Quan Thần

Chương 849: Thu lưới, thắng lợi trước mắt




Hạ Tưởng không nhịn được cười.

Trong ấn tượng của hắn, Hoa Nhài Vàng có chút quyến rũ, cũng có vẻ hấp dẫn, nhưng dưới mắt hắn, Hoa Nhài Vàng chỉ là con chim non, không như Tào Thu Lê bên ngoài tỏ ra ngây thơ nhưng bên trong lại rất gian xảo, cũng không bằng Liên Nhược Hạm quyến rũ nhưng lẳng lơ, cô trong trắng và đơn giản, thủ đoạn vô cùng hạn chế.

Ngay cả khi cô nhất thời xúc động, vẫn thật sự vì cha hiến thân, hoặc chỉ là một lần thăm dò, đối với Hạ Tưởng cũng không có ý nghĩa, bởi vì Hạ Tưởng cũng không muốn phải đối với cô ấy như thế nào.

- Cho ba cô tiếp điện thoại, tôi đang có chuyện muốn tìm ông.

Hạ Tưởng trực tiếp nhảy vọt qua vấn đề của Hoa Nhài Vàng, đem cầu đá trở lại

- Tôi tin ông ở ngay cạnh cô.

Hoa Nhài Vàng thất bại:

- Thật mất hứng, chẳng vui chút nào, sao anh lại không bị mắc lừa?

Nếu Hạ Tưởng dễ dàng bị mắc mưu đàn bà, hắn đã sớm bị người đánh bại, bởi vì hắn ngay cả ải của Tùng Phong Nhi cũng không qua được. Tuy Tùng Phong Nhi không có xinh đẹp như Hoa Nhài Vàng, và Hoa Nhài Vàng cũng không có sức hấp dẫn như Tùng Phong Nhi. Đối với đàn ông có kinh nghiệm, cách nhìn phụ nữ của bọn họ đã vượt qua giai đoạn đầu chỉ nhìn vào khuôn mặt, bởi vì khi so sánh, dáng người uyển chuyển, mê người lẳng lơ, thậm chí là công phu ở phương diện nào đó, đều khiến đàn ông mê muội hơn một khuôn mặt xinh xắn đơn thuần.

Một lát sau, trong điện thoại truyền ra giọng nói trầm thấp của Nga Ni Trần:

- Phó thị trưởng Hạ, quá đáng rồi, cận thẩn thắt lưng bị tổn thương, không dễ thu dọn hiện trường. Nếu công khai, cũng không phải chuyện tốt, mọi việc phải lưu lại đường sống, sau này mới dễ gặp lại.

Hạ tưởng khẽ cười:

- Chủ tịch Trần, nếu con gái ông ngồi trong xe, thiếu chút nữa bị bê tông đổ vào, ông sẽ không nói chuyện thản nhiên như vậy. Nếu ông đang đi trên đường bị kẻ khác dọa dẫm, ông cũng không thể nói dõng dạc là sau này dễ gặp lại. Nói thật, tôi cũng không thấy gặp lại là tốt.

Nga Ni Trần bị Hạ Tưởng làm cho sửng sốt, thiếu chút nữa nói không ra lời, ngừng lại một chút và nói:

- Nói như vậy, Phó thị trưởng Hạ không có ý định thu tay lại sao? Muốn cứng rắn chống đến cùng sao? Chẳng sợ cho cậu biết, Bí thư Ngả rất nhanh sẽ thay đổi chủ ý, Cục trưởng Lộ cũng sắp trở lại thành phố Lang, Phó thị trưởng Hạ, trò hề của cậu cũng nên kết thúc đi.

