Tuy nhiên, dù sao Trần Khiết Văn cũng là Bí thư, cũng là người đang nắm quyền, tốt nhất là nên đi xiếc trên dây vậy. Bùi Nhất Phong hạ quyết tâm, trong lúc thích hợp thì theo sát bước đi của Bí thư Trần, đồng thời cũng nên ngả một phần sang Thị trưởng Hạ.
Bùi Nhất Phong cũng rõ ràng rằng lúc này thì bốn phía thành phố Thiên Trạch đều là nguy cơ. Sự kiện Bì Bất Hưu tạm thời rơi xuống trong đoạn thời gian này, tuy rằng tỉnh không có những yêu cầu rõ ràng, trong Thành ủy cũng không có ý kiến cụ thể về việc Bì Bất Hưu bức tử Kỷ Phong Thanh, xu hướng là sẽ không giải quyết được chuyện gì. Ở mặt ngoài thì sẽ che giấu việc truy cứu xử lý trách nhiệm, nhưng sinh mạng chính trị của Bì Bất Hưu xem như có đoạn bị bôi đen.
Bì Bất Hưu đã nghỉ dưỡng rồi nhưng sự tình huyện Bào Mã vẫn còn đang tiềm ẩn, chưa bùng nổ. Việc vi phạm quy định về đất đai, rồi tuyên truyền các sự tích về người hùng, người tốt việc tốt đều bị đè ép xuống, người khác thì không rõ ràng lắm nhưng Bùi Nhất Phong thì trong lòng biết rõ, vấn đề của huyện Bào Mã là rất lớn.
Căn cứ vào mấy lần quan sát rồi y mới cho ra được kết luận rằng Thị trưởng Hạ tuyệt đối sẽ không bỏ qua vấn đề của huyện Bào Mã. Bởi vì với tính cách xem cái ác như thù của Thị trưởng Hạ thì chắc chắn hắn ta sẽ còn những chuẩn bị phía sau, chắc chắn sẽ không chịu để yên.
Hiện tại thì Bùi Nhất Phong tự nhận mình khá hiểu biết về Hạ Tưởng, Thị trưởng Hạ sẽ không bởi vì những xung đột và mâu thuẫn trong công tác mà tính toán chi li, nhưng nếu chạm đến điểm mấu chốt của hắn, cho dù sự tình này không có chút quan hệ gì với Hạ Tưởng cả, thì hắn cũng sẽ quan tâm tới cùng. Thậm chí Bùi Nhất Phong còn đoán rằng việc Bì Bất Hưu bị sửa trị thì ngoại trừ việc đòi công đạo cho cái chết của Kỷ Phong Thanh thì còn có những thâm ý khác nữa.
Bùi Nhất Phong đúng thực là đoán đúng. Bì Bất Hưu vừa đi, sau khi Phó Chủ nhiệm thường trực Ủy ban Kỷ luật thành phố Lưu Phong Thanh toàn diện chủ trì công tác thì ngay lập tức cùng nhau bắt tay vào điều tra các vụ án, bởi vậy đã dẫn phát một cơn gió lốc tại huyện Bào Mã.
Mối bất hòa giữa Lưu Phong Thanh và Bì Bất Hưu vốn đã tồn tại từ rất lâu.
Lưu Phong Thanh ít hơn 10 tuổi so với Bì Bất Hưu, năm nay y khoảng 40 tuổi, đúng đang trong thời kỳ trẻ trung khỏe mạnh, lại là Phó Chủ nhiệm thường trực Ủy ban Kỷ luật, lẽ ra thì phải có nhiều đất dụng võ mới đúng. Nhưng bởi vì Bì Bất Hưu luôn áp chế nên mọi việc đều bị kiềm chế, có mấy lần y điều tra những án lớn với bằng chứng nhiều như núi, nhưng dưới quyền uy nói một không hai của Bì Bất Hưu thì chỉ có thể đem gác xó, trơ mắt nhìn tham quan nhởn nhơ dạo chơi ngoài vòng pháp luật.
