Hạ Tưởng gật đầu, Bành Vân Phong thấy thông minh vặt của mình cũng đúng chỗ, liền cười ha hả nói:
-Tôi thấy vẫn nên để gã đi làm phóng viên là tốt nhất, ở Bắc Kinh cũng được, làm phóng viên tạm trú ở Thiên Trạch cũng được, cũng cho gã cơ hội được lựa chọn.
Nguyên Dã quay trở về nghề phóng viên, Hạ Tưởng muốn có đủ năng lực để sắp xếp cho gã một tòa soạn thật ổn. Nhưng một Nguyên Dã quay lại nghề phóng viên không còn giống một Nguyên Dã trước đây nữa. Bên ngoài gã là phóng viên, nhưng đồng thời cũng là một ngoại tuyến ngầm của Thị trưởng Hạ.
-Vẫn là lãnh đạo suy nghĩ chu đáo.
Bành Vân Phong không bỏ lỡ cơ hội nịnh bợ,
-Tôi đoán Nguyên Dã thích đến Thiên Trạch hơn.
Hạ Tưởng cười ha hả, tỏ vẻ đồng tình với ý kiến của Bành Vân Phong.
Không nằm ngoài dự đoán của Bành Vân Phong, Nguyên Dã thể hiện rất phục tùng sự sắp xếp của lãnh đạo. Nhưng vì được ở bên cạnh lãnh đạo, đồng ý làm phóng viên thường trú ở Thiên Trạch. Bành Vân Phong có thể nghe từ ngữ khí của Nguyên Dã, trải qua mấy chuyện, Nguyên Dã đã hoàn toàn bị Thị trưởng Hạ thu phục.
Nguyên Dã cũng chỉ là một mắt xích nhỏ trong sự kiện này. Mặc dù trong toàn bộ sự việc gã cũng có một tác dụng không thể thiếu được, nhưng gã chỉ có thể làm nhân vật đứng phía sau, không lên nổi sân khấu. Trong công việc đấu tranh xung quanh việc xử lý êm đẹp hậu quả sự việc, thì không có việc của gã nữa.
…Ngay lúc Hạ Tưởng và Bành Vân Phong nói chuyện, Lưu Nhất Cửu đã đến huyện Bào Mã, tiếp nhận điều tra sự kiện tự sát của Hà Trạch Lâm. Lão rất nhanh gọn, dứt khoát, ngay lúc đó đã thẩm vấn mấy nhân vật quan trọng, rất nhanh liền tìm được một tia manh mối, manh mối chỉ thẳng đến Chủ tịch huyện Trương Hòa Hưng.
…Ngay lúc Lưu Nhất Cửu đang thẩm vấn ở huyện Bào Mã, tổ điều tra Ủy ban nhân dân tỉnh đã về đến tỉnh, báo cáo kết quả điều tra trực tiếp với Tống Triều Đô. Tống Triều Đô tức giận, lúc đó đề nghị tổ chức Hội nghị họp bàn công việc Bí thư để bàn về vấn đề ở huyện Bào Mã, bởi vì huyện Bào Mã đã kinh động đến Bắc Kinh và rất nhiều những phương tiện truyền thông, Tỉnh ủy phải tỏ thái độ.
…Ngay lúc Tỉnh ủy đang họp bàn về vấn đề huyện Bào Mã, Khâu Tự Phong đã về đến Bắc Kinh, thông qua Quốc Hàm Thanh liên lạc đến Trần Khiết Văn, đồng thời nhanh chóng chạy đến Thiên Trạch, gặp mặt riêng với Trần Khiết Văn---y không thông báo cho Hạ Tưởng.
…Trong lúc Khâu Tự Phong và Trần Khiết Văn đang gặp nhau, Dương Kiếm nhận được điện thoại của Mai Thái Bình. Mai Thái Bình mắng Dương Kiếm một trận---với thế lực của nhà họ Khâu, rất dễ dàng để điều tra được là do Dương Kiếm đã trình tài liệu lên cho cục đôn đốc---yêu cầu Dương Kiếm ủng hộ lập trưởng của Trần Khiết Văn trong hội nghị thường vụ. Trong vấn đề huyện Bào Mã, giai đoạn này nên duy trì khoảng cách với Hạ Tưởng.
