Quan Thần

Chương 912: Nội tình, mỉa mai




Giữa Bí thư và Thị trưởng có tranh luận thì không đáng sợ, chốn quan trường vốn dĩ là một chốn danh lợi, là một nơi có khúc mắt nhiều nhất về danh lợi và cũng là nơi khảo nghiệm tính người nhiều nhất. Quan trọng là sau tranh luận, thủ đoạn giải quyết vấn đề mới là điểm mấu chốt để khảo nghiệm Bí thư và Thị trưởng, ai có hiểu biết chính trị cao hơn.

Thị trưởng nắm giữ kinh tế, Bí thư nắm giữ nhân sự, Trần Khiết Văn nhắc đến chuyện Bao Đại Quang về hưu, đưa ra điều kiện để người của Hạ Tưởng lên thay thế, ngoài mặt có vẻ rất có thành ý, nhưng thực tế cũng không có nhượng bộ gì lớn.

Bao Đại Quang là Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, Phó cục trưởng, ban Tổ chức cán bộ đều có thể sát hạch và bổ nhiệm, cơ bản không cần kinh động dến Bí thư. Hơn nữa là Trưởng ban thư ký của Ủy ban nhân dân thành phố, nhất định phải trưng cầu ý kiến của Hạ Tưởng, thậm chí có thể nói ý kiến của Hạ Tưởng chính là ý kiếm tham khảo quan trọng nhất với ban Tổ chức cán bộ. Đương nhiên, nếu Bí thư muốn chặn ngang, ban Tổ chức cán bộ lại có khuynh hướng nghe theo chỉ thị của Bí thư.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu Hạ Tưởng không gật đầu, việc bổ nhiệm Phó trưởng ban thư ký cũng không dễ thông qua.

Càng khiến Hạ Tưởng buồn cười chính là, Trần Khiết Văn lấy một Bao Đại Quang không quan trọng gì để trao đổi. Chẳng lẽ bà nghĩ hắn muốn nắm giữ Phòng hành chính, muốn người của hắn đến tiếp nhận công trình tu sửa Ủy ban nhân dân thành phố? Nực cười, một nguyên tắc của hắn là, người bên cạnh hắn muốn đến nơi hắn chủ quản để đầu tư, điều tiên quyết đó là không được đầu tư vào những công trình của Ủy ban nhân dân thành phố. Phàm là những nơi mẫn cảm có những cuộc giao dịch tiền quyền, nhất định phải tránh, muốn có lợi ích trên thị trường, mà không cần phải đi đường ngang ngõ tắt.

Đường ngang ngõ tắc cũng không cần phải đi quá xa.

Bao Đại Quang không phải muốn về hưu, mà là sợ rồi, sợ rằng thật sự sẽ có người bắt tay điều tra về khoản tài chính trùng tu, lão chịu không nổi, nên muốn nhanh chóng rút lui để khỏi bị tra khảo. Bao Đại Quang có phải là người của Trần Khiết Văn đề bạt hay không, Hạ Tưởng cũng lười suy đoán. Điều hắn muốn biết là, đề nghị của Bí thư Trần, chính là một cách nghĩ tốt đẹp lấy một hạt vừng bé nhỏ quá hạn để đổi lấy một miếng dưa hấu ngọt lành.

Cách nghĩ này quá tốt đẹp, nhưng cũng dễ bị thất vọng.

- Năng lực của đồng chí Bao Đại Quang rất mạnh, công tác cũng xuất sắc, không cần phải cáo bệnh nghỉ hưu sớm, hoàn toàn có thể chờ hết nhiệm lỳ rồi rút lui.

Hạ Tưởng trực tiếp từ chối đề nghị của Trần Khiết Văn,

- Có mấy nhà xây dựng ở thành phố Yến và Bắc Kinh đã nói chuyện với tôi, nói có thể chấp nhận điều kiện ứng ra 30%, đồng ý thực hiện công trình nhà ở thu nhập thấp ở thành phố Thiên Trạch. Thực lực của bọn họ hùng mạnh hơn, đều là có kinh nghiệm xây dựng những tòa nhà mấy chục tầng.