- Trò hề cũng có cái tốt của trò hề, Chủ tịch Trần, nếu làm ầm ĩ hai lần nữa, ông nghĩ xem, đừng nói ông có thể ở lại thành phố Lang hô phong hoán vũ (hô mưa gọi gió), chỉ e rằng sẽ không còn chỗ đứng. Tôi nghe nói, bang Bắc Kinh và bang Thiên Tân đang cùng thương lượng, muốn nhân cơ hội đoạt lại thứ gì đó vốn thuộc về họ, nhất là bang Bắc Kinh, ca sĩ nổi tiếng nào đó hình như cũng muốn đến thành phố Lang, anh ta vẫn luôn dự định mở một quán bar gần Trái tim thời gian, kế hoạch vẫn luôn nằm trong tay tôi, còn chưa được xét duyệt thông qua…

Hạ tưởng vẫn tiếp tục mỉa mai Nga Ni Trần.

Nga Ni Trần lúc đầu cố gắng lắng lại, muốn cùng Hạ Tưởng bình tĩnh nói chuyện, không ngờ Hạ Tưởng còn nhắc lại chuyện đau lòng của ông –tứ đại kim cương bị phế bỏ, khiến ông thương gân động cốt – còn âm thầm xúi giục những kẻ thù không đội trời chung của ông đến đoạt lấy địa bàn, thừa dịp ông bệnh muốn lấy mạng ông, chuẩn bị ở sau nhiều vô kể

Phòng tuyến của Nga Ni Trần từng chút một bị Hạ Tưởng công phá, tuy nhiên ông vẫn không chịu nhận thua:

- Nếu Phó thị trưởng Hạ khăng khăng cho mình là đúng, vậy chúng ta hãy chờ xem.

Hạ Tưởng nghe thấy giọng ông như không có đủ lòng tin, cười ha hả:

- Cho dù Bí thư Ngả buông tha, cho dù Lộ Hồng Chiêm quay lại, cục diện có lẽ hơi thay đổi, nhưng sẽ không là quá lớn. Dù Dư Kiến Thăng tạm thời chạy trốn, Chủ tịch Trần, sự nghiệp của ông là ở thành phố Lang, hơn nữa tôi nghĩ, ông cũng không thể gánh chịu nhiều tổn thất hơn nữa. Nếu chẳng may có người muốn đòi ông lấy lại công lý, cảnh sát lại bất lực, hậu quả khó mà nói trước được. Hơn nữa tôi còn nghe nói, một ca sĩ nổi tiếng nào đó ở bang Bắc Kinh, thực sự rất hứng thú đối với Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc.

Nga Ni Trần giận dữ:

- Phó thị trưởng Hạ, ai dám đụng đến con gái tôi, tôi liều mạng với hắn.

- Không phải tôi, ông gấp gáp với tôi làm gì?

Hạ Tưởng rèn sắt khi còn nóng, hắn cũng biết muốn cho Nga Ni Trần hạ quyết tâm chỉ ra chỗ của Dư Kiến Thăng là rất khó, cần phải từng chút công phá phòng tuyến tư tưởng của hắn, bởi vì thực sự không có nhiều thời gian.

- Hơn nữa cách nói liều mạng, nói thì dễ, làm mới khó. Đến lúc đó e rằng ông đã mất mạng để liều với kẻ khác. Nếu ông còn sống, Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc còn có người che chở, nhưng chẳng may ông bị bệnh, gia sản lớn này ai sẽ cai quản? Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc ai sẽ chăm lo? Chủ tịch Trần, ông nghĩ Phó thị trưởng Ma hay Thường Quốc Khánh sẽ thay ông giải quyết tốt mọi việc?

-….

Nga Ni Trần vô cùng tức giận, không nói được lời nào.

Đã đến lúc, Hạ Tưởng đột nhiên cao giọng:

- Đừng trách tôi không cho ông cơ hội, Chủ tịch Trần, cuối cùng tôi chỉ muốn nói với ông một câu, Thường Quốc Khánh đã rơi vào tay tôi.

Nói xong, hắn lập tức dập máy.

