Hạ Tưởng nhìn thấy Trần Đại Đầu và Nga Ni Trần đang sững sờ đứng ngây ra ở phía sau, biết hai người họ đang bất ngờ trước sự thất lễ của Dương Bối, còn có suy đoán đầy thâm ý, có điều hắn cũng lười đi giải thích, chỉ đưa tay vẫy vẫy hai người họ, rồi lên xe đi.
Có điều Hạ Tưởng không ngờ là, vì sự thất thố của Dương Bối, sau khi Trần Đại Đầu biết chuyện cũ giữa hắn và Dương Bối sẽ lợi dụng nhiều hơn, giữa hắn và Nga Ni Trần cùng với Trần Đại Đầu, kể từ lúc có thêm Dương Bối tham gia, đã xảy ra nhiều chuyển biến hoàn toàn ngược lại so với trước kia.
…
Hai ngày sau, đề nghị về cầu vượt chính thức được đệ trình tới hội nghị thường vụ tiến hành thảo luận.
Ngay khi hội nghị vừa được bắt đầu, bầu không khí thảo luận đã vô cùng kịch liệt. Cổ Hướng Quốc tự mình ra trận, phân tích tường tận điểm lợi và bất lợi của công trình và tác dụng của nó với sự phát triển của thành phố Lang, đề xuất nếu không xây dựng một cầu vượt thì thành phố Lang hoàn toàn mất đi hình tượng địa vị của một thành phố cấp 3.
Cổ Hướng Quốc từ khi mất đi Đồ Quân người rất tích cực trong việc đi tiên phong này, hơn nữa phía Ủy ban nhân dân thành phố đã bị Hạ Tưởng kiềm hãm, thì rất nhiều chuyện đều phải đích thân tham gia, bởi vì không đủ người phân phó, cho nên chỉ tạo thêm áp lực cho nhân viên cấp dưới, không thể không nhắc đến, từ khi Hạ Tưởng đến đây, đã khiến cho trận tự bấy lâu vốn cân bằng của Thành phố Lang trở nên xáo trộn.
Bản thân Hạ Tưởng cũng không tỏ vẻ chống đối gì với Cổ Hướng Quốc, mà từ phía Trần Trí Tiệp, luôn phản kháng tay đôi lại với Cổ Hướng Quốc. Hễ hai người chạm mặt nhay, y như rằng cuộc tranh luận càng thêm gay gắt, có mấy lần ngôn từ của Trần Trí Tiệp quá sắc bén, gần như khiến cho Cổ Hướng Quốc tức đến nghẹn họng, những lần như thế Lộ Hồng Chiêm âm thầm cảm thán, thật sự là thời thế thay đổi như thời tiết, nhớ ngày trước Đồ Quân chuyên là kẻ gây sự, không ít lần làm cho đối phương nghẹn họng không còn lời nào để nói, thì hiện tại Hạ Tưởng không cần xuất đầu lộ diện, chỉ bằng một Trần Trí Tiệp, có thể khiến cho một Thị trưởng oai phong phải khiếp vía, khiến cho Cổ Hướng Quốc suýt phải ngượng mặt trước mọi người, quả thật khiến người ta cũng không biết phải làm sao.
Lộ Hồng Chiêm cũng đành phải gồng mình xông trận, lôi bao nhiêu là đạo lý ra đặt lên bàn thảo luận với Trần Trí Tiệp.
Khi vở diễn lên cao trào, cũng là lúc diễn viên chính bước lên sân khấu, Hạ Tưởng vẫn chưa lên tiếng, hắn chỉnh trang lại áo quần, tất cả ủy viên thường vụ lập tức im lặng như tờ, ánh mắt cũng dồn hết về phía hắn —— từ đây có thể thấy được danh tiếng của Hạ Tưởng cao như thế nào, càng khiến cho Lộ Hồng Chiêm lạnh người.
