Không ai có thể ngờ được rằng, Bùi Nhất Phong lại đem chuyện Hà Trạch Lâm có liên quan đến vụ buôn lậu thuốc phiện trực tiếp nói trước mặt mọi người trong buổi họp.
Chẳng khác nào phơi bày vụ việc trước mặt các Ủy viên thường vụ, một khi đã công khai rồi, muốn che dấu tuyệt đối không có khả năng. Cũng từ hành động này mà có thể nhận ra rằng, Bùi Nhất Phong không muốn che giấu, y cố ý công khai sự việc cho mọi người đều biết, mục đích là mau chóng đem sự việc đặt ngửa lên bàn.
Sau khi hay tin, nhiều người cảm thấy ngột ngạt, một khi cái nắp của huyện Bào Mã bị vạch trần, từng sự bê bối bên trong nay thả nổi lềnh bềnh trên mặt nước khiến cho ai nấy cũng phải giật mình, chẳng lẽ nói, đây chính là mặt trái của huyện Bào Mã sao?
Chí ít hiện tại đã dính dáng đến Cục trưởng cục Công an, nếu tiếp tục điều tra, không biết ai sẽ bị lôi vào trong vòng xoáy này.
Trần Khiết Văn không biết nên nói gì, cô đối với ý đồ của Bùi Nhất Phong trong lòng cũng rất rõ ràng, biết Bùi Nhất Phong phải đứng ngoài cuộc. Hạ Tưởng quả thực không đơn giản, có lẽ hắn đã nắm được chứng cớ từ lâu, nhưng vẫn không ra tay, chính là muốn tìm một cơ hội thực sự thích hợp, chẳng những khiến cho Bì Bất Hưu không kịp trở tay, cũng khiến Bùi Nhất Phong muốn gây cản trở cũng chẳng thể làm được gì.
Quả nhiên, Bùi Nhất Phong không những không thể làm được gì, mà còn trở thành kẻ thuận nước đẩy thuyền.
Nhưng chuyện này có gây ra chấn động lớn ở huyện Bào Mã, Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng chí ít phải giữ lấy một, không thể để hai người cùng lọt lưới. Trần Khiết Văn xua tay nói:
- Trước khi tan họp, những vấn đề khác của huyện Bào Mã, sẽ được nghiên cứu thêm ở hội nghị công việc Bí thư.
Hội nghị công việc Bí thư chính là đặc quyền của Bí thư, là hội nghị do một số ít người lập ra những quy định của trò chơi, cũng là thủ đoạn tốt nhất đem một bộ phận Ủy viên thường vụ có thực quyền không lớn loại trừ ra ngoài, đồng thời, là hội nghị nội bộ đem một phần chân tướng sự tình giấu diếm ở phạm vi nhỏ.
Các Ủy viên thường vụ khác không phục cũng không có cách nào phản đối, tuy cùng là Ủy viên thường vụ, nhưng thực quyền của cả hai khác nhau, và quyền lực cũng cách nhau quá lớn.
Nhưng cho dù không có đủ tư cách tham gia hội nghị công việc Bí thư, trong thâm tâm ai nấy đều hiểu rõ, vấn đề của huyện Bào Mã, chỉ sợ tất cả đều chịu cảnh bại hoại.
Khi hội nghị thường vụ kết thúc, ngay sau đó tổ chức hội nghị công việc Bí thư, nhân viên tham dự hội nghị gồm: Trần Khiết Văn, Hạ Tưởng, Ngô Minh Nghị, Bùi Nhất Phong, Trần Thiên Vũ…vv Lưu Phong Thanh cũng được mời đến dự thính hội nghị.
Trong hội nghị công việc bí thư, Bí thư Trần đã khôi phục thái độ bình thường, hơn nữa lại mang vẻ tự tin đã nắm chắc tất cả trong tay, khiến cho Bùi Nhất Phong thầm ngạc nhiên, Bí thư Trần cũng không đơn giản, có thể khôi phục sự trấn tĩnh rất nhanh, hơn nữa lại nhanh chóng đưa ra uy quyền của nhân vật số một, xem ra, cô đã nghĩ ra đối sách. Nhưng vấn đề là, sức mạnh của Bí thư Trần đến từ đâu?
Sức mạnh của Bí thư Trần phát sinh từ hai phương diện: thứ nhất là sau khi hội nghị thường vụ kết thúc, bình tĩnh lại tinh thần, cảm thấy cô vẫn không lão luyện đầy đủ kinh nghiệm, các thủ đoạn liên hoàn khi đối mặt với Hạ Tưởng, không nên thất thố. Bởi vì sự việc ở huyện Bào Mã vẫn còn nằm trong sự khống chế của cô, Hạ Tưởng phát hiện cũng chẳng làm gì được, mặc kệ giải quyết thế nào, cuối cùng vẫn phải thông qua bàn tay của cô, tuyệt đối không thể khác được.
