Quan Thần

Chương 931: Tình thế đặc biệt: Thất bại




Trong thời gian ba ngày, Hạ Tưởng sắp xếp và bố trí nhiều việc, tất thảy đều tiến triển gọn gàng ngăn nắp. Vừa đúng lúc Trần Khiết Văn không có ở Thiên Trạch, lại vì thất bại trên hội nghị thường vụ của cô, rất nhiều người đi theo thị trưởng Hạ. Thị trưởng Hạ đương nhiên sẽ không ngủ mê trong chiến thắng, giữ vững ba nguyên tắc. Một là không tiếp khách tại nhà, hai là không gặp những nhân vật láu cá hai mặt. Ba là những nhân vật đến dựa dẫm, không hứa hẹn không lôi kéo, phải xem biểu hiện của bọn họ sau này.

Trong vòng 3 ngày, mặc dù tiếp không ít người nhưng trong mắt hắn không có mấy người thực sự có thể dùng được. Muốn xây dựng thành viên nòng cốt của chính mình thật cũng không dễ dàng. Hơn nữa Thị trưởng Hạ dùng người cũng khá soi mói. Trước mắt mà nói, lọt vào mắt hắn cũng không được nhiều, chỉ có Dương Kiếm, Trần Thiên Vũ, Bành Vân Phong, Lý Hiểu Mẫn và Từ Tử Kỳ. Còn có một người chưa từng gặp mặt Lưu Nhất Cửu, nhân sĩ dân gian chính là Trương Vưu.

Tuyết đọng trên đường đã tan hơn nửa, vì là đường cao tốc, về cơ bản tốc độ xe không chậm. Hạ Tưởng nhìn ngoài cửa sổ xe ngắm nhìn cảnh vật xám trắng của mùa đông, bỗng nhiên liền nhớ khi mới tới có người tới ngỏ ý muốn dựa vào hắn - Kỷ Phong Thanh.

Không giống với những người khác vừa có khuôn mặt tươi cười lại vừa nịnh bợ, lúc Kỷ Phong Thanh đến báo cáo công tác – y là trưởng phòng tin tức văn phòng Thành uỷ. Bởi vì Trần Khiết Văn không có mặt ở Thành uỷ, Thị trưởng Hạ liền tạm thời phụ trách toàn bộ. Thành uỷ có vấn đề gì phải xin chỉ thị của hắn, đương nhiên điều kiện tiên quyết phải là việc hệ trọng - sắc mặt xem ra không tốt lắm, dường như rất xấu hổ. Hơn nữa công việc y báo cáo toàn là chuyện vặt vãnh, vừa nhìn đã biết là thừa cơ tới để biểu thị lòng trung thành với Thị trưởng.

Kỷ Phong Thanh 45 tuổi, mặc một bộ Tôn Trung Sơn màu xám, mang một cặp kính đen, tóc trên đầu bạc không ít, hơn nữa còn hơi lộn xộn. Nhìn cái kính đen cũng phải vài năm, một bên đã hỏng phải dùng băng keo dán lại trông có vẻ như chỉ chạm một cái là rơi xuống.

Hạ Tưởng biết chính xác ý đồ y đến báo cáo nhưng không nói ra. Chỉ nhìn qua bản báo cáo của Kỷ Phong Thanh. Xem ra cũng không tồi, vừa nhìn liền thấy rất kinh ngạc bởi vì báo cáo của người ta đều là đánh máy, chỉ có báo cáo của y tất thảy từng chữ từng chữ đều được viết bằng bút máy. Hơn nữa chữ viết lại rất đẹp, có vẻ như thư pháp. Đồng thời nội dung bản báo cáo cũng rất văn vẻ, không phải lối hành văn chuyên dụng tẻ ngắt của chính quyền.

Hạ Tưởng liền lập tức đối với Kỷ Phong Thanh có chút xem trọng, mời y ngồi xuống.