Khuôn mặt của Hạ Tưởng không quá lạnh lùng mà cũng không có vẻ nghiêm túc, kèm theo nụ cười nhạt:
- Kỳ thật lấy thế cục hiện tại của thành phố Lang, thì một cây cầu vượt cũng có thể…
Hửm? Tất cả mọi người thất kinh, Trần Trí Tiệp là người được Hạ Tưởng ưu ái đưa cho vị trí tiên phong, những gì y phát biểu cũng là thay cho ý tứ của Hạ Tưởng, không ngờ bây giờ Hạ Tưởng lại đứng lên nói ngược lại, chẳng lẽ tất cả mọi cố gắng của Trần Trí Tiệp vừa rồi là muối đổ biển sao?
Hạ Tưởng hơi ngừng lại trong giây lát, rồi nói tiếp:
- Nhưng hiện tại Thành phố Lang cần một cây cầu vượt, với mật độ giao thông dày đặc như hiện nay, thì việc xây dựng một cây cầu vượt sẽ làm giảm bớt áp lực cho ngành giao thông, đối với việc nâng cao hình tượng thành phố Lang, cũng có rất lợi. Kỳ thật tôi cũng tán thành việc xây dựng cầu vượt ở thời điểm này...
Ngay cả Cổ Hướng Quốc cũng không kịp hiểu, Hạ Tưởng đang giở trò gì, trong buổi họp các thành viên thường vụ chính phủ lần trước, còn dõng dạc, liệt kê vô số những hao tài tốn của khi xây dựng cây cầu này. Vậy mà, bây giờ, hắn đã quay ngắc đi 180 độ, không biết hắn có mắc bệnh gì không?
Cho dù Hạ Tưởng đổi ý, nhưng Cổ Hướng Quốc không có lấy chút chờ mong và hưng phấn nào, ngược lại càng thêm lo lắng, bởi vì y biết, nhất định Hạ Tưởng còn có mưu tính phía sau. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Không ngờ sau khi Hạ Tưởng phát biểu xong, nhưng lại không đưa ra kết luận, mà đùn đẩy ngay sang cho Trương Anh Tịch:
- Lần trước Tôi và bí thư Trương có bàn về vụ việc xây dựng cầu vượt này, sau khi nghe lời giải thích của bí thư Trương, tôi đã nhận thấy việc này sẽ đem lại rất nhiều lợi ích cho thành phố. Nên hôm nay mời bí thư Trương giải thích cặn kẽ với mọi người.
Mọi người có mặt cũng mơ hồ đoán được ẩn tình bên trong, trên cơ bản Trương Anh Tịch đứng ở lập trường trung lập trong Thành ủy, sự kiện cầu vượt lần này, xem ra là muốn di chuyển đến đứng cùng phía với Hạ Tưởng.
Quả nhiên đúng như phán đoán của mọi người, Trương Anh Tịch không chút hoang mang mà bình tĩnh phát cho mọi người một xấp tài liệu rồi thong thả nói:
- Tôi và Phó thị trưởng Hạ đã cùng nhau nhất trí, việc xây cầu vượt hẳn là nên làm, nhưng không phải ở hiện tại. Vì sao nói không phải ngay lúc này? nguyên nhân cụ thể thì chắc các đồng chí cũng đã lờ mờ đoán ra rồi, đại đa số các đồng chí đây không rõ nội tình, tôi sẽ đi vào phân tích nguyên nhân chính của vụ việc ngay, đây là một phần kế hoạch liên quan đến bộ phận đường sắt…
Ngay tức khắc Cổ Hướng Quốc thấy đầu óc choáng váng, nguy rồi, lẽ nào dụng ý của y đã bị người khác phát hiện ra?