Chẳng qua cô bị công kích quá bất ngờ nên trở tay không kịp dẫn đến tình trạng thất thố trên mà thôi, liên tưởng đến việc ứng xử của Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng, sự việc ở huyện Bào Mã chắc chắn là lật lại không nổi, Hà Trạch Lâm có thể hy sinh, tiếp tục hướng về phía trước, khi đó không còn ai có thể điều tra được.
Nói cho cùng, ở thành phố Thiên Trạch này, cô vẫn là người đứng đầu, mà người đứng đầu cần phải nắm chắc đại cục trong tay, trong các thời điểm then chốt cần phải ra sức xoay chuyển tình thế hiểm nghèo, nói một không hai. Cứ nghĩ chuyện thất thố vừa rồi của cô trong cuộc họp, cô lại giận bản thân không có lý trí, đã nắm giữ thành phố Thiên Trạch mấy năm rồi, Hạ Tưởng mới chạm được đến bề ngoài, hắn có thể đảo lộn được trời đất sao?
Lại nói Đông y Thiên Trạch ở huyện Bào Mã có liên quan đến ích lợi Khâu gia, Khâu gia sao có thể nhắm mắt làm ngơ cho được.
Ngoài ra, còn một hướng đi mới khác mang đến cho cô sức mạnh rất lớn, Hứa Phàm Hoa tự biết bản thân không thể chống chọi được ở cái thành phố Thiên Trạch này nữa, nên đã trình đơn lên Tỉnh ủy, chủ động đề xuất chuyện rời khỏi Thiên Trạch, Tỉnh ủy đã lộ ra tin tức, trên nguyên tắc đồng ý.
Những lý do ở trên đều không thể đem lại sự vui mừng cho cô, mà điều khiến cô chờ mong nhất là Chiến Kính Bằng được chọn đảm nhận ứng cử viên Phó thị trưởng Ủy viên thường vụ mới.
Chiến Kính Bằng có ba thân phận, một là y còn trẻ, năm nay mới 33 tuổi, là Thái Tử đảng, thứ hai y là bạn trai của Kim Nhan Chiếu, thứ ba y là bạn tốt của Bạch Chiến Mặc.
Mặc kệ là thân phận nào, điều quan trọng là y hoàn toàn không có hảo cảm với Hạ Tưởng, hơn nữa y là Thái Tử đảng của Đoàn hệ, cha y là một trong những người có thủ đoạn và có thực lực trong nước, tuy rằng vẫn chưa đứng vào hàng ngũ cấp cao nhất, nhưng cũng là Ủy viên bộ Chính trị, lại nắm quyền cao trong tay.
Chiến Kính Bằng đến, so với Hứa Phàm Hoa càng có thể hình thành thế gọng kìm kìm kẹp Hạ Tưởng. Hơn nữa Trần Khiết Văn cũng nghe nói, bởi vì Bạch Chiến Mặc, Chiến Kính Bằng không có chút ấn tượng tốt và luôn tỏ thái độ khinh thường Hạ Tưởng. Cũng có lời đồn rằng, Chiến Kính Bằng luôn phê bình khéo đối với việc Kim Nhan Chiếu hay ở cùng Hạ Tưởng.
Bởi vì những nguyên nhân đó mà Trần Khiết Văn sau khi hít sâu một hơi, đã nhanh chóng hồi phục lại dáng vẻ tự tin vốn có.
Hội nghị công việc Bí thư kỳ thật cũng không có nhiều nội dung để thảo luận, chỉ đơn giản nghe Lưu Phong Thanh báo cáo về vụ án, lại nghe ý kiến xử lý của Bùi Nhất Phong đối với việc Lưu Nhất Cửu bắt được Đỗ Bất Tam, cuối cùng đạt được sự nhận thức chúng, tiếp tục điều tra vụ án, thành lập tổ phá án liên hợp từ Ủy ban Kỷ luật và cục Công an thành phố, Ủy ban Kỷ luật thành phố do Lưu Phong Thanh đứng đầu, Cục công an thành phố do Lịch Phi đứng đầu —— vốn dĩ Trần Khiết Văn định tiến cử Lưu Nhất Cửu, nhưng Bùi Nhất Phong công bố Lịch Phi làm việc thời gian dài ở cơ sở, nên có nhiều kinh nghiệm, Lưu Nhất Cửu càng thích hợp với việc phá án và truy bắt tội phạm —— Trần Khiết Văn biết Bùi Nhất Phong nợ Hạ Tưởng một ân tình, nhưng trong một số việc nhỏ nhặt thì không cần thiết phải so đo, cũng không có gì phải phản đối.
