Quan Thần

Chương 869: Lời đồn đại, lại bắt đầu cuộc chiến




Nếu như chỉ xét từ góc độ một vụ án hình sự thông thường, vụ án của Dương Minh dù có là án oan sai lầm, Anh Thành cũng không mấy hứng thú gì. Vụ án của Dương Minh y còn nhớ rõ, khi đó không phải y là chủ thẩm, cũng không can dự gì nhiều. Nhưng bây giờ Tiêu Đại nhắc lại chuyện cũ, liền lập tức khiến Anh Thành nhận thấy một điểm then chốt vô cùng nhạy cảm, trong vụ án của Dương Minh, Lãnh Chất Phương là quan tòa chủ thẩm, còn một điểm nữa, Dương Phục sở dĩ có thể độc quyền toàn bộ thị trường giấy vệ sinh ở thành phố Lang chính là vì y có mối quan hệ mật thiết với Cổ Hướng Quốc.

Quan tòa chủ thẩm là Lãnh Chất Phương, đương sự lại có quan hệ với Cổ Hướng Quốc, vụ án lại có dấu hiệu là án oan sai lầm, Anh Thành liền biết chắc, nhất định sẽ tìm hiểu được nhiều điều.

Hiện nay Tiêu Điện bị giam giữ ở trại giam thành phố Lang, y bị tuyên án tử hình, thời hạn hoãn thi hành án là hai năm. Theo lý mà nói, thông thường nếu như biểu hiện tốt, trong thời kỳ hoãn thi hành án, cơ bản đều có thể giảm nhẹ thành án tù chung thân. Nhưng một năm đã trôi qua, Tiêu Điện không tận dụng bất kỳ một cơ hội giảm án nào, cũng có nghĩa là, còn không đến một năm nữa, nếu như vẫn không có hình thức giảm án nào, Tiêu Điện có khả năng sẽ trở thành một trong số cực kỳ ít phạm nhân trong nước đã được hoãn thi hành án tử hình mà vẫn bị xử bắn.

Khi ấy thực ra Tòa án Nhân dân Trung cấp thành phố Lang đã tuyên án tử hình cho Tiêu Điện, nhưng Tiêu Điện không phục, kháng án lên Tòa án Nhân dân tỉnh. Vì sự việc không rõ ràng, Tòa án Nhân dân tỉnh xét xử lại, cuối cùng mới sửa thành hoãn án tử hình. Sau này Tiêu Điện lại nhiều lần kháng cáo nhưng không hề có kết quả.

Hạ Tưởng cũng không phải là ai bảo sao nghe vậy, sau khi nghe Tiêu Đại nói xong, đứng dậy:

- Cụ à, sau khi về tôi sẽ cử Anh Thành tra xét cẩn thẩn hồ sơ khi đó, nếu như Tiêu Điện thật sự là bị oan uổng, nhất định sẽ trả lại công bằng cho anh ta.

Lời nói của Hạ Tưởng là dựa trên lập trường công bằng, tất cả mọi việc đều phải trải qua điều tra, nhưng đối với Tiêu Đại lại là nói cho qua chuyện. Từ xưa đến nay quan chức luôn bao che cho nhau, làm sao có vị quan nào tốt vì nhân dân đấu tranh? Ông cũng không nói thêm gì, lắc lắc đầu, thở dài, quay lưng bước đi.

Đừng nói Tiêu Đại không ngờ tới vụ án của Tiêu Điện sẽ dẫn đến cơn sóng to gió lớn dữ dội đến mức nào, chính Hạ Tưởng lúc ban đầu cũng không nhận thấy trong vụ án oan sai mà tất cả mọi người không lạ lùng gì cuối cùng lại mang đến một trận bão táp chốn quan trường như thế nào ở thành phố Lang.

Ba ngày sau, vị trí nhà máy sơn Toàn Mỹ chính thức được xác định, bắt đầu khởi công, có nghĩ là lần đọ sức quan trọng này đã kết thúc bằng thắng lợi toàn diện của Hạ Tưởng.