Kỷ Phong Thanh sau khi ngồi xuống, đầu tiên là giới thiệu qua vài câu về bản thân, sau đó lại ấp úng nói:

- Bí thư Hạ, ngài sau này thấy tôi có chỗ nào hữu dụng, cứ việc nói. Tôi bản lĩnh khác thì không có, nhưng viết một báo cáo đánh một bản thảo gì gì đó sẽ làm được.

Nếu nói y xưng hô theo chức vụ Thành uỷ của Hạ Tưởng cũng coi như chấp nhận được. Nhưng mới bắt đầu liền bảy tỏ lòng trung thành, hơn nữa còn nói trắng ra như vậy thì không phù hợp phép tắc trong quan trường. Hơn nữa lại biểu hiện không khôn ngoan trong cách ứng xử. Nếu là thị trưởng khác cầm chắc sẽ xem thường y một chút. Đừng nói trọng dụng y, dám chắc sẽ vứt y vào xó nào đó không trọng dụng nữa. Ai cũng sẽ không trọng dụng một người ngay cả tiếng quan cũng nói không tốt làm thủ hạ. Bởi vì trên quan trường kiêng kị nhất chính là không giữ miệng. Chẳng những không nên nói lời không thể nói, dù cho một câu nói không đúng cũng có thể huỷ diệt tiền đồ cả đời.

Hoạ từ miệng mà ra.

Hạ Tưởng còn đỡ, bên mình không có mùi của quan liêu, nhưng cũng không kìm nổi cười, hắn chỉ nói mấy câu liền đuổi Kỷ Phong Thanh đi. Hắn sẽ không có ấn tượng không tốt với Kỷ Phong Thanh, nhưng cũng sẽ không trọng dụng anh ta. Kỷ Phong Thanh ngay cả phép tắc cơ bản nhất trong quan trường cũng không hiểu, có thể sinh tồn trong quan trường tới hiện tại, hơn nữa còn đảm nhiệm chức vụ Trưởng phòng Tin tức – tuy chỉ là cấp phòng, cán bộ cấp phòng 45 tuổi, về cơ bản cũng là hết thời – cũng là kỳ tích. Chủ yếu nhất là trong dự tính thành viên tổ chức của hắn không có chỗ của Kỷ Phong Thanh.

Kỷ Phong Thanh trước lúc đi ra, trong anh mắt có chút đượm màu thất vọng. Hạ Tưởng cũng không để ở trong lòng, không phải hắn ở trong quan trường lâu thì nhìn quen ân tình nóng lạnh, mà là giới quan lại địa phương này, không cần mềm lòng. Nâng đỡ một người không có năng lực, không phải giúp anh ta mà là hại anh ta bởi vì anh ta vừa lên sẽ trở thành bia ngắm.

Sau này trong lúc nói chuyện, Bành Vân Phong vô tình nói đến Kỷ Phong Thanh, liền nói đã gặp Kỷ Phong Thanh rồi. Vốn Kỷ Phong Thanh từ lúc 33 tuổi đã lên đến trưởng phòng. Lúc đó xem như một lần nở mày nở mặt. Nhưng sau đó cất nhắc tới Phó cục trưởng, nói sai ngay một câu nói bị lãnh đạo lúc đó không thích, y liền bỏ lỡ một cơ hội đề bạt vô cùng tốt.

Cũng là Kỷ Phong Thanh rảnh quá không có việc. Không biết sao lại nói ra câu:"Thư ký làm việc lớn, lãnh đạo làm việc nhỏ".

Bởi vì đều là thư ký sắp xếp tốt các công việc, sau đó lãnh đạo tham dự hội nghị ký tên một cái nói là làm xong. Trên thực tế công tác hậu đài, nhiệm vụ thảo bài phát biểu đều là do thư ký làm - kết quả câu nói đó truyền ngay tới tai Bí thư Thành uỷ, Bí thư Thành uỷ cũng rất mất hứng mà nói một câu:

- Nói lung tung.