Lịch Phi vẫn chưa chính thức nhậm chức, nhưng đã gánh trọng trách trên vai.
- Cần làm thế nào thì cứ làm như thế, tuyệt đối không làm việc cá nhân. Ý kiến phía Thành ủy rất rõ ràng, tuyệt đối không nương tay cho những việc làm rối loạn kỷ cương, trái với pháp luật.
Lời của Trần Khiết Văn rất khí phách, thậm chí nhìn sự biểu hiện bên ngoài, cô luôn làm tròn bổn phận một Bí thư Thành ủy.
Sau buổi họp, tất cả mọi người đều cảm thấy nặng nề, bởi vì tất cả rõ ràng, xoay quanh vấn đề huyện Bào Mã, lại thêm một hồi tranh luận gay cấn. Trần Thiên Vũ còn dễ nói, y là đại quản gia trong Thành ủy, xét về khía cạnh cơ bản sẽ không tham gia quá tường tận. Tâm trạng của Ngô Minh Nghị không được tốt, nếu để sau cùng đề cập đến Biện Hữu Thủy, e là khó mà đưa ra quyết định lựa chọn sau cùng.
Người khó đưa ra quyết đoán nhất chính là Bùi Nhất Phong, y nắm rõ nhiều nội tình, nhưng vẫn cứ làm bộ như không biết gì cả, mà quan trọng hơn cả, không biết mấu chốt nào sẽ làm liên luỵ đến y. Tuy rằng nói y tự nhận sự việc sẽ được giải quyết êm xuôi sạch sẽ, nhưng ai dám bảo đảm là sẽ không lưu lại dấu vết.
Bùi Nhất Phong cũng biết lập trường trước mắt của y rất nguy hiểm, muốn mọi việc được thuận lợi, nhưng khả năng lớn nhất thường là hai bên không thống nhất được ý kiến. Nhưng thân là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng Công an, dưới tình hình Phó chủ nhiệm thường trực Ủy ban Kỷ luật điều tra rõ sự tình Phạm Minh Vĩ hãm hại Phó chủ tịch xã, sau khi Thị trưởng nắm bắt được tin Lại Quang Minh là người có vấn đề nhất ở huyện Bào Mã, y không biểu hiện ra lập trường công chính mà một Cục trưởng nên có, phía trên, thấy thẹn cho thân phận và chức trách mà y đang nắm giữ, phía dưới, y cũng có lỗi với bộ cảnh phục khoác trên người.
Nói đi nói lại, Bùi Nhất Phong lo lắng xem xét sự việc rốt cuộc đã phát triển đến bước nào, đi tới đi lui bỗng nhiên nhớ tới một việc:
- Thị trưởng Hạ, buổi chiều đồng chí Lịch Phi đến nhậm chức, tôi sẽ đi đón đồng chí ấy?
Bùi Nhất Phong khách khí nói, y là Cục trưởng, làm gì có chuyện người có địa vị cao khom mình cúi đầu đi nghênh đón một người có địa vị thấp hơn, không ngờ Hạ Tưởng lại nói:
- Tôi vốn định tự mình đi đón đồng chí ấy, tuy nhiên buổi chiều thật sự không thể thu xếp được thời gian…
Bùi Nhất Phong không biết phải làm thế nào, đành phải đồng ý:
- Không làm phiền đến anh, để tôi đi là được rồi.
...
Hạ Tưởng buổi chiều quả thật có việc gấp phải làm, nếu không hắn rất muốn đích thân đón Lịch Phi. Bởi vì Liên Nhược Hạm tới Thiên Trạch, chuẩn bị chính thức xây dựng biệt thự Hoa Hải Nguyên.
Liên Nhược Hạm đến Thiên Trạch, Hạ Tưởng phải huỷ bỏ hết các cuộc hẹn, đích thân đón tiếp. Liên Nhược Hạm là ai? Là một trong hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn.
Thảo nguyên vào trung tuần tháng 4, đâu đâu cũng là đồng cỏ xanh tươi, Hạ Tưởng không mang theo lái xe và thư ký, một mình cùng Liên Nhược Hạm tản bộ ở trên thảo nguyên. Gió xuân thổi nhẹ, tuy rằng vẫn còn mang theo chút se lạnh, nhưng vẫn cảm nhận được sự mát mẻ trong nó, khiến cho tâm tình người ta được thả lỏng.
