Quan Thần

Chương 946: Đôi khi sai cũng là đúng: Thất bại




Ngay cả Bì Bất Hưu và Từ Hâm cũng lăn lộn trong quan trường bao năm, tuy rằng tôn trọng cấp bậc của Hạ Tưởng, nhưng cũng không cho rằng bản thân hắn có uy thế gì, nhưng một Thị trưởng Hạ vừa mới từ trận sinh tử trở về, không giận tự uy, vừa mở miệng, khiến cho tim hai người thoáng chốc nhảy lên cổ họng!

Bên ngoài gió tuyết càng lúc càng lớn, có xu thế hình thành một trận bão tuyết, trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, nếu Thị trưởng Hạ nắm chắc không buông, thì gió bão trong quan trường tại thành phố Thiên Trạch, chắc chắn chẳng khác gì cơn lốc quét ngang vùng đất bằng.

- Các đồng chí...

Giọng nói của Thị trưởng Hạ rất thấp, vẻ mặt rất ngưng trọng,

- Tôi rất đau lòng khi thành phố Thiên Trạch lại xuất hiện chuyện như vậy, mỗi cá nhân trong thành ủy Thiên Trạch đều có trách nhiệm không thể trốn tránh, bao gồm cả bản thân tôi, cũng có trách nhiệm. Nhưng hiện tại là thời kì quan trọng, đang mở hội nghị Hội đồng nhân dân, cho nên ý kiến của tôi là, trước mắt để nó lắng xuống, đợi sau khi hội nghị Hội đồng nhân dân thành công, rồi sẽ cho điều tra rõ chân tướng sự thật, đòi lại công đạo cho người chết."

Phù...

Trong lòng không ít người thở phào nhẹ nhõm, sự tình trong quan trường chỉ sợ lúc ấy cứ nắm chặt không chịu buông, sợ nhất là buông, một khi buông ra, chính là hiện tượng việc lớn hoá nhỏ, việc nhỏ hoá hư không, lời Thị trưởng Hạ nói là sau khi hội nghị Hội đồng nhân dân kết thúc sẽ thanh toán, xem ra ngụ ý chính là muốn nhẹ nhàng bỏ qua rồi.

Chuyện tốt, quá tốt, nếu Thị trưởng Hạ không truy cứu, thì sẽ không ai bị liên luỵ.

Ngay cả Trần Thiên Vũ cũng giật mình kinh hãi, một cơ hội tốt như vậy Thị trưởng Hạ cũng cho qua, không phải rộng lượng, là dung túng, chẳng lẽ nói Thị trưởng Hạ đã bị cấp trên gây áp lực?

Bùi Nhất Phong cũng mở to mắt ra nhìn trừng trừng, ánh mắt lơ đãng nhín về phía Hứa Phàm Hoa, trông thấy Hứa Phàm Hoa ngồi thẳng người, trong lòng không rõ từ đâu đến một cảm giác khinh miệt, trước kia sao không nhìn thấy bản chất này của Hứa Phàm Hoa? Một thằng đàn ông, cũng đã lăn lộn trong quan trường này một vài chục năm rồi, chẳng những lúc cần phải tỏ vẻ như thế này, mà lại núp bóng một bên, không dám đương đầu gánh vác, thật kém cỏi.

Bùi Nhất Phong vừa trải qua một màn cứu người cũng cảm giác được bản thân cao lớn hơn một chút, máu còn chưa nguội, liền nhận thấy coi thường Hứa Phàm Hoa vốn đứng cùng một chí tuyến với gã. Đồng thời tỏ vẻ đồng ý với quyết định của Thị trưởng Hạ, biết lấy đại cục làm trọng, có một số việc không nên tranh luận, làm quá căng, gây ảnh hưởng không tốt đến toàn bộ tập thể Thành ủy Thiên Trạch.