Một câu nói chôn vùi 10 năm tiền đồ của Kỷ Phong Thanh.

Về sau có mấy lần lên chức, đều có đối thủ nhắc lại lời nói của bí thư cũ năm đó, kết quả là lần lượt bị người thế chỗ. Cho đến sau khi Bí thư Trần nhậm chức, Kỷ Phong Thanh mới lại lần nữa có thêm một cơ hội.

Một lần Ủy ban kỷ luật thành phố kết hợp với Đảng ủy Công an tiến hành hoạt động thu thập bài viết về những đề xuất thanh liêm chống tham nhũng. Kỳ thực chủ ý không phải thật sự muốn nghe ý kiến cán bộ quần chúng, mà là chạy theo hình thức, đồng thời muốn kiếm tiền. Đại bộ phận mọi người trong lòng đều biết, liền hết lời ca tụng. Kết quả là Kỷ Phong Thanh thành thật, viết ra thực tế đem những hiện tượng hủ bại của thành phố Thiên Trạch, những trao đổi tiền quyền cùng với đủ loại chuyện bất chính đều viết ra hết. Còn đưa ra mười tám đề xuất chống tham nhũng, đặc biệt trịnh trọng ký tên, sau đó trình lên.

Kết quả lúc xem xét, Bì Bất Hưu nhìn báo cáo của Kỷ Phong Thanh trước, đầu tiên là trầm trồ khen ngợi:

- Chữ đẹp.

Sau khi nhìn nội dung, vẻ mặt u ám:

- Đây là người thế nào?

Vẻ mặt của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, người cấp dưới ai không ngầm hiểu.

Quan trọng còn có Bùi Nhất Phong cũng rất sửng sốt, sau khi nhìn vẻ mặt chế giễu:

- Rõ ràng mạch lạc, là một nhân tài. Còn liệt kê ra 18 điều, tôi thấy gọi anh ta là Kỷ Mười Tám được rồi.

Kỷ mười tám trở thành biệt hiệu từ đó.

Về sau lúc đề bạt một chức Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, ban Tổ chức cán bộ liền đưa Kỷ Phong Thanh lên, Trần Khiết Văn nhìn thư pháp Kỷ Phong Thanh vuông vắn cũng rất hài lòng, liền định bụng chỉ định tên anh ta. Bì Bất Hưu và Bùi Nhất Phong sau khi nghe nói, liền đưa ra bài báo năm đó giao cho Trần Khiết Văn. Lại nhắc tới danh ngôn năm đó. Trần Khiết Văn sau khi hiểu ra, cũng cười:

- Kỷ Mười Tám…có ý nghĩa. Lo cho nước cho dân là tốt, nhưng phải phân rõ nặng nhẹ. Ở trong mắt anh ta, lãnh đạo cũng không làm chuyện lớn, vậy để anh ta đi làm việc lớn là được rồi.

Một khi Bí thư Thành ủy mở lời vàng ngọc, Kỷ Mười Tám thành người không biết phân rõ nặng nhẹ, ai còn cất nhắc đề bạt anh ta nữa? Bởi vậy, Kỷ Phong Thanh làm trưởng phòng từ 33 tuổi cho đến 45 tuổi, 12 năm giẫm chân tại chỗ.

Chỉ vì một câu nói bậy năm đó liền bị quy tắc ngầm của quan trường áp chế 12 năm. Kỷ Phong Thanh là sinh viên ưu tú tốt nghiệp trường Thanh Hoa. Thời trẻ còn có nhiều tác phẩm in trên báo chí, đã từng có bút danh ở thành ủy Thiên Trạch. Chỉ tiếc, anh ta hiện tại đã bị quan trường tôi luyện luôn sợ hãi rụt rè. Chẳng những đã không còn tài văn chương, cũng không có dũng khí.

