Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm xa nhau chưa bao lâu, hai người thản nhiên ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm.
Liên Nhược Hạm định một thời gian nữa sẽ đi Mỹ, công ty mạng có một số chuyện cần xử lý có thể sẽ ở Mỹ khoảng hai ba tháng. Cô ấy chuẩn bị dắt Liên Hạ đi cùng, Hạ Tưởng không có ý kiến gì, Liên Hạ theo Liên Nhược Hạm tốt hơn, Liên Nhược Hạm không quá nuông chiều Liên Hạ, nếu đưa cho ông cụ Ngô trông thì đừng xem ông cụ Ngô trong chính trị đối nhân xử thế rất nghiêm khắc nhưng đối với Liên Hạ lại quá nuông chiều, sẽ khiến cho Liên Hạ không ra gì cả.
Tuy chưa qua tháng giêng, vào đêm nhiệt độ không khí giảm xuống cực nhanh nhưng Liên Nhược Hạm lại muốn Hạ Tưởng cùng cô ấy ra ngoài tản bộ. Hạ Tưởng tất nhiên không làm phật ý người đẹp, cùng Liên Nhược Hạm đi ra ngoài tản bộ trong đêm.
Liên Nhược Hạm siết chặt tay của Hạ Tưởng, dựa đầu vào vai của Hạ Tưởng, cười:
- Tốt quá, ôm lấy cánh tay anh vẫn có cảm giác rất ấm, dựa đầu vào vai anh vẫn có cảm giác kiên định, chứng minh anh vẫn còn yêu em.
Hạ Tưởng kinh ngạc:
- Duy tâm quá, kiểu trắc nghiệm này của em đối với anh không công bằng, chỉ chứng minh em đối với anh còn có cảm giác hay không, không thể chứng minh anh yêu em.
- Em muốn sao là phải vậy, không cần anh bận tâm.
Liên Nhược Hạm không phục mà cười, sau đó ấn ấn lên ngực, bĩu môi nói:
- Anh nói thật đi, chỗ này của em có phải không còn đàn hồi nữa không?
Hạ Tưởng vui vẻ, đưa tay sờ:
- Không có, vẫn như trước mà! Em muốn dụ dỗ anh thì cứ nói thẳng, không cần phải ám chỉ như vậy, cũng đều là vợ chồng già rồi ai mà không biết ý của nhau?
- Đáng ghét, thật xấu hổ, ai dụ dỗ anh chứ?
Khuôn mặt xinh đẹp của Liên Nhược Hạm dưới ánh đèn đường vô cùng kiều diễm, thời tiết lạnh lẽo khiến khuôn mặt của cô ấy lạnh đến đỏ như hoa, Hạ Tưởng liền đưa tay lên sờ một cái.
Hai người tản bộ dọc theo bờ hồ, mặt hồ có một lớp băng trôi, gió thổi qua lớp băng trên nước có tiếng xèo xèo, trong ban đêm yên tĩnh khiến người ta có một cảm xúc khác lạ.
Gió thổi cảnh động, bóng người lúc gần lúc xa, lúc dài lúc ngắn, thoáng như cảnh trong mơ.
Hạ Tưởng vô cùng tỉnh táo, bởi vì hắn và Liên Nhược Hạm nói về hướng đi gần đây của nhà họ Ngô.
- Không mấy thuận lợi, em đã gặp ba mấy lần, mỗi lần ba đến gặp ông nội sắc mặt đều không tốt, tuy em không nghe rõ họ nói gì nhưng hình như là gặp phải trở ngại lớn tới giờ cũng chưa có tiến triển, nghe nói ở Ban tổ chức Trung ương khá thuận lợi, khi đến bộ Chính trị thảo luận thì bị khựng lại.
Liên Nhược Hạm chịu ảnh hưởng của Hạ Tưởng, lúc trước không quan tâm đến chính trị giờ trở thành người đứng bên cạnh nghe tin tức, cô ấy không để ý nghe, những điều mà ba và ông nội không nói cho cô ấy biết thì cô ấy cũng không thèm hỏi tới. Nhưng không khí chính trị còn lớn hơn không khí cuộc sống gia đình, không muốn nghe cũng không được.
Lời nói của Liên Nhược Hạm như một liều thuốc an thần cho Hạ Tưởng, biết được phỏng đoán của hắn ít nhất là cho tới bây giờ trên cơ bản là đúng. Tuy còn trong tình trạng giằng co nhưng càng để lâu càng không có lợi cho nhà họ Ngô, bởi vì Ngô Tài Dương tự nhận là nắm quyền, nắm đại cục trong tay, không nghĩ là sẽ bị khựng lại, chắc chắn trong lòng rất nôn nóng.
Nếu gấp gáp sẽ dễ dàng xuất hiện sơ xuất.
Nhà họ Ngô không bằng nhà họ Khâu, nhà họ Khâu yếu thế làm việc gì đều toàn lực ứng phó, còn ôm quyết tâm hi sinh lợi ích từ những phương diện khác. Ngô gia thế lớn, ỷ thế nắm giữ tất cả trong tay, lại không muốn đem lợi ích ra trao đổi, lại gặp phải cản trở lớn, đối với Ngô Tài Dương đây là một cú sốc lớn.
Nhục nhã và phẫn nộ, không chừng Ngô Tài Dương sẽ phạm sai lầm, dù không phạm sai lầm thì giằng co thời gian càng dài ông ta sẽ nghĩ là dù thuận lợi cũng là một lần thất bại, có thể không muốn thất bại quá thê thảm sẽ chủ động buông tay.
