Quan Thần

Chương 960: Trận chiến tranh luận: Thất bại




- Thật hay giả đó?

Ba Lý Nhuận tốt xấu cũng là Phó vụ trưởng Bắc Kinh, y coi như cũng có chút kiến thức, biết Thị trưởng 30 tuổi là một cái khái niệm gì, dù là ba y hiện tại là Chủ tịch tỉnh, cũng không dám cam đoan y 30 tuổi có thể lên làm Thị trưởng.

- Thị trưởng còn có người dám giả mạo?

Lý Ái Lâm tâm tư giữ gìn Hạ Tưởng vô cùng bức thiết

- Còn nói so với Thị trưởng Hạ mạnh hơn trăm lần, so với Thị trưởng lớn hai cấp chính là cấp bộ, so với Thị trưởng lớn một trăm lần, toàn Trung Quốc cũng không có à

Lý Nhuận và Địch Bằng ánh mắt trợn trắng:

- Anh… Thật sự là Thị trưởng? Trong nước còn có Thị trưởng 30 tuổi, rất rất giỏi

Hạ Tưởng ánh mắt ôn hòa liếc mắt nhìn Lý Ái Lâm một cái:

- Lão Lý, không cần nhiều chuyện, lên xe đợi tôi một lát

Ngoài là phê bình, thực tế là ý tán thưởng, khiến cho Lý Ái Lâm trong lòng hết sức thoải mái.

Hạ Tưởng lại nói với hai người:

- Xin đưa tôi đến giảng đường lớn, cảm ơn.

Hắn cũng hiểu là đã trúng chưởng của Tống Nhất Phàm, lại dưới sự sắp xếp khéo léo của cô bé, làm người giữ trẻ của cô bé một lần. Được, hắn hiện tại đã thành tấm lá chắn đặc biệt của cô

Cách giảng đường lớn không tới 300m, dọc đường đi Lý Nhuận và Địch Bằng hỏi đông hỏi tây, vô cùng tò mò, không thể tin được Hạ Tưởng thật sự là Thị trưởng, nhưng lại biết nhân vật khí tức ổn định thần sắc thư thái trước mắt bọn họ so với đàn anh không lớn hơn bao nhiêu không ngờ là đường đường Thị trưởng, bọn họ liền hỏi rất nhiều vấn đề cổ quái.

Hạ Tưởng cũng rất có kiên nhẫn mà trả lời một số

Giảng đường lớn đang cử hành một buổi toạ đàm lý luận kiến thức, người giảng dạy là giáo sư Hồ Thuyết Giáo. Hạ Tưởng vừa thấy tên liền không kìm nổi cười, vốn tên gọi "Thuyết Giáo" (giảng đạo) là chuyện tốt, nhưng lại mang họ Hồ (hồ dồ), liền thành phản nghĩa.

Đi vào liền phát hiện giảng đường có sức chứa 500 người đã kín mít không còn chỗ ngồi, bởi vì là toạ đàm mở, ai ai đều có thể dự thính. Hạ Tưởng dưới sự dẫn dắt của Lý Nhuận và Địch Bằng, đi tới chỗ ngồi của Tống Nhất Phàm

Tống Nhất Phàm vừa thấy Hạ Tưởng, vui mừng vẫy tay về phía hắn, Hạ Tưởng thấy Tống Nhất Phàm ngồi ở giữa, vốn không muốn qua đó, nhưng Tống Nhất Phàm vẫn cứ mãi vẫy tay, hắn liền trở thành tiêu điểm của mọi người, đành phải chen chúc tiến vào. Kết quả là hắn tới bên Tống Nhất Phàm ngồi xuống, mới phát hiện bên cạnh cũng là một nữ sinh, còn là một mỹ nữ, tóc dài, mặt trái xoan đúng chuẩn, khuôn mặt không biết sao mà có vài phần giống Cổ Ngọc, khiến cho hắn ngây người sửng sốt.

Nữ sinh không vui, đối với ánh mắt của Hạ Tưởng rất có thái độ thù địch:

- Vô duyên, nhìn gì đó

Hạ Tưởng phất tay, mỉm cười không nói gì, Tống Nhất Phàm liền kéo cánh tay hắn, nhỏ giọng nói:

- Cô ấy là kêu Mộ Dung Dung, tên quái người cũng lạ, luôn thích lạnh lùng đối với người khác, làm như cô ta là nữ sinh đẹp nhất toàn Đại học Bắc Kinh vậy, kỳ thật cô ta không xinh bằng em, đúng không?