Hạ Tưởng nghe Bành Vân Phong xét đoán từng việc của Kỷ Phong Thanh cũng chỉ cười trừ, vẫn chưa để ý tới. Quan trường chính là nơi rèn luyện con người. Thông cảm một người sẽ không giúp cho anh ta tiến bộ gì thêm, hơn nữa hắn còn có rất nhiều chuyện đại sự phải mang, liền chẳng mấy chốc vứt bỏ khỏi đầu.

Hạ Tưởng cũng thật không ngờ là, chính vì vẻ bất lực và lỗi thời của Kỷ Phong Thanh, trong một sự kiện đã làm ra hành động vĩ đại khiến cho người ta kính phục. Mà còn trở thành mồi lửa chỉnh đốn bầu không khí quan trường thành phố Thiên Trạch, khiến cho giông tố càng ngày càng nghiêm trọng.

Hơn nữa sau việc đó khiến hắn vô cùng đau đớn, nghĩ lại trên cách dùng người của mình.



Tới Bắc Kinh rồi, Hạ Tưởng tới biệt thự Liên Nhược Hạm trước, gặp mẹ con Liên Nhược Hạm. Liên Hạ cao lớn, cũng đã tự có chút chủ kiến, cũng không dựa vào Hạ Tưởng như trước kia. Chỉ cho hắn bế ôm một cái, bỏ chạy sang bên đọc sách. Liên Hạ thích đọc sách, thường xuyên ngồi nửa ngày bất động, cũng khó có được tuổi còn nhỏ như nó mà có thể ngồi được thế.

Ban ngày ban mặt,cũng không có cách cùng Liên Nhược Hạm ôn tồn, hai người chỉ nói chuyện. Mùa đông, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân. Hệ thống sưởi ấm rất tốt, phòng lạnh nhất cũng chỉ khoảng chừng 22 độ, rất thoải mái. Liên Nhược Hạm cũng chỉ mặc một chiếc áo boom sát. Bởi vì nguyên do gần đây có tập thể dục thêm, bụng dưới càng phẳng, hai chân càng thêm thẳng tắp. Nhất là đồ ôm sát càng có sức hấp dẫn chết người đối với đàn ông. Hơn nữa độ nóng trong phòng khá cao, Hạ Tưởng cảm thấy khô miệng, khô lưỡi.

Liên Nhược Hạm nhìn ra nhu cầu của Hạ Tưởng, liền cười nhạo hắn:

- Anh thật vô dụng, lần trước đã mất sức lực nhiều như vậy, một chút tin tức cũng không có.

Cô vừa nói vừa vỗ bụng, bởi vì thân mình đang ngồi trên sô pha, điệu bộ vô cùng rung động lòng người.

Hạ Tưởng liền giữ chặt tay cô – vẫn như ngày trước, mượt mà tựa như ngọc quý – không khỏi nhớ tới những năm tháng ở huyện Bá, liền nói:

- Anh nghĩ ở thành phố Lang xây dựng một toà biệt thự Hoa Hải vẫn chưa hoàn thành, chi bằng ngay tại thành phố Thiên Trạch xây dựng một toà, có thảo nguyên thiên nhiên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

-Em cũng sớm có ý tưởng này, chính là sợ anh ruồng bỏ mẹ con em, gây trở ngại cho anh tìm niềm vui mới.

Liên Nhược Hạm nửa đùa nửa thật mà nói một câu, liếc nhìn Hạ Tưởng một cái

- Trong mắt anh, em đã là hoa tàn ít bướm đậu rồi, anh là Thị trưởng tuổi trẻ tài cao thế này, không biết có bao nhiêu người muốn chủ động hiến dâng.

Hạ Tưởng lập tực vẻ mặt phẫn nộ:

- Sĩ khả sát bất khả nhục. Anh tuy không phải là Liễu Hạ Huệ, nhưng cũng không phải kẻ phóng đãng. Liên Nhược Hạm, anh trịnh trọng cảnh cáo em, không được tiếp tục phá huỷ sự trong sạch của anh.

Liên Nhược Hạm cười khanh khách:

- Giả bộ, anh thì ra sức giả bộ. Anh càng giả bộ, em càng cho rằng anh bị trúng tim đen.