…Ngay lúc Mai Thái Bình đang trút tức giận lên Dương Kiếm, Phó Tiên Tiên lái một chiếc xe thể thao màu đỏ, đi trong đêm đến Thiên Trạch, hẹn gặp mặt Hạ Tưởng, trao đổi về việc đầu tư nhà máy thuốc Đông y.
….Ngay lúc Hạ Tưởng đang bàn bạc với Phó Tiên Tiên, Khâu Nhân Lễ cũng đã gọi mấy cuộc điện thoại ở tỉnh Tề, sau đó ngồi sững sờ một mình trên ghế, trong tay cầm danh bạ điện thoại, mở ra một trang, lại đúng trang có tên và số điện thoại của Hạ Tưởng. Ngón tay của gã dừng trên trang này rất lâu, cuối cùng cũng không bấm số điện thoại đó.
Thành phố Thiên Trạch, trở thành trung tâm tứ phương tập hợp, đồng thời cũng trở thành tâm bão.
Hạ Tưởng ngược lại lại cảm thấy nhẹ nhàng hẳn, sau khi hết giờ làm gọi điện thoại cho Vệ Tân, bảo cô ăn cơm một mình, hắn không dẫn theo thư ký cũng không dẫn theo tài xế, một mình đón xe đến Vân Tiêu các---đã hẹn gặp mặt với Phó Tiên Tiên ở Vân Tiêu các. Sau khi đi đến đó hai lần, hắn cũng có chút thích không khí ở Vân Tiêu các.
Suốt quãng đường đi tài xế vẫn quan sát Hạ Tưởng từ kính chiếu hậu, có mấy lần định nói gì nhưng lại thôi. Đợi đến lúc Hạ Tưởng xuống xe chuẩn bị trả tiền, cuối cùng gã cũng đánh bạo hỏi một câu:
-Anh…anh là Thị trưởng Hạ?
Hạ Tưởng cười ha hả:
-Tôi là Hạ Tưởng.
Lái xe lập tức kích động, bộ dạng như chân tay thừa thãi, muốn đưa tay ra bắt tay Hạ Tưởng nhưng lại thôi. Hạ Tưởng thấy vậy, liền đưa tay nắm lấy tay gã:
-Sư phụ vất vả rồi!
-Thị trưởng Hạ, tôi, tôi, tôi rất cảm động.
Hai tay tài xế nắm lấy tay Hạ Tưởng, rồi ra sức lắc mạnh,
-Có thể gặp được Thị trưởng Hạ, là phúc phận của tôi, tôi nào dám nhận tiền của anh? Thị trưởng Hạ, tôi cảm ơn anh suốt đời, cả nhà chúng tôi nhớ ơn anh đến suốt đời.
Hạ Tưởng không hiểu ra sao cả, hắn cũng không đến nỗi có uy vọng lớn đến như vậy trong lòng dân chúng, liền nói:
-Sư phụ nói quá lời rồi, tôi cũng cần phải trả tiền xe.
Lái xe liền lập tức leo lên xe, như bị chấn động lái xe bỏ chạy, nhanh như chớp liền không thấy tăm hơi đâu nữa. Thật khiến Hạ Tưởng lắc đầu, không biết ra thế nào? Hắn cũng chưa biết rõ tình hình.
Đang muốn vào cửa, vừa quay người lái xe đã quay lại, dừng lại bên đường nói một câu:
-Thị trưởng hạ, vợ tôi thất nghiệp, bởi vì anh lôi kéo những hạng mục đầu tư đến, cô ấy lại tìm được việc rồi, thật sự cảm ơn anh.
Nói xong một câu, lại lái xe chạy mất.
Hạ Tưởng sửng sốt một lúc, muốn cười nhưng lại không cười nổi. Tình cảm của người dân rất giản dị, cũng rất thật. Bí thư cũng được, Thị trưởng cũng được, lên Tạ Vũ đều nói bốc phét, nói phóng đại xây dựng cái này kiến thiết cái kia, hay là cái gì một năm một bước tiến lớn, ba năm thay đổi hoàn toàn. Bọn họ không nhớ được lời nào, cũng không quan tâm làm gì, chỉ làm cho họ ăn no, mặc ấm, có tiền để kiếm, mới khiến họ nhớ được cái tốt của anh.