Cách đối nhân xử thế của Lưu Phong Thanh khá chính trực, có chính khí nhưng y cũng rất rõ ràng rằng trong chốn quan trường thì không có khả năng tồn tại một nhân vật giống như Bao Thanh Thiên được, dưới thể chế hiện hành thì mặc dù Ủy ban Kỷ luật có những tính độc lập nhất định nhưng Ủy ban Kỷ luật vẫn là Ủy ban Kỷ luật của Thành ủy, trên thực tế là gần như trăm phần trăm nghe lệnh của Bí thư Thành ủy, thậm chí Thị trưởng cũng có lực ảnh hưởng rất lớn với Ủy ban Kỷ luật, có một số vụ án, sau khi Bí thư gật đầu nhưng Thị trưởng không gật đầu thì cũng không thể tiến hành điều tra được. Tuy nhiên, y vẫn cho rằng trong một vòng rất hữu hạn thì y cũng có thể trừng trị được đám tham quan ô lại…
Sự thật lại một lần nữa khiến y thất vọng.
Thật ra bộ dạng của Bì Bất Hưu không giống như quả bóng cao su, nhưng tính cách và thủ đoạn khéo đưa đẩy của y thì rất giống quả bóng cao su vậy. Chỉ cần bên nào gió lớn một chút lại lăn về hướng bên đó, bên nào quyền lớn hơn một chút thì lại nghe lời bên đó. Trong chốn quan trường thì việc khéo đưa đẩy là không thể tránh được, nhưng cũng phải dựa trên nguyên tắc, phải có chính khí và có tính đại cục, đằng này quả bóng cao su này thì cái gì cũng không cần biết, chỉ biết mỗi lợi ích.
Việc Thị trưởng Hạ đến đây làm cho Lưu Phong Thanh âm thầm vui mừng khôn xiết, thậm chí y còn tiếc hận rằng Thị trưởng Hạ chỉ là một Thị trưởng, không phải là Bí thư nên không có biện pháp để hình thành chế ước trực tiếp với Bì Bất Hưu được.
Sau khi sự kiện Bì Bất Hưu bị bùng nổ trên thegioitruyen.com thì Lưu Phong Thanh mới bừng tỉnh lại, ý thức được uy lực của lực lượng thegioitruyen.com. Y không dám đoán rằng việc này có phải do Thị trưởng Hạ gây nên hay không, nhưng vẫn cực kỳ kính nể thủ đoạn của người đứng đằng sau sự kiện, trừng trị Bì Bất Hưu trở nên ủ rũ mà không dám có một biện pháp nào để chống trả, không thể không mặt mũi xám xịt xin phép trốn khỏi đầu sóng ngọn gió trong một tuần.
Thời gian một tuần cũng đủ để y đem hàng loạt các vụ án đọng lại trong nhiều năm qua thẩm tra xử lý lại một lần nữa.
Vụ án huyện Bào Mã có liên quan tới Phạm Minh Vĩ, Bí thư Đảng ủy xã Lam Thiên.
Nửa năm trước, Phó chủ tịch xã Lam Thiên là Lý Vệ dùng tên thật tố cáo Phạm Minh Vĩ tham ô nhận hối lộ và thường xuyên duy trì mối quan hệ bất chính với phái nữ dưới quyền, hơn nữa tài liệu còn liệt kê những chứng cứ vô cùng tỉ mỉ và xác thực. Sau khi tài liệu tới Ủy ban Kỷ luật thành phố, Lưu Phong Thanh liền giận tím mặt, thời điểm chuẩn bị lập án thì lại bị Bì Bất Hưu đè ép ghìm xuống.
