Quan Thần

Chương 858: Tạm dừng, đột nhiên kinh hãi




Dương Lâm Thanh do dự một hồi mới không dám khẳng định mà nói:

- Một vị chánh án Tòa án, có bốn người vợ và bốn đứa con, nếu truyền ra ngoài tuyệt đối là chuyện bê bối, sẽ làm hệ thống pháp luật - công chính - kiểm soát của tỉnh Yến bị mất mặt. Nếu không xử lý, mà làm lớn chuyện, càng làm cho tỉnh Yến mất mặt…

Ông ta từ trong bao công văn lấy ra một phần văn kiện, nhìn sơ qua:

- Căn cứ theo cách giải quyết những việc xảy ra tương tự như trước đây, và vị trị địa lý đặc biệt của tỉnh Yến, theo tôi nghĩ không nên làm lớn chuyện, đồng thời, còn phải áp dụng những biện pháp nhất định để vãn hồi.

Lời nói của Dương Lâm Thanh có tính xử lý bảo thủ, ý là muốn xử trí nội bộ, không công khai ra ngoài.

Trên cơ bản ý kiến của Dương Lâm Thanh và mọi người ở đây đều có cùng cách nhìn, Tỉnh ủy cần phải có thái độ đoan chính, lấy ra được lập trường chính diện để giải quyết vấn đề, nhưng cũng cần phải yêu cầu khống chế trong phạm vi nhất định… cuối cùng đã hình thành chung nhận thức, yêu cầu thành phố Lang nghiêm túc xử lý vấn đề còn lưu lại của Lãnh Chất Phương, tiền tham ô phải giao nộp lại, nhưng cũng phải tận khả năng suy nghĩ đến vấn đề sinh hoạt của gia đình ông ta, đồng thời, phải dựa vào cách thức công khai một nửa để tiến hành điều tra.

Còn có một điều, nhất định phải đề phòng tình thế mở rộng, ngăn chắn toàn bộ hình thức phỏng vấn đoàn thể.

Ý kiến cuối cùng, có thể trong phạm vi tiếp nhận, tương đương với ý kiến thỏa hiệp, cũng coi như được Tống Triêu Độ hài lòng.

Cuộc hội nghị hôm nay vốn dĩ phải do Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lý Ngôn Hoằng tham gia, nhưng Lý Ngôn Hoằng đi công tác chưa về, ngay sau sự việc lại gọi điện trưng cầu ý kiến của ông ta, Lý Ngôn Hoằng tỏ ý tôn trọng nghị quyết của Hội nghị công việc Bí thư.

Sau khi ý kiến của Tỉnh ủy phản hồi lại Thành ủy, Thành ủy thành phố Lang cũng trong thời gian ngắn mở cuộc họp hội nghị công việc Bí thư, Ngả Thành Văn, Cổ Hướng Quốc, Lữ Nhất Khả, Hạ Tưởng và Phó chánh án Tòa án Lý Hiểu Mẫn cùng tham gia hội nghị.

Hội nghị do Ngả Thành Văn chủ trì, đầu tiên ông ta truyền đạt chỉ thị tinh thần của Tỉnh ủy, đề xuất giai đoạn hiện tại lấy điều tra của cục thành phố là chính, nếu đề cập đến những người khác và việc khác, thì Ủy ban Kỷ luật thành phố có thể tham gia bất cứ lúc nào.

Mọi người đều không có ý kiến gì khác, rốt cuộc sự việc cũng đã đến bước này rồi, muốn vòng vo cũng không được. Nhưng Cổ Hướng Quốc cũng biết Hạ Tưởng nhất định đã nhúng tay phía sau, trong lòng không mấy thoải mái, không khỏi nhìn Hạ Tưởng vài lần.

