Trạch căn bản thiếu thốn, cơ sở kém, hiện giờ đang gây dựng nền móng.
- Công tác cơ sở không khó giải quyết. Vấn đề giao thông mới khó xử lý.
Thành Đạt Tài chú ý không ít tới thành phố Thiên Trạch, cũng biết vấn đề nằm ở đâu.
- Anh chắc chắn rất muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề giao thông, có phải chưa tìm ra đường đi phải không?
Thật ra Hạ Tưởng có đường giải quyết, nhưng có những mối quan hệ không muốn sử dụng, không thể mang nợ ân tình. Nguồn: http://thegioitruyen.com
- Thứ trưởng bộ Giao thông Lý Hán Ninh là bạn học cũ của Bí thư Diệp... Thành Đạt Tài chỉ nói đến đó, không nói thêm gì nữa.
Bí thư Diệp đương nhiên là chỉ Bí thư Tỉnh ủy tiền nhiệm Diệp Thạch Sinh. Sau khi Diệp Thạch Sinh đến Bắc Kinh giữ chức Ủy viên quốc hội, Hạ Tưởng đã không thường xuyên liên hệ với y nữa. Giữa hắn và Diệp Thạch Sinh tuy rằng từng qua lại, nhưng quan hệ không thân thiết đến mức thường xuyên liên lạc. Thành Đạt Tài tuy rằng chỉ ra mối quan hệ của Diệp Thạch Sinh, nhưng vẫn là cho hắn ra một câu hỏi khó. Hắn dù sao cũng không thể mạo muội liên hệ Diệp Thạch Sinh, đề nghị y đứng ra phối hợp.
Lúc tạm biệt Thành Đạt Tài, cũng là khi phố đã lên đèn, Hạ Tưởng không gọi xe, một mình đi bộ rất lâu, cũng nghĩ rất nhiều chuyện, trong lòng mơ hồ có phần nặng nề.
Dường như mỗi lần hắn đến một nơi nào đó đều dẫn đến một loạt xung đột. Rốt cuộc là có người cố ý điều hắn đến nơi tập trung nhiều mâu thuẫn để rèn dũa, hay là cá tính của hắn khiến phải như vậy, không chịu nổi dù chỉ một chút xíu bất công? Quận Hạ Mã không nói đến nữa, là Phó Tiên Phong sai người khác nhất định phải hại hắn, không loại bỏ Bạch Chiến Mặc cũng không còn cách nào. Thành phố Lang thật sự là Thủ tướng có chủ ý sắp xếp, chính là điều hắn đi phá vỡ cục diện bế tắc, có lẽ nhìn đúng một mặt cấp tiến của hắn. Nga Ni Trần không cần phải nói, không thể không đánh đổ. Cổ Hướng Quốc là hậu thuẫn vững chắc nhất của Nga Ni Trần, chắc chắn cũng phải đổ, hơn nữa y còn ngụy tạo án giả oan sai, chết còn chưa hết tội.
Nhưng ở Thiên Trạch, hắn vừa phải làm thế nào để tìm một con đường cân bằng giữa kinh tế và chính trị, vừa khiến thế lực bảo thủ nhượng bộ, lại không muốn để cho cấp trên giữ hình tượng cấp tiến và phẫn nộ, quả thật rất khó.
Vấn đề của huyện Bào Mã tồn tại đã lâu, hơn nữa đổ nát tan hoang, nhất địch phải diệt tận gốc, không thể không làm như vậy, giống như một khối u ác tính đã ăn đến gốc rễ, chỉ còn cách cắt bỏ, không có lựa chọn nào khác.
Nhưng thành ủy Thiên Trạch... Nói thật, cũng là cổ lỗ đến tận xương tủy, Bì Bất Hưu thì gian tà quỷ quyệt, Bùi Nhất sống hai mặt, Từ Hâm cứng nhắc bảo thủ, sống lâu thành tinh, cùng với một Trần Khiết Văn tối mắt vì lợi nhuận, sống chết cũng nắm chặt quyền lực không buông tha, vân vân. Muốn phá vỡ thế cục rất khó, trừ phi thay một loạt các nhân vật quan trọng.
Thay người, không có khả năng. Hạ Tưởng cũng không muốn đẩy người khác đi. Nếu như đến nơi đâu cũng chỉ có con đường đẩy người khác đi mới có thể triển khai công việc, cũng không gọi là bản lĩnh. Không đua chen chính là đồng hóa người khác, điều khiển được họ, mà không phải bị người ta đồng hóa, lôi kéo.
Cho nên nói con đường của thành phố Thiên Trạch còn rất gập ghềnh, nhất là trong hoàn cảnh hiện nay Trần Khiết Văn thật sự lại một lần nữa nắm giữ đại cục. Trong hai vấn đề giao thông khó khăn và hợp nhất sắt thép sắp tới đây, lại có hai trận chiến ác liệt phải giao đấu.
Hạ Tưởng suy nghĩ rất nhiều, cũng xác định bước tiếp theo, cố tìm cái chung, gác những bất đồng sang một bên, lôi kéo phân hoá. Bởi vì hắn biết rõ, trong vấn đề hợp nhất sắt thép, Ngô Minh Nghị sẽ không bao giờ ủng hộ hắn, hơn nữa Bì Bất Hưu, Bùi Nhất Phong và Từ Hâm, rất có khả năng cũng đứng cùng phe với Trần Khiết Văn.
Khi về đến nhà đã rất muộn, lại nhớ tới rắc rối mà Tiểu Côn gặp phải, Hạ Tưởng liền gọi một cuộc điện thoại, bảo Phương Cách đứng ra giải quyết. Một việc cỏn con, có lẽ là một cửa ải Tiểu Côn không qua nổi nhưng với hắn mà nói, còn không đến mức hắn phải tự mình ra mặt.
Sáng sớm hôm sau, trước tiên hắn trở về Bắc Kinh. Sau khi tới Bắc Kinh, đầu tiền là gặp mặt Dịch Hướng Sư.
Nội bộ đã quyết định chắc chắn việc Dịch Hướng Sư tới tỉnh Tây nhận chức Bí thư Tỉnh ủy, nhưng còn chưa công bố ra ngoài. Dịch Hướng Sư cũng đã bắt đầu có ý dần dần kết thúc công tác, chuẩn bị cho việc bàn giao công việc.
Với chuyến thăm của Hạ Tưởng, Dịch Hướng Sư vô cùng vui mừng, bởi đúng lúc y cũng đang có chuyện cần bàn trực tiếp với Hạ Tưởng.