Đang lúc tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, Thị trưởng Hạ đột nhiên nghiêm giọng nói một câu:

- Hội nghị Hội đồng nhân dân lần thứ nhất bế mạc, tự tôi sẽ trực tiếp thừa nhận sai lầm trong công tác với Bí thư Tỉnh ủy Phạm và Chủ tịch tỉnh Tống, chấp nhận phê bình và xử phạt của Tỉnh ủy! Tan họp!

Cho đến khi bóng dáng của thị trưởng Hạ khuất sau cánh cửa, tất cả mọi người ở đây vẫn còn ngây ra, toàn hội trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều anh nọ nhìn anh kia, mới hiểu ra, ý nghĩa câu nói của Thị trưởng Hạ, không phải không truy cứu trách nhiệm, mà là phải nghiêm trị không tha!

Thị trưởng Hạ nếu tự mình đến Tỉnh ủy giải thích, cái hắn đại biểu không phải chỉ có mỗi bản thân hắn, mà là toàn bộ bộ máy Thành ủy Thiên Trạch, chẳng khác nào chỉ một mình Thị trưởng Hạ cũng là toàn bộ tập thể Thành ủy. Bất luận nơi nào để xảy ra sự kiện chính trị nghiêm trọng, thì hoàn toàn không có chuyện chỉ Thị trưởng hoặc Bí thư chịu trách nhiệm, toàn bộ những người khác đều bình an vô sự, trong hầu hết các tình huống, Bí thư và Thị trưởng tuy ngồi trên chiếc ghế quan trọng, nhưng trên thực tế vẫn bị ảnh hưởng rất lớn từ phía những người cấp dưới, bởi vì ở trong mắt Tỉnh ủy, trong lý lịch mỗi người đều có những vết ố chính trị không thể xóa tẩy.

Với lại làm gì có ai không biết cách đây không lâu Thị trưởng Hạ mới đến thành phố Thiên Trạch, hơn nữa sự kiện thu dọn hiện trường là do Bí thư Trần một tay thao túng, Hứa Phàm Hoa và Bùi Nhất Phong thực hiện cụ thể, ở trên Tỉnh ủy lại có Chủ tịch tỉnh Tống che chở Thị trưởng Hạ, tuỳ tiện tìm một lý do nào đó đến tìm Thị trưởng Hạ, không chỉ giơ tay đánh khẽ, đừng nói là đánh đau, mà ngay cả đánh cũng không đánh tới người Thị trưởng Hạ.

Hơn nữa Thị trưởng Hạ lại có dũng khí chủ động đứng ra gánh trách nhiệm, ngược lại càng có thể tạo được ấn tượng tốt cho lãnh đạo tỉnh, cho dù các lãnh đạo tỉnh muốn phê bình hắn cũng khó mà thốt ra được, lại càng tốt để dành thêm vài điểm ấn tượng.

Càng có những người suy nghĩ sâu xa phút chốc bừng tỉnh, thủ đoạn của Thị trưởng Hạ quả nhiên lợi hại, không phải hắn không muốn tính toán sổ sách với những nhân vật núp bóng sau lưng, mà đang lấy lui vì tiến, ép những nhân vật sau màn phải đưa ra sự lựa chọn —— hoặc là đợi sau khi Thị trưởng Hạ báo cáo lên Tỉnh ủy, nhận sự chỉ trích và áp lực lớn từ phía Tỉnh ủy, ai cũng không biết Tỉnh ủy sẽ truy cứu việc này thế nào hoặc là trước khi Thị trưởng Hạ đi tới Tỉnh ủy, chủ động đưa ra người chịu tội thay, chủ động đưa ra thái độ, chủ động xử lý người có trách nhiệm liên quan.

Một kế sách đánh vu hồi rất hoàn hảo, đúng là mượn đao giết người đã đạt được cảnh giới cao nhất.