Hạ Tưởng không thèm để ý đến việc Cổ Hướng Quốc không hài lòng, hắn đã đạt được mục đích, cũng đã mãn nguyện rồi. Chủ yếu là những chuyện của Lãnh Chất Phương, nếu tiết lộ ra ngoài, tuyệt đối sẽ là một vụ bê bối lớn, ai bảo chân tay Cổ Hướng Quốc không sạch sẽ, liên lụy quá sâu? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

Chỉ trách mình làm việc không sáng suốt, không thể trách người khác ra tay độc ác.

Hội nghị công việc bí thư vốn dĩ cũng có Lộ Hồng Chiêm tham gia, nhưng Lộ Hồng Chiêm cũng không biết có nguyên nhân gì, sau tết thì sức khỏe luôn không tốt, gần đây lại mới xin nghỉ bệnh, nói là muốn nghỉ dưỡng một thời gian.

Cũng không biết là ông ta muốn nghỉ dưỡng thật, hay là mượn danh nghĩa nghỉ dưỡng, để che dấu thiên hạ, sau đó âm thầm bày bố thì không biết rồi, dù sao Hạ Tưởng cũng không lo lắng, dù gì trời muốn đổ mưa, người muốn nắm quyền, anh có mùng một, thì người khác có mười lăm.

Sau hội nghị công việc bí thư, cục công an thành phố đã có chỉ thị xác thực, dưới sự dẫn dắt của Anh Thành, tiếp tục thâm nhập sâu vào phía sau vụ án của Lãnh Chất Phương, Cổ Hướng Quốc không tránh khỏi lo lắng đề phòng, liền thương lượng cùng Lộ Hồng Chiêm, cho những thân tín của Lộ Hồng Chiêm ở cục công an thành phố lúc nào cũng phải lưu ý tình thế phát triển.

Lộ Hồng Chiêm đồng ý ngay.

Lộ Hồng Chiêm trong thời gian nghỉ dưỡng thực sự là người nghỉ nhưng tâm không nghỉ, sau khi ông ta cùng Cổ Hướng Quốc thương lượng xong cảm thấy nếu cứ đối kháng trực tiếp với Hạ Tưởng thì, phần thắng rất ít, chi bằng áp dụng kế sách vòng vo, ngoài mặt thì không ở đây, âm thầm triệu tập tất cả những thân tín trước đây lại, tiến hành thảo luận toàn phương vị, có ý đồ một lần nữa khống chế đại cục của cục công an thành phố giành lại quyền to.

Những thân tín của Lộ Hồng Chiêm dĩ nhiên bằng lòng để Lộ Hồng Chiêm khôi phục lại địa vị nói một không hai ở cục công an thành phố, toàn bộ đều nhận lời phối hợp với sự chỉ huy của Lộ Hồng Chiêm, từng bước giành lại địa vị vốn có ở cục công an thành phố.

Sau mưu đồ bí mật, liền bắt đầu một loạt bố cục âm thầm, chuẩn bị ở cục thành phố mở một cuộc vận động âm thầm đoạt lại quyền hành.

Thành phố Lang, bề mặt ngoài chuyện của Lãnh Chất Phương ra, dường như tạm thời gió yên sóng lặng, tình hình không có xu thế thay đổi gì, tất cả đều đã đi vào quỹ đạo, hình như là Cố Hướng Quốc khiêm tốn, Nga Ni Trần tạm thời chịu thua, Hạ Tưởng đoạt được địa vị đáng có, nhưng Hạ Tưởng cũng không có vênh váo tự đắc, mà hoàn toàn tập trung vào công việc bình thường.

Thành phố Lang, sau khi trải qua một loạt thay đổi bất ngờ, cũng thực sự đã có một khoảng thời gian bình yên ôn hòa.

Thực ra, dưới sự hòa bình, còn ẩn núp không ít biến đổi và tai họa ngầm, trong lòng Hạ Tưởng đã có cân nhắc, trong lòng Cổ Hướng Quốc và Ngả Thành Văn cũng có cân nhắc.

Do Lịch Phi âm thầm điều tra, Hạ Tưởng rất yên tâm, hắn cũng không nghĩ là có thể xong trong một lần, làm gì cũng phải bàn bạc kỹ lưỡng, hơn nữa nếu thành phố Lang không ngừng xuất hiện sự việc rối loạn lung tung, không những Tỉnh ủy không hài lòng, Trung ương không chừng cũng sẽ không nhẫn nại.