Hạ Tưởng đi rồi, một mình Trần Khiết Văn ngồi trong văn phòng tức giận nửa ngày. Hạ Tưởng không hề nể mặt bà thì thôi, lại còn chuẩn bị phương án dự phòng, quả nhiên đã gặp riêng những nhà xây dựng khác. Chẳng phải hắn không thèm quan tâm đến sự phản đối của mọi người, hoàn toàn làm theo cách của mình sao?

Hạ Tưởng quá cố chấp, quá ngoan cố, chỉ nói một mà không nói hai sao?

Bên ngoài vọng lên tiếng gõ cửa nhẹ, là Lý Dật Phong. Trần Khiết Văn khôi phục vẻ mặt bình tĩnh,

-Vào đi.

Sau khi bước vào, Lý Dật Phong mang vẻ mặt tươi cười khiêm tốn:

- Bí thư Trần, Thị trưởng Hạ thật không biết điều, làm quá rồi. Dù sao ở thành phố Thiên Trạch, bà mới là nhân vật số một…

- Câm mồm.

Trần Khiết Văn đột nhiên cảm thấy buồn bực,

- Về sau ở trước mặt tôi, ít nói xấu về Thị trưởng Hạ đi, làm tốt công việc của anh, làm một người biết bổn phận đi.

Lý Dật Phong sợ tới mức co rụt cổ lại, mồ hôi lạnh toát ra:

- Vâng, lãnh đạo phê bình rất đúng, tôi nhớ rồi.

Một Trần Khiết Văn trước mặt người ngoài luôn điềm tĩnh không hề thất thố, nhưng sau lưng lại có biết bao lần thất thố mắng chửi người khác, không ai biết sự ngụy trang của Trần Khiết Văn bằng Lý Dật Phong. Người trước người sau như hai người khác nhau. Cũng chỉ có y mới hiểu biết chân thật về bà, đương nhiên, cũng không khỏi nhiều lần chịu đựng sự nổi giận vô cớ của bà.

Trở lại bên ngoài, Lý Dật Phong ngồi vào chỗ rồi vẫn còn rất bất bình, đi theo một cấp trên là một người đẹp hết thời thật bất hạnh, có lẽ Bí thư Trần đang ở thời kỳ tiền mãn kinh, nếu không gần đây cứ nổi giận vô cớ, khiến y có nhiều lúc không thể nào thích ứng được, cũng không biết mình có chỗ nào làm không đúng. Nhưng sự nổi nóng của Bí thư Trần giống như gió xoáy vậy, không biết từ nơi nào thổi đến, cũng không biết thổi lên lúc nào, khiến người ta không kịp phòng bị. Y cũng đã đi theo bà nhiều năm, sớm đã bị mắng quen rồi, cũng có nhiều lúc khó tránh khỏi bị mắng đến nỗi tức giận, oán thầm Trần Khiết Văn.



Đốm lửa đầu tiên trong sự kiện phân chia quyền lực và hàng ngũ của nội bộ Thành ủy, sớm đã được nổi lên từ trên người chị Mã.

Sau khi chị Mã bị sa thải, không phục, nhiều lần tìm Bao Đại Quang để nói lý. Đúng vậy, một công việc tốt đến thế, nói mất liền mất, khắp thiên hạ cũng không thể tìm được một công việc tốt như vậy nữa, mỗi ngày sớm và tối ấn chìa khóa một cái, dễ dàng lấy 1500 tệ, không hề để lỡ mất việc gì khác. Thời gian còn lại, bà ta muốn ngày ngày ngủ vùi cũng được. Bà ta nuốt không nổi bực tức này, lại thêm Bao Đại Quang là người sợ vợ, nên ngày nào bà cũng tìm chị gái nói chuyện.