Thái độ của Bì Bất Hưu rất rõ ràng, đầu tiên là Lý Vệ vượt cấp tố cáo, như vậy là không phù hợp với quy củ. Điều thứ hai đó là Phạm Minh Vĩ là cán bộ của huyện Bào Mã, Ủy ban Kỷ luật thành phố trực tiếp tiếp nhận thì không tốt lắm, như vậy rất không tôn trọng Đảng ủy và Ủy ban Kỷ luật huyện Bào Mã. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Lưu Phong Thanh không đồng ý, cố gắng yêu cầu Ủy ban Kỷ luật thành phố lập án. Bì Bất Hưu cứng rắn mạnh mẽ đè ép xuống, Lưu Phong Thanh không phục nhưng lại không dám vi phạm mệnh lệnh của Bì Bất Hưu. Trong chốn quan trường thì việc tuân thủ mệnh lệnh của nhân vật số một là một điều không được vi phạm, nhân vật số một chính là trời, người đó mà đã phủ định vấn đề thì cho dù người ở phía dưới có làm ầm ĩ đến mức trời đất náo loạn, cho dù có thể tra ra vấn đề của Phạm Minh Vĩ thì người phía dưới cũng sẽ phạm vào điều tối kỵ trong chốn quan trường, ai nấy cũng đều không dám đề bạt và sử dụng một cấp dưới không nghe theo mệnh lệnh của cấp trên như vậy.
Không bao lâu sau, Lý Vệ đã bị huyện Bào Mã miễn chức, lý do là tham ô nhận hối lộ và có quan hệ nam nữ bất chính, xem như trùng khớp với những điều mà Lý Vệ tố cáo Phạm Minh Vĩ.
Hiện giờ Bì Bất Hưu đang nghỉ ngơi, Phạm Minh Vĩ bỏ mạng, Lý Vệ thì bị giam giữ trong bệnh viện tâm thần. Sau khi Lý Vệ bị miễn chức thì không ngừng khiếu kiện kêu oan, cuối cùng bị huyện Bào Mã bắt giam, lấy lý do bị bệnh tâm thần rồi tống vào bệnh viện.
Lưu Phong Thanh liền quyết định tự mình đi đến huyện Bào Mã một chuyến, thay Lý Vệ để lật lại vụ án.
…
Hiện trạng của huyện Bào Mã so với trong tưởng tượng của Hạ Tưởng thì còn ác liệt hơn rất nhiều.
Không nói đến việc đất đai của Đông y Thiên Trạch vi phạm quy định trong việc cưỡng chế, thu hồi đất thổ cư của nông dân đã vượt qua mức tưởng tượng, ở các bước trung gian của chuyện này thì tấm màn đen còn qua tay không biết bao nhiêu người. Dương Kiếm còn chưa điều tra được rõ ràng, nhưng bước đầu thu thập được cũng đã đủ cho người khác phải sợ kinh người, Biện Hữu Thủy cả gan làm loạn mà người ở thành phố Thiên Trạch cũng đều là cá mè một lứa.
Đông y Thiên Trạch chắc chắn có cấp cao cụ thể tham gia vào trong đó, sự tình này thật sự liên lụy tới lợi ích của Khâu gia.
Đây là phương diện thứ nhất mà Hạ Tưởng lo lắng đến.
Phương diện thứ hai đó là Trần Khiết Văn áp chế vấn đề vi phạm quy định đất đai của huyện Bào Mã, Dương Kiếm lại bị Mai Thái Bình cảnh cáo không được trực diện nhúng tay vào sự tình của Đông y Thiên Trạch, dường như hai con đường để xâm nhập việc này đều đã bị phá hỏng.
Phương diện thứ ba đó là có tiếp tục lần theo dấu vết vi phạm quy định về đất đai hoặc là đốt lửa ở vấn đề Lại Quang Minh buôn lậu thuốc phiện thì Hạ Tưởng vẫn chưa hạ được quyết tâm. Vi phạm quy định đất đai tất nhiên sẽ chạm đến lợi ích trung tâm của Khâu gia, chắc chắn Khâu gia sẽ tìm cách ngăn cản. Chẳng lẽ là hắn và Khâu gia thật sự muốn vì vấn đề của Đông y Thiên Trạch mà trở mặt thành thù?