Thời gian trong nháy mắt đã đến tháng 4, thời tiết chuyển sang ấm áp, xuân về khắp nơi, ngoại ô của thành phố Lang, bắt đầu có chút xanh biếc. Cũng giống với thi công dự án khu Đại Học khí thế hừng hực, du lịch nông nghiệp của Dương Uy, cũng là cảnh tượng bước đầu vui sướng hướng tới phồn vinh

Hạ Tưởng đứng ở ngoại ô của thành phố Lang, nhìn đồng ruộng rộng mênh mông, các loại phương tiện hiện đại hóa đang thi công sục sôi.

Bờ ruộng ngăn nắp, cây cối cấy ghép, quy hoạch thành một trang viên lớn, biểu hiện cho việc sắp ra đời một cơ sở nông nghiệp hiện đại hóa để nghỉ dưỡng, tham quan, vui chơi.

Ở một bên căn cứ, lại nổi lên một bức tường vây quanh, trong tường vây, hạng mục phụ trợ du lịch nông nghiệp là căn cứ sinh thái hữu cơ, vừa bao gồm có cây nông nghiệp, lại bao gồm có nuôi trồng hữu cơ.

Dương Uy với vẻ mặt hưng phấn đứng bên cạnh Hạ Tưởng, giới thiệu những cảnh vật trước mắt cho Hạ Tưởng biết. Từ lúc y quyết tâm theo Hạ Tưởng, liền nhận định rằng Hạ Tưởng ở thành phố Lang có thể đứng vững, và còn nhất định sẽ có nhiều chỗ phát huy tài năng, đến bây giờ, y vô cũng khâm phục quyết định anh minh lúc đầu của mình.

Dương Uy đã từng tìm hiểu lai lịch của Hạ Tưởng, đương nhiên y chỉ có thể thấy được những phần được công khai, những việc không công khai, y cũng không có cách biết được chân tướng. Nhưng Dương Uy nghiên cứu không phải là con đường lên chức của Hạ Tưởng, mà là thành tựu kinh tế ở mỗi nhiệm kỳ của Hạ Tưởng.

Qua nghiên cứu càng làm cho Dương Uy kinh sợ, càng kinh sợ càng khâm phục. Y ở Bắc Kinh, từ nhỏ đã bị ảnh hưởng những chuyện trong quan trường, cho dù y không phải là người trong quan trường, nhưng cũng biết ở Trung Quốc, muốn phát tài, thì phải hợp tác với các quan, nếu không sẽ khó kiếm tiền. Mới bắt đầu y đã nhúng tay vào nghiên cứu lai lịch của các quan viên ở khắp nơi, xem quan viên nào có thủ đoạn tốt, quan viên nào có đầu óc kinh tế.

Kết quả phát hiện, có rất nhiều quan viên có thủ đoạn trong chính trị, nhưng người có đầu óc kinh tế thì lại rất ít. Tuy có không ít cán bộ trong nhiệm kỳ làm rất nhiều chuyện lớn thực tế, nhưng thực ra chỉ là công trình bề ngoài hoặc là công trình kết hợp chính trị, mang lại lợi ích thực tế thực sự không nhiều.

Đồng thời cũng có quan viên có đầu óc kinh tế thật sự, cũng làm ra không ít việc lớn việc tốt thực tế, nhưng sau khi thành công, lại bị người khác đánh cắp thành quả thắng lợi, đã chứng minh một điều, chỉ có đầu óc kinh tế thì không đủ, đã là người làm quan, cần phải có đủ thủ đoạn chính trị mới có thể bảo vệ được mình trong quan trường.