Chị gái của chị Mã chịu không nổi sự oán giận của em gái, ngày nào cũng bảo Bao Đại Quang sắp xếp cho em gái một việc làm vừa nhàn rỗi vừa kiếm được tiền. Bao Đại Quang cảm thấy phiền phức, lại sợ bà xã tối nào cũng ân cần dạy bảo, liền tìm đến Trương Vưu. Trương Vưu cũng không nhiều lời, cho chị Mã một công việc trông kho, mỗi ngày làm việc 6 tiếng, mỗi tháng cũng 1500 tệ.

Con người ai cũng lòng tham vô đáy, chị Mã quen với công việc mỗi ngày đóng mở thang máy một lần cũng có 1500 tệ, một ngày 6 tiếng mới kiếm 1500 tệ, bà ta cảm thấy bị thiệt hại nặng nề. Cũng không suy nghĩ xem tình hình của Bao Đại Quang ở Ủy ban nhân dân thành phố bây giờ như thế nào, cũng không chăm chỉ làm việc ở công ty Trương Vưu, bà ta cứ cho rằng Bao Đại Quang không muốn giúp mình, không có việc gì cũng chạy đến Ủy ban nhân dân thành phố, đến phòng làm việc của Bao Đại Quang tìm lão. Suy nghĩ của bà ta rất đơn giản, dù sao Bao Đại Quang cũng sợ chị gái bà, cũng không thể làm gì với bà được, bà ta làm phiền đến lúc Bao Đại Quang không còn cách nào khác, đành phải sắp xếp một công việc tốt hơn cho bà ta.

Kết quả Bao Đại Quang nổi giận rồi, liền răn dạy chị Mã một trận, đồng thời nói với bảo vệ lần sau không được để bà ta vào đây nữa. Chị Mã cũng nổi giận, mắng Bao Đại Quang vong ân phụ nghĩa, năm đó nếu không phải bà ta giúp lão, bây giờ lão còn không biết chui rúc ở nơi nào, làm sao có được quyền lực như hôm nay?

Chị Mã vừa nổi cơn thịnh nộ, liền lấy thang máy để làm nơi trút giận, cũng không biết bà ta làm sao lại trộn lẫn với nhau - Lần trước khi bị đuổi việc bà còn giữ một chìa khóa, chưa bị thu hồi, bà ta liền cầm chìa khóa mở bậy một cái, kết quả thang máy liền bị hỏng.

Phá hỏng cũng không sao, nhưng may mắn thế nào lại bị Ngô Minh Nghị bắt ngay tại chỗ. Ngô Minh Nghị hét lớn một tiếng, liền triệu tập được mấy nhân viên công tác, không khách sáo gì kéo hai tay chị Mã vào phòng bảo vệ.

Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng bởi vì hai đương sự đều quá thu hút ánh mắt của người khác, nên trở thành một sự kiện lớn chấn động tòa nhà Thành ủy.

Chị Mã thì không cần phải nói, chuyện bà ta bị đuổi việc thì cả tòa nhà Thành ủy ai cũng biết, bởi vì bắt đầu nguyên nhân của sự việc chính là Thị trưởng Hạ bị kẹt trong thang máy. Hơn nữa chuyện chị Mã bị đuổi việc cũng liên quan đến vấn đề chính trị mẫn cảm, được xem là một đốm lửa đầu tiên kể từ lúc Thị trưởng Hạ nhậm chức. Vì vậy một người quản lý thang máy nhỏ bé, trở thành một nhân vật gây chú ý.

Mối quan hệ thân thích giữa chị Mã và Bao Đại Quang, cũng có nhiều người biết rõ, nên càng có nhiều suy đoán và bình luận. Chính trị không có chuyện nhỏ, một chuyện nhỏ cũng khiến hướng gió thay đổi, mọi người đều đang chờ đợi lúc nào thì Bao Đại Quang sẽ đối mặt với Thị trưởng Hạ.

