Quan Thần

Chương 893: Không chút sợ hãi




Người phụ nữ từ khi lên tầng luôn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng:

- Lão Dư, đừng kích động.

Sau đó ánh mắt bà ta dừng lại trên Hạ Tưởng, cẩn trọng quan sát hắn, ánh mắt nghi vấn thêm coi thường:

- Cậu chính là Hạ Tưởng?

Hạ Tưởng cũng mơ hồ đoán được bà ta là ai, khẽ gật đầu, không nói tiếng nào.

-Tôi là Trần Khiết Văn.

Người phụ nữ thản nhiên nói một câu, dường như tưởng rằng thân phận của bà ta sẽ gây kinh ngạc cho Hạ Tưởng.

Mặc dù đã dự tính trước, cũng đoán ra được người phụ nữ trước mặt chính là Bí thư Thành uỷ Thành phố Thiên Trạch Trần Khiết Văn - người sắp làm việc cùng hắn, nhưng nghe chính miệng bà ta nói ra, Hạ Tưởng vẫn có chút kinh ngạc. Thật không thể ngờ lại gặp mặt nhân vật số một của Thành uỷ Thành phố Thiên Trạch trong tình cảnh này, hơn nữa rõ ràng, không những bà ta hiểu lầm hắn, mà còn không có chút thiện cảm gi với hắn cả.

Cho dù hắn là Thị trưởng thì cũng không muốn bất hoà với nhân vật số một này. Đương nhiên, giữa Thị trưởng và Bí thư có sự xung đột về cách thức nắm quyền là điều khó tránh khỏi, nhưng khoảng cách tuổi tác lớn hơn một thế hệ, lại là nữ Bí thư Thành uỷ, hơn nữa xem ra còn hiểu lầm hắn có quan hệ nam nữ với Hoa Nhài Vàng, Bạc, thậm chí với cả Phó Tiên Tiên, sau này làm sao có thể hợp tác triển khai công việc?

Tuy nhiên Hạ Tưởng không những không tỏ ra thái độ gì đặc biệt lại không cố gắng giải thích hiểu lầm, giọng nói cũng thiếu sự tôn trọng nên có, hắn chỉ khẽ gật đầu:

- Bí thư Trần, hân hạnh.

-Thật sự hân hạnh.

Trần Khiết Văn ra hiệu bằng ánh mắt, lão già được bà ta gọi là Lão Dư tức giận liếc Phó Tiên Tiên, sau đó lùi về sau, bà ta mới nói tiếp với giọng kiêu ngạo:

- Trước kia cũng nghe người ta nói Thị trưởng Hạ tuổi trẻ tài cao, trăm nghe không bằng một thấy, thật là một thanh niên có tình có nghiã.

Bốn chữ "có tình có nghĩa" được nhấn mạnh, rõ ràng là ám chỉ quan hệ mờ ám giữa Hạ Tưởng và Hoa Nhài Vàng, Bạc.

Hạ Tưởng không nói gì, Phó Tiên Tiên lại mở miệng trước:

- Bà định nói Hạ Tưởng thương hoa tiếc ngọc thì cứ nói, đừng có ném đá giấu tay. Hạ Tưởng tuổi trẻ lại có tài, con người lại tốt, được phụ nữ thích là chuyện rất bình thường, con trai bà thì không được rồi, vừa nhìn đã thấy là tên lưu manh, ai mà thích y thì đúng là không có mắt nhìn.

Trần Khiết Văn tự cho rằng bản thân rất biết kiềm chế, bởi vậy từ khi lên đây vẫn luôn kiên nhẫn ngầm chịu đựng, nhưng vẫn không thể chịu đựng được lời châm biếm điêu ngoa của Phó Tiên Tiên, mặt cuối cùng đã biến sắc:

- Thật không có giáo dục.

- Còn có mặt mũi nói tôi không có giáo dục, Quốc Hoa Thuỵ bắt cóc chị em người ta, muốn cưỡng dâm, đúng là loại súc sinh có người sinh mà không có người dạy dỗ.