Cuối cùng y nghiên cứu và phát hiện ra, Hạ Tưởng nằm trong tầm mắt của y, thủ đoạn chính trị không những cao siêu, mà còn có đầu óc kinh tế hơn người, là một nhân vật toàn năng hiếm thấy. Lúc đầu y cũng không tin, sau khi nghiên cứu kỹ mới phát hiện, thật đúng là như vậy, Hạ Tưởng thực sự đã biểu hiện được tầm mắt chuẩn xác kinh người, cùng với những thủ đoạn chính trị không chút bình thường.

Dương Uy dưới sự giới thiệu của Triệu Tiểu Phong, quyết định theo sát Hạ Tưởng, mở ra một bước ngoặc quan trọng trong cuộc đời của y. Trước kia y hay lưu lạc bụi hoa, cho rằng trong cuộc sống là phải ăn nhậu chơi bời và tán gái, cũng không có lý tưởng gì to lớn. Nhưng tuổi càng cao, y lại càng ngày càng cảm thấy trong cuộc đời, phải làm một việc gì đó trong đời người, mà không phải chỉ là tiền và người đẹp. Cho nên, y đã hạ quyết tâm, phải dựa dẫm vào cái cây to lớn như Hạ Tưởng đây, trước khi Hạ Tưởng còn chưa trở thành cây đại thụ che trời, phải dựa vào đó để đi lên, đến khi Hạ Tưởng đã trở thành cây đại thụ che trời, thì một người thân tín như y, nhất định sẽ có một vị trí trong mắt của Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng quả nhiên không làm Dương Uy thất vọng, sau khi trải qua một loạt sự việc, Dương Uy càng kiên định phán đoán của mình, Hạ Tưởng không những có thể tin cậy, sau này nhất định cũng sẽ có tiền đồ rất tốty liền âm thầm cảm thấy vinh hạnh, cảm thấy vô cùng tự hào khi sớm quen biết được Hạ Tưởng.

Cũng cố ra sức để đầu tư vào hạng mục du lịch tham quan nông nghiệp, khát vọng làm nên một thành tích, nhưng chưa có được thiện cảm và tán thành của Hạ Tưởng, y cũng biết rõ, bây giờ Hạ Tưởng tuy cũng có chút tín nhiệm y, nhưng không phải là có ý nghĩa tín nhiệm thật sự, y vẫn còn đảo quanh ở ngoài vòng kết giao của Hạ Tưởng, muốn vào tầng trung tâm, còn cần phải làm rất nhiều công việc.

Hạ Tưởng ít nhiều gì cũng đoán được tâm tư của Dương Uy, hắn cũng không thèm nói, cũng không ám chỉ Dương Uy phải làm việc gì. Những người bên cạnh các quan viên, đều luôn tập hợp không ít các thương nhân lớn nhỏ, có người là bạn, có thể thổ lộ tình cảm. Có người là người xấu, có thể hại người, phán đoán của hắn, thì Dương Uy có khả năng thổ lộ tình cảm, nhưng không phải là bây giờ, lâu ngày mới biết được lòng người, hắn còn cần phải quan sát một thời gian nữa.

Buổi trưa, Hạ Tưởng và Dương Uy cũng nhau đi ăn trưa. Dương Uy cũng không kiêng dè Hạ Tưởng, lại đổi một người bạn gái khác, là một người nhỏ nhắn dễ thương, người bạn gái mới tên là Tiểu Manh, thực sự rất mỏng manh, đeo một cặp kính có gọng màu đỏ, tuổi đời còn nhỏ, làm cho Hạ Tưởng hoài nghi cô ta quá lắm chỉ là học sinh trung học thôi.

Lúc nói chuyện Tiểu Manh cũng rất nhã nhặn, vô cùng thanh thoát, Hạ Tưởng không khỏi nhìn thoáng qua Dương Thành.

Hiển nhiên Dương Uy có chút phong lưu, nhưng không phải là yêu cho có, mỗi người bạn gái đều có nét đẹp riêng, không ai giống ai.

Bởi vì là thứ Bảy, buổi chiều không có việc gì làm, sau cơm trưa, Hạ Tưởng chuẩn bị về ký túc xá, lại nhận được điện thoại của Vệ Tân, muốn hắn đến nhà.