Bùi Nhất Phong và Bì Bất Hưu liếc nhìn nhau, đều nhận ra sự kinh ngạc pha lẫn bối rối trong mắt đối phương. Thị trưởng Hạ không sợ báo cáo lên Tỉnh ủy, Bí thư Trần sợ một, bọn họ sợ mười. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Từ Hâm dùng sức day day huyệt Thái Dương, lại nhéo nhéo mắt, cảm nhận được cả người mệt mỏi. Thị trưởng Hạ quả nhiên lợi hại, luôn có thể phát hiện ra điểm yếu của người khác, anh càng sợ cái gì, hắn càng bới móc vào chỗ đó. Đánh rắn đánh giập đầu, đánh thật chuẩn xác, khiến người khác không còn kế sách nào để ứng phó. Cũng lạ Bí thư Trần chủ động gây chuyện, nếu không đi khơi mào chuyện này, thì làm sao Thị trưởng Hạ nắm lấy được nhược điểm, thừa cơ đánh kẻ thất thế?

Từ Hâm đương nhiên sẽ không thừa nhận chính mình hiện giờ là kẻ thất thế sa cơ, đưa mắt nhìn về phía Hứa Phàm Hoa. Hứa Phàm Hoa sắc mặt từ xám trắng biến thành trắng bệch, cắt không ra giọt máu nào, vẫn im lặng cúi đầu, không thèm nhìn ai, trông cứ như đang chờ ra lò cắt tiết.

Trong lòng Từ Hâm xuất hiện cảm giác sợ hãi, lúng túng!

Bì Bất Hưu nháy mắt nhìn Bùi Nhất Phong và Từ Hâm, ba người họ trước tiên ra sau phòng họp, gặp nhau mở môt cuộc họp nhỏ.

Tuyết lớn vẫn cứ thế rơi, nghị luận và tin đồn vẫn truyền đi không ngừng. Cũng may, sự việc vẫn được khống chế trong phạm vi ở thành phố Thiên Trạch, không có một nhà báo nào hay tin để đến phỏng vấn, có lẽ cũng là vì nguyên nhân trận bão tuyết làm cho giao thông không được thuận tiện, thành phố Thiên Trạch bị chìm trong cơn bão tuyết hiếm thấy, đã trở thành một thành phố cô lập.

Nhưng sự tình vẫn là tiến triển theo hướng đáng lo ngại, cũng không biết là Kim Nhan Chiếu hay là Lan Mẫn Mẫn nhiều chuyện, đã tung tin cho một tòa soạn báo ở Bắc Kinh, phóng viên báo chí đón xe lửa cả ngày lẫn đêm đến thành phố Thiên Trạch, tìm đến ban Tuyên giáo Thành ủy, yêu cầu được phỏng vấn kiến nghị lâm thời của hội nghị Hội đồng nhân dân và vụ tai nạn xe.

Hai chuyện này có thể xem như là vết thương không thể chạm vào của Thiên Trạch, Nguyên Dã vừa lên tới đã đưa ra yêu cầu được phỏng vấn toàn bộ, khiến cho Thường Hào vô cùng tức giận. Tuy nói Nguyên Dã là phóng viên của tờ báo lớn của quốc gia, nhưng vẫn chưa đủ tư cách để hắn thân chinh bước ra tiếp đãi, tuy nhiên hiện tại tình thế quá nghiêm trọng, hắn đành phải hạ mình, đích thân đến nghênh đón Nguyên Dã.

Không ngờ Nguyên Dã tự đề cao mình quá mức, phái đoàn đến cũng không ít, mở miệng ra đã yêu cầu thế này thế kia để có đủ tài liệu viết bài, hơn nữa khí chất phát ra từ y, quả thật quá nghiêm nghị, lại luôn tuân thủ theo đạo đức nghề nghiệp, nhưng sau khi Trường Hào mở miệng đưa ra những ưu đãi riêng, thì y lập tức thay đổi khẩu khí, còn bảo cứ từ từ bắt đầu phỏng vấn, trước mắt cứ đợi cuộc họp của đại hội bế mạc rồi tính.

Trong lòng Thường Hào nắm chắc, biết Nguyên Dã chẳng qua chỉ là cố làm ra vẻ, là một phóng viên "phong bao", đến để nhận lợi lộc.