Cùng lúc đó, một vài tranh chấp nhỏ của dự án làng đại học tuy rằng vẫn liên tục xảy ra nhưng đã không còn liên quan gì đến đại cục, không nên trò trống gì. Về cơ bản có thể nói, một loạt đòn phản kích bắt nguồn từ nhà máy sơn hầu như đều đã chấm dứt.

Nhưng một chiến dịch khác lại đang âm thầm bắt đầu.

Đầu tiên là tại cuộc họp thường vụ chính quyền, Cổ hướng Quốc đưa ra đề xuất điều chỉnh lại việc phân công công việc của Phó thị trưởng, buộc phải chuyển một số lĩnh vực vốn do Hạ Tưởng và Trần Trí Tiệp quản lí sang cho Thiệu Đinh và Liễu Tiên Bính —— hai Phó thị trưởng có quan hệ chặt chẽ nhất với Cổ Hướng Quốc. Dù rằng Hạ Tưởng và Trần Trí Tiệp đều phản đối nhưng dù sao Cổ Hướng Quốc cũng là Thị trưởng, trong bộ máy chính phủ vẫn có quyền quyết định tối cao, theo ý của ông ta, buộc phải điều chỉnh công việc của Phó thị trưởng.

Tuy rằng nói những lĩnh vực bị chuyển cho người khác đều không phải là ngành chủ chốt, nhưng ý nghĩa tượng trưng của nó rất lớn, đặc biệt là bây giờ khi mà tin đồn về việc Hạ Tưởng sắp bị điều động vẫn chưa bị xóa bỏ, liền khiến không ít người càng thêm nghi ngờ.

Cũng may chỉ hai ngày sau, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã đứng ra gửi thông báo nội bộ xuống Thành ủy thành phố Lang, dẹp yên tin đồn về việc đồng chí Hạ Tưởng bị điều động, tuyên bố là có người tung tin đồn nhảm, không có căn cứ xác thực.

Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy ra mặt, lập tức khiến lời đồn đại tan thành mây khói, đồng thời cũng khiến những kẻ có ý đồ xấu nhận thức được một vấn đề, Tống Triêu Độ ở Tỉnh ủy không phải là loại không hề có tiếng nói trong cơ cấu nhân sự như bề ngoài. Tuy rằng không biết rõ Tống Triêu Độ đã dùng cách gì, nhưng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đồng ý đứng ra tuyên bố liền chứng minh một điều, quyền uy của Tống Triêu Độ cũng đã được thể hiện ở một mức độ nhất định.

Tương đương với một lần đọ sức không công khai trong Tỉnh ủy, Tống Triêu Độ giành được thắng lợi cũng có nghĩa là chỗ dựa của Hạ Tưởng ở Tỉnh vẫn vững chắc như xưa.

Nhưng sự việc còn lâu mới có hồi kết, cùng với việc nhà máy sơn Toàn Mỹ bắt đầu động thổ xây dựng, sơn Occupy đã áp dụng một loạt các chương trình giảm giá khuyến khích tiêu thụ, không chỉ nâng cao lợi nhuận của các cửa hàng bán lẻ, còn làm giảm khả năng chiếm lĩnh thị trường của những công ty mới vào nghề, đồng thời giúp các cửa hàng có được điều kiện thuận lợi hơn để phát triển.

Ý đồ rất rõ ràng, các mánh khóe trên trường chính trị đã không thể chèn ép việc sơn Toàn Mỹ nổi lên, vậy phải tạo sức ép về kinh tế, bóp chết sơn Toàn Mỹ từ trong trứng nước.

Nếu việc vừa rồi còn không coi là khiến người ta sững sờ, sau khi tin đồn về việc Hạ Tưởng bị điều động vừa được dẹp yên, lại có một loạt lời đồn đại ngấm ngầm được rỉ tai nhau trong tòa nhà Thành ủy - Tác phong sinh hoạt của Hạ Tưởng có vấn đề, lên giường với vợ người khác, còn bị người ta quay phim lại.

Lời đồn đại này vừa lan ra, cả Thành ủy từ trên xuống dưới ai cũng sửng sốt.

