Quan Thần

Chương 976: Gay cấn




Trần Khiết Văn khôi phục hình tượng, theo thường lệ bắt đầu mở đầu hội nghị, phát biểu trôi chảy, truyền đạt một số chỉ thị mới nhất của Tỉnh ủy, sau đó mới thảo luận vấn đề của Thường Hào.

- Lão Thường gần đây không tích cực trong công việc, tinh thần sa sút, không tốt lắm. Tuyên truyền nhân vật anh hùng là chuyện tốt, đẩy mạnh sự công bằng, tạo ra một luồng gió mới, có lợi cho việc giúp nhân dân hướng thiện.

Trần Khiết Văn bất mãn với Thường Hào, ai cũng biết rõ,

- Vì sao kéo dài cho tới hôm nay vẫn chưa tuyên truyền ra ngoài? Tài liệu trước đây về hai nhân vật Phạm Minh Vĩ và Lại Quang Minh so với tình hình thực tế không có nhất quán, vậy ban Tuyên giáo các anh chẳng phải đã cho người đi xuống khảo sát tình hình rồi sao? Không tìm được manh mối gì phải không? Sự việc thegioitruyen.com lần trước, ban Tuyên giáo đã giải quyết không khéo, hiện tại xây dựng nhân vật anh hùng điển hình, chẳng những khôi phục lại trật tự hỗn loạn, mà cũng là cơ hội để khôi phục lại hình tượng bên ngoài của thành phố Thiên Trạch,sao không chủ động thực hiện?

Trước tiên là chụp mũ cho Thường Hào có tinh thần sa sút trong công việc.

Mọi người đều biết Thường Hào, Thường Hào là tay lỏi đời trong giới quan lại, biết Bí thư Thành ủy chỉ phê bình y, nhưng không thể làm gì y. Ánh mắt thâm ý của người khác, cũng không ảnh hưởng đến sự nghiệp của y. Chỉ khi y đi nhầm một bước, mới mang tiếng xấu, cho nên y mới không sợ ánh mặt suy đoán của người khác, y thản nhiên cười, không nói lời nào cũng chẳng thèm phản bác.

- Xây dựng nhân vật anh hùng, chẳng những phải tuyên truyền, còn phải tuyên truyền một cách mạnh mẽ, ý kiến của tôi là, làm luôn một lần, trực tiếp báo cáo cho ban Tuyên giáo tỉnh ủy, đồng thời tuyên truyền lên cấp tỉnh và thành phố, chỉ cần thanh thế lớn, sẽ loại bỏ được hoàn toàn những ảnh hưởng không tốt của sự kiện thegioitruyen.com lần trước Thiên Trạch.

Trần Khiết Văn không giống như thường ngày chỉ đưa ra đề tài thảo luận mà không phát biểu ý kiến, mà là trực tiếp biểu lộ thái độ.

Bình thường, nhân vật đứng thường thích bày tỏ thái độ cuối cùng, cũng xem như thể hiện nguyên tắc dân chủ. Nếu không nhân vật đứng đầu biểu lộ thái độ, người khác làm sao có thể nói ra quan điểm bất đồng của mình, chẳng khác nào vừa lên đến đã gõ nhịp? Hẩu hết mọi tình huống, nhân vật đứng đầu trực tiếp tỏ thái độ, những người còn lại chỉ phụ họa, cho dù cũng có một số ít ý kiến phản đối, cũng bị một âm thanh tán thành của đám người khỏa lấp.

Trên đây, là trong trường hợp nhân vật đứng đầu hoàn toàn nắm giữ cục diện.

Thành ủy Thiên Trạch tổng cộng có 13 ủy viên thường vụ, Hứa Phàm Hoa chuyển đến trường Trung ương Đảng, Bì Bất Hưu nghỉ bệnh, chỉ còn có 11 người đến tham gia hội nghị. Lưu Phong Thanh tuy rằng là người dự thính hội nghị, nhưng y không có quyền lên tiếng.

Trần Khiết Văn vừa nói xong, các ủy viên thường vụ liền đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì, cũng không có âm thanh phụ họa theo, cũng không có tiếng phản đối, xung quanh lặng im, hàm ý không phản đối, chỉ đứng về phía trung lập.

Trần Khiết Văn hơi xấu hổ, bà liền chỉ điểm:

- Thiên Vũ, cậu nói trước đi.