Hạ Tưởng tin Nga Ni Trần hiểu được hậu quả nghiêm trọng khi Thường Quốc Khánh bị sa lưới, Thường Quốc Khánh mở miệng, sẽ liên lụy đến Ma Dương Thiên. Nếu Ma Dương Thiên sụp đổ, tuy rằng Nga Ni Trần cũng bị tổn thất, nhưng không đến nỗi liên lụy tới căn bản của ông. Hắn ám chỉ trọng điểm rơi vào Thường Quốc Khánh nếu bị sa lưới, Ma Dương Thiên nhất định cũng chịu ảnh hưởng chết người, cho dù Ma Dương Thiên không sụp đổ, cũng biến thành mặt xám mày tro,tương lai chính trị u ám. Như vậy, Nga Ni Trần không cần thiết vì một người hợp tác không có tiền đồ chính trị mà tự hủy trường thành

Vì người ta ra sức nhưng không được báo đáp, không nhìn thấy hi vọng, chuyện ngu ngốc như vậy, Ngai Ni Trần sẽ làm sao?

Hạ Tưởng đánh cuộc ông ta sẽ không làm vậy

Sau khi đặt điện thoại xuống, Hạ Tưởng đợi Nga Ni Trần trả lời, qua năm phút, vẫn không có tin tức của Nga Ni Trần. Đang chờ đợi, Ngả Thành Văn đích thân đi tới văn phòng của hắn.

Hạ Tưởng biết được mục đích đến của Ngả Thành Văn, không đợi Ngả Thành Văn mở miệng đã nói:

- Bí thư ngả, hãy cho tôi mười phút.

Ngả Thành Văn buồn bực, một ngày một đêm còn không có bước đột phá, chẳng lẽ mười phút sau cùng, đã có kết quả? Tuy rằng ông không tin, nhưng vẫn biết rõ ràng, cũng không quan tâm 8 phút hay 10 phút, liền gật đầu cười:

- Tôi hút một điếu.

Châm thuốc lá, Ngả Thành Văn vừa hút vừa nghĩ cách bắt Dư Kiến Thăng, cuối cùng Tỉnh ủy gây áp lực, Hạ Tưởng không thoát khỏi bị xử phạt, bị cảnh cáo vẫn là nhẹ, nói không chừng còn bị ghi tội hành chính. Kết quả cuối cùng là gì, thì phải nhìn kết quả hai bên đọ sức. Song điều khiến Ngả Thành Văn ngạc nhiên, chính là dư luận xôn xao với sự kiện lần này, hiện tại Tỉnh ủy chưa bày tỏ thái độ gì, càng làm cho ông có nhận thức sâu sắc đối với mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng ở Tỉnh ủy.

Không phải Tỉnh ủy không có thái độ, là chưa đạt được nhận thức chung, cho nên chưa có một chỉ thị tinh thần nào hướng dẫn đối với thành phố Lang. Chưa có đạt được nhận thức chung thì nói rõ một điểm, người ủng hộ Hạ Tưởng và người phản đối Hạ Tưởng nhiều như nhau, đúng hơn mà nói, số người ủng hộ vẫn nhiều hơn một chút, nếu không, Tỉnh ủy đã sớm gọi điện thoại tới hỏi tình hình cụ thể.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Ngả Thành Văn vừa hút thuốc, vừa nói chuyện phiếm với Hạ Tưởng. Ông hút liền hai điếu, ông đã không còn đủ nhẫn nại, liền đứng lên:

- Đồng chí Hạ Tưởng, chuyển biến tốt hãy thu, Thành ủy cũng dễ dàng giải thích với Tỉnh ủy.

Hạ Tưởng gật đầu:

- Bí thư Ngả, nếu sau năm phút không có kết quả, tôi lập tức thu đội.

Vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập.

Vừa thấy điện thoại gọi đến, Hạ tưởng khẽ mỉm cười, Ngả Thành Văn khẽ gật đầu:

- Xin Bí thư Ngả dừng bước

Sau đó hắn tiếp tục nghe điện thoại

- Chủ tịch Trần, có chuyện xin mời nói.

Âm thanh của Nga Ni Trần yếu ớt truyền đến:

- Phó thị trưởng Hạ, tôi chỉ có một điều kiện, ngài nhất định phải đồng ý.

- Nói đi, tôi sẽ cố gắng.

Hạ Tưởng không nói chắc chắn

- Bất luận thế nào, cũng không được phép làm tổn thương đến hai đứa con gái của tôi.