Hạ Tưởng không còn cách nào:

- Được rồi, anh thừa nhận có thể sắp xếp một người giúp việc trẻ trung xinh đẹp cho mỗi một lãnh đạo Thành uỷ. Nhưng với anh không dùng

Liên Nhược Hạm càng cười trêu chọc:

- Được rồi, em cũng không nghi ngờ anh, không phải giải thích tỉ mỉ như vậy.

Hạ Tưởng thở dài một hơi, tưởng rằng cuối cùng cũng trót lọt, không ngờ cô lại nói một câu:

- Theo những gì em hiểu biết về anh thời còn ở huyện Bá, anh là cả đời có duyên với phụ nữ. Bên người khẳng định không thiếu con gái, tuy nhiên em cũng cam chịu số phận rồi. Ai bảo anh đúng là khắc tinh của em. Phụ nữ, cả đời gặp được khắc tinh của mình, sau đó cả đời phải vừa yêu vừa hận.

Hạ Tưởng liền cười ha hả:

- Ông cụ gần đây cơ thể vẫn khoẻ chứ?

- Cũng không tệ lắm. Chỉ là gần đây dường như có chút tâm sự. Em nghĩ ông đang suy xét anh.

Liên Nhược Hạm ngước đôi mắt đẹp nhìn tới nhìn lui ở trên mặt Hạ Tưởng.

- Em thấy ông và anh, một già một trẻ lúc nào cũng như là đang đấu đố nhau. Không phải anh có lệ với ông, chính là ông suy đoán anh. Đều là người một nhà, có cái gì không thể nói công khai?

Người một nhà là không sai, nhưng đều là nhân vật chính trị. Nhất là ông cụ cả đời là người sống cân nhắc tính toán, làm cho hắn khi nói chuyện không thể nói rõ ràng kế sách. Hơn nữa nói thật, Hạ Tưởng cũng tự nhận đối với ông cụ quả thật có ngăn cách, không chỉ có quan niệm chính trị bất đồng, còn có chênh lệch về cách đối nhân xử thế.

Ông cụ triệu hắn về thủ đô, để hắn thăm hỏi Liên Nhược Hạm chỉ là một mặt. Mặt khác, khẳng định là muốn tận tâm chỉ bảo hắn, gõ gõ vài cái. Hẳn là ông cụ đã nhìn ra manh mối gì rồi, biết lập trường hắn không kiên định theo về thế lực gia tộc.

Đau đầu đây, ông cụ không dễ ứng phó. Hơn nữa bây giờ chỉ là một mình ông cụ lộ diện, chờ khi Ngô Tài Dương bất mãn với hắn, thì sự việc quá nghiêm trọng rồi.

Cùng Liên Nhược Hạm ăn cơm trưa, 3 giờ chiều, Hạ Tưởng cùng Liên Nhược Hạm đi tới nhà Ngô gia.

Đại thể Ngô gia đã cam chịu không thể thừa nhận công khai sự thật Hạ Tưởng là con rể. Lúc Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm cùng nhau đi vào sân nhà Ngô gia, bỗng nhiên có một ý nghĩ hoang đường. Việc của hắn và Liên Nhược Hạm, hẳn đã phải là bí mật của bí mật. Tào Thù Lê cũng đã sớm chấp nhận sự thật rồi. Tào Vĩnh Quốc lại dường như chưa từng nghe gì về việc này, cũng không có đề cập qua

Kỳ thực Hạ Tưởng cũng có thể đoán được. Với cấp bậc của cha vợ không thể không biết chân tướng sự việc, ông ấy không hỏi không đề cập tới thực ra cũng là như ngầm cam chịu sự thật. Cha vợ dù thế nào cũng là nhân vật chính trị. Thấy qua nhiều người không trong sạch trong quan trường, đoán chừng cho dù mình có ý kiến cũng hơn nửa là tán thành cách đối nhân xử thế của chính mình.