Nhưng trên thực tế, bất kể vấn đề nào tồn tại từ trước đến nay thì ngọn lửa lớn cuối cùng cũng sẽ phải bùng nổ ở trên việc vi phạm quy định đất đai. Với nguyên tắc của hắn, bất kể như thế nào thì cũng sẽ không bỏ qua vấn đề vi phạm trong quy định đất đai. Cha mẹ của Hạ Tưởng cũng từng là nông dân, biết nông dân rất gian khổ và nghèo đói, xâm chiếm đất đai của nông dân và việc cắt đường mưu sống của bọn họ gần như là cùng một loại, tính chất vô cùng ác liệt, thủ đoạn vô cùng bỉ ổi.
Vấn đề là lòng quyết tâm của Khâu gia trong việc giữ gìn Đông y Thiên Trạch lớn đến bao nhiêu?
Cho tới nay, mối quan hệ giữa hắn và các gia tộc luôn được chu toàn, ngoại trừ ra mặt lấy cứng đối cứng với Phó gia ra thì với ba nhà khác dù cũng có những mâu thuẫn, nhưng đều rất ít khi giáp mặt đối kháng, thường là dùng các thủ đoạn đi đường vòng để hóa giải hoặc làm dịu đi. Nhưng vấn đề vi phạm quy định về đất đai thì trừ phi Khâu gia nhượng bộ, nếu không đúng thực là không có con đường nào hòa giải.
Thậm chí có thể biến thành một bãi chiến trường trong đó lợi ích của người dân bình thường và lợi ích của gia tộc xung đột với nhau.
Lập trường của Khâu gia chắc chắn đã thông suốt và được biểu đạt ra bằng những con đường khác nhau, lần trước Khâu Tự Phong khi nói chuyện với hắn còn không có câu cuối thì hắn cũng đã rõ việc Khâu gia đối với hắn có những bất mãn, có lẽ tạm thời cũng sẽ không có giáp mặt xung đột. Không nói đến việc có thể dễ dàng tạo ra cục diện không thể vãn hồi mà cái chính là phía sau hắn là Ngô gia thì Khâu gia cũng không thể trêu vào, huống chi trong lần điều chỉnh cán bộ cấp tỉnh Bộ gần đây thì Khâu gia gặp bất lợi rất lớn.
Nhưng ở thành phố Thiên Trạch thì tiềm ẩn tai họa mai phục không chỉ có một nhà của Khâu gia.
Lúc này thì Ngô gia còn có khả năng đứng ở phía sau hắn, nhưng sau khi kế hoạch điều chỉnh tài nguyên sắt thép của Ủy ban nhân dân tỉnh bắt đầu thì có khả năng Hạ Tưởng sẽ làm dẫn phát đến sự bất mãn không nhỏ của Ngô gia. Ông cụ Ngô gia đối với hắn thì có sự khoan dung, nhưng sự khoan dung không đánh đồng với sự nhân nhượng, khi thật sự đứng trước lợi ích trung tâm của mình thì ông cụ Ngô gia cũng vậy, mà Ngô Tài Dương cũng vậy, cũng sẽ có đủ thủ đoạn để tạo áp lực về phía hắn.
Giai đoạn hiện nay, chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là Tống Triêu Độ, khi Tống Triêu Độ còn một ngày ở tại tỉnh Yến thì bất kể là Ngô gia hoặc là Khâu gia, muốn ra tay chèn ép thì hắn cũng đều lách qua được. Tuy nhiên, nếu chẳng may Tống Triêu Độ bị điều đi khỏi tỉnh Yến thì chỉ một cú đá nhẹ nhàng hắn cũng bị lộn cổ, lúc đó cũng chỉ còn có hai con đường có thể đi đó là toàn diện phục tùng theo mệnh lệnh của gia tộc, hoặc là toàn tâm toàn ý một mình hăng hái chiến đấu, cuối cùng bị các thế lực gia tộc làm cho thương tích đầy mình.