Phó Tiên Tiên hôm nay đúng thật đã ăn phải thuốc súng, vừa mở miệng đã như pháo liên thanh, không phải khiến người ta mắc nghẹn, mà là trực tiếp tát thẳng vào mặt người ta.

Trần Khiết Văn cũng không chịu nổi:

- Câm miệng, cô là con cái nhà ai, miệng lưỡi thô tục, một chút tố chất cũng không có, còn nói năng bậy bạ, tôi xé miệng cô bây giờ.

Hạ Tưởng liền cười lạnh một tiếng:

- Thật xin lỗi, Bí thư Trần, bà vẫn chưa có tư cách xé miệng cô ấy.

Trần Khiết Văn vốn định mượn danh Bí thư đè đầu Hạ Tưởng, thật không ngờ Hạ Tưởng không những không nể mặt bà ta, mà còn đáp lại một cách mỉa mai, bà ta liền tức giận nói:

- Cô ta mà là tiểu thư khuê các? Nhìn bộ dạng điêu ngoa, có xuất thân danh giá gì mới là lạ.

Phó Tiên Tiên còn chưa phục, mở miệng định phản bác, đột nhiên từ dưới nhà vọng lên những âm thanh huyên náo.

- Đừng cho chúng chạy thoát.

- Vây chúng lại.

- Mẹ nó, đứa nào muốn chết dám đến quấy rối địa bàn của Hoa Thuỵ, không phế nó đi, để nó tưởng Hoa Thuỵ là đứa bất tài.

Trần Khiết Văn thấy cứu binh đã đến, mặt trở nên nhẹ nhõm hẳn:

- Thị trưởng Hạ, sự việc hôm nay, phải giải quyết thế nào, mọi người phải cùng ngồi xuống bàn bạn, mời xuống nhà, chúng ta cùng tính toán.

Mới gặp, Hạ Tưởng đã có ấn tượng ban đầu về Trần Khiết Văn - lạnh lùng, lý trí và có mưu mô, bình thường thích nắm quyền chủ động, thích lùi một bước để tiến hai bước, từ lúc lên lầu bà ta không nói câu nào, bây giờ vừa mở miệng đã có ý kiến, hơn nữa từ việc bà ta khiến cho chồng mình ngoan ngoãn nghe lời có thể thấy được, Trần Khiết Văn người phụ nữ này, là một nhân vật lợi hại.

Nếu như hắn đoán không sai, tình hình quyền lực ở Thành phố Thiên Trạch là cục diện thống trị của gia đình bà ta.

Họ xuống nhà, dưới tầng đã tụ tập đủ người, Dương Uy và Tiêu Ngũ bảo vệ Hoa Nhài Vàng, Bạc đứng ở một góc phòng khách, mười mấy người do một kẻ rất kiểu cách cầm đầu đứng đầy cả phòng, và còn chặn kín cửa chính.

Kẻ cầm đầu khoảng 40 tuổi, hơi mập, nhưng thân hình cũng không đến nỗi nào, tất nhiên cũng được chăm sóc rất tốt, căn cứ vào tấm lưng hơi còng, bước chân khá nhanh có thể kết luận, ông ta lớn nhỏ gì cũng là lãnh đạo, nhưng không phải lãnh đạo chủ chốt, hai dáng vẻ nhún nhường và tác oai tác quái kết hợp rất rõ trong người ông ta, điều đó đã chứng minh ông ta chính là một Thư ký.

Hơn nữa còn là Thư ký bên cạnh lãnh đạo cấp cao.

Trần Khiết Văn khẽ gật đầu với ông ta:

- Thư ký Trương đã đến rồi.

Lại thấy trong phòng có rất nhiều người, nhíu mày nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Bày trận địa gì ở đây, lui hết đi, lui hết đi, Thị trưởng Hạ không bị các người dọa được đâu.

Thư ký Trương rất biết nghe lời Trần Khiết Văn, lập tức vẫy tay cho người lui xuống.