Tống Nhất Phàm cũng là nói thật, Mộ Dung Dung so với cô bé quả thật kém cỏi ba phần, Hạ Tưởng liền vui vẻ:

- Mộ Dung Dung là họ Mộ Dung tên Dung, hay là họ Mộ tên Dung Dung?

- Anh đoán đi?

Tống Tiểu Phàm chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt pha trò

- Khẳng định là cái sau

Hạ Tưởng đối với Tống Nhất Phàm rất hiểu biết, cô nói Mộ Dung Dung tên quái, khẳng định là bởi vì họ Mộ, nhưng cố tình đặt một cái tên Dung Dung, làm cho người ta có cảm giác dường như là họ Mộ Dung vậy

Tống Nhất Phàm trạng thái không tồi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, môi bong mẩy, thành thục quyến rũ, Hạ Tưởng liền vỗ vỗ bả vai của cô:

- Toạ đàm gì mà em cứ đòi nghe cho xong vậy? Chủ tịch tỉnh Tống muốn đón em về, khẳng định là nhớ em rồi

- Toạ đàm của giáo sư Hồ Thuyết Giáo luôn rất sắc bén, em thích nghe. Hôm nay đề mục ông ta diễn thuyết là mối quan hệ giữa bằng cấp cao và thu nhập cao, anh cũng có thể nghe một chút, nói không chừng rất có thu hoạch

Nghe thì nghe, dù sao Bắc Kinh cách thành phố Yến không xa, việc đi lại cũng dễ dàng, Hạ Tưởng cũng liền dánh ra chút thời gian, lắng nghe cao kiến của Hồ Thuyết Giáo

Chỉ nghe vài câu, liền cảm thấy không được ổn lắm. Trong ấn tượng, giáo sư trường cao đẳng sẽ không nói trực tiếp như vậy, lại càng không thực tế như vậy, giáo sư Hồ Thuyết Giáo say sưa mà giảng, nói ra rất có tính kích động, nhưng nghe ở trong tai Hạ Tưởng, cũng là càng nghe phương hướng càng không nhiều. Tốt xấu cũng là giáo sư trường cao đẳng, cho dù không truyền đạt giáo dục tư tưởng chính trị của chủ nghĩa Mác-Lê Nin cho học sinh, cũng phải để học sinh tạo dựng nhân sinh quan và thế giới quan chính xác, giáo sư Hồ thì ngược lại, lại có thể ăn nói lung tung

- Bằng cấp cao chính là sự bảo đảm của thu nhập cao

Giáo sư Hồ chậm rãi nói:

- Cho tới nay, ý thức tài phú của việc đào tạo sinh viên là một trong những nội dung tư tưởng của tôi. Giàu có, có nghĩa là tạo ra rất nhiều GDP, thu nhập từ thuế, cương vị vào nghề, có nghĩa là cống hiến nhiều cho xã hội, cũng trợ giúp người thu nhập thấp, cũng tránh cho bản thân, người nhà cùng họ hàng trở thành gánh nặng xã hội. Đối với người bằng cấp cao mà nói, bần cùng có nghĩa là sỉ nhục và thất bại

- Nhất là các em, các em là học sinh Đại học Bắc Kinh, là tinh anh trong tinh anh, nếu có học sinh Đại học Bắc Kinh ra trường, ở trong xã hội bương trải khó khăn, thậm chí có người đánh giày, bán vỉa hè, bán khoai lang, còn bán thịt lợn, không cảm thấy đáng xấu hổ mà tự cho là quang vinh, tôi đối với bọn họ đau lòng sâu sắc. Các em đang ngồi đây nếu giống như bọn họ vậy, ngàn vạn lần không được nói là học sinh của tôi, tôi không đủ khả năng để dạy người này

Hạ Tưởng càng nghe càng phản cảm, thân là giáo sư trường cao đẳng, chẳng những con buôn lấy của cải luận anh hùng, trong mắt y rõ ràng có sự phân biệt đối xử giữa giai cấp và địa vị xã hội, người làm thấy, giảng đạo lý dạy nghiệp vụ, giảng đạo lý là đứng đầu, đạo đức quan niệm không chính xác, thì học sinh được đào tạo ra có học vấn càng cao bản lĩnh càng lớn, ngược lại sẽ nguy hại đối với xã hội càng lớn.

