Quan Thần

Chương 980: Phản kích rồi




Lịch Phi vừa lên nhậm chức, đã bận tối mắt tối mũi, liên tục đi cùng với Lưu Phong Thanh tới huyện Bào Mã, ngay cả thời gian gặp Hạ Tưởng để nói chuyện còn không có, tuy nhiên Lịch Phi hứng thú vô cùng, vừa đến đã có một vụ án cần điều tra, là cơ hội tốt để lập công.

Mà điều không ai biết đến là: ngay tại tổ điều tra ở huyện Bào Mã điều tra hết sức rùm beng, Cổ Vân Phong đi vào văn phòng của Thị trưởng Hạ, sau khi được Thị trưởng Hạ trực tiếp giảng dạy cách xử lý phù hợp với tình thế khách quan, lập tức lên mạng liên hệ với một người...

Tuy nhiên điều Hạ Tưởng thật không ngờ chính là, bản tính căm thù những kẻ ác, bảo vệ lẽ phải cũng có trong xương cốt của Dương Kiếm, tuy rằng sau khi hắn nhận được tinh thần chỉ thị của Mai Thái Bình, ngoài mặt thì đáp ứng không hỏi thêm đến vấn đề việc vi phạm quy định đất đai, nhưng lại âm thầm hành động ở phía sau.

Bởi vì hắn cho rằng hiện tại đã đến thời cơ, bởi vì huyện Bào Mã phải ứng đối cảnh điều tra buôn lậu thuốc phiện, khẳng định không chú ý đến vấn đề phòng bị vi phạm quy định đất đai, hắn thừa cơ nhảy vào, lại lấy được các chứng cứ xác thực, liền có khả năng gỡ bỏ toàn bộ bộ máy của huyện Bào Mã.

Mục đích của Dương Kiếm rất rõ ràng, không bắt Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng, thì khó mà gỡ bỏ được mối hận trong lòng y. Chủ yếu là Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng bản thân có vấn đề, người khác thì lên khỏi nước mới thấy hai chân đầy bùn, sau lưng họ rõ ràng là đều có thế lực chống đỡ. Nếu để những người như vậy nắm quyền điều hành thì đây chính là sự sỉ nhục của thành phố Thiên Trạch.

Dương Kiếm cũng nói không rõ trong sự căm phẫn của y, có bao nhiêu xuất phát từ công tâm, có bao nhiêu xuất phát từ lòng thù hận cá nhân, có điều, cho dù xuất phát từ góc độ nào nào, y cũng theo đường lối dẹp trừ Biện Hữu Thủy để đem lại cuộc sống tốt đẹp cho người dân.

Sau khi tổ điều tra tới huyện Bào Mã, việc đầu tiên là toàn diện triển khai công việc, bởi vì người dẫn đầu là người Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng không thân, thậm chí còn không biết mặt, Biện Hữu Thủy tự nhủ thầm, biết thực lực quá lớn, muốn tránh cũng khó tránh được.

Một người chỉ cần có diểm xuất phát tự mình cho là chính xác, thì sẽ có thể làm ra việc điên cuồng…

Lưu Phong Thanh y cũng không quen, Lịch Phi càng không biết, chủ lực của tổ điều tra đều là những gương mặt mới toanh, Biện Hữu Thủy hiểu ra một việc là: mặc kệ có phải Bí thư Trần đã không khống chế được cục diện hay không, hay là Thị trưởng Hạ quá mạnh mẽ hoặc là Bùi Nhất Phong chẳng qua chỉ là cỏ cây lót dưới đường, tình hình trước mắt chính là, phải phân rõ giới hạn với Hà Trạch Lâm.

Hà Trạch Lâm giữ không được nữa rồi, sự lựa chọn duy nhất lúc này là phải biết hy sinh cái nhỏ bảo vệ cái lớn.

Tổ điều tra không ở tại nhà khách Huyện ủy, mà đến ở tại nhà khách của doanh nghiệp đối ngoại Đông y Thiên Trạch, hành động này mang thâm ý sâu sắc. Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng tự mình ra mặt tiếp đãi tổ điều tra, đây là bữa tiệc tiếp đón tất yếu. Lưu Phong Thanh và Lịch Phi cũng đến không từ chối, đều có mặt đông đủ, còn vui vẻ dự tiệc, cười nói rôm rả, ăn uống hả hê, và quan trọng là không nhắc đến việcchính trong suốt buổi tiệc.