Phó Tiên Tiên chạy đến bên Hoa Nhài Vàng, Bạc, nắm lấy tay họ, nhẹ nhàng an ủi các cô. Hạ Tưởng lại ngang nhiên ngồi trên sô-fa, Dương Uy và Tiêu Ngũ một trái một phải đứng phía sau hắn.

Trần Khiết Văn thấy không những Hạ Tưởng không chút sợ hãi, mà đến cả người của hắn trong tình cảnh bị bao vây bởi mười mấy người cũng không hề có ý định lùi bước, trong lòng hiểu rõ, sự việc hôm nay thật không dễ giải quyết.

Tuy nhiên Trần Khiết Văn không nhận thấy Quốc Hoa Thụy đã làm sai điều gì, Hoa Nhài Vàng, Bạc là con gái của Nga Ni Trần, Nga Ni Trần bây giờ đã đến bước đường cùng, con gái của ông ta cũng chính là đồ chơi trong tay của những kẻ có quyền có thế, người đến trước được trước, huống hồ Quốc Hoa Thụy là ai? Với thân phận của y mà thích Hoa Nhài Vàng, Bạc, chính là cái phúc của hai chị em họ.

Mà Nga Ni Trần rõ ràng là bại dưới tay Hạ Tưởng, Hạ Tưởng tại sao lại vì con gái của ông ta ra mặt? Nghĩ không hiểu, nếu Hạ Tưởng có quan hệ mờ ám với Hoa Nhài Vàng, Bạc từ trước, thì cũng sẽ không quyết tâm tiêu diệt Nga Ni Trần.

Trần Khiết Văn cảm thấy rất khó giải thích.

Nhưng ngoài sự khó hiểu, sự phẫn nộ của bà ta còn lớn hơn. Bà ta vốn dĩ đã bất mãn với quyết định đột ngột cho Hạ Tưởng đảm nhiệm chức Thị trưởng của Tỉnh ủy, khéo léo đề đạt ý kiến phản đối lên trên, lý do chính là Hạ Tưởng còn quá trẻ, làm việc với hắn như vậy không thích hợp lắm. Tỉnh ủy không để ý đến sự phản đối của bà ta, thậm chí đến một lời giải thích cũng không có, khiến bà ta cảm thấy như đang bị phớt lờ. Quan hệ của bà ta với Tỉnh ủy vốn cũng khá tốt, nhưng nghe nói quan hệ giữa Hạ Tưởng và họ còn tốt hơn làm cho bà ta trong lòng cảm thấy không thoải mái, lo lắng sau khi Hạ Tưởng đến Thành phố Thiên Trạch sẽ làm lung lay uy quyền nói một là một của bà ta ở nơi đây.

Lý lịch của Hạ Tưởng bà ta cũng đã nghiên cứu qua, đến đâu cũng gây chuyện phiền phức, khiến bà ta rất đau đầu, vô cùng không hoan nghênh Hạ Tưởng. Nhưng Tỉnh ủy đã ra quyết định, chỉ có thể phục tùng mà thôi.

Vẫn chưa nghĩ ra cách điều chỉnh sách lược, không để Hạ Tưởng đến Thành phố Thiên Trạch gây chuyện rắc rối, không ngờ hôm nay lại gặp mặt Hạ Tưởng tại đây, hơn nữa còn xảy ra xung đột mâu thuẫn kịch liệt, khiến bà ta không kịp phòng bị.

Không cần biết quan hệ giữa Hạ Tưởng và Hoa Nhài Vàng, Bạc thế nào, Trần Khiết Văn do ấn tượng về Hạ Tưởng vốn không tốt, hôm nay gặp mặt lại càng gia tăng ác cảm. Ban đầu bà ta chỉ nghĩ Hạ Tưởng chỉ là một kẻ ưa sinh sự thích chơi trội mà thôi, bây giờ xem ra, hắn còn rất háo sắc, thích trêu hoa ghẹo nguyệt.

Người như vậy, làm sao có thể lên chức nhanh chóng như thế? Thị trưởng 30 tuổi, trời ạ, chỉ lớn hơn con trai bà ta vài tuổi, sao mà đã bước vào bộ máy triển khai công tác rồi?