Cho nên những sinh viên đời sau, người có gia cảnh giàu có lái xe đến trường, kết quả đâm chết người nhìn mãi quen mắt. Thậm chí có người, bởi vì học đàn dương cầm, kết quả khi giết người đâm liên tiếp 8 nhát, còn nổi tiếng với cái tên đẹp là tay đàn dương cầm. Lái xe để làm gì? Học đàn để làm chi?

Sinh viên với ý thức đạo đức nông cạn, quả thật có liên quan với việc cha mẹ nuôi dạy chỉ chú trọng học tập không chú trọng đạo đức, cũng không phải là không có quan hệ với các giáo sư không đủ đạo đức làm thầy

Khi mà Hạ Tưởng nghe được giáo sư Hồ Thuyết Giáo dõng dạc nói ra đoạn sau, cuối cùng không kìm nổi cười nhạt

- Các em là sinh viên của Đại học Bắc Kinh, là nhân tài xuất sắc nhất trong toàn bộ xã hội. Kỳ vọng của tôi đối với các em là, khi 40 tuổi, phải có được tài sản 40 triệu, nếu không các em không còn mặt mũi đến gặp tôi, các em sẽ không xứng đáng làm học sinh của tôi Nguồn truyện: Truyện FULL

Hay cho một giáo sư Hồ Thuyết Giáo, hay cho những lời nói hùng hồn, hay cho một lý luận mê hoặc lòng người.

Giáo sư Hồ vừa dứt lời, trong giảng đường liền nhốn nháo những lời bàn luận

Hạ Tưởng tiếp tục đối với lý luận của y khinh thường không để ý, cũng đã qua rồi cái tuổi biện luận so đo cao thấp, chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không lên tiếng. Không ngờ giáo sư Hồ Thuyết Giáo dường như rất có ý khẩu chiến với mọi người, lớn tiếng nói:

- Các học sinh có ý kiến gì cứ việc đề xuất, ai không có cùng cái nhìn đều có thể cùng tôi biện luận, tôi đồng ý các em có quyền lên tiếng, nếu như các em cho rằng có đủ tài ăn nói, cũng có thể thử thuyết phục tôi

Một trận tranh luận vo ve qua đi, bắt đầu có người lần lượt đề xuất ý kiến phản đối, nhưng lại bị giáo sư Hồ Thuyết Giáo bác bỏ mà thua không còn manh giáp, kết quả sau năm sáu người ra trận, không có một người nào chiếm được thượng phong, thanh âm phản đối liền nhỏ đi nhiều.

Hạ Tưởng cảm thấy không có ý nghĩa gì, liền nhỏ giọng nói:

- Chúng ta đi thôi, đừng lãng phí thời gian

- Giáo sư Hồ, bạn học Hạ Tưởng muốn phát biểu

Tống Nhất Phàm đột nhiên giơ tay lên tiếng, đề cử Hạ Tưởng, đánh hắn một cái trở tay không kịp.

Giáo sư Hồ Thuyết Giáo cũng có lễ độ, không chú ý tới tuổi của Hạ Tưởng - kỳ thật Hạ Tưởng mới 30 tuổi, trong viện nghiên cứu và tiến sĩ ở Đại học Bắc Kinh, hắn cũng không già hơn bao nhiêu - còn rất khách khí nói:

- Bạn học Hạ có gí cứ nói, không cần ngượng ngùng, còn để bạn nữ thay cậu giơ tay lên tiếng, có phải quá nhát gan hay không?

Cả khan phòng cười phá lên

Hạ Tưởng bị ép buộc bất đắc dĩ, đành phải ứng chiến:

- Giáo sư Hồ, đầu tiên xin nói rõ, tôi không phải sinh viên của Đại học Bắc Kinh, cũng không có cơ hội đến Đại học Bắc Kinh tiếp tục nghiên cứu sâu thêm, cũng là một sự tiếc nuối. Nhưng tôi không ủng hộ cách nói bằng cấp cao có nghĩa là thu nhập cao, trường đại học chỉ trợ giúp anh có một khởi điểm tốt đẹp, nhưng xã hội mới là trường đại học thực tế nhất của cuộc sống, chỉ có trong trường đại học xã hội lấy được bằng cấp cao, mới là khởi đầu của sự thành công

Giáo sư Hồ Thuyết Giáo khẽ gật đầu:

- Cách nói này không có ý gì mới. Đúng rồi, bạn học Hạ nếu không phải học sinh của Đại học Bắc Kinh, vậy hiện tại đã ra xã hội, có địa vị xã hội hay không? Thu nhập như thế nào? Làm công tác gì?