Ngô Tài Dương không có nhà, Ngô Tài Hà cũng không, chỉ có ông cụ ở nhà một mình. Hạ Tưởng cũng ngầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn đối với Ngô Tài Dương không phải sợ hãi, là không muốn đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của ông ta.

Liên Nhược Hạ rất hiểu chuyện dẫn Liên Hạ lên lầu chơi, Hạ Tưởng ở thư phòng cùng ông cụ nói chuyện. Hắn thấy ấm trà rất nóng, liền cầm bình rót nước:

- Thủ đô vẫn ấm hơn thành phố Thiên Trạch một chút, Thành phố Thiên Trạch rất lạnh.

- Tôi thấy cậu sẽ không lạnh. Vẫn là tinh thần và thể lực rất tốt.

Ông cụ cười tủm tỉm nói.

- Mới đầu thế coi như không tồi, sau khi ổn định rồi từng bước tiến tới. So với ở thành phố Lang có nhiều tiến bộ. Nhưng mới đi vài bước đã muốn chạy bộ sao?

Hạ Tưởng đưa chén trà vào tay ông cụ:

- Trà phải uống nóng mới ngon, chờ trà lạnh mới uống thì không còn hương vị. Hai là dễ bị tiêu chảy.

- Cậu uống trà nóng tôi không phản đối, nhưng không cần ngâm sai lá chè. Tôi đưa đại hồng bào cậu không uống lại muốn uống chè xanh. Ngày mùa đông lạnh, uống chè xanh không tốt cho sức khỏe.

Ông cụ nhận trà, uống một ngụm, trên mặt vẫn lộ vẻ cười.

Hạ Tưởng hiểu rõ ông cụ mượn chuyện trà để nói chuyện, ám chỉ khuynh hướng tư tưởng của hắn bị lệch lạc.

- Tình hình hiện nay của Thành phố Thiên Trạch không thể lạc quan, phải dốc sức mới có thể phá bỏ tình hình căng thẳng. Mới có thể xúc tiến phát triển kinh tế.

Hạ Tưởng đã đưa ra đề tài thành phố Thiên Trạch.

- Đến giúp đỡ doanh nghiệp tư nhân cũng là một thử nghiệm. Thành hay không trước tiên không nói đến, chí ít cũng muốn cố gắng thử xem.

- Thành phố Thiên Trạch không phải là một thành phố thích hợp cho một đổi mới. Cậu yên ổn ở đó hai năm, quá độ có phải tốt hơn không. Tu tâm lại, sửa lại chút suy nghĩ về sau, không cần liều lĩnh.

Ông cụ vừa nói vừa mở cửa sổ ra, gió lạnh ùa vào.

- Khí lạnh mùa đông làm cho suy nghĩ của người ta tỉnh táo. Thành phố Thiên Trạch có mùa đông dài đằng đẵng, có một câu nói rất hay – trồng trọt vào mùa xuân sinh trưởng vào mùa hạ, mùa thu thì thu hoạch cất giấu cho mùa đồng. Chính là muốn cho anh ẩn giấu đi điểm mạnh, cậu thực hiện giúp đỡ doanh nghiệp tư nhân, có thiếu suy xét.

Ông cụ nói chuyện rất hàm súc, có khi lại rất trực tiếp. Tất cả ở ngữ cảnh khác biệt, chủ yếu cũng là giữa ông và Hạ Tưởng có một số việc đã làm rõ, không cần phải kiêng dè.

- Cục diện bế tắc không thể phá bỏ. Con mỗi ngày giấu nghề, hào quang đã kiềm chế rồi, nói không chừng cũng nuôi thành xui xẻo.

Hạ Tưởng nói đùa một câu.

- Ông, ông nói với tuổi hiện tại của con, có thể không muốn làm nên sự nghiệp lớn sao? Ông năm đó cũng giống con bây giờ, khẳng định so với con chí hướng còn cao xa hơn.