Cục trưởng Công an Hà Trạch Lâm không đến dự tiệc, để tránh bị nghi ngờ, hiện tại y đã bị Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện tạm dừng công tác. Lưu Phong Thanh cũng rất khâm phục thủ đoạn của Biện Hữu Thủy, trước tiên đã tạo ra phản ứng, hoàn toàn không có cảm xúc mâu thuẫn nào đối với tổ điều tra, bày ra những thái độ nhiệt liệt hoan nghênh và vô cùng phối hợp, ít nhất về mặt ngoài tổ điều tra sẽ không tìm thấy những tật xấu nào, mà đã tạo được ấn tượng tốt đẹp với họ.

Quan trường toàn những kẻ lõi đời, làm việc cay độc, cẩn thận, có tâm kế, nếu không ngoài dự đoán, công việc điều tra của tổ điều tra chắc sẽ không chịu nhiều rào cản lớn, bởi vì bên trong huyện Bào Mã phỏng chừng đã đạt thành hiệp nghị, Hà Trạch Lâm sẽ không dựa thế hiểm ngoan cố chống lại, y muốn trở thành tấm bia chắn.

Lịch Phi mới đến, chỉ đứng im quan sát không lên tiếng, Biện Hữu Thủy nói gì y nghe nấy, Lưu Phong Thanh nói thế nào thì y làm theo thế nấy, bộ dáng của người hiền lành. Tổ điều tra do Lưu Phong Thanh đứng đầu, cứ để Lưu Phong Thanh xung phong, còn y nhân cơ hội làm việc.

Rất nhiều người ở Huyện Bào Mã cho rằng một khi tổ điều tra đến đây, chắc chắn sẽ duy trì một khoảng cách nhất định với ban lãnh đạo Huyện ủy, không ngờ rằng họ còn nhận được lời mời dự tiệc ở huyện, hành động này khiến khong ít người thở phào nhẹ nhõm, không chừng tổ điều tra này cũng giống như tổ điều tra lần trước, đầu voi đuôi chuột, rốt cuộc chỉ là ăn uống no nê, rồi nhận chút lót tay ra về.

Có lẽ vì thế nên không ai biết được, sau khi buổi yến tiệc kết thúc, Lưu Nhất Cửu âm thầm tiến vào nhà khách của tổ điều tra, sau đó còn tiến hành hội đàm với Lưu Phong Thanh, Lịch Phi.

Cùng lúc đó, ở một địa điểm bí mật, hai người Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng cũng bí mật ở cùng nhau, đang làm công tác của Hà Trạch Lâm. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Trạch lâm, giấy không bọc được lửa, hiện tại Lô Thắng đang ở trong tay Lưu Nhất Cửu, Đỗ Bất Tam cũng bị Lưu Nhất Cửu bắt, lúc này anh phải đứng ở trên cái nhìn toàn cục mà suy xét vấn đề, chứng cớ cần xác thực rõ ràng, anh có muốn chống chế cũng không được. Nhưng một mình anh gánh vác, toàn bộ huyện Bào Mã này đều nhớ kỹ việc tốt của anh.

Khả năng làm công tác tư tưởng của Biện Hữu Thủy đã đạt đến trình độ cao.

Hà Trạch Lâm cúi đầu không nói lời nào, không ngừng hút thuốc, ném một đống tàn thuốc trên nền nhà.

Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng đồng thời ra mặt, đại biểu chính là cơ quan đảng và chính quyền, là tổ chức, tổ chức đứng ra nói chuyện, cho dù không đồng ý, về sau cũng không nhận được sự trọng dụng của tổ chức, Hà Trạch Lâm cũng hiểu rõ hiện tại bản thân y khó bảo toàn, lại liên quan đến thuốc phiện là không có con đường sống. Nhưng có thể đưa ra thêm một điều kiện, lúc trước hắn theo kẻ buôn ma túy đứng ra tiếp nhận những đồng tiền bất chính kia, đã nghĩ đến sẽ có một ngày sống trong tù tội.

Nhưng thật không ngờ lại nhanh như vậy, y còn tưởng có thể ung dung trốn ra nước ngoài.

Không đáp ứng cũng đã không đáp ứng rồi, điều quan trọng là Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng không có uy hiếp y, lại không nói ra điều kiện trao đổi gì, chỉ có điều lúc nào cũng hối thúc y phải lấy đại cục làm trọng, muốn làm gì cũng cần nghĩ đến mấy trăm nghìn dân ở huyện Bào Mã này, khiến cho y có cảm tưởng mình đang gánh vác sứ mệnh cao cả.