Không ngờ Trương Anh Tịch từ từ nâng lên cao, rồi lại nhẹ nhàng buông xuống, trước tiên đem chuyện cầu vượt vượt đặt qua một bên, nhanh chóng đổi đề tài:
- Trước khi bắt đầu thảo luận chuyện có nên xây cầu vượt hay không, có một câu nói khiến cho tôi suy nghĩ rất nhiều, đó là đề nghị xây dựng nhà máy sơn mang thương hiệu trong nước của Phó thị trưởng Hạ lần trước, tôi cho rằng, sơn Occupy là một sản phẩm mang thương hiệu liên doanh, tuy rằng mang lại lợi ích kinh tế, cũng là một trong những doanh nghiệp mạnh của thành phố Lang, nhưng lại chiếm vị trí độc quyền quá lâu trong thành phố, tính về mặt lâu dài sẽ gây bất lợi. Hơn nữa căn cứ theo kết quả nghiên cứu của tôi và Phó thị trưởng Hạ thì phát hiện rằng, không ít các thành phố phía nam đã cho xây dựng nhà máy sơn mang thương hiệu trong nước, và đã trở thành thương hiệu có nguồn tiêu thụ lớn song song với sơn Occupy ở địa phương. Bởi vậy, có thể thấy được rằng, đa dạng hóa ngành sản xuất sơn cũng là một xu thế, bởi vậy tôi cho rằng, điều quan trọng hiện nay là cho xây dựng một nhà máy sơn mới ở thành phố Lang, cũng là một cách đẩy mạnh sự cạnh tranh và công nghệ với sơn Occupy, phá vỡ thế độc quyền và tạo môi trường cạnh tranh lành mạnh trong ngành công nghiệp này.
Ngay lúc đó Hạ Tưởng cũng bổ sung một câu:
- Lời giải thích của bí thư Trương rất sâu sắc, phá vỡ thế độc quyền và tạo môi trường cạnh tranh lành mạnh. Sơn Occupy trước nay luôn là sản phẩm độc quyền ở thành phố Lang, thiết nghĩ chỉ cần dựa vào Bắc Kinh – Thiên Tân là có thể chiếm lĩnh thị trường cả nước, kỳ thật không ít địa phương ở phía nam, thị trường sơn Occupy đang ngày một sa sút, chỉ có cạnh tranh mới có sức sống, mới có khả năng phát triển liên tục.
Bất cứ ai cũng có thể nhận thấy ý đồ Hạ Tưởng và Trương Anh Tịch đang cùng nhau khởi xướng kia, hai người họ liên hợp lại lật đổ Cổ Hướng Quốc
Nhưng không ít người vẫn chưa rõ vì sao đang thảo luận vấn đề cầu vượt, lại đột nhiên chuyển sang đề tài xây dựng nhà máy sơn, mà hai vấn đề này hoàn toàn không có liên hệ gì với nhau, rốt cuộc mục đích phía sau nó là gì?
Đương nhiên việc gì cũng phải có nguyên do của nó, với trí tuệ Trương Anh Tịch và thủ đoạn của Hạ Tưởng trên mặt chính trị, thì một khi hai người liên kết với nhau, nhất định là phải có mục đích rõ ràng, bằng không tuyệt đối không làm bừa.
Lưu Nhất Lâm không rõ mục đích của Hạ Tưởng và Trương Anh Tịch muốn hướng đến là gì, nhưng có thể đoán được giữa hạng mục cầu vượt và nhà máy sơn, chắc chắn có dính dáng đến nhau, mắt chớp chớp vài cái có vẻ hoài nghi, trước quan sát Hạ Tưởng vài lần, rồi lại dời ánh mắt sang nhìn Trương Anh Tịch, nghĩ thầm, Trương Anh Tịch vốn là người rất có nguyên tắc, trước nay y làm việc luôn theo khuôn khổ, nếu không đúng với lập trường của y, thì ngay cả mặt mũi của Ngả Thành Văn, y cũng không thèm nể nang. Lần này y đồng ý ra mặt cho Hạ Tưởng, chứng tỏ Hạ Tưởng đã thuyết phục được y.
Trương Anh Tịch luôn là người thừa cơ ở giữa Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc, Trương Anh Tịch nghiêng về người nào, thì thực lực bên đó mạnh, chỉ tiếc, Trương Anh Tịch luôn đứng ở phe trung lập, chưa bao giờ đồng thuận với bên nào, cũng không hướng về ai, khiến cho Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc đều phải chào thua. Nhưng ưu điểm lớn nhất của Trương Anh Tịch là chỉ làm việc theo nguyên tắc, hễ phù hợp với ích lợi đại cục, thì y đều ủng hộ, ngược lại, sẽ quyết liệt phản đối, bởi vậy Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc chịu thua y luôn, cũng nhường nhịn y đôi ba phần, đôi khi cũng đưa ra vài phần để lôi kéo.