Vừa mới trải qua một trận đấu tranh chính trị kịch liệt, hiện tại lại được thư giản trong giây phút, Hạ Tưởng cảm thấy vô cùng cảm kích trước sự xuất hiện của Liên Nhược Hạm vào lúc này. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy eo của Liên Nhược Hạm, dù sao xung quanh không có nhiều người, cũng không có mấy ai nhận ra thân phận Thị trưởng của hắn.
Liên Nhược Hạm chỉ trỏ vùng thảo nguyên, kể về những chuyện vui trước kia ở huyện Bá, cứ như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua. Tuy nhiên hiện tại Liên Nhược Hạm đã không còn là cô gái có chút cô độc cổ quái có chút cấp tiến như ngày đó nữa, tuy rằng vẫn rất có cá tính, nhưng dịu dàng hơn rất nhiều.
- Ngẫm lại lúc ấy đúng là ngốc thật, không ngờ đã coi trọng anh, còn một mực khăng khăng như thế. Hiện tại tầm nhìn của em đã rộng hơn, mới phát hiện người đàn ông tốt trên thế gian này rất nhiều, tuy nhiên hối hận cũng đã muộn rồi, con cũng đã sinh cho anh rồi. Anh nói xem, tất cả tuổi thanh xuân em đều dành cho anh, anh sẽ báo đáp e thế nào đây?
Liên Nhược Hạm cảm xúc mà than thở xong lại quay sang trêu chọc Hạ Tưởng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hạ Tưởng cười ha hả một hồi:
- Anh buông tay, trời đất bao la em muốn đi đâu thì cứ đi, thiếu gì người tướng mạo bảnh bao, e thích ai thì cứ chọn lấy một người.
- Tới địa ngục đi. Xem anh có dám làm như vậy không? Anh muốn bỏ rơi em sao? Nói cho anh biết nhé, Hạ Tưởng, em đâu giống như một thiếu phụ có chồng.
Liên Nhược Hạm nhấc chân lên đá, vẫn rất tuỳ tiện như trước kia.
Hạ Tưởng vội né tránh, may mắn không bị cô đá trúng chân:
- Chú ý hình tượng một chút, tốt xấu gì anh cũng đường đường là một Thị trưởng, động một tí là bị đàn bà con gái đánh, như vậy sẽ tổn hại tới hình tượng một cán bộ Đảng viên.
Liên Nhược Hạm mới không sợ hắn:
- Anh cứ việc giữ hình tượng trước mặtt người khác, còn trước mặt em đừng nên tỏ ra thế này thế nọ. Anh luôn phải diễn kịch này nọ với biết bao người, còn ở trước mặt em lúc nào cũng vội vội vàng vàng chuyện chăn gối.
Hạ Tưởng đổ mồ hôi, nghĩ tới trước kia thật đúng là như thế, chủ yếu cũng là hắn và Liên Nhược Hạm chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, vừa thấy mặt khó tránh khỏi không kìm chế được bản thân, đàn ông ai cũng giống nhau, hắn lại đang trong độ tuổi cường tráng, không vội mới là lạ.
Tuy nhiên Liên Nhược Hạm lại đem việc này ra chế nhạo, bản thân đường đường là một người đàn ông, sao có thể để phụ nữ làm cho không đường thối lui? Hạ Tưởng nhận thấy xung quanh không có ai, liền ôm chặt lấy Liên Nhược Hạm:
- Thế nào, có muốn anh treo án tử hình cho em ngay tại đây không?
Liên Nhược Hạm vội vã giãy ra, cười khúc khích:
- Anh đừng có mơ, em không đồng ý hợp tác cùng anh.
Liên Nhược Hạm dáng người vẫn hoàn mỹ như xưa, tiếng cười của cô trong trẻo vọng ra xung quanh, bước chân lên đám cỏ cây cây xanh mượt, dáng điệu như đang nhảy múa, khung cảnh giống như trong mơ.
Hạ Tưởng cũng không đuổi theo, mà đứng bất động ngờ nghệch ra tại chỗ, toàn tâm thưởng thức khung cảnh trước mặt. Trời xanh mây trắng, cây cỏ xanh tươi, lại thêm mỹ nhân tô điểm cho quang cảnh thêm hoàn mỹ. Đáng tiếc, lúc này tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
Nếu là việc công, Hạ Tưởng quyết định không nghe. Chỉ nhìn thoáng qua dãy số gọi đến đã ngây ngẩn cả người, là điện thoại từ nước ngoài gọi về, chẳng lẽ là Cổ Ngọc, nhưng nhìn dãy số lại thấy không đúng, cứ chần chừ nghe máy.