- Tôi biết mình cần nói những gì, và không nên nói những gì, Bí thư Biện, Chủ tịch huyện Trương, cảm ơn hai vị lãnh đạo lúc nào cũng chiếu cố và ưu ái đến tôi, tội lỗi này của tôi chỉ có ngày vào mà không có ngày ra, còn liên luỵ đến người nhà, xin hai vị thay tôi giúp đỡ cho họ, cho dù tôi có chết, cũng không quên ơn này.

Biện Hữu Thủy nước mắt chảy thành dòng nói:

- Trạch lâm, đừng nói những lời đau lòng như vậy, không đến nỗi như anh nghĩ đâu, tôi và Hoà Hưng đều đang nghĩ cách giúp cho anh, Bí thư Thành ủy Trần, Cục trưởng Cục công an thành phố Bùi, còn có Chủ nhiệm Bì, đều lên tiếng sẽ giúp đỡ chúng ta, biết đâu sự việc sẽ có chuyển biến theo chiều hướng tốt hơn…

Từ trong phòng đi ra, Biện Hữu Thủy lập tức lau nước mắt, sắc mặt y thay đổi cực nhanh, ẩn trong bóng đêm, có chút dữ tợn đến ghê người. Y ném mạnh tàn thuốc đang cầm trong tay xuống mặt đất, dùng chân chà nát nó:

- Thế nào, có tư liệu chưa?

- Vấn đề không lớn, chỉ cần một mình Hà Trạch Lâm đứng ra chịu trách nhiệm, tài liệu của chúng ta một khi giao lên trên, thì y chết chắc rồi, cho dù y muốn lật ngược khẩu cung cũng không kịp nữa rồi.

Ánh đèn đường chiếu lên làm sắc mặt của Trương Hòa Hưng có chút xanh ra, y liên tục liếc nhìn tứ phía xem có bị ai phát giác hay không.

- Huyện Bào Mã sao đảo lộn nổi trời đất.

Biện Hữu Thủy hầm hầm đưa chân đá vào cái cây bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi,

- Tụi khốn đó muốn dằn mặt tôi, tưởng tôi dễ bị ăn hiếp đến vậy ư? Nếu không bảo vệ tôi, cùng lắm thì cùng hết đời, xem ai sợ ai chứ.

Trương Hòa Hưng thấy vậy không khỏi rùng mình, không biết là do cái se lạnh của tháng ba hay vì những lời nói của Biện Hữu Thủy làm y run rẩy.

Sau khi trở về, Biện Hữu Thủy càng nghĩ càng cảm thấy chán chường, bèn gọi điện thoại cho Trần Khiết Văn.

- Bí thư Trần...

- Hữu Thủy, đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi điện cho tôi. Còn nữa, không có gì thì đừng nói đến Thành ủy báo cáo công việc.

Giọng điệu của Trần Khiết Văn không thoải mái, công việc của cô dạo này không thuận lợi, lúc nào cũng thấy bực bội trong lòng,

- Anh cũng đừng quá lo, cháy nhà cũng chưa chắc lan tới nhà của anh, nhiều lắm cũng là Hà Trạch Lâm ngã ngựa, thực tại không được thì xử phạt một Phó chủ tịch huyện chủ quản, huyện Bào Mã không đảo lộn nổi trời đất. Vừa rồi lão Bì có gọi điện thoại đến đây, bảo rằng ngày mai anh ta sẽ tới.

Việc Bì Bất Hưu trở về đương nhiên là chuyện tốt, Biện Hữu Thủy cũng thấy yên tâm đôi chút, tạm thời y không làm phiền đến Trần Khiết Văn, nhỏ giọng nói:

- Chủ yếu là hiện giờ không rõ thái độ Cục trưởng Bùi, lập trường của ông ấy có ảnh hưởng quan trọng đến…

Sự đung đưa bất động của Bùi Nhất Phong cũng khiến Trần Khiết Văn vô cùng căm tức, nhưng lại không tiện nói ra, cũng bởi vì cô không thể thẳng thắn nói với Bùi Nhất Phong, bảo y tìm mọi cách gây trở ngại cho việc điều tra của tổ điều tra... Có rất nhiều chuyện trên chốn quan trường là phải dựa vào sự kí kết ngầm chứ không phải dựa vào lời nói rõ ràng, hơn nữa có những lời không thể nói ra, ai mà biết được có bị kẻ khác ghi âm hay không?