Trần Thiên Vũ vốn cũng không nghĩ y là người phát biểu trước, nhưng bị Bí thư chỉ đích danh, đành phải nói:

- Tuyên truyền nhân vật anh hùng đương nhiên là chuyện tốt, điều kiện tiên quyết là, Phạm Minh Vĩ và Lại Quang Minh quả thật là nhân vật anh hùng, đáng giá tuyên truyền, quả thậtcũng làm được những kỳ tích thật sự. Nhưng tôi nghe được không ít tin đồn về bọn họ, có người nói Phạm Minh Vĩ đã từng từng tạo ra bản án giả, hãm hại một Phó chủ tịch xã, còn tìm cách đưa Phó chủ tịch xã vào viện tâm thần, y còn thường xuyên có quan hệ nam nữ bất chính với nhân viên nữ cấp dưới, vv.., tôi nghĩ một số ý kiến trên cũng không phải là tin đồn vô căn cứ. Chúng ta cứ tiếp tục điều tra rõ sự thật mới đưa ra quyết định. Xây dựng nhân vật điển hình là việc tốt, nhưng nếu xây dựng một nhân vật điển hình mà nhân vật này là nhân vật phản diện, chẳng những không giúp gì cho việc lấy lại hình tượng của Thiên Trạch, mà còn làm cho nhân dân cả nước cười đến vỡ bụng.

Trần Thiên Vũ vừa nói xong, Lưu Phong Thanh nheo mắt vài cái, ánh mắt đầy thâm ý hướng về Trần Thiên Vũ.

Trần Khiết Văn cảm thấy cách nói chuyện cũ rích, không khỏi tức giận:

- Ban Tuyên giáo Thành ủy đã cho người đi thực địa khảo sát, không phát hiện có gì bất ổn trong tài liệu tuyên truyền về kỳ tích của Phạm Minh Vĩ, không nên lấy tin đồn vô căn cứ ra nói chuyện.

Thường Hào nói tiếp:

- Ban Tuyên giáo Thành ủy đi xuống kiểm tra thực địa, nhưng không có tìm ra vấn đề, nhưng cũng không đưa ra chứng thực minh chứng tài liệu báo cáo cho Tuyên giáo Huyện Bào Mã là chân thật.

- Vậy thì sao? Chỉ dựa vào suy đoán chủ quan đơn giản của ông mà phủ nhận độ tin cậy của Đảng ủy? Nguồn truyện: Truyện FULL

Trần Khiết Văn hiện tại ngày càng ghét Thường Hào, muốn châm biếm mỉa mai y mấy câu.

- Lão Thường, tính nguyên tắc của ông đâu mất rồi? Ông rõ ràng là cố tình gây sự, rõ ràng là có ý nghĩ tư lợi, hay ông bị ai xúi giục.

Hàm ý là Thường Hào cùng một giuộc với người khác, người khác là ai? Không cần đoán cũng biết là ám chỉ Hạ Tưởng.

- Bí thư Trần, đồng chíThường Hào cũng xuất phát từ suy nghĩ cẩn thận mà thôi, y có đắn đo cũng là điều có thể lý giải. Nếu chẳng may nhân vật anh hùng thật sự xảy ra vấn đề, ai sẽ chịu trách nhiệm? Nhất định là Trưởng ban Tuyên giáo.

Hạ Tưởng phải lên tiếng, nếu không hắn không bảo vệ cho Thường Hào,

- Việc của Phạm Minh Vĩ và Lại Quang Minh vừa có tranh luận vừa có tin đồn, không phải là đuổi hình bắt bóng, càng không nhất định đã là tin đồn vô căn cứ, con mắt của quần chúng sáng như tuyết.

- Con mắt của quần chúng sáng như tuyết, vậy ánh mắt cán bộ lãnh đạo của chúng ta cũng không phải mù.

Trần Khiết Văn liền lập tức phản bác,

- Không có chứng cứ rõ ràng, bất luận tin đồn gì đều không thể đem ra bàn luận ở đây, làm việc không có căn cứ. Thị trưởng Hạ, anh cũng phản đối tuyên truyền nhân vật anh hùng, có ý kiến gì nên nói thẳng ra.

Câu nói này rất có hàm ý, ý muốn chỉ trích Hạ Tưởng âm thầm cản trở phá rối.

