Quan Thần

Chương 965: Gợi ý, thăm dò: Thất bại




Thị trưởng Hạ thật cao tay, biết rõ một mặt không tốt đẹp gì của y, nhưng vẫn im lặng, cứ chờ y chủ động nói ra. Y hiện giờ xem như hiểu rõ hoàn toàn, muốn giở trò khôn vặt trước mặt Thị trưởng Hạ, cuối cùng sẽ thành gậy ông đập lưng ông.

Trong ô tô nhiệt độ vô cùng dễ chịu nhưng Từ Hâm vẫn thấy cả người nóng ran, rất không thoải mái. Có phần im lặng một lúc, khó khăn lắm mới mở miệng:

- Kỷ Phong Thanh tìm tôi, là muốn nhờ tôi đứng ra giúp ông ta giảm bớt sức ép từ phía Bì Bất Hưu. Tôi xuất phát từ suy nghĩ người khôn giữ mình nên không nhận lời. Tôi còn khuyên ông ta nên nghĩ thoáng một chút, Chủ nhiệm Bì chưa chắc có ý kiến gì không tốt, hơn nữa...

Y không nói thêm gì nữa, sắc mặt rất kém, có lẽ là day dứt, cũng có thể là hoảng sợ, cũng có thể còn có nguyên nhân khác.

Hạ Tưởng vỗ nhè nhẹ vào tay ghế, nói với Lý Ái Lâm:

- Ông Lý, bật một bài hát nhẹ nhàng một chút.

Lý Ái Lâm sớm đã biết Thị trưởng Hạ thích nghe nhạc nhẹ và nhạc xưa, là tài xế, phải sớm hoàn thành công việc, liền vội mở nhạc, chỉnh âm lượng vừa phải.

Âm thanh êm dịu chầm chậm làm xoa dịu không khí nặng nề trong xe.

- Ông Từ, cuộc nói chuyện hôm nay chỉ là chuyện cá nhân, nghe xong là cho qua. Bì Bất Hưu sai Kỷ Phong Thanh viết bài nói bóng gió tác phong sinh hoạt của tôi. Kỷ Phong Thanh không muốn bị làm công cụ của người khác, tới tìm ông, thực ra là muốn ông cho ông ấy một tia hy vọng sống. Ông tính toán được mất, thấy rằng giúp ông ấy lợi bất cập hại nên từ chối lời cầu xin đó. Là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, ông không quan tâm đúng mức tới cấp dưới. Là bằng hữu, ông lại không có trách nhiệm. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Hạ Tưởng nói là cuộc nói chuyện cá nhân, rõ ràng là dựa vào thân phận cấp trên và cả tư cách cá nhân.

- Tôi mới đến Thiên Trạch, vẫn còn chưa hiểu nhiều điều, giờ đây đang từ từ tìm hiểu rõ ràng. Nhưng lúc này còn có người muốn che mắt tôi, tôi không thể nào đồng ý. Trưởng ban Từ, ông là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, thường xuyên phối hợp với công tác bí thư là trách nhiệm của ông, nhưng sự phát triển kinh tế thành phố Thiên Trạch cũng cần ông cống hiến một phần sức lực.

Vừa đấm vừa xoa, vừa chỉ trích vừa lôi kéo, Từ Hâm trong lòng hoang mang, lòng rối như tơ vò.

Bí thư Trần có chỗ dựa vững chắc ở Tỉnh ủy, Thị trưởng Hạ cũng có. Hơn nữa rất dễ thấy, Thị trưởng Hạ càng có quyền hơn ở Tỉnh ủy. Tuy nhiên hiện nay Tỉnh ủy đồn đại Chủ tịch tỉnh Tống có thể sẽ bị điều đi. Nếu chẳng may tin đồn đó trở thành sự thật, chỗ dựa vững chắc nhất của Thị trưởng Hạ ở Tỉnh ủy sẽ không còn... Từ Hâm trong lòng suy đi tính lại, cân nhắc thiệt hơn, khó lòng đưa ra quyết định.

Xét từ tầm nhìn lâu dài, đương nhiên là Thị trưởng Hạ có tiền đồ hơn. Nhưng y dù sao cũng là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, không đồng lòng với Bí thư, rất khó triển khai công việc. Trước mắt, nền tảng của Thị trưởng Hạ ở thành phố Thiên Trạch đang dần vững chắc, hơn nữa hắn có những nước cờ cao siêu, khiến người ta chẳng thể đề phòng. Nói tóm lại, thời gian đứng về phía Thị trưởng Hạ.