Hạ Tưởng liền tiến thẳng đến ngôi nhà nhỏ ấm cúng của Vệ Tân, vừa đến cửa, Vệ Tân đã đưa sẵn dép, lại giúp hắn thay quần áo, sau đó lại có một ly trà nóng đưa đến tay.

Hạ Tưởng có chút xúc động, sự ân cần của Vệ Tân luôn làm cho người khác lưu luyến, hắn vốn dĩ tưởng rằng mình có thể khắc phục, nhưng từ sau khi Vệ Tân đến thành phố Lang ở, hắn chưa đến được hai lần, sau này mỗi khi làm về, sẽ không tự chủ được mà đến nhà của Vệ Tân nghỉ ngơi.

Dù sao thì quá ấm áp quá thoải mái cũng làm cho người ta khó có thể tiêu tan, nhất là mỗi ngày đều rất mệt nhọc, tự nhiên sau khi đi làm về, có thể được ở nhà thoải mái ăn cơm, mà Vệ Tân, hiển nhiên cũng cố tình xây dựng ra bầu không khí gia đình.

Vệ Tân đầu tư ở thành phố Lang đã được xác lập, tuy đầu tư vốn không nhiều, chỉ có vài chục ngàn, nhưng Vệ Tân rất dụng tâm làm, cũng rất nhập tâm, cũng có ý muốn cắm rễ ở thành phố Lang. Bởi vì thành phố Lang cách Bắc Kinh và Thiên Tân không xa, ngành sản xuất thông tin điện tử cũng rất có triển vọng.

Hạ Tưởng cũng đồng ý quan điểm của Vệ Tân, cho dù nói thật, hắn không mấy gì biết rõ về việc nghiên cứu ngành sản xuất thông tin điện tử, không những không bằng Liên Nhược Hạm, cũng không bằng Vệ Tân. Nếu Vệ Tân có lòng tin làm, hắn cũng sẽ tận khả năng bồi dưỡng chính sách.

Nhắc đến Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng thực sự có chút nhớ Liên Nhược Hạm, có một thời gian dài hắn đã không gặp em Liên của hắn rồi.

Liên Nhược Hạm đang bận việc đưa công ty ra thị trường, bận đến tối mặt tối mày, nhưng lúc này đã xác định, lạc quan phỏng chừng, sau khi ra thị trường, thì cổ phần của Liên Nhược Hạm sẽ tăng lên gấp mười lần, nói một cách bảo thủ thì, cổ phần của cô ấy nếu đưa ra thị trường thì sẽ ít đi nhiều, nhưng danh nghĩa của cô ấy ít nhất cũng trên 10 tỷ đô la Mỹ phí sản xuất.

Liên Nhược Hạm sẽ là một người siêu giàu có xứng đáng trong nước, lại có thêm một định nghĩa, là một tỉ phú ẩn hình.

Đương nhiên, trong bảng xếp hạng những người giàu có ở trong và ngoài nước, không thể thu thập được tư liệu của Liên Nhược Hạm, cho dù có người nội bộ biết, cũng không ai dám công bố, trừ phi là tạp chí của họ không muốn tiếp tục làm.

Hạ Tưởng cũng đồng thời nhớ đến Tiểu Liên Hạ, đương nhiên, cũng còn có mẹ con Mai Đình và Tiếu Giai.

Hạ Tưởng ngồi trên ghế sofa, uống trà thơm, tâm tư trôi nổi không ngừng. Một mặt, đắm chìm trong căn nhà ấm cúng của Vệ Tân, những chuyện cũ cứ chồng khít lên nhau, khiến cho hắn giật mình tỉnh mộng.

Mặt khác, lại nghĩ đến một số vấn đề chính trị.