Hạ Tưởng vẻ mặt vẻ xấu hổ:

- Tôi công tác ở đơn vị cơ quan, thu nhập hàng tháng vào khoảng 2000 tệ

Lại là một trận cười vang, có cười nhạo, có cười khẽ, cũng có tiếng cười không sao cả.

- Vậy bên cạnh có phải có sinh viên tốt nghiệp của Đại học Bắc Kinh, địa vị xã hội và thu nhập đều cao hơn người một bậc hay không?

Giáo sư Hồ Thuyết Giáo tiếp tục đặt câu hỏi, dường như cố ý lấy Hạ Tưởng làm tài liệu phản diện để nghiệm chứng tính chính xác của cách nói của y

- Quả thật có

- Có thể đưa ra một ví dụ hay không?

Giáo sư Hồ vẻ tươi cười trên mặt tăng lên thấy rõ

- Ông ta là một cục trưởng của thành phố cấp 3, là sinh viên tốt nghiệp khóa nào của Đại học Bắc Kinh, tôi cũng không nhớ rõ, dù sao ông ta quả thật rất thành công, tay nắm quyền cao, người người tôn kính, ông ta năm nay hẳn là hơn 50 tuổi, có tài sản hơn 40 triệu không thì tôi không dám khẳng định, nhưng bảo thủ dự đoán hẳn là có 20 triệu

Hạ Tưởng ăn ngay nói thật, không có một chút khoa trương.

Giáo sư Hồ liền vui vẻ mỉm cười:

- Các học sinh, tôi nói không hề sai phải không? Bằng cấp cao chẳng khác nào thu nhập cao, chẳng khác nào là nước cờ đầu có được của cải. Các em xem bạn học này và vị cục trưởng tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, chênh lệch cỡ nào? Sinh viên tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh năm nay 50 tuổi, so với các em lớn hơn 30 tuổi, thì đã có thành tựu như thế này, các em hiện tại ra ngoài hướng xã hội, đến lúc 40 tuổi, khẳng định có thể vượt qua ông ta rất nhiều...

Giáo sư Hồ Thuyết Giáo thao thao bất tuyệt diễn thuyết mấy câu, mới như chợt nghĩ ra chuyện gì, lại hỏi Hạ Tưởng:

- Bạn học Hạ có tiết lộ một chút, cậu có hâm mộ vị cục trưởng tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh đó không? Đúng rồi, cậu có phải là cấp dưới của ông ấy không?

- Tôi không hâm mộ ông ta

Hạ Tưởng nói rất rõ ràng.

- Vì sao? Có phải cảm thấy vĩnh viễn không bằng ông ta, nên đến hâm mộ cũng không có luôn

Giáo sư Hồ có sức tưởng tượng cũng khá phong phú.

- Cũng không phải vậy, chủ yếu là ông ta bây giờ không còn ở thế gian này nữa

Hạ Tưởng vẻ mặt bình tĩnh nói

- Ông ta bởi vì tham ô nhận hối lộ đã bị phán xử tử hình, cách đây không lâu đã bị xử bắn

"Wa" một tiếng, trong giảng đường như ong vỡ tổ, các học sinh nhao nhao nghị luận, đều không ngừng kinh ngạc

Mắt kính của giáo sư Hồ thiếu chút nữa rơi xuống đất, dùng sức đầy đầy vài cái, mới miễn cưỡng giữ được:

- Cậu, cậu. cậu cố ý quấy rối phải không? Tôi nghĩ dù ông ta bị xử bắn, con đường nhân sinh của ổng cũng mạnh hơn gấp trăm lần so với cậu đấy

Hay, lại một câu mạnh hơn gấp trăm lần, Hạ Tưởng chưa kịp phản bác, Tống Nhất Phàm Phàm rốt cục đứng dậy:

- Mạnh hơn gấp trăm lần? Giáo sư Hồ, thầy nói xem dưới thể chế chính trị trong nước hiện hành, có ai dám nói so với cấp bậc của Thị trưởng lớn hơn gấp trăm lần?