Là phụ nữ, tuy đã có tuổi, nhưng Trần Khiết Văn vẫn rất ghét đàn ông tính tình phong lưu, đương nhiên, với tâm lý bao che, bà ta không xếp Quốc Hoa Thụy vào loại đàn ông này, bởi Quốc Hoa Thụy vẫn chưa kết hôn. Còn Hạ Tưởng đã kết hôn rồi, bởi vậy bà ta nắm lấy lý do này, trong lòng nhận định Hạ Tưởng có rất nhiều tật xấu, kẻ thích sinh sự, gây chuyện rắc rối, thích chơi trội, còn đùa giỡn với phụ nữ.

Nhiều nhược điểm như vậy tập trung vào một người, Hạ Tưởng đến Thành phố Thiên Trạch, nhất định sẽ làm cho cả thành phố rối ren hỗn loạn.

Trần Khiết Văn không muốn nghĩ, càng nghĩ càng tức giận, bà ta ngồi đối diện Hạ Tưởng, châm chước mở lời:

- Thị trưởng Hạ, sự việc hôm nay, anh nói nên giải quyết thế nào?

Hạ Tưởng nhìn dáng ngồi ngay ngắn đoan trang của Trần Khiết Văn, khí thế đầy vẻ xúc phạm, lại càng chắc chắn với phán đoán của mình, Bí thư Trần là một nhân vật độc đoán chuyên quyền, phụ nữ nếu thích nắm quyền, thì còn đáng sợ hơn cả đàn ông.

- Quốc Hoa Thụy phải chịu nhận lỗi trước Trần Mạt Trần Lỵ, bồi thường tổn thất tinh thần 100 ngàn tệ, và phải hứa sẽ không bao giờ quấy rầy họ nữa.

Điều kiện Hạ Tưởng đưa ra không quá khó khăn, hắn đã nể mặt Trần Khiết Văn, dù sao sau này còn phải hợp tác, đổi là người khác, cho dù y là con trai của Ủy viên Bộ Chính trị, thì cũng phải trả một cái giá đắt.

Nhưng điều kiện của Hạ Tưởng trong tai của Trần Khiết Văn, lại thành một lời khiêu khích trắng trợn.

Trần Khiết Văn lắc đầu nhè nhẹ:

- Thị trưởng Hạ, quá lắm, thật quá lắm.

Bà ta đứng dậy, chỉ lên trên lầu,

- Hoa Thụy còn đang hôn mê bất tỉnh, nó cũng chưa làm gì Trần Mạt Trần Lỵ đã bị anh đánh đến không ra hình người, anh còn không để ý? Chẳng lẽ anh không thấy mình đã làm sai điều gì?

Trần Khiết Văn nói cuyện rất nho nhã, giọng nói rất bình tĩnh, dường như không có chút tức giận nào, nhưng ai cũng nghe ra, dưới giọng nói bình tĩnh ấy là sự bất mãn dữ dội.

Nói chuyện rất có nghệ thuật, Hạ Tưởng thầm khen ngợi.

- Còn chưa làm gì? Nói sao mà nhẹ nhàng.

Hạ Tưởng cũng đứng dậy, hắn biết Trần Khiết Văn đứng lên là muốn hắn ngước nhìn, hắn vừa đứng lên đã cao hơn Trần Khiết Văn một cái đầu:

- Nếu thực hiện được, là tội cưỡng bức. Chưa đạt được, là cưỡng bức không thành. Chuyện này cho dù đi kiện cũng có nhiều điều cần nói.

- Cưỡng bức? Đừng nói đùa. Chuyện giữa nam nữ, làm sao nói rõ là ai chủ động còn ai bị động? Các cô gái bây giờ, rất nhiều người thích tiền thích quan lớn, Trần Mạt Trần Lỵ có thể là tự nguyện, hiến dâng cũng có khả năng.