Những điều cấm kỵ này đối với một người có thâm niên nửa đời lăn lộn trong chốn quan trường như Trần Khiết Văn đều rất rõ, có những lời, có chết cũng đem chôn cùng xuống mồ, nếu không cho dù có chết cũng khó mà chết cho tử tế, chết cũng bất an trong lòng.

- Đừng lo cho người khác, cứ lo việc của mình cho tốt đi.

Trần Khiết Văn không bằng lòng việc nhắc đến Bùi Nhất Phong,

- Chỉ cần việc vi phạm quy định đất đai không làm to ra, thì vị trí của anh vẫn khó mà lung lai. Phương diện Đông y Thiên Trạch, có vấn đề gì không?

- Không vấn đề gì, đã ra quyết định xong cả rồi. Hiện tại một khi tra xét việc vi phạm đất đai, sẽ động tới ích lợi của Đông y Thiên Trạch, sau đó nhà họ Khâu đứng ngồi không yên.

Biện Hữu Thủy đã sớm âm thầm bố trí xong tất cả mọi thứ, đem vụ việc vi phạm quy định đất đai liên kết chặt với ích lợi Khâu gia, có thể nói đây là hành động mượn tay ném đá vô cùng hữu hiệu.

... Một đêm trong Huyện Bào Mã, là một đêm không ngủ, có vô số cuộc gặp gỡ bí mật và vô số cuộc điện thoại gọi đi. Điều kỳ quái chính là, giữa đêm hôm bỗng nhiên nổi lên một trận gió to, nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, khiến cho không ít người ở huyện Bào Mã đều bị cảm lạnh —— cái rét tháng ba thật khó lường.

Sáng sớm hôm sau, Bì Bất Hưu vội vàng từ Bắc Kinh trở về Thiên Trạch. Vừa đặt chân đến đã được mời dự họp khẩn cấp cán bộ trung tầng trở lên của Ủy ban Kỷ luật, đầu tiên là truyền đạt tinh thần văn kiện mới nhất từ Ủy ban Kỷ luật tỉnh——biểu hiện của hắn không phải nhàn rỗi quá nên không có việc gì làm, mà dành thời gian để đào sâu tìm hiểu tinh thần của văn kiện này —— sau đó với vẻ mãnh liệt mà tỏ vẻ bất mãn đối với những người có hành vi dối trên lừa dưới, chỉ ra Ủy ban Kỷ luật của Ủy ban Kỷ luật thành phố đàu tiên là Thành ủy tiếp theo là Ủy ban Kỷ luật của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, không phải là Ủy ban Kỷ luật chuyên lợi dụng việc công để trả thù cá nhân cá biệt.

Bì Bất Hưu không điểm danh, thế nhưng ai cũng biết rõ người y muốn ám chỉ là ai. Phải thừa nhận, lời nói của Bì Bất Hưu còn tạo ra tác dụng kinh sợ, dù sao y cũng nắm giữ ở Ủy ban Kỷ luật được vài năm rồi, không ít người thuộc cấp trung đứng về phía y, nhưng trên cơ bản từ sau khi sự kiện thegioitruyen.com lần trước, danh tiếng của y đã bị giảm tới mức thấp nhất.

Danh tiếng bị rơi xuống thấp, nhưng quyền lực vẫn còn tồn tại, dù sao y mới là là nhân vật số một thực sự trong Ủy ban Kỷ luật.

Sau khi Bì Bất Hưu họp xong, lại triệu tập vài vị thân tín phân chia hành động, cụ thể họ bàn tính chuyện gì, không ai biết, nhưng ai đều có thể đoán được, khẳng định dù việc gì đi nữa cũng không ngoài hai phương diện, một là hạn chế quyền lực trong tay Lưu Phong Thanh, thứ hai là chuẩn bị chỗ lùi, gây khó dễ cho Lưu Phong Thanh. Ai ai cũng biết rõ cách đối nhân xử thế của Bì Bất Hưu, tính toán chi li, nắm hết quyền hành. Lưu Phong Thanh thừa dịp hắn không nhắc lại bản án cũ —— vụ án Lý Vệ ở Ủy ban Kỷ luật thành phố không ai là không biết, biết rằng lúc ấy nhờ Bì Bất Hưu ra tay dập tắt vụ việc này —— rõ ràng là không nể mặt y, không tôn trọng quyền uy của y trong Ủy ban Kỷ luật này.

Bì Bất Hưu có thể chịu để yên mới là lạ.