Nếu thực sự có đoạn phim như vậy, e rằng Hạ Tưởng sẽ ở trước ngưỡng cửa scandal ảnh sex, trở thành người đầu tiên trong cả nước nổi tiếng nhờ ảnh và phim nhạy cảm, còn thêm vào thân phận một Phó thị trưởng trẻ trung tuấn tú của hắn, càng khiến người ta khen ngợi hết lời.

Cũng may, lời đồn đại này được lan truyền xôn xao, nhưng tuyệt đối chỉ ở trong phạm vi Thành ủy, không gây ra ảnh hưởng quá lớn, ngay cả như thế cũng khiến Hạ Tưởng cảm thấy một áp lực khó lý giải, chỉ cần đi trong tòa nhà Thành ủy liền thấy có người bàn tán hoặc dò xét với ánh mắt tò mò, hắn càng biết rõ, còn có người chỉ trỏ sau lưng hắn.

Như trên đã là gì, chính câu mà Lữ Nhất Khả nói riêng với hắn đã cho hắn biết mức độ nghiêm trọng của sự việc:

- Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trương Duệ Đào đã thu được các tài liệu tố cáo liên quan, trực tiếp nộp lên cho Bí thư Ngả, Bí thư Ngả vô cùng xem trọng việc này, muốn trực tiếp triệu tập cuộc họp công việc bí thư để tiến hành thảo luận… Tôi còn chưa kịp xem nội dung của tài liệu tố cáo đó, e rằng rất bất lợi cho cậu.

Trương Duệ Đào là Phó chủ nhiệm thứ nhất của Ủy ban Kỷ luật, từ trước đến nay luôn bất hòa với Lữ Nhất Khả, y qua mặt Lữ Nhất Khả mà báo lên thẳng cho Ngả Thành Văn, thực hiện không đúng quy tắc, Lữ Nhất Khả tức giận cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng điều khiến Hạ Tưởng thấy thất vọng chính là trong thời khắc then chốt này, Ngả Thành Văn không có bất kỳ hành động gì thể hiện ý bênh vực cho hắn, trái lại còn trực tiếp yêu cầu triệu tập cuộc họp công việc bí thư, dụng ý trong đó rõ ràng là muốn nhân cơ hội này dạy cho hắn một đòn cảnh cáo.

Ngả Thành Văn là Bí thư Thành ủy, có tham vọng nắm quyền lực rất mãnh liệt cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng y muốn kiếm lợi từ cả mình và Cổ Hướng Quốc, ai có vấn đề liền chèn ép người đó. Nếu như nói đứng trên lập trường công bằng, thì còn tạm chấp nhận được. Nhưng là đồng minh sát cánh cùng y suốt một chặng đường dài, sau khi giúp y làm suy yếu rõ rệt lực lượng của Cổ Hướng Quốc, lại không hề nhận được chút thái độ thân thiện nào của y, chính điều đó khiến trong lòng Hạ Tưởng rất khó chịu.

Vừa mới nói được vài câu với Lữ Nhất Khả, liền nhận được thông báo, sắp triệu tập cuộc họp công việc bí thư, Hạ Tưởng và Lữ Nhất Khả nhìn nhau, thầm nghĩ sự việc tới nhanh thật.

Hai người cũng không ngại dị nghị, người đi trước kẻ đi sau gần như tới văn phòng Ngả Thành Văn cùng một lúc. Trong văn phòng ngoài Ngả Thành Văn còn có Cổ Hướng Quốc, Trương Anh Tịch và Lưu Nhất Lâm, Trương Duệ Đào là người nắm giữ chứng cứ cũng tham dự cuộc họp.

Hạ Tưởng và Lữ Nhất Khả sánh vai đi vào phòng họp, khiến không ít người đều nhìn hai người mấy lần với ánh mắt phức tạp. Bởi vì vào lúc này Lữ Nhất Khả thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật còn không sợ dị nghị, hành động này của y còn mang hàm ý sâu sắc.

Cho dù mọi người đều hiểu rõ, đã triệu tập cuộc họp công việc bí thư để thảo luận việc này, hơn nữa còn để Hạ Tưởng tham gia, chính là có ý không muốn làm to việc này, chỉ muốn giải quyết nội bộ. Nhưng thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, vào lúc này Lữ Nhất Khả phải giữ khoảng cách với Hạ Tưởng, y lại cố tình cùng với Hạ Tưởng bước vào trước mặt tất cả mọi người, chính là cố ý để người khác nhìn thấy.