Lý lịch của Trần Khiết Văn Hạ Tưởng cũng đã xem, biết rõ bà ta đã từng tham gia Hội liên hiệp Phụ nữ, cũng đã từng làm Trưởng ban Tổ chức, quả nhiên miệng lưỡi nhanh nhảu, trình độ đổi trắng thay đen vô cùng cao siêu.

- Đồ chó thối nhà bà.

Phó Tiên Tiên lại nã pháo:

- Bà mà lại là Bí thư Thành ủy, sao mà mặt người óc lợn vậy? Tự nguyện? Quốc Hoa Thụy cũng không soi gương xem lại bản thân mình, xấu xí như vậy, ai mà tự nguyện lên giường của y, trừ phi là bệnh tâm thần.

Ngay cả Trần Khiết Văn bao năm trên quan trường rèn luyện được cách kiềm chế tính khí cũng không chịu được vô cùng tức giận:

- Thị trưởng Hạ, mong anh quản lý tốt người của mình, đừng để cô ta văng lời thô tục, thật mất mặt cho cha mẹ cô ta.

- Bà…

Phó Tiên Tiên còn muốn nói gì nữa, nhưng bị Hạ Tưởng chặn lại, điều Hạ Tưởng muốn không phải là một trận cãi nhau với Trần Khiết Văn.

- Lời cô ấy nói không dễ nghe, đừng quá để ý.

Hạ Tưởng đương nhiên phải nói đỡ cho Phó Tiên Tiên, những lời Trần Khiết Văn vừa nói cũng khiến hắn vô cùng bất mãn, hoàn toàn là những lời lẽ vô lương tâm.

- Bí thư Trần nói họ tự nguyện là thế nào, những lời này đến bản thân bà cũng không thể tin. Nếu bà cảm thấy chúng ta không thể đi đến thỏa thuận, được, không sao, chúng ta ai đi đường nấy, dùng bản lĩnh của mình nói chuyện.

Trần Khiết Văn đứng trước mặt Hạ Tưởng, cách hắn khoảng 2 mét, Hạ Tưởng cao hơn bà ta một cái đầu, khiến bà ta cảm thấy một áp lực kỳ lạ. Hạ Tưởng dù có cao nữa thì cũng chỉ là phụ tá, bà ta mới là Bí thư, là nhân vật số một, cho dù ở đây không phải là Thành phố Thiên Trạch, nhưng bà ta vẫn cho là thân phận của mình cao hơn Hạ Tưởng một bậc, tốt thôi, bây giờ Hạ Tưởng không nể mặt một Bí thư Thành ủy như bà ta, lời đồn về kẻ gây sự này, quả là danh bất hư truyền.

Mỗi người đều có lập trường của riêng mình, Trần Khiết Văn có định kiến với Hạ Tưởng, lại không chịu nghĩ xem những việc làm của Quốc Hoa Thụy bỉ ổi vô lại đến mức nào, chỉ một mực nhận định Hạ Tưởng cố tình gây sự.

- Đánh người rồi lại muốn chạy? Đừng có hòng

Lão Dư lại phát hỏa, lại nổi giận đùng đùng chỉ tay vào mặt Hạ Tưởng - lúc ông ta nói chuyện rất thích chỉ tay vào mặt người khác, cứ như là nếu không làm vậy sẽ không thể hiện được uy phong của mình:

- Tôi không quan tâm cậu là Thị trưởng hay là Phó Thị trưởng, cậu hôm nay đánh người, không những phải tạ lỗi bồi thường, mà còn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Tôi đã báo cảnh sát rồi, chờ cảnh sát đến xử lý đi.

- Đừng phí lời với bọn chúng, đánh một trận rồi nói tiếp,

Con trai Trần Khiết Văn khi nãy còn ở trên tầng không dám xuống, bây giờ ló đầu ra từ trên cầu thang:

- Chúng ta đông người, bọn chúng chỉ có vài tên. Đánh hết đám đàn ông, phụ nữ thì cướp lại, xem bọn chúng định làm thế nào.