- Được, tôi đồng ý.

Hạ Tưởng cũng chưa từng nghĩ tới chuyện muốn hại Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc.

- Nửa giờ sau, khách sạn vui sống

Nói xong, Nga Ni Trần "ba" một tiếng cúp điện thoại.

Hạ Tưởng thở dài, hắn nghĩ tới quán bar, sàn nhảy, phòng karaoke và phòng tắm hơi, thật không ngờ Dư Kiến Thăng trốn sẽ ở trong khách sạn, hơn nữa còn là một khách sạn có quan hệ không lớn với Nga Ni Trần – xem như đi đúng được một bước, bằng không nếu mò kim đáy biển mà tìm kiếm, đừng nghĩ là tìm được người.

Ngả Thành Văn kinh ngạc nhìn Hạ Tưởng, không thể tin hỏi một câu:

- Bắt được người rồi sao?

Hạ Tưởng không kiềm nén được vui sướng, dù sao hắn cũng lo lắng mất một ngày một đêm:

- May nhờ Bí thư Ngả ra sức ủng hộ, may mà đồng chí cảnh sát công an hoàn thành sứ mệnh.

Ngả Thành Văn trong lòng đang uể oải bỗng trở nên rạng rỡ, cười ha hả:

- Được, được, sau khi tan ca đêm, chúng ta cùng đi uống một chén.

Trong lòng ông vui sướng, một là vui mừng vì vở kịch hưng sư động chúng cuối cùng cũng đã có thu hoạch, thứ hai Hạ Tưởng cũng biết ăn nói, đem công lao đẩy lên người ông và cảnh sát công an, vừa chịu trách nhiệm với cấp trên vừa an ủi cấp dưới, là một đồng chí giỏi.

Hạ Tưởng rất hài lòng, lần đầu tiên Ngả Thành Văn đề xuất đi ăn cùng hắn, biểu thị mối quan hệ giữa hắn và Ngả Thành Văn ngày càng tốt đẹp.

Nửa giờ sau, Dư Kiến Thăng mặt mày ủ rũ đã bị An Thành dẫn người vào khách sạn vui sống bắt được. Cùng lúc đó, cảnh sát của thời gian duy mỹ, đoàn tụ sum vầy, hoa hồng chi ước và trái tim thời gian, toàn bộ rút lui. Sau nửa giờ, toàn bộ cảnh sát kiểm tra trực trên những đại lộ cũng rút lui, đến lúc này, dư luận ở thành phố Lang mới dần dần lắng xuống.

Cảnh sát Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa, cũng lần lượt rút lui, nhưng vẫn đem đi không ít bằng chứng, để lại nỗi thấp thỏm cho Nga Ni Trần, coi như vẫn nắm được nhược điểm của ông. Không châm ngòi, là nể mặt ông, làm thiện ý đối với việc ông đã giao ra Dư Kiến Thăng. Nhưng không nhất định lúc nào cũng có thể châm ngòi, sau này phải xem biểu hiện cụ thể của ông ta.

Một tiếng sau, Thường Quốc Khánh được Đại đội trưởng Lý bí mật mang đến thành phố Lang, Dương Uy cũng hộ tống đến đây, gặp riêng Hạ Tưởng một lần, thấy Hạ Tưởng quả thật bình an vô sự, cũng an tâm, ngay lập tức ở lại, phải đợi vụ án có kết quả mới rời khỏi thành phố Lang. Cùng lúc Dương Uy cũng mang đến đội ngũ vài chục người, rải rác khắp thành phố Lang, đề phòng đối phương quay lại phản công.

Hạ Tưởng để Anh Thành và Lịch Phi toàn quyền phụ trách công tác thẩm vấn Thường Quốc Khánh và Dư Kiến Thăng, yêu cầu không ai được can thiệp, cũng không được để lộ chút xíu thông tin gì, phải giữ kín bí mật. Anh Thành và Lịch Phi tất nhiên đồng ý, bọn họ cũng biết được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, đề phòng Lộ Hồng Chiêm sau khi trở về sẽ trở mặt.