Đặc biệt là Trương Duệ Đào.

Vẻ mặt Trương Duệ Đào liền vô cùng khó coi, nhìn Lữ Nhất Khả một cái, mím chặt môi không nói một lời nào, trong ánh mắt lại lộ ra ý xem thường.

Lữ Nhất Khả không thèm nhìn Trương Duệ Đào, trực tiếp ngồi ngay bên cạnh Cổ Hướng Quốc, gật đầu một cái với Ngả Thành Văn:

- Bí thư Ngả, vấn đề của đồng chí Hạ Tưởng, tôi vẫn chưa nắm vững tình hình cụ thể, cuộc họp công việc bí thư hôm nay có phần hơi vội vã.

Vừa bắt đầu đã là thắc mắc nghi ngờ, hơn nữa trong giọng nói còn thể hiện rõ sự bất mãn với Trương Duệ Đào, liền khiến Ngả Thành Văn và Trương Duệ Đào đều có phần không vui.

Cổ Hướng Quốc liền nói:

- Đồng chí Nhất Khả đừng nên kích động, đồng chí Duệ Đào đã nắm giữ chứng cứ, anh ta đích thân giao cho Bí thư Ngả, cũng làm đúng với trình tự, là tín nhiệm Thành ủy, chứ không phải có ý kiến gì với cá nhân đồng chí.

Lưu Nhất Lâm lại nói:

- Vốn dĩ là việc nội bộ của Ủy ban Kỷ luật, đến chủ nhiệm Lữ cũng không rõ rốt cuộc là tài liệu tố cáo gì, thực sự có phần không hợp lý. Tôi nghĩ, đồng chí Trương Duệ Đào làm thế hơi vượt mặt lãnh đạo.

Cuộc họp vẫn chưa bắt đầu mà đã đối đầu gay gắt, không ai nhường ai, chính điều đó khiến Ngả Thành Văn đau đầu, biết rằng hôm nay xem như y đã đi nhầm một bước, đắc tội với Hạ Tưởng rồi.

Vốn y cũng muốn thông báo trước cho Hạ Tưởng một tiếng, nhưng một câu nói của Cổ Hướng Quốc đã khiến y thay đổi ý định, nhất thời cho rằng đó là cơ hội cần nhanh chóng tận dụng, thế là đưa ra một quyết định sai lầm.

- Đoạn phim của đồng chí Hạ Tưởng rất chướng tai gai mắt, bôi gio trát trấu vào mặt Thành ủy thành phố Lang, tôi đề nghị Thành ủy lập tức hành động, khống chế nghiêm ngặt việc truyền bá thông tin. Đồng thời phải yêu cầu đồng chí Hạ Tưởng lấy giáo dục tư tưởng làm chủ đạo, nỗ lực theo nguyên tắc trị bệnh cứu người để giải quyết những vấn đề trong cuộc sống cá nhân của anh ta.

Lời của Cổ Hướng Quốc ngầm có ý phải khống chế việc này trong phạm vi thành phố Lang, càng không muốn làm to chuyện, đồng thời, chỉ muốn thực hiện giáo dục tư tưởng cho Hạ Tưởng chứ không muốn báo lên Tỉnh ủy để tiến hành xử lý. Chính khiến Ngả Thành Văn có thêm một mưu đồ, cho là có thể nhân cơ hội này đả kích phần nào danh tiếng của Hạ Tưởng, để những nỗ lực đứng vững ở Thành ủy của Hạ Tưởng đổ ra sông ra biển, còn có thể thể hiện sức khống chế mạnh mẽ của nhân vật số một Thành ủy như y, không chỉ có thể mượn tay Hạ Tưởng để tấn công Cổ Hướng Quốc, còn có thể dựa vào Cổ Hướng Quốc để chèn ép Hạ Tưởng.