Quốc Hoa Thụy không biết tỉnh lại từ lúc nào, y vặn vẹo đi xuống, nhìn thấy người đàn ông trung niên đeo kính, biết cứu binh đã tới, lại thấy dáng vẻ không sợ hãi của Hạ Tưởng, lửa giận trong lòng lại phát ra, y hét lên với người đàn ông trung niên đeo kính:

- Chú Trương, chính là tên khốn này đánh cháu, nhanh, giúp cháu giải quyết hắn.

Trong lúc nói chuyện, y ỷ thế có viện binh, quyết tâm báo thù Hạ Tưởng, lại một lần nữa xông thẳng vào hắn, hơn nữa còn thuận tay vớ lấy một cái ghế định ném vào Hạ Tưởng.

Tiêu Ngũ ra tay, nói đúng hơn là "ra chân", một cước đá cái ghế bay thẳng lên cái tivi LCD trong phòng khách, lập tức tạo ra một lỗ trên tivi.

Tiêu Ngũ vừa động thủ, đám người ngoài cửa nghe thấy động tĩnh, liền tới tấp xông vào, bao vây mấy người Hạ Tưởng, xem ra sắp có đánh lớn.

Quốc Hoa Thụy hét lớn:

- Đánh, đánh, đánh

Thư ký Trương nhìn Quốc Hoa Thụy, rồi lại nhìn Trần Khiết Văn, tiến thoái lướng nan, im lặng không nói gì.

Trần Khiết Văn cũng do dự, thái độ của Hạ Tưởng rất quyết liệt, một chút cũng không nhận sai, còn cương quyết yêu cầu Quốc Hoa Thụy khuất phục, Quốc Hoa Thụy là người dễ dàng chịu khuất phục sao? Huống hồ thân phận của Quốc Hoa Thụy là gì, thân phận của Hạ Tưởng lại là gì, hắn làm gì có tư cách thách thức Quốc Hoa Thụy? Cho dù sau lưng Hạ Tưởng có những ai, hắn cũng không có một người chú là Ủy viên Bộ Chính trị.

Nhưng thật sự đánh một cán bộ cấp Giám đốc sở, lại là Thị trưởng tương lai của Thành phố Thiên Trạch - người sẽ cùng hợp tác với bà ta, nếu giải quyết không tốt sẽ nảy sinh vấn đề chính trị.

Một mặt không nuốt trôi được mối hận này, mặt khác là Hạ Tưởng không chịu cúi đầu, Quốc Hoa Thụy cũng không chịu để yên, thật là khó giải quyết. Trần Khiết Văn giờ mới biết nói Hạ Tưởng là kẻ gây sự quả không sai, vừa gặp mặt, đã đem đến cho bà ta một vấn đề nan giải, hơn nữa còn không chút nể mặt bà ta là Bí thư Thành ủy.

Hay cho một tên Hạ Tưởng.

Do dự trong giây lát, Trần Khiết Văn nghĩ ra một phương pháp thỏa hiệp:

- Tôi sẽ tránh đi để người trong cuộc thương lượng giải quyết.

Bà ta vừa nói xong, gật đầu với Hạ Tưởng rồi quay người bước ra ngoài.

Trần Khiết Văn vừa định rời khỏi, lão Dư cũng biết điều đứng dậy bước đi, tiểu Dư không muốn đi, muốn ở lại xem trò vui, bị lão Dư lườm một cái, cũng ngoan ngoãn đi theo ra ngoài.

Cả nhà họ Trần vừa rời khỏi, Quốc Hoa Thụy liền biết Trần Khiết Văn muốn đứng ngoài cuộc, y cũng không ngốc, cũng biết thân phận của Hạ Tưởng nhưng bây giờ lại vờ như không biết, đánh rồi nói sau. Trước kia khi cưỡng bức phụ nữ, giở không ít trò, sau khi chuyện xảy ra còn không biết cô ta là ai, cuối cùng vẫn êm thấm cả. Hạ Tưởng đánh y ngay trong nhà của y, bây giờ y đánh trả, người khác có thể nói gì?

Quốc Hoa Thụy nổi giận, lại bê ghế lên định ném vào Hạ Tưởng. Y vừa động thủ, hơn 10 người nữa cũng ra tay tới tấp, xem ra đây sẽ là một trận hỗn loạn và hết sức căng thẳng.