Gần đây không có liên hệ với Mai Hiểu Lâm, có lẽ là bởi vì có chút xa cách gia đình, Mai Hiểu Lâm đã ít gọi cho Hạ Tưởng. Hạ Tưởng xem ra, Mai Hiểu Lâm bây giờ so với lúc trước thì, thành thục và có trí tuệ nhiều hơn, cũng không giống với Liên Nhược Hạm, là một nhân vật trong quan trường, nếu lựa chọn giữa lợi ích gia tộc và chuyện tình cá nhân, hắn tin rằng Mai Hiểu Lâm sẽ dần nghiêng về phía lợi ích gia tộc.

Dù sao Mai Hiểu Lâm ở trong quan trường như cá gặp nước, cô ấy là càng lội được xa, thì vị trí càng cao, suy nghĩ càng nhiều vấn đề, so sánh với nhau, những yêu thích của cá nhân sẽ nhường hết chỗ cho đại cục.

Những chuyển biến nhỏ của Mai Hiểu Lâm, Hạ Tưởng trong lòng cũng biết rõ. Hắn cũng khó mà nói được cô ấy cái gì, Mai Hiểu Lâm là bị hắn khuyên đi vào con đường chính trị, đồng thời, giữa hắn và Mai Hiểu Lâm không có nhiều tình cảm gút mắc, càng không có ước định, cho nên hắn không làm gì được Mai Hiểu Lâm.

Giống như sau khi hắn quen biết Mai Hiểu Lâm, hắn đã từng không làm gì được cô ấy.

Vì cô ấy rất có cá tính, lại rất có chủ kiến, không bao giờ lấy ý chí của hắn mà chuyển biến, hắn đối với cô ấy, thật sự bất lực.

Chỉ là Hạ Tưởng không muốn cuối cùng phải cùng Mai Hiểu Lâm đi về phe đối lập, trở thành kẻ thù. Cho dù hắn và Mai Hiểu Lâm không cùng một trận chiến, cũng không nên hoàn toàn trở thành phe đối địch thì tốt hơn.

… Những việc trong chính trị, không hoan nghênh vì ý chí của một cá nhân mà xoay chuyển, khi càng có nhiều, là toàn bộ tình hình sẽ làm cho lập trường chính trị bất đồng.

Vô tình nghĩ đến nhập thần, ngay cả Vệ Tân ngồi bên cạnh hắn lúc nào chẳng hay, hắn cũng không phát giác, mãi đến khi tay của Vệ Tân bóp chặt mũi của hắn, thì hắn mới giật mình tỉnh ngộ, đưa tay đẩy tay Vệ Tân ra:

- Không được động tay động chân, phải chú ý đến hình tượng.

- Chú ý hình tượng cái gì? Nói chuyện giống như thật vậy.

Vẻ mặt Vệ Tân cười cười:

- Ở nhà mà còn ngồi nghiêm chỉnh nữa, mệt ghê. Em thực sự đã sớm phát hiện ra một điều, là khi anh ở thành phố Yến, rất ít nghiêm mặt, sau khi đến thành phố Lang, thì lại trầm tư rất nhiều.

Thực sự khi ở thành phố Yến, Hạ Tưởng cũng thường hay trầm tư, tuy nhiên chỉ là có ít thời gian ở bên cạnh với Vệ Tân, cho nên trong mắt cô ấy thì ít. Nhưng cũng cần phải thừa nhận, sau khi đến thành phố Lang, mỗi bước đi đều kinh sợ. So với ở thành phố Yến thì cười ít hơn. Bây giờ có Vệ Tân ở bên cạnh, làm cho hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nổi bật hơn, vị trí của hắn ở thành phố Lang dần dần vững chắc hơn.

Hạ Tưởng cũng không có ngày lạc quan, hắn cho rằng đã ở thành phố Lang mở ra một cục diện mới, thực ra còn rất xa. Cổ Hướng Quốc có căn cứ vững chắc, Lộ Hồng Chiêm còn nắm chặt quyền lớn ở cục công an thành phố, tuy sinh lực của Nga Ni Trần bị tổn thương lớn, nhưng nền móng vẫn còn tồn tại, muốn nhổ triệt để gốc rễ của Nga Ni Trần, giai đoạn bây giờ vẫn còn chưa được.