Không ngờ Bao Đại Quang còn chưa hành động, chị Mã lại gây rối loạn, còn vừa khéo bị Ngô Minh Nghi bắt được. Lần này khiến tòa nhà Thành ủy vẫn như một nguồn nước yên lặng, liền bị đốt nóng, sôi trào.

Ngô Minh Nghị là Phó bí thư Thành ủy, là nhân vật số 3 trong thành phố Thiên Trạch.

Hơn nữa ai cũng biết Bí thư Ngô sớm đã không vừa mắt với Bao Đại Quang, bởi vì Bí thư Ngô muốn cho người quen của gã thực hiện công trình cải tạo Ủy ban nhân dân thành phố, Bao Đại Quang lại cứng rắn, không nể mặt, hơn nữa còn không để lại một chút nước canh nào, nên khiến Bí thư Ngô tức giận. Bí thư Ngô vẫn tìm không ra cơ hội để trị Bao Đại Quang, bây giờ tốt rồi, cô em vợ cố ý phá hoại đang ở trong tay gã, gã nào có chịu để yên?

Hạ Tưởng đang ở trong văn phòng nghe Phó thị trưởng Trương Dư Giai báo cáo việc nếu tiến thêm một bước trong việc mở rộng tài nguyên du lịch, thì Từ Tử Kỳ đẩy cửa bước bào, ngay cả gõ cửa cũng không có, vội vàng nói:

- Thị trưởng, có chuyện rồi.

Hạ Tưởng ngẩng đầu nhìn Từ Tử Kỳ, trong mắt có vẻ trách cứ, Từ Tử Kỳ lập tức biết y đã quá kích động. Làm một thư ký của lãnh đạo, đại diện cho hình tượng thứ ba của lãnh đạo - Bản thân lãnh đạo là hình tượng thứ nhất, phu nhân lãnh đạo là hình tượng thứ hai, thư lý lãnh đạo là hình tượng thứ ba - Bất cứ lúc nào cũng phải chú ý dáng vẻ, không được vội vội vàng vàng không ra thể thống gì, y liền hít sâu một hơi:

- Chị Mã cố ý phá hỏng thang máy, bị Bí thư Ngô bắt được ngay tại chỗ.

- Chị Mã? Cái gì mà chị Mã? Người nào là chị Mã?

Hạ Tưởng không kiên nhẫn khoát tay,

-Việc gì cũng ngạc nhiên vô cớ xông vào, không thấy tôi và đồng chí Dư Giai đang bàn công chuyện hay sao?

Từ Tử Kỳ mới đi theo Hạ Tưởng được khoảng 10 ngày, có hơi sửng sốt, không hiểu ngay được ý đồ của Hạ Tưởng, tại sao Thị trưởng Hạ lại không biết chị Mã? Sửng sốt đến khoảng mười giây, y mới tỉnh lại được, biết vừa rồi đã nói sai rồi, không nên nói chuyện chị Mã bị bắt ngay trước mặt Trương Dư Giai, liền xấu hổ ho khan một tiếng:

- Rất xin lỗi, Thị trưởng, vừa rồi Thị trưởng Lý gọi điện thoại đến xin chỉ thị, tôi quýnh lên, nên…

Hạ Tưởng thấy Từ Tử Kỳ dễ bảo, nên cũng không trách cứ y nhiều, tuy nhiên vẫn nghiêm khắc nói:

- Thị trưởng Lý quản lý những việc nội bộ, bảo anh ta nhìn đó mà xử lý là được rồi, tôi không có ý kiến.

Từ Tử Kỳ hiểu chỉ thị của Hạ Tưởng, liền gật đầu đi ra, lập tức gọi điện thoại cho Lý Hiểu Mẫn. Lý Hiểu Mẫn cũng vừa mới nghe tin chị Mã xảy ra chuyện, đang chuẩn bị gọi điện thoại xin chỉ thị Thị trưởng Hạ, liền nhận được điện thoại của Từ Tử Kỳ.