Trong ấn tượng của Lưu Nhất Lâm, dường như Trương Anh Tịch chưa bao giờ tỏ ý ủng hộ Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc, càng không hề có ý phối hợp, đừng nói đến việc người tâng kẻ bốc như trong cuộc họp thường vụ lần này.
Lưu Nhất Lâm vô cùng khâm phục bản lĩnh của Hạ Tưởng, thật ra có thể khiến một người cứng ngắc như Trương Anh Tịch phải ủng hộ lập trường hắn cũng không khó, mà cái khó chính là, Trương Anh Tịch đồng ý chủ động ra mặt thay hắn.
Ngả Thành Văn kinh ngạc với màn tung hứng ăn ý giữa Trương Anh Tịch và Hạ Tưởng, nghĩ thầm rằng nếu Trương Anh Tịch cứ kiên định đứng về phe Hạ Tưởng, chẳng khác nào càng giúp cho lực lượng và địa vị của Hạ Tưởng ở trong Thành ủy này thêm phần vững chắc. Trong lòng gã cũng mơ hồ xuất hiện một tia lo lắng, hơn nữa còn lo lắng rất nhiều, mà cũng cảm thấy hứng thú rốt cuộc Hạ Tưởng và Trương Anh Tịch đã có giao dịch gì.
Ngả Thành Văn cũng lờ mờ hiểu được rằng, hai hạng mục cầu vượt và nhà máy sơn, trông có vẻ như không liên quan gì nhau, nhưng trên thực tế Cổ Hướng Quốc và Hạ Tưởng đều đạt được rất nhiều lợi ích từ phía chính trị, điều bất đồng chính là, Cổ Hướng Quốc chỉ vì bản thân, còn tâm tư Hạ Tưởng có quá nhiều suy tính sâu xa, ít nhất trong mắt y, vẫn không nhìn ra được chẳng qua Hạ Tưởng là vì hận thù cá nhân nên mới muốn phá vỡ cục diện độc quyền của nhà máy sơn Occupy tại thành phố Lang, luận về cơ bản, cho dù tiến cử thêm một nhà sơn nhà máy, Hạ Tưởng cũng không được lợi lộc gì.
Chẳng lẽ, Hạ Tưởng thực sự là một đảng viên liêm khiết, một lòng vì nước vì dân?
Quả thật, chính Ngả Thành Văn đứng lên thuyết giảng, cũng biết hiện tại ngành sản xuất sơn đang đứng trước hoàn cảnh chông chênh, sơn Occupy trước giờ vẫn luôn được người dân ở thành phố Lang đánh giá cao, đó không phải là do giá cả hay chất lượng của nó, mà là do được Ủy ban nhân dân thành phố cùng địa phương liên tục bảo hộ, còn có sự phối hợp âm thầm của thế lực Nga Ni Trần, mới tạo thành cục diện ngày hôm nay. Nói thật, rất nhiều sản phẩm sơn mang thương hiệu trong nước ở phía nam đã tỏ ra vô cùng bất mãn với chính sách bảo hộ của thành phố Lang, từng nhiều lần phản ánh lên Tỉnh ủy hoặc ban ngành sản xuất thành phố Lang, nhưng thành phố Lang vẫn giữ nguyên áp lực, còn bác bỏ rất nhiều thương hiệu bên ngoài thành phố.
Hạ Tưởng muốn phá vỡ thế cục của thị trường? Ánh mắt Ngả Thành Văn dừng lại ở trên mặt Hạ Tưởng một lát, lại thu trở về. Nếu nói hành động này của Hạ Tưởng không có bất cứ ý đồ chính trị gì, y tuyệt đối không tin. Nhất cử nhất động của các nhân vật chính trị đều khó thoát khỏi mưu đồ chính trị. Nhưng rốt cuộc Hạ Tưởng đang muốn làm gì?