Phạm Minh Vĩ và Lại Quang Minh là ai, cậu còn không biết rõ? Còn bày ra dáng điệu hiên ngang lẫm liệt, cho ai xem? Hạ Tưởng có chút khinh miệt nhìn vẻ mặt của Trần Khiết Văn, thấy bộ dạng nếu như không đạt mục đích ắt hẳn sẽ không bỏ cuộc của bà, trong lòng thầm nghĩ người ở lâu trong chốn quan trường, không luyện thành mặt dày tâm đen đều không được, khó trách bà có thể nắm được thành phố Thiên Trạch trong tay, không chỉ có thủ đoạn trong chính trị, còn có đủ bản lĩnh dựng ra những lời dối trá.

Đúng lúc đó, Hạ Tưởng lại cười nhạt nhẽo:

- Có ý kiến, tôi đương nhiên là có ý kiến. Sự kiện thegioitruyen.comvừa qua đã đem lại cho chúng tôi một bài học kinh nghiệm, phải nắm chắc việctuyên truyền, nếu không gậy ông đập lưng ông. Có kinh nghiệm nhưng nếu không biết thông minh xử lý, Thiên Trạch của chúng ta sẽ trở thành bia ngắm. Khoảng thời gian trước, giới truyền thông các nơi của cả nước đều đến Thiên Trạch, Trưởng ban Thường chạy đến vắt giò, may thay không có phạm sai lầm, tôi cho rằng Thành ủy hẳn là nên khen ngợi công việc của Trưởng ban Thường. Hiện tại tuy rằng giới truyền thông giảm sự chú ý đặc biệt Thiên Trạch, nhưng một khi Thiên Trạch có việc, lập tức giới truyền thông sẽ đem sự việc thegioitruyen.com trước kia ra bàn tán thảo luận, Thiên Trạch, lại một lần nữa xuất hiện tin tức tiêu cực. Theo ý kiến của tôi, tuyên truyền nhân vật anh hùng, hay là không tuyên truyền, cũng phải làm rõ sự thật mới tính tiếp.

Trần Khiết Văn đập tay trên bàn nói vội:

- Làm rõ sự thật? Đã nói một trăm lần làm rõ sự thât, sự thật chính là, Phạm Minh Vĩ và Lại Quang Minh hai vị này chính là nhân vật anh hùng.

Lưu Phong Thanh khẽ tằng hắng một tiếng:

- Bí thư Trần, Thị trưởng Hạ, tôi vốn chỉ là dự thính hội nghị, không có quyền lên tiếng, nhưng đúng lúc nói đến Phạm Minh Vĩ, hơn nữa vừa rồi Trưởng ban thư ký Trần cũng nhắc tới việc Phạm Minh Vĩ hãm hại Phó chủ tịch xã, vừa lúc trong tay tôi có một vụ án đề cập đến sự thật Phạm Minh Vĩ hãm hại Phó chủ tịch xã …

Âm thanh "Ông" vang lên, ý kiến bàn luận nổi lên bốn phía trong hội nghị thường vụ.

Bùi Nhất Phong và Từ Hâm liếc nhau, hai người thấy trong mắt của đối phương lộ ra sự kinh ngạc và khiếp sợ, vốn hôm nay đã định trước sẽ thay Bí thư Trần nói chuyện, may mắn là chưa kịp mở miệng. Đặc biệt trong lòng Bùi Nhất Phong biết rõ ràng, y biết giữa Lưu Phong Thanh và Bì Bất Hưu có bất hòa, cũng biết toàn bộ sự việc Phạm Minh Vĩ hãm hại Lý Vệ.

Hay cho một tên Lưu Phong Thanh, nhân lúc Bì Bất Hưu vắng mặt, vì Lý Vệ lật lại bản án, cũng đồng nghĩa trực tiếp ở sau lưng Bì Bất Hưu đạp y một cái. Bỗng nhiên lại nghĩ đến Lại Quang Minh, Bùi Nhất Phong trong lòng liền rùng mình một cái, không được rồi, nếu Lưu Phong Thanh có thể lật ra bản án cũ của trước kia, hành vi buôn lậu thuốc phiện phạm pháp của Lại Quang Minh, Thị trưởng Hạ không nắm rõ được gì sao?

Lại thấy nụ cười nhạt nhẽo trên khuôn mặt của Thị trưởng Hạ, Bùi Nhất Phong âm thầm vui mừng vì vừa rồi may mắn không nói tốt thay cho Phạm Minh Vĩ và Lại Quang Minh, nếu không sẽ khiến cho Thị trưởng Hạ hoài nghi giữa y và Lại Quang Minh đằng sau có giao dịch bí mật gì xem như hỏng. Nên giữ thân mình trước là tốt nhất, việc của Phạm Minh Vĩ và Lại Quang Minh, không nên nhúng tay vào, e rằng sẽ liên lụy.