Từ Tử Kỳ cũng học được cách nói chuyện nửa vời:

- Thị trưởng Lý, Thị trưởng Hạ đang nghe Thị trưởng Trương báo cáo công việc, không tiện nghe điện thoại. Vừa rồi sau khi Thị trưởng Hạ nghe chuyện của chị Mã, thì không nhớ chị Mã là người nào…

Lý Hiểu Mẫn liền hiểu là cái gì:

- Cảm ơn Thư ký Từ.

- Thị trưởng Lý đừng khách sáo.

Gác máy, Từ Tử Kỳ lần đầu tiên cảm giác được tầm quan trọng của mình, chuyển lời, lời của y, đại diện cho ý kiến của Thị trưởng Hạ. Trong bộ máy của Ủy ban nhân dân thành phố, không ai tiếp xúc với Thị trưởng Hạ nhiều như y, ai muốn tìm hiểu sở thích hoặc những hỷ nộ ái ố của Thị trường Hạ, đều phải thông qua y.

Tự đắc được một lúc, bỗng nhiên lại nghĩ đến thủ đoạn chính trị xử lý việc rất nhẹ nhàng của Thị trưởng Hạ, y lại tỉnh hẳn, tuyệt đối không thể để lộ một chút kiêu ngạo hay tự mãn nào ra trước mặt lãnh đạo. Đừng thấy Thị trưởng Hạ còn trẻ tuổi hơn y, nhưng tầm nhìn chính trị chắc chắn nhạy bén hơn y, cách dùng người cũng linh động. Y có thể vì một lời của Thị trưởng Hạ mà được nâng lên một địa vị rất quan trọng, thì cũng có thể vì một lời của Thị trưởng Hạ mà quay trở về lúc ban đầu.

Từ Tử Kỳ vừa nghĩ, vừa đổ mồ hôi lạnh, càng ở gần lãnh đạo, thì càng không được kiêu ngạo, không được nóng vội, phải yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, nếu không, để Thị trưởng Hạ chán ghét y, sinh mệnh chính trị của y xem như vào chung cuộc, cả đời cũng không có ngày ngẩng đầu lên nổi.

Y lấy bút ghi vào sổ mình một câu nói mà y đã tổng kết trong kiếp làm quan trường của mình -Tuổi trẻ là bảo vật, văn bằng không thể thiếu. Năng lực để tham khảo, quan hệ quan trọng nhất.

Từ Tử Kỳ vẫn có chút kích động, Hạ Tưởng hơi lắc đầu, chị Mã bất ngờ bị bắt, hắn cũng giật mình, lại nghe nói bị bắt trong tay Ngô Minh Nghị, liền biết có trò hay để xem.

Lập trường chính trị của Ngô Minh Nghị, Hạ Tưởng cũng không rõ. Sau khi hắn đến Thiên Trạch, cũng chưa từng tiếp xúc riêng với Ngô Minh Nghị, nhưng có một sự thật hắn biết rất rõ ràng, Ngô Minh Nghị là người nhà họ Ngô.

Cũng không phải chính tông nhà họ Ngô, chỉ là bà con xa với nhà họ Ngô, vì vậy hắn có nguyên nhân để tin rằng, bất luận Ngô Minh Nghị và Trần Khiết Văn có hợp tác gì về lợi ích hay không, cũng bất luận Ngô Minh Nghị có đồng ý cùng hắn duy trì sự nhất trí bên trong Thành ủy hay không, chuyện của chị Mã, ông ta nhất định không buông tha.