Cảnh thê lương và tuyệt vọng của người nhà Kỷ Phong Thanh lại hiện lên trong đầu, trong lòng Từ Hâm thật sự không dễ chịu, đột nhiên hạ quyết tâm:

- Thị trưởng Hạ, người chết không thể sống lại. Kỷ Phong Thanh cho dù có bị người ta bức chết, nhưng kẻ giết người bằng thủ đoạn tinh vi không cần đền mạng. Ông ấy cũng chỉ có thể chết oan như vậy thôi.

Hạ Tưởng gật đầu:

- Thực sự là như vậy, có lẽ không thể truy cứu trách nhiệm của bất cứ kẻ nào trên phương diện pháp luật, nhưng vẫn có cách khác có thể đòi lại công lý cho ông ấy.

Thấy Thị trưởng Hạ vô cùng kiên quyết, con tim Từ Hâm chợt đập dồn dập. Y không rõ vì sao Thị trưởng Hạ lại quan tâm đến Kỷ Phong Thanh như vậy. Người ta cũng đã chết một thời gian rồi, còn muốn truy cứu sự việc không buông tha.

Sau đó, Từ Hâm tiết lộ một vài chi tiết và tin nội bộ với Hạ Tưởng. Tuy rằng không phải là nhiều nhưng cũng giúp Hạ Tưởng thu hoạch được không ít.

Đã đến Bắc Kinh, Từ Hâm xuống khỏi xe của Hạ Tưởng, lên xe của mình về Thiên Trạch trước. Nếu như y cứ ngồi trên xe Hạ Tưởng vào thẳng tòa nhà Thành ủy thì đó mới chính là việc lớn gây xôn xao Thành ủy Thiên Trạch.

Hạ Tưởng dừng ở Bắc Kinh, bảo Lý Ái Lâm tìm một nhà khách trước rồi chờ hắn. Hắn một mình đi gặp Tiếu Giai, thăm con gái, lại trao đổi một chút với Tiếu Giai về việc đầu tư Kinh Bắc Tân Thành.

Tiếu Giai bây giờ dồn hết tâm sức chăm sóc cho con gái, gần như không hỏi nhiều về công việc công ty, toàn quyền giao cho Lý Thấm và Tùng Phong Nhi xử lý. Đối với đề nghị của Hạ Tưởng, cô không cần suy nghĩ liền gật đầu.

Con gái Tiếu Hạ đã hơn một tuổi, đã có thể gọi cha gọi mẹ, nhưng rất xa cách với Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cũng thấy rất có lỗi với Tiếu Hạ. Trong mấy đứa nhỏ, chính Tiếu Hạ là đứa xa cách với hắn nhất. Đến Mai Đình còn có khi được hưởng tình yêu thương của cha, Tiếu Hạ thì lại là đứa ít ở bên hắn nhất.

Cũng không có cách nào, hiện nay thời gian hắn và Hạ Đông, Liên Hạ ở bên nhau đều rất ít. Chức vụ càng ngày càng cao, thời gian cho chính mình lại càng ngày càng ít. Đời người, được cái này thì mất cái kia cũng là chuyện dễ hiểu.

Chỉ ở bên Tiếu Giai được hai tiếng đã phải lên đường về. Dạo này, vì việc đầu tư và một số việc riêng Hạ Tưởng sẽ thường xuyên đến Bắc Kinh, hắn cũng quyết định sẽ dành thời gian ở bên mẹ con Tiếu Giai nhiều hơn. Trong mấy người phụ nữ, Tiếu Giai là người quyết một lòng với hắn nhất và chưa bao giờ mong được báo đáp. Dù trước kia cô đã từng làm những việc gì xấu, bây giờ cô có thể đối xử với hắn như vậy, hắn chắc chắn phải ghi nhớ điểm tốt của cô cả một đời.

Trở về Thiên Trạch, tất cả đều gió yên sóng lặng. Dương Kiếm vẫn ở huyện Bào Mã chưa về, Nguyên Dã cũng đã tới huyện Bào Mã gặp Dương Kiếm. Cũng không biết Nguyên Dã đã thuyết phục Dương Kiếm như thế nào, Dương Kiếm còn rất quý y, tạm thời giữ y ở bên cạnh. Tuy rằng Nguyên Dã không là phóng viên, cũng không phải là nhân viên chính phủ, thân phận có phần khó nói, nhưng cũng không ai nói gì. Bên cạnh lãnh đạo thường có những người lai lịch không rõ ràng cũng là chuyện bình thường, ai nhiều chuyện thì người đó chính là tự làm trò hề.