Trông cậy vào việc đến thời điểm mấu chốt thì Thủ tướng ra tay kéo hắn một lần, Hạ Tưởng lắc đầu, cũng không cần phải tồn tại tâm lý hy vọng xa vời. Hy vọng càng lớn thì thất vọng lại càng nhiều, Chủ tịch tỉnh Tống cũng gần như là bằng năng lực của bản thân mở ra cục diện tại tỉnh Yến, Chủ tịch tỉnh còn không đáng để Thủ tướng ra tay huống chi một Thị trưởng nho nhỏ như là hắn.
Thật đúng là một con đường đi đầy dây thép gai hiểm trở, có đáng để theo đuổi không? Thậm chí Hạ Tưởng còn để tay lên ngực để tự hỏi, nhưng cuối cùng cũng không có đáp án cuối cùng. Nếu nói là trong tính cách của hắn có chỗ thiếu hụt thì cũng đúng, nói là hắn ôm ấp tình cảm bình dân thì cũng đúng, hắn không thể đối mặt với sự đau đớn thê thảm của người nông dân, không thể ngồi yên không để ý đến đối với những chuyện tàn độc hại dân hại nước như vậy.
Với cách làm, hành vi đùa bỡn quyền mưu, đổi trắng thay đen của Biện Hữu Thủy thì Hạ Tưởng vô cùng căm hận.
Hiện tại thì Lô Thắng đang được Lưu Nhất Cửu cử thêm người nghiêm ngặt chăm sóc, người khác đều không thể tiếp cận được, Lô Thắng cũng không tin bất cứ ai khác ngoại trừ Lưu Nhất Cửu. Lô Thắng là mồi lửa, nhưng bây giờ còn chưa phải là thời điểm để kích nổ. Lưu Nhất Cửu căn cứ vào các manh mối do Lô Thắng cung cấp đã tiếp tục bắt giữ kẻ buôn bán ma túy tại huyện Bào Mã, chuẩn bị bắt kẻ buôn bán ma túy thứ hai tại huyện Bào Mã là Đỗ Bất Tam. Nếu khi Đỗ Bất Tam bị bắt quy án, theo lời giải thích của Lô Thắng thì Đỗ Bất Tam có các chứng cứ trực tiếp chỉ hướng đến Trưởng phòng đương nhiệm Công an huyện Bào Mã là Hà Trạch Lâm.
Tất cả các quân cờ đều đã mai phục, Nguyên Dã còn đang ở nước ngoài, tạm thời không trở về, y còn có trọng trách khác trên người. Trên cơ bản mà nói thì các bố cục của Hạ Tưởng đã toàn bộ hoàn thành, chỉ chờ thời cơ thỏa đáng sẽ kích nổ đồng loạt trên toàn diện các vấn đề.
Sở dĩ bây giờ Hạ Tưởng vẫn đang khống chế thì vẫn là mối băn khoăn ở Khâu gia.
Có thể nói từ lúc Hạ Tưởng theo đuổi chính trị đến nay thì chưa từng có lúc nào do dự giống như lúc này. Hắn và Khâu gia đã có vô số năm tình cảm, với Khâu Tự Phong xem như là người bạn tốt khó có được, đối với Khâu Nhân Lễ thì cũng là ấn tượng tốt đẹp. Hắn thật sự không muốn cùng Khâu gia trở mặt thành thù, nhưng sự thật lại khiến hắn không có sự lựa chọn nào khác.
Hạ Tưởng cũng là người, cũng có thất tình lục dục, hơn nữa lại chưa bao giờ có mâu thuẫn quá mức cùng với Khâu gia, mà Khâu Nhân Lễ đối với hắn cũng tràn đầy sự yêu thương, một vài lần hắn đã từng tới Khâu gia để làm khách, thì Khâu Nhân Lễ đều ra mặt tiếp khách, đối với hắn vô cùng lễ độ. Hiện tại hắn đã đảm nhiệm vị trí Thị trưởng lại mượn sản nghiệp của Khâu gia để khai đao, chắc chắn là Khâu gia sẽ không cao hứng được, mà người ngoài sẽ cảm nhận như thế nào?