Về cơ bản mọi việc đã xong, Hạ Tưởng tiễn Đại đội trưởng lý và đám người quay về Bắc Kinh, rồi gọi một cuộc điện thoại cho lão Cổ, bày tỏ lòng biết ơn. Đại khái Lão Cổ cũng biết rõ chân tướng sự việc ở thành phố Lang, cười ha hả:

- Tiểu Hạ, tay chân rất nhanh nhẹn, thủ đoạn rất đẹp mắt, liên hoàn cước đánh rất có lực, không tồi, tôi không nhìn nhầm cậu, làm cho tốt. Chỉ cần đánh trúng bảy thốn của đối phương, thì không sợ sẽ đánh chết người.

Lại dừng lại, nói một câu:

- Cổ Ngọc đã trở về Bắc Kinh, gần đây nó có chút mệt mỏi, nói muốn đến thành phố Lang thăm cậu, cậu thay tôi khuyên bảo nó, kinh doanh tuy rằng quan trọng, nhưng cũng đừng để mình quá mệt mỏi.

Lão Cổ vừa nói chuyện điện thoại xong, Hạ Tưởng lại gọi điện cho Tôn Hiện Vĩ, cho Tề Á Nam, Chu Hổ rời khỏi thành phố Lang trước, để hắn, Lý Hồng Giang, và Lý Thấm lưu lại, tiến hành hợp tác đầu tư khu Đại Học. Tôn Hiện Vĩ nhất nhất làm theo, âm thanh không kiềm được sự hưng phấn:

- Đẹp, quá đẹp, làm theo lãnh đạo, chính là lợi hại, thật hả giận. Lãnh đạo, khi nào chúng ta sẽ làm một trận nữa?

Hạ Tưởng mỉm cười:

- Đấu tranh chính trị không phải muốn trút giận là có thể trút giận bất cứ lúc nào, phải chuẩn bị tâm lý đấu tranh trường kỳ. Hiện tại bắt đầu, thu lại một mặt nhe nanh múa vuốt của chúng ta, khôi phục diện mạo vốn có của nhà doanh nghiệp, với thân phận nhà đầu tư, mặt quan đàng hoàng và Ủy ban nhân dân thành phố Lang tiến hành đàm phán.

- Vâng, lãnh đạo nói gì thì là cái đó. Cả đời tôi diễn xuất quen rồi, không cho tôi diễn, thật là khó chịu.

Sau tiếng cười, giọng của Tôn Hiện Vĩ thấp xuống

- Vệ Tân không có việc gì, nhưng huynh đệ Tiêu Ngũ vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, tôi thực sự muốn phế Dư Kiến Thăng.

Dư Kiến Thăng không thể phế, nhất định phải khiến gã tốt hơn, nuôi dưỡng vừa trắng vừa béo ra tòa chịu xét xử, và chỉ chứng Thường Quốc Khánh và Ma Dương Thiên mới là mấu chốt. Đem so sánh, Thường Quốc Khánh cũng rất quan trọng, gã là nhân vật quan trọng lật ngã Ma Dương Thiên.

Sự chỉ chứng của Dư Kiến Thăng có thể khiến cho Thường Quốc Khánh sụp đổ tinh thần, Thường Quốc Khánh sụp đổ có thể vạch trần toàn bộ chuyện của Ma Dương Thiên, bọn họ là châu chấu trên một sợi dây thừng, không ai chạy được.

Nhưng trước khi Lộ Hồng Chiêm quay trở về, nhất định phải nắm chặt trong tay quyền chủ động, sau đó Hạ tưởng đã gặp Ngả Thành Văn, đã đạt được sự nhất trí làm thế nào thẩm tra xử lý Dư Kiến Thăng và Thường Quốc Khánh. Ngả Thành Văn nghe nói Thường Quốc Khánh cũng bị bắt, vô cùng vui sướng, ông biết rõ Thường Quốc Khánh bị sa lưới, nghĩa là Ma Dương Thiên đã lật thuyền, mà hậu đài của Ma Dương Thiên và hậu đài của ông, vẫn luôn bất đồng ý kiến, mâu thuẫn không nhỏ. Nếu việc này có thể lật đổ Ma Dương Thiên, ông ở trước mặt hậu đài cũng lộ mặt ít một chút, khen ngợi vài câu không thành vấn đề, thậm chí có thể được đánh giá cao hơn.