Tin Tào Vĩnh Quốc bị bệnh không có mấy ai ở Thành ủy Thiên Trạch biết. Mấy ngày hôm nay, toàn bộ sự chú ý của cả thành ủy Thiên Trạch đều dồn vào một quyết định của Ủy ban nhân dân tỉnh. Đó chính là Ủy ban Kế hoạch và Phát triển quốc gia phê duyệt dự án hợp nhất thép Đan Thành và thép Bảo Thành. Thép Đan Thành và thép Bảo Thành mỗi bên chiếm năm mươi phần trăm cổ phần, thành lập tập đoàn Đan Bảo.

Khi mở hội nghị thường vụ, Ngô Minh Nghị lại đột nhiên nói một câu việc tập đoàn Đan Bảo thành lập là một việc vô cùng tốt, có thể tận dụng tối đa ưu thế về kỹ thuật của thép Bảo Thành để cải thiện kỹ thuật lạc hậu của thép Đan Thành. Trần Khiết Văn cũng phụ họa với cách nói Ngô Minh Nghị. Trần Thiên Vũ lại đưa ra ý kiến ngược lại.

- Nói thép Bảo Thành có kỹ thuật tiên tiến, e rằng không đúng với thực tế. Quan điểm của tôi và Bí thư Ngô có phần khác biệt. Đã nói tới vấn đề hợp nhất nhà máy thép, tôi xin nói ra thiển ý của cá nhân tôi.

Trần Thiên Vũ là dân kinh tế. Hiểu biết trong lĩnh vực kinh tế của y sâu rộng hơn so với tất cả những người có mặt ở đó. Đương nhiên là ngoại trừ Hạ Tưởng. Y thấy mọi người đều rất hứng thú với chủ đề này, liền có phần nhập tâm mà nói.

- Nói thép Bảo Thành có kỹ thuật tiên tiến, doanh thu cao. Thật ra là nói quá sự thật. Tại sao lại nói như vậy? Trong đó có một nguyên nhân là sự lũng đoạn. Đầu tư tiền kỳ của Thép Bảo Thành hơn một trăm tỷ, quặng sắt toàn bộ đều là nhập khẩu, giá thành cao ngất ngưởng so với các nhà máy thép khác ở trong nước. Giá thành cao hơn so với các nhà máy thép khác trong nước, khoản vay ngân hàng với con số khổng lồ gây sức ép tới mức không ngóc nổi đầu dậy, chỉ tính riêng tiền lãi mỗi năm đã là gánh nặng nề, giải quyết thế nào? Để đảm bảo lợi nhuận của thép Bảo Thành, nhà nước trong suốt 10 năm ròng rã trong nước không phê chuẩn bất kì một dự án sản xuất boong thuyền, ô tô nào. Từ mặt hành chính đảm bảo vị trí độc quyền của thép Bảo Thành, an cương, bản cương đều đã bị chèn ép suốt 10 năm, huống chi là các doanh nghiệp khác? Là kỹ thuật tiên tiến đảm bảo được khả năng giành lợi nhuận cao sao? Chẳng qua chỉ là cách nói dối mình dối người mà thôi.

Lời nói của Trần Thiên Vũ nhằm đúng vào bản chất vấn đề. Ngô Minh Nghị lập tức nổi giận:

- Đồng chí Thiên Vũ, xin đồng chí thẳng thắn trình bày rõ lập trường của mình, không cần cứ mở miệng ra là nhà nước như thế nào. Nhà nước đứng trên góc độ cao của chiến lược toàn cục giải quyết vấn đề, đang đấu một ván cờ rất lớn...

- Ván cờ rất lớn đã đấu một thời gian quá dài rồi... Hạ Tưởng đã cất lời. Nói thật hắn rất ghét câu nói này. Bởi vì đời sau hễ có việc xảy ra, luôn có người nhảy ra lấy lí do nhà nước đang đấu một ván cờ lớn để lấp liếm vấn đề. Hoàn toàn là giọng điệu của phát ngôn viên Bộ ngoại giao, lúc nào cũng là đang đấu cờ, tới tận bây giờ vẫn chưa thắng. Các đảo nhỏ ở Nam Hải phần lớn đều đã bị mất, đảo Phóng Thủy cũng sắp sửa mất. Tình hình vô cùng cấp bách mà vẫn cứ đang chơi cờ, không phải bình tĩnh, mà là bịt tai trộm chuông.

- Vấn đề là, ván cờ dường như chưa bao giờ thắng. Xét trong phạm vi nhỏ hơn, cả nước là một ván cờ lớn, dựa vào cớ gì lại không cho thép Đan Thành làm xe, để thép Bảo Thành làm con tốt qua sông? Trước tiên đừng quan tâm ai là kỳ thủ, vấn đề là, chẳng ai muốn làm mã trước tốt.