Nhân vật số một, điều cần có chính là có khả năng nắm giữ đại cục, Ngả Thành Văn muốn mở rộng hết mức có thể quyền lực trong tay, đồng thời đạt đến trình độ tráo trở lật lọng, cho nên mới có cuộc họp hôm nay.

Chỉ có điều không ngờ… Lữ Nhất Khả vẫn kiên định mà đứng cùng chiến tuyến với Hạ Tưởng, còn cả Lưu Nhất Lâm cũng hết sức bảo vệ Hạ Tưởng, bọn họ tại sao lại tin tưởng Hạ Tưởng đến như vậy?

Trái lại Trương Anh Tịch không nói gì, sắc mặt không biểu lộ điều gì, chẳng nhìn bất kỳ ai, ánh mắt chỉ chăm chăm lên trần nhà, liền khiến Ngả Thành Văn ít nhiều có phần chắc chắn, cứ coi như đắc tội Hạ Tưởng, nếu như vì việc không đứng đắn của Hạ Tưởng mà giành được sự ủng hộ của Trương Anh Tịch cũng coi như gặt hái thành công.

Ngả Thành Văn liền ho một tiếng:

- Việc triệu tập cuộc họp hôm nay thực sự có chút vội vã, nhưng cũng có nguyên nhân cả. Bởi vì tài liệu tố cáo mà đồng chí Duệ Đào thu được gây chấn động. Xuất phát từ suy nghĩ muốn bảo vệ đồng chí Hạ Tưởng, tôi quyết định lập tức triệu tập cuộc họp công việc bí thư, nghiên cứu trước mức độ nghiêm trọng của sự việc, sau đó sẽ quyết định tiếp là chỉ phê bình, giáo dục hay là áp dụng biện pháp nào khác đối với đồng chí Hạ Tưởng …

Về việc xuất hiện đoạn phim nhạy cảm của Hạ Tưởng, Lưu Nhất Lâm tuy rằng tin tưởng Hạ Tưởng, nhưng cũng không phải là hoàn toàn tin, bởi vì Hạ Tưởng còn quá trẻ tuổi, còn có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú cùng sức quyến rũ hơn người, hấp dẫn những người khác phái trẻ trung xinh đẹp cũng là chuyện hết sức bình thường, bị người ta chụp ảnh hoặc quay phim trộm cũng là chuyện có thể hình dung được. Cô cũng hiểu rõ cũng có khả năng là có người mượn cớ để trừng trị Hạ Tưởng, nếu là Hạ Tưởng nhất thời sơ ý rơi vào cạm bẫy quan hệ bất chính thì quả thật đáng tiếc.

Cô không khỏi có phần lo lắng thay cho Hạ Tưởng.

Trương Anh Tịch liền thêm vào một câu rất đúng lúc:

- Phó thị trưởng Hạ có điều gì muốn nói không?

- Đầu tiên xin cảm ơn ý tốt muốn bảo vệ tôi của Thành ủy, thứ hai tôi muốn nói một câu, tôi là người đứng đắn, cây ngay không sợ chết đứng, không sợ người khác đồn đại vu vơ bôi nhọ thanh danh của mình. Cuối cùng, có chứng cứ gì xin cứ đưa ra, nếu như đúng là tôi làm, tôi không thể không thừa nhận.

Hạ Tưởng trả lời câu hỏi của Trương Anh Tịch một cách lưu loát rành mạch, dáng vẻ không chút chột dạ.

Ngả Thành Văn có phần không lý giải nổi, Hạ Tưởng chắc chắn như vậy, là có chết cũng không thừa nhận, hay là Trương Duệ Đào đã nhầm lẫn? Không đúng, vừa nãy y cũng rõ ràng liếc qua đoạn phim đó, nhân vật trong đó chính là Hạ Tưởng, hắn còn có thể chối cãi kiểu gì?

Thái độ của Hạ Tưởng đã cương quyết như vậy, một chút bất an trong lòng Ngả Thành Văn cũng hoàn toàn biến mất:

- Được, đồng chí Hạ Tưởng đã khẳng định mình không làm việc gì sai trái, bây giờ sẽ phát đoạn phim trước mặt tất cả mọi người, đồng chí Hạ Tưởng có đồng ý không?

Ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn vào gương mặt Hạ Tưởng. Bởi vì chỉ cần đoạn băng được công bố, chỉ cần người trong đoạn phim đó là hắn, chỉ cần có bất kỳ chuyện gì nhạy cảm, sẽ khẳng định vấn đề của hắn là sự thật, tuyệt đối không thể chối cãi, hơn nữa cũng có nghĩa là công khai trong nội bộ Thành ủy. Mấy người tham dự cuộc họp đều là những nhân vật có quyền lực nhất trong Thành ủy, dù coi như không xử phạt gì Hạ Tưởng, sau này Hạ Tưởng cũng sẽ mất đi sự tin tưởng dù là lên tiếng trong các cuộc họp thường vụ hay là muốn thúc đẩy hạng mục gì quan trọng.

Đừng nghĩ đó chỉ là một cuộc họp nội bộ, thực ra sức mạnh của nó không phải vừa, hoàn toàn có thể xóa sạch địa vị của Hạ Tưởng trong Thành ủy. Đương nhiên, điều kiện trước tiên là trong đoạn băng thực sự phải có hình ảnh nhạy cảm của Hạ Tưởng.

Những người ở đó không ai không nhìn thẳng vào Hạ Tưởng, muốn xem Hạ Tưởng trả lời như thế nào.

Ngón tay Trương Anh Tịch gõ nhẹ trên đùi, thể hiện nỗi căng thẳng trong lòng, y không muốn hủy hoại hình ảnh của Hạ Tưởng trong mắt mình, nhưng tình thế hiện nay lại khiến y không thể không xem xét lại con người Hạ Tưởng.

Lưu Nhất Lâm trong lòng cũng như lửa đốt, trong mắt cô, tuy nghĩ rằng chắc hẳn không thiếu phụ nữ bên cạnh Hạ Tưởng nhưng phụ nữ vây quanh và lối sống cá nhân không đứng đắn là hai việc khác nhau - tuy rằng nói trên thực tế có thể gộp hai việc đó làm một, nhưng ai cũng có tâm lý tự lừa dối mình, mắt không thấy thì lòng không đau - nếu như tận mắt nhìn thấy khía cạnh không đứng đắn của Hạ Tưởng, cô cũng không biết rằng mình còn có thể tiếp tục ủng hộ, đứng cùng một chiến tuyến với hắn nữa hay không.

Phụ nữ, ai cũng có một phần nào đó phi lý trí.

Đừng nói trong lòng Lưu Nhất Lâm căng thẳng, đến cả người vững tin vào Hạ Tưởng như Lữ Nhất Khả cũng không khỏi trong lòng thấp thỏm không yên, ngộ nhỡ Hạ Tưởng bị người ta bắt thóp thì làm thế nào? Y có nên kiên định đứng về phía Hạ Tưởng nữa không, hay là làm theo suy nghĩ người khôn giữ mình, giữ khoảng cách nhất định với Hạ Tưởng.

Trong lòng Cổ Hướng Quốc thì chắc chắn, trước khi y tới cuộc họp công việc bí thư, đã nhận được ám chỉ của Nga Ni Trần, trong băng ghi hình có hình ảnh khiến Hạ Tưởng thân bại danh liệt, khiến y có dũng khí đẩy mạnh việc công kích Hạ Tưởng từ mọi mặt trong Thành ủy.

Toàn bộ nội dung băng ghi hình, Cổ Hướng Quốc chưa xem hết, chỉ xem mấy phút đoạn đầu, y đã có thể kết luận, Hạ Tưởng sẽ mất sạch thanh danh. Trong lòng y vui sướng hả dạ, sau khi đấu với một loạt các chiêu của Hạ Tưởng, y thậm chí đã có phần e sợ Hạ Tưởng. Bây giờ có một cơ hội tốt có thể khiến cho Hạ Tưởng thân bại danh liệt, là cơ hội tốt quý giá để y một lần nữa hoàn toàn nắm giữ bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố, hơn nữa còn nở mày nở mặt ở Thành ủy, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