Ngả Thành Văn vui như hoa nở.

Việc bắt Dư Kiến Thăng không thể giấu được Cổ Hướng Quốc, không hợp phép tắc, tại hội nghị công việc bí thư, Hạ Tưởng báo cáo tình tiết vụ án. Nhưng Thường Quốc Khánh sa lưới lúc này không nên để lộ, Hạ Tưởng liếc nhìn Ngả Thành Văn, hai người ngầm hiểu với nhau, không không hẹn mà cùng không nhắc đến sự thật Thường Quốc Khánh đã bị khống chế.

Lãnh đạo thành ủy tham gia hội nghị công việc bí thư ngoại trừ Ngả Thành Văn và Hạ Tưởng, còn có Cổ Hướng Quốc, Trương Anh Tịch và Lữ Nhất Khả, Cổ Hướng Quốc sớm biết Dư Kiến Thăng sa lưới, cho nên không có gì kinh ngạc lắm, Trương Anh Tịch và Lữ Nhất Khả liếc nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau.

Vốn là một hoạt động truy nã lớn, lúc không có thấy kết quả gì, chờ cảnh sát đều lần lượt rút lui, Trương Anh Tịch còn tưởng rằng hành động thất bại, không có thu hoạch gì, không ngờ ở phút cuối lại có thể bắt được Dư Kiến Thăng

Trương Anh Tịch đối với Hạ Tưởng đột nhiên nảy sinh cảm xúc phức tạp khó hiểu, Hạ Tưởng quá trầm ổn, có chừng mực, mới có 30 tuổi, sắc sảo hơn nhiều so với người 40 tuổi, cũng càng làm cho người ta khó cân nhắc.

Lữ Nhất Khả cũng xem trọng Hạ Tưởng hơn, ông cho rằng Hạ Tưởng chỉ là nhất thời phẫn nộ, nhìn như là thịnh nộ biến thành hành vi trả thù, trên thực tế Hạ Tưởng ở bề ngoài che giấu sự tức giận, chăm chú sắp xếp ván cờ.

Hậu sinh khả úy, vừa trên bề ngoài nhất thời phẫn nộ đã trả thù Nga Ni Trần, lại nhờ dày công tính toán nên gặt hái được nhiều, một công đôi việc, thật là hiếm thấy một chàng trai sâu không lường được.

Sau hội nghị, Cổ Hướng Quốc trở lại văn phòng, đóng cửa lại, đi đi lại lại trong phòng, bực bội bất ổn, tâm tư rối loạn, sau đó gọi điện thoại cho Ma Dương Thiên, mới được biết Thường Quốc Khánh cũng mất tích, nếu cũng là bị Hạ Tưởng đứng sau âm thầm khống chế, thì thật phiền toái lớn.

Chuẩn bị ở sau của Ma Dương Thiên là, sau khi Lộ Hồng Chiêm trở về, sẽ từ từ ngăn cản, hoặc làm Dư Kiến Thăng phản cung, hoặc là công tố và xét xử gian lận, tóm lại nhất định phải kiểm soát tình hình của Dư Kiến Thăng trong phạm vi nhất định, không thể để nó lan đến Bắc Kinh.

Đương nhiên Cổ Hướng Quốc hiểu rõ tình thế nghiêm trọng, nếu Dư Kiến Thăng cắn chết Thường Quốc Khánh, nếu Thường Quốc Khánh thực sự bị Hạ Tưởng khống chế, lại cắn sang Ma Dương Thiên, Ma Dương Thiên thực sự sụp đổ. Không cần nói gì khác, chỉ là trong công trình qua tay Ma Dương Thiên mà ông biết, có quá nhiều lỗ hổng có thể dùng để viết văn lớn, Thường Quốc Khánh lại từ trong tay Ma Dương Thiên lấy đi rất nhiều công trình, tay chân sạch sẽ mới là lạ.