Phía sau Hạ Tưởng có thể thấy rõ nhất là Trần Phong và Tống Triêu Độ, nhưng trên thực tế trong lòng Ngả Thành Văn biết rõ, việc Hạ Tưởng đến thành phố Lang, đều không phải là bút tích của Trần Phong và Tống Triêu Độ, mà là do một nhân vật hết sức quan trọng ở Bắc Kinh. Nhưng lúc đó, Hạ Tưởng lại có rắc rối và quan hệ phức tạp với bốn gia tộc lớn, khiến cho y không ngừng phỏng đoán, Hạ Tưởng đứng giữa những người phản đối và ủng hộ có thế lực trong gia, rốt cuộc đang đi trên con đường như thế nào? Là thuận hay nghịch, hay nói đơn giản, chỉ là trung tuyến?
Chỉ đi trên con đường trung lập thì khẳng định rất chông gai, nếu Hạ Tưởng không có lập trường kiên định, thì thái độ không nghiên về bất cứ bên nào, thì hắn tuyệt đối khó bước qua cánh cửa Phó giám đốc sở để đến Giám đốc sở. Bởi vì bất luận lời đề bạc của một nhân vật thực chức cấp giám đốc sở nào, đều là nguồn nhân lực được tỉnh bộ cấp cao trở lên bồi dưỡng, khẳng định sẽ không để một người có ý đồ thuận lợi giữ được vị trí mấu chốt
Cả nước cũng không có bao nhiêu thành phố được liệt vào thành phố cấp 3, mỗi thành phố cấp 3 đều có nhân vật số một, số hai, hầu hết họ là những thành phần dự bị cho cương vị cấp tỉnh bộ.
Khi Hạ Tưởng được cử đến thành phố Lang, thì vụ đối kháng với sự mở rộng nông nghiệp mới phát của Bộ Nông nghiệp, cờ xí rõ ràng biểu lộ lập trường phản đối thế lực gia tộc của hắn, nhưng ở sự kiện nhà máy sơn, lập trường của Hạ Tưởng đột nhiên mơ hồ, Ngả Thành Văn thấy rất rõ, tuy nhiên, Hạ Tưởng ủng hộ nhà máy sơn, nếu chỉ vì phá vỡ địa vị lũng đoạn của sơn Occupy ở thành phố Lang để quay về điểm xuất phát, thì có thể nói lý do này hơi miễn cưỡng, nhưng đây lại là câu trả lời hoàn hảo nhất cho động cơ của Hạ Tưởng.
Người nhà họ Ngô đứng phía sau nâng đỡ cho nhà máy sơn này.
Hạ Tưởng ra sức ủng hộ cho người nhà họ Ngô tiến vào thành phố Lang, chẳng lẽ nói, hắn cố ý đảm nhiệm vai trò tiên phong cho họ Ngô? Nếu như thật vậy, thì tất cả những lập trường biện minh cho hành động của hắn ở thành phố Lang đều bị đảo ngược? Bởi vì chủ trương lúc ấy là cố gắng đưa Hạ Tưởng đến thành phố Lang để trở thành nhân vật quan trọng, đều bị người trong gia tộc phản đối.
Hạ Tưởng ơi Hạ Tưởng, thật đúng là một người trẻ tuổi tài cao khiến cho ai nấy đều không thể đoán ra được mưu đồ ẩn chứa bên trong. Ngả Thành Văn suy tính hết nửa ngày, vẫn không thể lý giải những gì Hạ Tưởng đã làm rốt cuộc là có mục đích gì.
Tuy nhiên cho dù là được cấp trên đánh giá cao, thì ở thành phố Lang, nên tiến hành hình thức nào thì nhất thiết phải đi như thế, với Đảng uỷ cấp 1, có được tính độc lập cao và quyền tự chủ. Ngả Thành Văn liền im lặng quan sát động tĩnh xung quanh, xem Hạ Tưởng khiêu động ích lợi của Cổ Hướng Quốc như thế nào. Ở hai hạng mục cầu vượt và nhà máy sơn, không có suy tính vạch định rõ ràng, đương nhiên, không phải hoàn toàn không có chút định hướng cho tương lai, mà chẳng qua chỉ hơi nghiêng về lập trường của Cổ Hướng Quốc, nhưng nếu suy xét từ góc độ chính trị, y nguyện ý giúp Hạ Tưởng một lần nữa bức Cổ Hướng Quốc phải nhượng bộ.