Khâu Tự Phong và hắn xem như là bạn tốt nhiều năm, từ khi ở huyện An rồi sau đó còn từng có những lần liên kết cùng nhau đối phó với Phó gia, mối quan hệ giữa Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong thì ngay cả cãi cọ với nhau cũng chưa từng có.
Hạ Tưởng đẩy cửa sổ văn phòng ra, một luồng không khí mát mẻ thổi vào. Bây giờ là tháng 4 tại Thiên Thạch, trong không khí có hơi thở của mùa xuân, làm cho tinh thần con người ta phải rung lên. Mùa xuân, chẳng những phải nghênh đón cao trào trong việc xây dựng mà còn có thể nghênh đón cao trào của các cuộc đấu tranh.
Đấu tranh, cho tới bây giờ đều là bởi vì xung đột ở lợi ích kinh tế mà diễn ra, cho dù tới tầng cấp cao hơn, cái gọi là quan niệm chấp chính, nếu nói trắng ra thì cũng chỉ là cuộc đấu tranh vì để nắm giữ chút ích lợi hạng mục mà thôi. Nói ngắn gọn chính là đường lối của những người bình dân và đường lối của thế lực gia tộc giao tranh với nhau, bất kể là loại đường lối nào thì cũng đều có ý nghĩa phục vụ ích lợi cho một quần thể.
Không có lợi ích thì vốn không có động lực trong việc lục đục với nhau, đã là con người thì khi theo đuổi lợi ích và việc lao vào chỗ chết không có gì khác nhau cả.
Vẫn chưa hạ được quyết tâm, Hạ Tưởng ngồi lại trên ghế, không khỏi có chút mỏi mệt. Đột nhiên, điện thoại vang lên, cầm máy lên thấy ngay dãy số của thành phố Yến, hắn liền nghe luôn điện thoại.
- Tiểu Hạ, có một số việc cần buông tay thì nên buông tay, cần gì phải so đo tính toán nhiều làm gì?
Giọng nói của Tào Vĩnh Quốc có một tia tức giận và bất mãn.
- Bố vừa nhận được điện thoại của Bí thư Khâu, ông ta nói: Nếu Đông y Thiên Trạch có hành vi vi phạm quy định, nên điều tra thế nào thì điều tra như vậy, không cần e dè mặt mũi của Khâu gia.
Lời nói của Khâu Nhân Lễ chắc chắn không dễ nghe như lời mà bố vợ đang nói, bởi vì Hạ Tưởng nghe ra sự tức giận của bố vợ, chắc chắn là Khâu Nhân Lễ nói ra cái gì đó vượt ra ngoài dự kiến, chắc hẳn là bước đi lên vị trí cấp Bộ trưởng của bố vợ phải chậm lại.
Khâu Nhân Lễ ra mặt bày ra sự khoan dung, cùng lúc không sợ Hạ Tưởng tra rõ vấn đề của Đông y Thiên Trạch, trong phương diện khác lại hàm súc làm sáng tỏ mối quan hệ nội tại giữa Đông y Thiên Trạch và việc bố vợ mình đảm nhiệm vị trí Chủ tịch tỉnh, thủ đoạn không thể nói là không cao minh.
Cũng khó trách được bố vợ mình phải tức giận, chỉ sợ trong mắt ông ta thì Khâu gia vốn là người bạn tốt, sự tình Đông y Thiên Trạch cũng không tính là lớn, mở một con mắt, nhắm một con mắt cho qua, cần gì phải truy cứu? Chẳng những đắc tội với Khâu gia mà còn có khả năng liên lụy tới tiền đồ của bố vợ.
Người khác không vui thì Hạ Tưởng có thể không để ý tới, nhưng bố vợ đã bất mãn thì hắn phải đưa ra lời giải thích.
- Bố, vấn đề của Đông y Thiên Trạch quả thật rất nghiêm trọng, nhưng không phải là do con điều tra mà là do Phó thị trưởng Dương điều tra. Tổ điều tra đã đệ trình báo cáo về Thành ủy, con không phát biểu ý kiến gì và việc này đã bị Bí thư Trần tạm thời áp chế.