- Thời đại không giống, năm đó ông là tung hoành thiên hạ, muốn một lần liều mạng mạnh mẽ, nếu được thì thành công, không được thì mặc cho số phận. Con hiện tại không giống, không cần phải đánh cuộc. Cứ yên ổn ngây ngốc 2 năm không phải rất tốt sao?

Ông cụ thân mật vỗ vai Hạ Tưởng.

-Dù sao cũng là hướng về phía trước mà đi. Đừng có tiếp tục làm gì nguy hiểm. Làm việc phải chú trọng chỉ số mạo hiểm.

Nói đi nói lại, vẫn là khuyên Hạ Tưởng bước đi cẩn thận một chút. Không nên cố sức không đạt được kết quả tốt.

- Thành phố Thiên Trạch có Công nghiệp cơ bản quá kém, nền móng kém, doanh nghiệp nhà nước giúp đỡ không đứng dậy được. Chỉ có thể dựa vào doanh nghiệp tư nhân tháo gỡ cục diện.

Hạ Tưởng biết rằng không thể không giải thích cho ông cụ một chút về quan điểm của hắn. Không để lộ quá sâu, nhưng một chút ý tưởng thì có thể trao đổi được.

- Ông và con giống nhau, thực ra đều xuất thân từ bình dân. Từng bước một mới tới ngày hôm nay, tuy là so với tầng lớp bình dân có chút khác biệt, nhưng có một câu nói rất hay – ở triều đình cao tất xa dân. Người làm quan, không tạo phúc cho dân chúng thì tầm thường không có chí tiến thủ, ăn trên ngồi trốc. Thật đúng là thua kém hơn cả người thợ làm ra của cải cho xã hội. Lý tưởng của con cũng không to lớn, chí ít muốn dựa vào năng lực của chính mình mang đến lợi ích cho dân chúng. Mang lại lợi ích, không uổng họ gọi một tiếng Thị trưởng.

Hạ Tưởng lời nói rất giản dị, rất xúc động, ông cụ nghe xong cũng hơi biến đổi sắc mặt.

Tuy nhiên sau đó ông cụ vẫn lắc đầu:

- Thành phố Thiên Trạch lạc hậu mấy chục năm, không thể một sớm một chiều mà có thể thay đổi. Cũng không phải dựa vào sức mạnh của một mình con thì có thể làm gì đó. Bốn nhà ở thành phố Thiên Trạch đều có nhu cầu quyền lợi. Chính sách của con sẽ gián tiếp làm tổn hại đến lợi ích của bốn nhà. Cho dù Ngô gia mắt nhắm mắt mở, những nhà khác sẽ không để con liên tục gây sức ép. Nếu chẳng may có sơ hở nào bị người ta nắm được, chọc vào thì rắc rối to. Ngay cả ông cũng không giữ được con, con còn muốn làm gì? Sợ là mũ quan cũng đánh mất.

Ông cụ mượn lợi ích ba nhà khác mà nói, kỳ thật vẫn là thăm dò khuynh hướng lập trường của hắn ở thế lực bình dân hay thế lực gia tộc. Hạ Tưởng biết rằng, giọng điệu ông cụ tuy rằng ôn hòa nhưng đến giờ hai người cũng chưa từng giao lưu quá thân mật. Phần lớn đều là dừng ở thăm hỏi thường thường, đều không nói việc bên trong. Hôm nay xảy ra bên ngoài, chứng tỏ việc này vô cùng thận trọng đối với ông cụ.

- Còn có một việc…

Ông cụ thẳng lưng về phía Hạ Tưởng, bỗng nhiên liền chuyển mình, vẻ mặt nghiêm túc:

- Có Ngô gia ủng hộ, Tiểu Hạ, về sau con phải hết sức giữ khoảng cách với Tống Triêu Độ, bởi vì…Ông rất không thích y, hơn nữa y rất có khả năng sẽ bị điều động.

Cái gì? Hạ Tưởng hoảng hốt.