Danh tiếng của Cổ Hướng Quốc rớt xuống càng thấp, thì quyền uy của y ở trong Thành ủy lại càng cao. Vào khoảng thời gian gần đây, Cổ Hướng Quốc khiêm tốn hơn rất nhiều, làm việc cũng khá suông sẻ, khiến cho y hơi chút lo lắng, nếu giữa Cổ Hướng Quốc và Hạ Tưởng không còn tranh đấu, thì không thể bộc lộ danh tiếng của y ở Thành ủy.
Hiện tại tốt lắm, giữa Hạ Tưởng và Cổ Hướng Quốc, đã xuất hiện thêm mâu thuẫn không thể giảng hòa.
Ngả Thành Văn liền quyết định lên tiếng cuối cùng.
- Bài phát biểu của Phó thị trưởng Hạ và bí thư Trương, quả thật có cách nhìn độc đáo, phải thừa nhận rằng, đối với vấn đề kinh tế thị trường, tôi nghiên cứu không được nhiều lắm, cho nên cũng không nói thêm gì, chỉ nói một câu thôi, tôi ủng hộ đề nghị của bí thư Trương.
Cái tên Lữ Nhất Khả già thành tinh này, gã luôn luôn đứng phía lập trường trung lập ở Thành ủy, hiện tại quan hệ với Hạ Tưởng càng ngày càng gần, trên cơ bản chỉ cần không đề cập đến lợi ích trọng đại của bản thân, thì luôn phụ họa đề nghị của Hạ Tưởng.
Là vì từ khi Hạ Tưởng tới thành phố Lang, cũng mang lại cho y khá nhiều ưu đãi. Ở vụ án xét xử Đồ Quân cùng với vấn đề điều tra Long Khổng, bởi vì nhờ người của Hạ Tưởng, y mới lập được công trạng lớn, từ đó mới nhận được khen ngợi từ phía tỉnh. Chính yếu chính là, Lữ Nhất Khả vô cùng tán thành cách đối nhân xử thế của Hạ Tưởng, cảm thấy con người Hạ Tưởng có nguyên tắc có lập trường, cũng có tâm huyết.
Lưu Nhất Lâm do dự một chút, cho dù công việc giữa cô và Hạ Tưởng cũng không có liên quan nhiều với nhau, nhưng ít nhiều gì cũng có chút ăn ý ngầm, nói chung, nếu phải đánh cuộc, cô nguyện ý tin tưởng cuộc giao dịch giữa Hạ Tưởng và Trương Anh Tịch là trong sạch và công chính.
- Nhà máy Sơn quả thật cần nhanh chóng đưa ra quyết định.
Ngữ điệu của Lưu Nhất Lâm hoàn toàn không chút e dè, thái độ cũng rất kiên quyết:
- Vấn đề cầu vượt, tôi thấy hiện giờ chưa phải lúc tranh luận, nếu nhận định một cách tổng quát thì có vẻ hơi nóng vội.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Cổ Hướng Quốc.
Cổ Hướng Quốc thấy bực tức trong lòng, người khác có lẽ vẫn chưa rõ vì sao Trương Anh Tịch lại chuyển đề tài từ việc xây dựng cầu vượt chuyển sang nhà máy sơn, nhưng trong thâm tâm y hiểu rõ, việc hợp tác của Hạ Tưởng và Trương Anh Tịch, là một người đứng trên khán đài giương võ, người núp phía sau vẽ đường, có thể coi là thế dương đông kích tây.
Làm rất khá, chính là dương đông kích tây, là ám chỉ y, cũng có thể nói là uy hiếp, nếu y không đồng ý cho xây dựng nhà máy sơn, thì nhất định đối phương sẽ tung ra chiêu bài quyết định —— quy hoạch bộ Đường sắt.
Quy hoạch Bộ Đường sắt chỉ khiến cho việc xây dựng cầu vượt phải tạm hoãn, nhưng Cổ Hướng Quốc lại có tật giật mình, thậm chí y đã đoán được chắc chắn Hạ Tưởng đã biết dụng tâm của y, nếu bị Hạ Tưởng vạch trần trước mặt mọi người, cho dù y có thề thốt phủ nhận, chỉ tổ khiến cho mọi người thêm nghi ngờ mà thôi.