Lại nghĩ đến việc những nông dân bất lực của huyện Bào Mã bị bọn Biện Hữu Thủy lừa gạt mấy năm, một mẫu đất thuê với giá ngàn tệ, rời tay liền bán với giá mấy chục triệu, có biết bao nhiêu tiền không rõ ràng chạy vào hầu bao riêng của mỗi người? Mà Khâu Tự Phong còn tìm cách che giấu sự thật, không muốn để việc vi phạm đất đai bị lộ ra, không khác gì hành động của mấy bọn cường đạo.
Lại có Trần Khiết Văn bây giờ còn bao che cho Biện Hữu Thủy, chỉ muốn một mình Trương Hòa Hưng gánh hết trách nhiệm. Hắn không khỏi cười chê. Những nhân vật chính trị lẽ nào lăn lộn trong chốn quan trường lâu rồi, đều làm như không thấy trước những khó khăn của dân chúng?
Nói cho cùng, cũng chỉ coi ích lợi của bản thân mình trên hết.
Hạ Tưởng vừa đi vừa nghĩ, đã đi đến căn phòng mà Phó Tiên Tiên đã đặt trước, phát hiện bên trong không có bóng người, không khỏi sửng sốt, không phải nói cô ấy đã đến từ sớm rồi sao, người đâu? Ánh mắt đảo qua mới nhìn thấy áo khoác trên giá áo, hiểu ra điều gì đó, còn chưa kịp quay đầu, liền bị người từ phía sau bịt mắt.
Là một đôi tay mềm mại nhỏ bé, nhẹ nhàng bịt mắt hắn lại, mang theo một làn hương khiến người khác ngây ngất. Lập tức lại cảm thấy sau lưng hơi chật chội, bị hai vật đàn hồi vô cùng nhưng lại rất mềm mại áp sát vào, đồng thời bên tai còn vang lên giọng nói giả vờ:
-Giao hết chi phiếu, thẻ tín dụng, còn cả tất cả tiền mặt của ngươi, nhanh lên, không được quay đầu lại, cẩn thận tôi giết người diệt khẩu.
Hạ Tưởng chợt muốn cười, làm sao có kẻ trộm nào lại ngốc đến như vậy. Còn uy hiếp người khác, mà không biết một bộ phận nào đó của cô đã bán đứng tính chất đầy đặn của cô. Nếu kẻ mà cô ăn cướp là một sắc lang thì không những trộm không được gà ngược lại còn bị mất nắm gạo.
Mùi hương trên người Phó Tiên Tiên nhẹ nhàng mê người, cũng lạ, lẽ ra với tính cách như Tiểu ma nữ của cô, phải thích dùng loại nước hoa có mùi nồng mới đúng, nhưng cô lại không thích trang điểm, nước hoa hầu như cũng không dùng, chỉ có một mùi hương nhẹ nhàng thoáng qua.
Hạ Tưởng xoay người lại, bắt được hai tay Phó Tiên Tiên, giọng nói có vẻ uy hiếp:
-Giao thẻ IP, thẻ IC, thẻ di động, còn cả mật mã nữa. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Phó Tiên Tiên không chịu, dùng sức thoát ra khỏi tay Hạ Tưởng:
-Tôi cướp trước, cậu mau giao trước ra đây.
Hạ Tưởng liền vui vẻ:
-Tiền không có, nhưng có một cái mạng ở đây.
-Không muốn mạng, muốn người có được không?
Trong ánh mắt Phó Tiên Tiên tràn đầy vẻ khiêu khích.
-Phải giao thế nào?
-Tôi muốn sai bảo cậu cái gì thì sai bảo, đồng ý không?
Hạ Tưởng đổ mồ hôi:
-Không cướp được tiền, muốn cướp sắc sao?
-Đúng, cướp sắc trước. Cởi áo quần?
Phó Tiên Tiên tỏ bộ dạng đắc ý, còn dùng ngón trở ngoéo một cái.
Hạ Tưởng liền cởi áo, trong phòn hơi nóng, xong cầm lấy áo lót, Phó Tiên Tiên bị dọa đến nỗi nhảy dựng lên:
-Lưu manh, cậu cởi thật sao?