Nghĩ cho thấu đáo một chút, nắm bắt thời cơ thật chuẩn, hai ba ngày nữa lão Bì sẽ trở lại, hiện tại chính là Bí thư Trần lên giọng nói phách tuyên truyền, trực tiếp đã đem Phạm Minh Vĩ và Lại Quang Minh giáng một gậy chết tươi.

Không, Phạm Minh Vĩ và Lại Quang Minh đã đủ chết người rồi, nếu đánh bọn họ, trên thực tế là đánh Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Bào Mã, cũng là đánh một đòn vào Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng.

Bùi Nhất Phong thuận theo dòng suy nghĩ, xem như đã rõ ràng. Bì Bất Hưu nghỉ phép một tuần, hôm trước vừa mới thông qua lệnh bổ nhiệm của cục Công an nhậm chức Phó cục trưởng Lịch Phi —— Bí thư Trần không muốn đồng ý cũng đành phải chấp nhận, sở đối với Lịch Phi ủng hộ rất cao, người có con mắt tinh đời ai chẳng biết Lịch Phi là hậu duệ trực tiếp của Thị trưởng Hạ, từ quận Hạ Mã đến thành phố Lang lại đến thành phố Thiên Trạch, y chính là một hậu duệ đắc lực của Thị trưởng Hạ tại hệ thống công an —— hôm nay lại nhắc tới bản án cũ của Phạm Minh Vĩ, chính là thừa dịp anh bị bệnh muốn lấy luôn mạng của anh.

Lão Bì sau khi trở về, có thể vì tức giận mà phát bệnh lại vào nằm viện? Bùi Nhất Phong cũng không vui vẻ gì, trong lòng trù tính rốt cuộc bước tiếp nên làm gì để giữ thân.

- Đồng chí Lưu Phong Thanh, nên chú ý bây giờ đang là hội nghị thường vụ.

Trần Khiết Văn cũng không chính diện tiếp lời của Lưu Phong Thanh, mà là nhắc nhở y chú ý thân phận của mình, không phải ủy viên thường vụ thì làm sao có thể phát ngôn?

Hạ Tưởng khoát tay:

- Lão Bì vắng mặt, đồng chí Lưu Phong Thanh là đại diện của Ủy ban Kỷ luật, đúng lúc nói đến bản án của Phạm Minh Vĩ, nên nghe cậu ta nói xem sao, nghe từ nhiều phía thì tốt hơn, chỉ nghe một phía thì dễ bị sai lệch thông tin, các đồng nói xem đúng không?

- Vâng, vâng.

- Đúng, đúng.

- Nên để đồng chí Lưu Phong Thanh phát biểu ý kiến.

Mọi người trong hội nghị thường vụ lập tức hùa theo phụ họa.

Trần Khiết Văn sắc mặt từ hồng chuyển sang tái nhợt, đành phải thuận nước đẩy thuyền,

- Nếu các đồng chí đều đồng ý, đồng chí Phong Thanh, cậu hãy kể tỉ mỉ sự việc đi.

Khi nói chuyện, bà còn không kiềm chế được sự bực bội trong lòng, không hiểu sao trong lòng liền toát ra một suy nghĩ gàn dở, nếu Bì Bất Hưu có mặt, khi đối mặt với Lưu Phong Thanh liệu có nhớ đến Kỷ Phong Thanh hay không?

Lưu Phong Thanh lấy ra một chồng tài liệu thật dày, giọng nói trầm trọng:

- Các vị lãnh đạo, Phạm Minh Vĩ là một tên tiểu nhân không hơn không kém, y hãm hại Phó chủ tịch xã Lý Vệ, chẳng những khiến Lý Vệ bị mất chức, còn sai người cưỡng ép nhốt Lý Vệ vào bệnh viện tâm thần. Lý Vệ không có bị bệnh tâm thần, y là Đảng viên Đảng Cộng Sản, là người chính trực có lương tâm, trong tay y nắm giữ hàng loạt chứng cứ chứng minh Phạm Minh Vĩ tham ô nhận hối lộ và quan hệ nam nữ bất chính, hiện tại, chứng cớ nằm trong tay của tôi, mời các vị lãnh đạo xem qua.