Nhân vật chính trị, nếu không có chút mẫn cảm chính trị nào, thì cũng không ai có thể lên đến chức vị Phó giám đốc sở. Sau khi hắn bị kẹt trong thang máy, liền xuất hiện sự kiện chị Mã, vốn dĩ đã truyền ra một tín hiệu chính trị rất rõ ràng. Lại thêm Ủy ban nhân dân thành phố vẫn chưa tìm được ý kiến đồng nhất trong công trình nhà ở thu nhập thấp, nên ở Thành ủy ai cũng biết, lại xuất hiện một làn sóng chính trị mới rồi.

Bởi vì hai việc bên ngoài thì dường như không liên quan gì đến nhau, nhưng người cẩn trọng đều có thể nhận thấy mối liên quan trong đó. Từ chị Mã mà liên quan đến Bao Đại Quang, từ Bao Đại Quang liên lụy đến Trương Vưu, mà người thầu công trình nhà ở thu nhập thấp cũng là Trương Vưu.

Ngô Minh Nghị nếu ngay cả điều này cũng không nhận ra, thì y không còn xứng đáng làm Phó bí thư Thành ủy, cũng không đủ tư cách trở thành một thành viên của nhà họ Ngô.

Còn về phần y có phải có mưu đồ riêng của mình hay không, Hạ Tưởng mặc kệ, cũng không phí công đoán, hắn chỉ cần đạt được mục đích của mình là được.

- Đồng chí Dư Giai…

Trương Dư Giai trên 40 tuổi, tướng mạo hiền lành, quần áo ăn mặc cũng khá trẻ trung, Hạ Tưởng không tiện kêu là lão Trương, đành gọi tên,

-Thành phố Đan Thành có ý hợp tác với chúng ta để tổ chức Lễ hội du lịch văn hóa, Bí thư Vương của thành phố Đan Thành rất hứng thú với việc hợp tác với chúng ta, đưa ra ý tưởng về lễ hội văn hóa du lịch Yến Bắc Triệu Nam. Thành phố Thiên Trạch sẽ do bà phụ trách, còn cụ thể có thể để bên Đan Thành giúp đỡ. Phía Đan Thành tạm thời do Bí thư Vương làm người liên lạc…

Trương Dư Giai được phân công quản lý du lịch, cũng vì Hạ Tưởng thấy bà có thái độ làm việc cẩn thận và đối với việc làm thế nào phát triển ngành du lịch, bà cũng có kế hoạch. Tuy nhiên lúc đó Vương Tiếu Mẫn cũng chỉ nói qua, chứ không nói cụ thể phía Đan Thành sẽ do ai đảm nhiệm. Nếu thành phố Thiên Trạch do một Phó thị trưởng ra mặt, thành phố Đan Thanh chắc chắn cũng sẽ do một Phó thị trưởng đảm nhiệm.

Trước đây nói hai thành phố sẽ hợp tác tổ chức Lễ hội văn hóa du lịch như một thử nghiệm đối với Hạ An, Hạ Tưởng cũng biết có một nửa mang tính chất trêu đùa. Thư ký của Bí thư thành ủy không thể nhúng tay vào những chuyện của chính phủ, không phù hợp quy định, mà cũng có ảnh hưởng đến Vương Tiếu Mẫn, bởi nhất cử nhất động của Hạ An cũng đại diện cho hình tượng của gã.

Đối với trọng trách mà Thị trưởng Hạ giao cho mình, Trương Dư Giai cảm thấy rất vinh hạnh, liền thể hiện thái độ:

-Tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ Thị trưởng Hạ giao phó, không phụ sự tín nhiệm của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đối với tôi.

Hạ Tưởng bắt đầu sửa sang lại những văn kiện trên bàn, Trương Dư Giai thấy vậy, biết cuộc nói chuyện đã kết thúc, liền đứng dậy cáo từ, đi ra tới cửa dường như nghĩ ra gì đó, cười hỏi một câu:

- Thị trưởng Hạ, tôi có một người thân nói cũng có quen biết cậu, cô ấy có ấn tượng rất tốt về cậu, khen ngợi cậu luôn miệng.