Trừ phi hắn ở thành phố Lang có nâng đỡ, nếu không dựa vào thân phận Phó thị trưởng thường trực của hắn, thì không có khả năng ở thành phố Lang triển khai toàn diện quy mô đánh đen trừ ác. Nhưng hắn có thể ở thành phố Lang được ngồi vào vị trí chính không?

Không chỉ là vấn đề kinh nghiệm, còn có nhân vật phía sau chỉ muốn cho hắn đánh phá cục thế ở thành phố Lang sau đó điều hắn đi chỗ khác, còn có ý để cho hắn ở thành phố Lang rèn luyện để trưởng thành, và từng bước một đi đến vị trí cao. Hạ Tưởng trong lòng không tự tin, cũng không muốn đoán nhiều, từ trước tới giờ cũng như vậy, vận mệnh khó đoán, nhưng hắn có một điều có thể khẳng định là được rồi, là bất cứ việc gì, chỉ cần hắn thành công, thì không có gì là xấu.

Lúc ăn cơm trưa, Hạ Tưởng và Vệ Tân luôn bàn luận về vấn đề ngành sản xuất thông tin điện tử, cũng nói đến Liên Nhược Hạm có thể ở tháng 5, tháng 6, về nước, sau đó đến thành phố Lang, chuẩn bị mua một miếng đất, xây dựng một thảo nguyên hoa, ở giữa trung tâm thảo nguyên, sẽ xây một căn biệt thự.

Vệ Tân vô cùng ngưỡng mộ nói:

- Em rất ngưỡng mộ anh và chị Liên gặp nhau ở thảo nguyên, rất lãng mạn rất cảm động, tiếc là, em và anh quen nhau quá muộn. Đời người luôn có vô số bất đắc dĩ, qua mất rồi, vĩnh viễn sẽ không thể quay trở về.

Giọng điệu của Vệ Tân có chút đa cảm, sau khi nói xong, đột nhiên ho vài tiếng. Hạ Tưởng liền thân thiết hỏi han:

- Đang bình thường tự nhiên sao lại ho, đi bệnh viện khám xem, có bệnh thì không nên chậm trễ.

Vệ Tân lắc đầu:

- Có thể là gió thổi, không có chuyện gì lớn đâu. Em không có yếu ớt như vậy đâu, em không phải là tiểu thư gì hết, một chút bệnh nhỏ, không thể đánh ngã được em.

Tuy nói như vậy, chỉ khi ánh nắng của Hạ Tưởng dừng lại ở khuôn mặt của Vệ Tân thì, bỗng nhiên trong lòng có chút đau đớn. Không biết sao, hắn lại nhớ đến Vệ Tân lúc trước ra đi, lúc Vệ Tân ra đi có vẻ mặt bi thảm, nói là cô ấy muốn cưới người khác, lúc này không nghĩ gì nhiều, nhưng giờ nghĩ lại, Vệ Tân vẫn luôn ở bên cạnh hắn, không rời hắn nửa bước, cô ấy còn có thể gả cho ai?

Hạ Tưởng bây giờ nghĩ lại, bỗng nhiên giật mình, lại tỉ mỉ hồi tưởng lại, dựa vào Vệ Tân mà hắn biết, cô ấy là một người có chút cố chấp tới cực điểm, cho dù hắn không cưới cô ấy, cô ấy cũng không thể gả cho người khác, giống như cả đời này cô ấy thà không có danh phận mà theo hắn, cũng không chịu chấp nhận sự theo đuổi của người đàn ông yêu thương cô ấy sâu sắc.

Chẳng lẽ là, kiếp trước Vệ Tân rời khỏi, có ẩn tình gì khác? Có thể nói là, cô ấy đã mắc phải bệnh nặng gì đó, chỉ là vì chạy trốn một người, mà cố ý mượn cớ đám cưới với người khác, khiến cho hắn quên cô ấy?

Hạ Tưởng áy náy mà kinh hãi:

- Không được, nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe mới được!