Chính vào lúc này, cửa lại bị người ta mở ra, có một người bật cười ha hả từ ngoài bước vào, vừa vào đã nói lớn:

- Đều là một người một nhà, không nên động thủ, không nên động thủ.

Là Khâu Tự Phong.

Khâu Tự Phong tươi cười - anh ta đến nhanh hơn nhiều so với dự tính của Hạ Tưởng, cũng coi như là tận tâm - anh ta đến trước mặt Quốc Hoa Thụy, hạ chiếc ghế trong tay y xuống, rồi lại đến trước mặt Hạ Tưởng, nói nhỏ với Hạ Tưởng vài câu, cuối cùng lại đứng vào giữa, chắp tay nói:

- Hoa Thụy là bạn tôi, Hạ Tưởng cũng là bạn tôi, các anh nể mặt tôi, dừng tay lại, chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện.

Quốc Hoa Thụy đưa mắt nhìn Khâu Tự Phong, bỏ ghế xuống:

- Khâu ca, hắn có nể anh mặt không thì thật khó nói. Tôi cũng không phải là không biết lý lẽ, yêu cầu cũng rất đơn giản, hắn quỳ xuống nhận lỗi với tôi, để tôi tát hai cái, sự việc hôm nay coi như xong. Nếu không, tôi nhất định phải đánh gãy chân hắn.

- Hừ anh là cái thứ gì, bảo Hạ Tưởng quỳ xuống chân anh? Thật không biết xấu hổ, lời như vậy mà cũng có thể nói ra, nói cho ngươi biết Quốc Hoa Thụy, hôm nay tôi còn chưa xong với anh.

Phó Tiên Tiên tức giận vô cùng, cầm một cái gạt tàn đưa lên ném, đập trúng vào trán Quốc Hoa Thụy, máu lập tức chảy ra.

Mấy người Trần Khiết Văn không biết Phó Tiên Tiên là ai, Quốc Hoa Thụy thì biết. Khiếp sợ uy thế của nhà họ Phó, y luôn nhẫn nhịn Phó Tiên Tiên, nhưng Phó Tiên Tiên vừa đánh vừa chửi, khiến y không thể nhịn nổi nữa, quát lớn:

- Phó Tiên Tiên, cô đừng có không biết điều, đừng tưởng tôi sợ cô. Tôi nhường nhịn cô, là nể mặt cô, cô đừng có không biết xấu hổ, chọc tức tôi, có tin tôi "xử" cả cô không.

Quốc Hoa Thụy cũng vì uống say, chưa tỉnh rượu, lại vừa bị Hạ Tưởng đánh cho thảm thương nên vô cùng khó chịu.

Vẻ mặt của Khâu Tự Phong trầm ngâm, không ngờ Quốc Hoa Thụy lại ngông cuồng như vậy, lời khó nghe như vậy cũng nói ra trước mặt được, thật đúng là đồ không ra gì.

Còn có thứ càng không ra gì - vừa nãy rõ ràng đã ra ngoài, lão Dư lại quay trở lại, đúng lúc chứng kiến cảnh Phó Tiên Tiên vừa đánh vừa chửi Quốc Hoa Thụy, lửa giận trong lòng ông ta lại sôi sùng sục, xông tới trước mặt Phó Tiên Tiên, đưa tay lên đánh.

- Tôi mặc kệ, hôm nay tôi nhất định phải thay cha mẹ cho cô một bài học, cho cô biết thế nào gọi là dạy dỗ.

Tay ông ta vừa đưa lên, cửa đã bị người ta một cước đá ra, một người cười lạnh một tiếng:

- Ông là cái thá gì, cũng xứng dạy dỗ người nhà họ Phó, còn muốn đánh em gái tôi? Không phải tôi xem thường ông, nhưng ông quả thực chưa đủ tư cách.

Náo nhiệt rồi… Người đi vào vẻ mặt lạnh lùng, chính là Phó Tiên Phong.