Sáng hôm sau, tuyết ngừng rơi, sau những ngày tuyết rơi, thành phố Thiên Trạch như được bao trùm bởi ánh bạc lấp lánh, xinh đẹp vô cùng. Hoà cùng nhịp bài quốc ca hùng hồn, hội nghị Hội đồng nhân dân khoá 11 lần thứ sáu long trọng bế mạc. Lãnh đạo thành ủy ham dự nghi lễ bế mạc có Hạ Tưởng, Ngô Minh Nghị, Bì Bất Hưu.

Chỉ sợ hội nghị lần này cũng là hội nghị Hội đồng nhân dân thành phố Thiên Trạch có tiếng trong lịch sử, bởi Bí thư Thành ủy vắng mặt trong nghi lễ bế mạc hội nghị.

Chủ nhiệm hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân khoá mười một Sử Đại Hải phát biểu trong đại hội rằng: toàn thể đại biểu cùng với nổ lực của các đồng chí, đại hội thường vụ Hội đồng nhân dân khoá mười một thành phố Thiên Trạch thành công viên mãn. Toàn thể đại biểu đối với thành phố Thiên Trạch phát triển cao độ tinh thần phụ trách, tỷ mỷ xem xét mọi vấn đề, cẩn thận vạch định các hạng mục nhiệm vụ cho năm nay. Năm vừa qua là Thiên Trạch đánh dấu sự phát triển vượt bậc của thành phố, đạt mức phát triển cao nhất trong lịch sử, đối mặt với khảo nghiệm ác liệt trong sự biến đổi tình thế phức tạp, toàn bộ phát triển về xã hội kinh tế của thành phố đã đạt được thành tích rất rõ rệt, kinh tế tăng trưởng vững chắc, thu nhập GDP tăng cao, thành tích không những không đổi, mà còn tăng gấp đôi...

Tóm lại, cuối cùng vẫn là một đại hội thành công như thường lệ, đại hội được kết thúc trong viên mãn, thành công, cứ như thế, mặc kệ đã xảy ra sự việc lớn nhỏ gì, thì đại cục luôn giữ ở mức ổn định, hình tượng phải duy trì, đương nhiên, nếu chẳng may không lấn át được dư luận, thì đừng nói tranh luận nữa.

Hội nghị Hội đồng nhân dân cuối cùng đã kết thúc, tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm. Năm nay Hội đồng nhân dân không phải nhiệm kỳ mới của Hội đồng nhân dân, nhưng so với nhiệm kỳ mới có khi còn kinh động hơn rất nhiều, và có nhiều biến đổi bất ngờ. Thậm chí không ít người nói ra rằng, hội nghị Hội đồng nhân dân năm nay có ba điểm cần nên xem xét là, một là huyện Bào Mã đổi thành huyện Bào Lư, vì sao? Bởi vì từ Bí thư huyện ủy cho tới Bí thư Đảng ủy, đều là những kẻ biếng nhát. Thứ hai là Bí thư Trần lại cáo bệnh. Vì sao muốn nói "lại"? Bởi vì sau hội nghị thường vụ lần trước, đã xin cáo bệnh quay về Bắc Kinh. Lúc này hội nghị Hội đồng nhân dân vừa khai mạc thì cô lại bị bệnh, làm gì có chuyện trùng hợp đến như thế? Bí thư Trần phải đổi lý do khác cho hợp tình hợp lý mới phải, nếu không có lẽ sau này sẽ trở thành một Bí thư suy nhược. Thứ ba là: Thị trưởng Hạ là một Thị trưởng tốt, có lòng vị tha, có khí khái của người đàn ông, rất đáng tin cậy trong những lúc quan trọng, sau này ai muốn tiến bộ, phải đoàn kết ở xung quanh Thị trưởng Hạ.

Cố ý nói Thị trưởng Hạ có khí khái của người đàn ông, biểu hiện là đột nhiên xông ra đấu tay đôi với Trần Khiết Văn.