Tâm tư của Hạ Tưởng đều tập trung vào việc làm thế nào để xử trí việc nhà ở cho người thu nhập thấp, không nghe kỹ lời Trương Dư Giai nói, liền hàm hồ đáp một câu:

-Thật không?

Trương Dư Giai cũng nhận thấy Hạ Tưởng không có hứng thú với vấn đề cô đưa ra, tuy nhiên nói cũng nói rồi, không thể rút lại nữa, liền nói:

-Vâng, cô ấy là Trương Tín Dĩnh, có lẽ cậu cũng còn chút ấn tượng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trương Tín Dĩnh? Trương Dư Giai đi nửa ngày rồi, Hạ Tưởng mới tỉnh ngộ lại. Trái đất cũng nhỏ thật, không ngờ Trương Dư Giai biết Trương Tín Dĩnh, hơn nữa còn có quan hệ thân thích.

Tuy nhiên ý nghĩ vừa mới lóe lên trong đầu, đã bị hắn ném sang một bên, bởi vì Bành Vân Phong đến xin chỉ thị công việc.

- Thị trưởng Hạ, có hai chuyện cần báo cáo với cậu một chút, thứ nhất là Trương Vưu qua người quen tìm đến tôi, mong cậu có thể sắp xếp thời gian đi ăn một bữa cơm cùng gã, nhưng bị tôi từ chối rồi. Thứ hai liên quan đến chuyện chị Mã cố ý phá hoại của công, bây giờ bị nhốt ở chỗ bảo vệ, mong cậu cho chỉ thị tinh thần.

Bành Vân Phong quả thật hiểu chuyện, rất biết xử lý công việc. Trương Vưu thông qua ai để tìm đến y, y không nói, có lẽ mặt mũi cũng không nhỏ, nhưng y không xin chỉ thị của Hạ Tưởng mà trực tiếp từ chối, hiển nhiên, thứ nhất đã chắc chắn Hạ Tưởng sẽ không đồng ý, thứ hai thể hiện y kiên trì đứng trên một lập trường chính trị cùng với Thị trưởng Hạ, thứ ba y cũng hiểu tâm tư của Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng tuy có ý tán thưởng Bành Vân Phong, nhưng đồng thời cũng không phải vừa lòng hoàn toàn đối với việc gã suy đoán tâm tư lãnh đạo, nên cảm thấy nhất định phải phê bình một chút:

- Vân Phong, chị Mã làm hư hại của công cũng không phải việc gì lớn, nếu đã nhốt ở phòng bảo vệ, nếu không có gì nghiêm trọng, thì do phòng bảo vệ trực tiếp thu xếp là được rồi. Nếu nghiêm trọng, ông và Hiểu Mẫn ra mặt là được… Đừng phân không rõ việc lớn việc nhỏ.

Bành Vân Phong cảm thấy mơ hồ một lúc, lúc Thị trưởng Hạ nói chuyện không phải quá nghiêm túc, thậm chí trên mặt còn có ý cười, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn. Y liền biết, có lẽ chuyện Trương Vưu mời ăn cơm, y chưa xin chỉ thị đã từ chối, làm đến mức có chút tự cho mình là thông minh rồi.

Liền vội giải thích:

- Người quen của Trương Vưu là Trưởng ban Từ…Tôi và Trưởng ban Từ cũng được xem như có quen biết, gã không tiện trực tiếp tìm cậu, nên muốn tìm tôi trước để thăm dò.

Trưởng ban Tổ chức cán bộ Từ Hâm? Hạ Tưởng liền "ồ" một tiếng, hỏi một câu:

- Vân Phong, ông đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân cũng hơn hai năm rồi, cũng khá quen biết với những người ở những phòng ban dưới, vậy Trưởng phòng nào có thể gánh được trọng trách?

Tim Bành Vân Phong không duyên không cớ chợt nhảy loạn lên…