Hạ Tưởng hết chỗ nói, cảm giác bị Phó Tiên Tiên đùa giỡn, liền cố ý dùng ánh mắt mê hoặc nhìn Phó Tiên Tiên:
-Lâu rồi không gặp, lại lớn lên không ít.
Phó Tiên Tiên cởi áo khoác rồi, người lại đang mặc váy bó thân, thân hình mỹ miều thể hiện rõ ràng. Ánh mắt nóng bỏng của Hạ Tưởng quét qua, cô liền có cảm giác như mình không mặc gì, kêu lên một tiếng:
-Cậu đừng nhìn bậy, cậu là đại sắc lang.
Bỗng nhiên chợt nghĩ đến điều gì đó, lấy lại được dũng khí, ngẩng đầu ưỡn ngực tiến lên trước một bước, cách Hạ Tưởng chỉ trong gang tấc:
-Nhìn đi, cho cậu nhìn đủ luôn, tôi không bằng được Kim Ngân Mạt Lỵ, đúng không? Tôi biết cậu, cậu là kẻ có tà tâm nhưng lại không có gan làm càn, ôm Kim Ngân Mạt Lỵ suốt một đêm, cũng không có động tay động chân gì, thật là một người bỏ đi.
Phụ nữ là một động vật kỳ lạ, động tay động chân với họ, họ nói anh là lưu manh, là sắc lang. Không quan tâm đến họ, nhường nhịn với họ, họ nói anh là đồ đần, nói anh để người đẹp trước mặt mà không biết hưởng thụ, là đồ ngốc.
Hạ Tưởng liền nổi giận, dùng một tay ôm Phó Tiên Tiên vào lòng, hung tợn nói:
-Tin hay không bây giờ tôi sẽ thu thập cô?
-Tùy cậu.
Phó Tiên Tiên cũng có một tia tà tính, nheo mắt, cắn môi, bày ra một bộ dạng nhấm nháp chờ đợi.
Đừng nói, đôi môi đỏ mọng kiều diễm của Phó Tiên Tiên, lại ôm một thân hình mềm mại thơm ngát vào ngực, từng đợt hương thơm thoảng qua, lại thêm bây giờ đang là mùa xuân hoa nở, cái gọi là xuân tình nhộn nhạo chính là lúc này.
Vốn dĩ chỉ là dỗi, nhưng sau khi ôm nhau, tự nhiên lại có một loại kiều diễm---vì vậy nói, giữa nam và nữ liếc mắt đưa tình là một loại xúc tác, tuyệt đối phải ngăn cản đùa giả thành thật---Hai gò má Phó Tiên Tiên liền ửng đỏ, mắt nhìn chằm chằm vào hai mắt Hạ Tưởng, trong mắt cô dần hiện lên khát vọng.
Hạ Tưởng cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cô:
-Gọi đồ ăn chưa?
Phó Tiên Tiên không nói gì, bỗng nhiên lại ôm chặt lấy cổ Hạ Tưởng, dùng sắc đặt môi cô lên môi Hạ Tưởng, hôn điên cuồng khoảng nửa phút mới đẩy hắn ra, lại cười khanh khách:
-Cuối cùng cũng báo thù được.
Hạ Tưởng nhận thấy được điều gì đó, cũng may đang ở trong phòng vệ sinh, đến bên gương vừa nhìn, môi và trên mặt, đều là son môi.
Phó Tiên Tiên vẫn là Tiểu ma nữ, còn có một mặt điên cuồng hoang dã và càn quấy.
Tuy nhiên trò đùa vừa rồi của cô, cũng khiến bầu không khí ám muội biến mất, sau đó đồ ăn được đưa lên, bắt đầu nói đến chính sự.
Lần này nhà họ Phó chuẩn bị bỏ ra một tỷ để đầu tư vào sản nghiệp Đông y. Không những phải xây dựng một nhà máy sản xuất thuốc Đông y, còn phải xây dựng một nơi trồng thuốc Đông y, do Phó Tiên Tiên phụ trách hoàn toàn trong việc đầu tư.
Hạ Tưởng rất kinh ngạc, còn cảm thấy khó hiểu…