Một câu nói khiến tất cả mọi người đều câm lặng, một lúc lâu không có ai phản bác.

Trần Khiết Văn thấy hàm ý oán trách trong lời nói của Hạ Tưởng quá nhiều, liền nói:

- Ý kiến của Thị trưởng Hạ cũng có lý, nhưng cũng phải hiểu cho nỗi khổ của nhà nước. Phát triển không đồng đều, có sự chênh lệch giữa các địa phương, không thể chu toàn mọi mặt, chắc chắn phải có thứ tự trước sau. Nhà nước có nỗi khổ của nhà nước, chúng ta nên san sẻ.

- Tôi cũng rất muốn san sẻ cho nhà nước, đáng tiếc là không đủ tư cách.

Hạ Tưởng nửa thật nửa giả mà nói một câu vui đùa.

- Tôi chỉ là Thị trưởng thành phố Thiên Trạch, cũng chỉ đứng ở lập trường của Thiên Trạch để nói. Nhà nước nói cho tôi biết, thành phố Thiên Trạch phải phát huy phong cách, lấy tiền thuế để trợ giúp cho một số khu vực phát triển. Tôi sẽ nói với nhà nước, rất xin lỗi, tôi người nghèo chí ngắn, không muốn phát huy phong cách, chỉ muốn đủ ăn đủ mặc thôi.

Mọi người cười ầm lên.

Sắc mặt Trần Khiết Văn có phần khó coi, Ngô Minh Nghị cũng vậy. Hai người nhìn nhau, cả hai đều có vẻ lo lắng.

Hạ Tưởng cũng nhìn ra chỉ cần đề cập tới lợi ích của thế lực gia tộc, lập trường của Trần Khiết Văn và Ngô Minh Nghị đều rất kiên định, sẽ không nhượng bộ.

Ý kiến của Trần Thiên Vũ hôm nay thật ra là do hắn gợi ý, cố ý tung ra, mục đích chính là thử phản ứng của mọi người một chút. Bởi vì vài ngày sau đợi đến khi tin điều chỉnh tài nguyên sắt thép tỉnh Yến truyền ra, muốn điều chỉnh sắt thép Thiên Trạch, đương nhiên sẽ gặp phải sức cản rất lớn. Đến lúc đó chẳng những Trần Khiết Văn sẽ kiên quyết phản đối, Ngô Minh Nghị cũng sẽ đứng trên lập trường nhà họ Ngô.

Trong một số việc nhà họ Ngô cũng có lẽ sẽ không trực tiếp ra mặt ngăn cản hắn ngay trước mặt, nhưng thủ đoạn trên trường chính trị vẫn có không ít. Tt nhất nếu như Ngô Minh Nghị duy trì khoảng cách với hắn, tiếng nói của hắn ở hội nghị thường vụ sẽ giảm đi rất nhiều.

Điều then chốt vẫn còn, Dương Kiếm động chạm đến lợi ích của Đông y Thiên Trạch, hắn nên làm thế nào? Ủng hộ Dương Kiếm, nhà họ Khâu đương nhiên không vui, không ủng hộ Dương Kiếm, nếu như Đông y Thiên Trạch thực sự có vấn đề, hắn sao có thể coi đó như không phải việc của mình?

Nhưng đồng thời đụng chạm đến lợi ích của cả nhà họ Ngô và nhà họ Khâu, hắn thực sự không chống đỡ nổi.

Ngày hôm sau, Dương Kiếm liền từ huyện Bào Mã quay trở về thành phố. Y muốn nói chuyện trực tiếp cùng Hạ Tưởng, Hạ Tưởng liền nhận lời. Buổi tối đã hẹn chắc gặp mặt Dương Kiếm ở khách sạn Hoa Khải, Hạ Tưởng đưa Bành Vân Phong đi cùng, bởi vì hắn còn có việc cần Bành Vân Phong xử lý.

Nơi gặp mặt cũng tạm coi là yên tĩnh, Dương Kiếm không đưa thư ký theo, chỉ đưa Nguyên Dã đi cùng. Xem ra, Nguyên Dã rất được Dương Kiếm tín nhiệm, cũng khiến Hạ Tưởng có phần đánh giá cao y một chút. Có thể trong một khoảng thời gian ngắn ngủi khiến Dương Kiếm tin tưởng y như vậy, y quả thực là có điểm hơn người.

Hạ Tưởng đã đoán đúng. Bởi vì Dương Kiếm đã một lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở huyện Bào Mã, nếu không có Nguyên Dã, y có lẽ đã thân bại danh liệt.