Hạ Tưởng làm như vậy cũng đã nhường đường lui cho y, cho nên Trương Anh Tịch chỉ mới nhắc tới việc quy hoạch bộ đường sắt, nhưng cũng không có đi vào chuyên sâu. Kỳ thật đó chính là chỗ cao tay ấn của Hạ Tưởng, để y có được một cơ hội lựa chọn lần nữa.
Cổ Hướng Quốc hơi buồn, hụt hẫn, không khí ngột ngạt, cảm giác bị người khác bức đến chân tường thật khó chịu, lui cũng không được mà tiến cũng không xong. y không muốn nhận thua, nhưng lại không có đường thối lui.
Cổ Hướng Quốc liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, vẻ mặt Hạ Tưởng rất bình tĩnh. Y lại liếc nhìn Trương Anh Tịch, vẻ mặt Trương Anh Tịch nghiêm túc, lật qua lật lại mớ tư liệu đang cầm trên tay, tỏ ra vẻ chuẩn bị ứng chiến.
Cổ Hướng Quốc hơi do dự, thật sự vẫn chưa đưa ra được chủ ý .
Hiện tại y đã chuẩn bị sẳn sàng, không thể thối lui, đành phải nói:
- Hạng mục cầu vượt đã được chuyên gia cục quy hoạch luận chứng, hiện giờ có thể bắt tay vào thi công ngay, ý kiến của tôi là, hy vọng được sự thông qua của Thành ủy trong buổi họp hôm nay.
Hạ Tưởng âm thầm lắc đầu, Cổ Hướng Quốc đã không còn lý do để tranh chấp mà vẫn cứ cố cương, khiến cho hắn cảm thấy thất vọng về y.
Trương Anh Tịch lập tức nói:
- Thị trưởng Cổ nói vậy, tôi không đồng ý. Tôi đã dò hỏi ý kiến và thảo luận với rất nhiều chuyên gia, theo đánh giá của họ thì thành phố chúng ta quả thật đang cần một cây cầu vượt, nhưng không phải hiện giờ, cũng không phải ở vị trí phía đông thành phố. Trước khi buổi họp hôm nay được bắt đầu, tôi cũng đã hỏi thăm ý kiến của chuyên gia ở Bắc Kinh, họ cũng khuyên tôi là, nếu như xây dựng một cây cầu vượt ở phía đông thành phố thì chỉ làm hao tổn nguồn ngân sách mà thôi.
Lời nói của Trương Anh Tịch có sức ảnh hưởng vô cùng lớn, gần như không lưu lại chút tình nào cho Cổ Hướng Quốc, khiến cho không ít người có mặt ở đây phải giật mình.
Kỳ thật Hạ Tưởng biết rằng, Trương Anh Tịch vẫn còn lưu lại con đường sống cho Cổ Hướng Quốc, y vẫn chưa nói tất cả sự việc ra đây.
Trần Trí Tiệp thấy thế, cũng biết là tới lúc đổ thêm dầu vào lửa, nên lại lên tiếng:
- Theo tin tức của các ban ngành có liên quan trong nước, sắp tới sẽ thông qua một loạt các chính sách quy định thị trường vật liệu xây dựng, cho nên việc xây dựng nhà máy sơn sẽ là một lợi thế trong tương lai. Còn nữa, việc nhà nước nghiêm khắc khống chế thành tích công trình, về phương diện diện mạo công trình cũng đưa ra nhiều quy định khắc khe, đề phòng phía lãnh đạo đứng sau các hạng mục công trình, lấy quyền mưu tư, thu lợi cá nhân hay kiếm lời trung gian…
Trương Anh Tịch cũng tranh thủ cho kịp thời cơ, lại cầm văn kiện bộ Đường sắt lên, cao giọng nói:
- Hơn nữa việc vội vã đề xuất hạng mục cầu vượt, tôi cho rằng bên trong còn có mục đích không thể nói ra...
Hai người liên kết, từng bước ép sát, Cổ Hướng Quốc cũng thấy sốt ruột...