Tâm trí Ngả Thành Văn là phức tạp nhất, y vừa muốn Hạ Tưởng phải chịu công kích, vừa không muốn Hạ Tưởng hoàn toàn mất hết thanh danh. Bởi vì nếu như Hạ Tưởng hoàn toàn mất đi danh tiếng, không có tiếng nói, Cổ Hướng Quốc liền không có ai có thể kìm hãm, rất bất lợi đối với mưu đồ nắm quyền của y. Điều y muốn chính là một trạng thái cân bằng, sau khi Hạ Tưởng hoàn thành một loạt các thắng lợi khi nhắm vào Cổ Hướng Quốc, y mong rằng cán cân nghiêng về Cổ Hướng Quốc một chút, không để Hạ Tưởng chiếm quyền lực quá nhanh.

Mà Trương Duệ Đào là đồng minh của Cổ Hướng Quốc, là bạn đồng minh của Nga Ni Trần, y biết rõ y chính là con tốt đen, thành công thì có khả năng có được tư cách chính trị, thất bại thì không chừng sẽ trở thành vật hy sinh. Nhưng y không có đường lui, chính trị từ xưa đến nay chính là một nơi để lợi dụng, đặc biệt là những người không có chỗ dựa vững chắc giống như y, chỉ có gan làm bia đỡ đạn mới có thể có cơ hội trở thành pháo thủ.

Y cũng đã tìm hiểu không ít sơ yếu lý lịch của các nhân vật cấp cao, đều có những lúc vào thời khắc then chốt phải đứng trước chọn lựa quan trọng, bọn họ đều đã thành công.

Tất nhiên, Trương Duệ Đào cũng hiểu rõ so với số lượng hữu hạn vài nhân vật cấp cao có được thành công, có rất nhiều kẻ thất bại trong các thời khắc chọn lựa quan trọng, đều là những hạt bụi của lịch sử, không để lại bất cứ dấu tích gì. Nhưng y vẫn không hối hận, quyết đánh cược một lần.

Một văn phòng bí thư nho nhỏ, tổng cộng có bảy người, mỗi người một suy nghĩ khác nhau, đều chờ đợi mở màn một màn kịch lớn, bất kể là kịch hay hay là dở, tóm lại chắc chắn là một vở kịch xác thịt

Trước mắt bao người, Hạ Tưởng mang vẻ mặt không còn cách gì, dường như có một chút lui về:

- Tôi vững tin vào sự trong sạch của mình, có điều các đồng chí đã không tin tôi thì cứ để sự thực lên tiếng…

Giọng nói không phải hoàn tin chắc chắn, vẻ mặt cũng có phần không quá tự tin.

Có người thất vọng, có người vui sướng. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Ngả Thành Văn liền khẽ gật đầu:

- Mời đồng chí Duệ Đào bật đĩa.

Trương Duệ Đào bật máy tính của văn phòng, đặt một chiếc đĩa vào, tỏ vẻ trịnh trọng mà ấn nút phát hình.

Trong khoảnh khắc, phòng họp lặng ngắt như tờ, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn vào màn hình máy tính.

Hình ảnh đầu tiên hiện rõ là bóng dáng của một đôi nam nữ, người đàn bà là ai, mọi người đều không biết, nhưng bóng lưng người đàn ông, dường như là Hạ Tưởng.

Hai người dường như đang nói chuyện, nói gì đó, tiếng rất nhỏ, nghe không rõ. Sau khoảng nửa phút, người đàn ông bắt đầu cởi áo, người phụ nữ cũng bắt đầu cởi quần áo, vừa cởi vừa nói to:

- Tưởng, Tưởng, nhanh lên, em không đợi được nữa rồi.

Tiếng thở hổn hển, hết sức quyến rũ kích động

Lẽ nào thực sự là Hạ Tưởng? Nhìn từ đằng sau rất giống, người đàn bà lại gọi "Tưởng" một cách rất thân mật. Không phải là Hạ Tưởng còn có thể là ai? Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Hạ Tưởng, quả nhiên gương mặt Hạ Tưởng đã đỏ ửng.

Tiếp đó, cảnh tượng khiến tất cả mọi người đều mặt đỏ tía tai đã hiện ra.