Trong nháy mắt Cổ Hướng Quốc thậm chí nghĩ đến nếu chẳng may sự việc không thể cứu vãn, thì làm sao có thể cùng Ma Dương Thiên vạch rõ ranh giới, không đến mức ảnh hưởng đến tương lai chính trị của ông.

Sau đó, Cổ Hướng Quốc lại gọi điện cho Lộ Hồng Chiêm.

Lòng nóng như lửa đốt Lộ Hồng Chiêm đang chạy trên đường cao tốc, bởi vì tuyết rơi, xe không thể đi nhanh được, khiến ông vô cùng tức giận.

Không nổi nóng không được, Hạ Tưởng thừa dịp ông không có mặt, không chỉ mượn uy của Ngả Thành Văn điều chỉnh lực lượng nòng cốt cục thành phố, gần như gạt hết người của ông qua một bên, nhân vật chủ quản trước kia cũng trở thành nhân viên nhàn rỗi đứng sang một bên, có thể không khiến ông nổi trận lôi đình hay sao? Bởi vậy ông luôn hiểu rõ xu hướngcủa cục thành phố, sống một ngày ở sở tỉnh dài bằng một năm.

Nhưng sở tỉnh không để ông trở về, ông cũng không có cách nào, bởi vậy bộ phận liên quan yêu cầu sở tỉnh cùng tranh luận và đưa ra giải thích rõ ràng, và phải làm kiểm điểm sâu sắc, kiểm điểm không sâu sắc thì không được thông qua. Một bộ phận liên quan liền giữ chết Lộ Hồng Chiêm, bởi vì ông ở trong quan trường nhiều năm, cũng không làm rõ được một bộ phận liên quan rốt cuộc có liên quan đến bao nhiêu bộ phận, bởi vậy, ông làm kiểm điểm một lần lại một lần, không phải bộ phận liên quan này không thông qua, thì là bộ phận liên quan kia không đồng ý, tóm lại, mỗi ngày Lộ Hồng Chiêm ở sở tỉnh viết kiểm điểm, hàng đêm mất ngủ, không những sống một ngày như một năm, mà còn gầy đi trông thấy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Không gầy không được, áp lực tâm lý quá lớn.

Áp lực tâm lý lớn chỉ là một mặt, tình hình cục thành phố khiến ông lo lắng, mới làm ông gần như phát điên. Nhưng sự thật chính là như vậy, anh không có ở vị trí đó, lời của anh không có giá trị, ngoài tầm tay Lộ Hồng Chiêm, muốn lên án, nhưng đau lòng mà phát hiện, lời của ông ở cục thành phố đã không còn như trước, nhất ngôn cửu đỉnh.

Cuối cùng sở tỉnh cũng đồng ý thả ông về thành phố Lang, ông liền vội vã trở về, dọc đường về ông toàn nghe thấy những tin tức khiến người ta vô cùng lo sợ. Khi còn một tiếng nữa là đến thành phố Lang, ông đã nhận được một tin rất xấu – Dư Kiến Thăng đã sa lưới.

Lộ Hồng Chiêm trong lòng đã biết, dám chắc là Nga Ni Trần đã chủ động tố cáo, nếu không Hạ Tưởng không có khả năng bắt được Dư Kiến Thăng. Bây giờ có oán hận Nga Ni Trần cũng vô dụng, điều ông cần nhất chính là thời gian, thiếu nhất cũng chính là thời gian, liền chuẩn bị mau chóng trở về thành phố Lang, tham gia cuộc thẩm vấn. Chỉ có điều trời đang có tuyết không thể tăng tốc xe được, khiến ông hận không thể bay đến thành phố Lang.

Cuối cùng cũng tới thành phố Lang, điện thoại reo, là người thân cận của cục thành phố gọi tới, nói cho Lộ Hồng Chiêm một tin tức xấu:

- Sếp Lộ, Dư Kiến Thăng đã khai.