Hạ Tưởng chỉ có thể dùng kế sách hoãn binh.
- Có vấn đề thì không thể làm như không thấy, nhưng xử lý thế nào thì Thành ủy còn chưa đạt thành nhận thức chung.
Trước mặt Hạ Tưởng thì Tào Vĩnh Quốc vốn không thể hiện vẻ mạnh mẽ, cứng rắn, không phải là ông ta không cứng rắn và mạnh mẽ mà là trước mặt Hạ Tưởng thì nuôi dưỡng thành thói quen ôn hòa, khi nghe thấy lời giải thích của Hạ Tưởng thì cơn giận tiêu tan hơn phân nửa. Cũng không có cách nào, mỗi người cũng đều có một mặt hiền hậu, vì thế ông ta chỉ có thể nói một câu lạnh nhạt với Hạ Tưởng:
- Bố cũng không phải là phê bình con, cũng biết lời nói của Bí thư Khâu có biểu đạt một ý tứ riêng của ông ấy, quyết định vị trí Chủ tịch tỉnh thì không phải chuyện mà có thể nói một hai câu là giải quyết được, ông ta cũng không phải là uy hiếp gì, chỉ muốn mượn cơ hội truyền lại một thái độ rằng Khâu gia và con là quan hệ không tồi, không cần phải vì một sự kiện vi phạm nguyên tắc lập trường mà sinh ra mâu thuẫn.
Lời nói thật hàm súc, nhưng rõ ràng áp lực rất lớn.
Hạ Tưởng cũng không muốn nói quá sâu với bố vợ mình, cũng không nghĩ tới việc cùng thảo luận về các gút mắc phức tạp tại thành phố Thiên Trạch - gút mắc lợi ích tại thành phố Lang thì biểu hiện ở ngoài. Thành phố Thiên Trạch lại ở nơi đáy nước, hơn nữa cũng không biết vòng xoáy là do kẻ nào gây ra, nên càng làm cho người khó lòng phòng bị - Huống chi, nói thật là hắn cũng chưa có quyết định trong việc hạ quyết tâm tung kíp nổ trong vấn đề Đông y Thiên Trạch, vì thế hắn liền nói thêm:
- Con đã biết, vấn đề khá phức tạp, có lẽ sẽ không động chạm gì trong một khoảng thời gian, cũng có khả năng sẽ có biến hóa. Bố cũng không nên quá tập trung tinh thần vào vấn đề này, cố gắng tĩnh dưỡng tốt đã.
Nói là Tào Vĩnh Quốc đang tĩnh dưỡng nửa tháng, hiện tại mới tĩnh dưỡng được một tuần liền muốn quay về tỉnh Tây để đi làm. Hạ Tưởng cũng không tiện khuyên ông ta, cả đời chìm nổi trong chốn quan trường bây giờ lại yêu cầu bố vợ chịu khó nghỉ ngơi một chút thì đúng là không phù hợp với thói quen của ông ta lắm.
Đến cùng thì Khâu Nhân Lễ cực kỳ lợi hại, trực tiếp nắm lấy điểm yếu của hắn. Tuy nói rằng chưa chắc thật sự lấy tiền đồ của bố vợ hắn ra làm vật trao đổi, nhưng ít ra là đã đưa ra một khả năng, khiến cho bố vợ hắn phải lo lắng được hay mất. Bất kể người nào ngồi vào vị trí có cao đến đâu, nhưng mỗi lần tiến thêm được một bước về phía trước đều là một lần trọng yếu trong cuộc đời của mình, ai nấy cũng không muốn bỏ qua.
Suy nghĩ một hồi rồi Hạ Tưởng lại gọi điện thoại cho Tống Triêu Độ.
- Chủ tịch tỉnh Tống, có lẽ cháu hỏi một câu không nên hỏi, việc chỉnh hợp toàn bộ tài nguyên sắt thép toàn tỉnh thì trên tỉnh tính toán bao giờ bắt đầu thi hành?