- Đúng rồi, có lần ba và ông nội nói chuyện, có nhắc đến anh…
Có thể Liên Nhược Hạm cảm thấy lạnh, ép sát người vào Hạ Tưởng, ra sức ôm chặt tay Hạ Tưởng, dựa đầu vào vai của hắn:
- Anh đoán xem họ đã nói gì?
Hạ Tưởng ôm Liên Nhược Hạm vào lòng, cười ha hả:
- Dù sao cũng không phải lời hay, cũng không phải là nói xấu, đại khái là nửa chê nửa khen.
Liên Nhược Hạm mở to mắt:
- Anh lợi hại quá, làm sao mà đoán là trúng vậy?
Hạ Tưởng lắc đầu cười:
- Anh không lợi hại thì làm sao em theo anh?
- Đừng có đắc ý.
Liên Nhược Hạm vui vẻ ra mặt, đá Hạ Tưởng một cái, lại nói:
- Em cũng không nghe kỹ, chỉ nghe nói anh xem cục thế rất chuẩn, ngay cả ba cũng có chút khâm phục anh nhưng ba lại nói anh nói như rồng leo làm như mèo mửa, nói đúng làm không đúng, ông ấy vẫn còn có thể làm hòa cục diện để anh biết mặt. Nhưng ý của ông nội là dù nhà họ Ngô lần này có đạt được hay không ông nội cũng đề nghị lôi kéo anh theo phe, nói anh là một nhân tài hiếm có, sau này tuyệt đối có nhiều tiền đồ, nhà họ Ngô không đưa anh vào trung tâm hệ thống là một tổn thất lớn.
Quả nhiên như hắn dự đoán, ông cụ đối với hắn vẫn còn nhận xét, Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười:
- Ý tưởng của ông cụ rất ôn hòa nhưng bộ trưởng Ngô nhất định có cái nhìn bất đồng, ông ấy vẫn còn thành kiến với anh.
- Anh lại đoán đúng rồi, ba nói ba không cảm thấy nhà họ Ngô cần có anh, ông ấy muốn xem anh có thể đi được bao xa bằng chính khả năng của mình, ông ấy còn muốn xem…
Hạ Tưởng tiếp lời của Liên Nhược Hạm:
- Ông ấy còn muốn xem sau khi Trần Phong rời khỏi anh ở thành phố Yến không còn chỗ dựa vững chắc, thì còn có thể ở quận Hạ Mã thuận buồm xuôi gió hay không…
Liên Nhược Hạm cứ như một cô bé kinh ngạc đến há to miệng:
- Anh quả thật rất thần kỳ, đoán trúng hết tám chín phần. Anh hiểu rõ ba em quá nếu ông ấy mà biết thì sẽ không khỏi hoảng hốt.
Hạ Tưởng lắc đầu:
- Bộ trưởng Ngô sẽ không hoảng hốt, cùng lắm chỉ hơi ngạc nhiên thôi, sau đó thì xem như anh đã ngẫu nhiên đoán trúng một lần.
Đối với thái độ của Ngô Tài Dương hắn đã đoán biết trước, cũng biết muốn Ngô Tài Dương thay đổi thái độ đối với hắn không phải chuyện dễ. Ngô Tài Dương không những cố chấp, hơn nữa còn rất có tài năng, càng như vậy ông ta càng tự phụ, trước giờ người tự phụ càng không chấp nhận người thông minh hơn mình nhất là người mà y ghét.
Mà bản thân vì việc của Liên Nhược Hạm, vì giúp nhà họ Khâu, bây giờ vẫn là một trong số những người mà Ngô Tài Dương không thích.
- Nhà họ Ngô có cần anh hay không cũng không sao, chỉ cần em và con cần anh là đủ rồi.
Hạ Tưởng lại ôm Liên Nhược Hạm vào lòng, hôn lên trán cô ấy.
- Cuộc đời này có em ở bên cạnh anh không có gì phải tiếc nuối.
Một câu nói như thắp cháy ngọn lửa trong lòng của Liên Nhược Hạm. Cô ấy đáp trả bằng một nụ hôn:
- Dù biết anh đang gạt người, nhưng em vẫn rất vui.
Hạ Tưởng thật ra không phải đang dối gạt người khác, chỉ là có cảm xúc mà bày tỏ thôi. Khi hắn và nhà họ Ngô đang đi đến hòa giải thì lại gặp phải lựa chọn quan trọng hoàn toàn mới, tuy không đến mức bất hòa và đối địch như trước đây nhưng cũng phải chia rõ trận tuyến, hơn nữa Ngô Tài Dương lại có một băn khoăn mới đối với hắn.
Ích lợi quyết định lập trường, lập trường quyết định thái độ. Nếu như lúc đầu Hạ Tưởng có ý nghĩ dựa vào thế lực của một gia tộc lớn, ngồi dưới cây đại thụ hóng mát, cũng có thể sẽ từng bước thăng chức. Nghiêm khắc mà nói bây giờ hắn chỉ mới là Phó giám đốc sở, còn chưa chính thức bước vào hàng ngũ quan lớn, nhưng cũng đã nhận định nền tảng chính trị nhất định, có một mạng lưới quan hệ phức tạp, quan trọng là hắn đã hình thành lập trường chính trị cho mình.
Lập trường chính trị rất kiên định, và sẽ không thay đổi nguyên tắc làm quan.
Bóng đêm dần buông, Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm về đến nhà Vệ Tân đã dỗ Liên Hạ ngủ say. Vệ Tân đúng là mẫu người vợ người mẹ tốt, đối xử trẻ nhỏ đủ kiên nhẫn, Liên Hạ cũng rất thích ở với cô ấy, hết sức tin cậy cô ấy. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Hạ Tưởng chưa mở miệng nói, Liên Nhược Hạm chủ động bảo hắn về nhà:
- Hay là về với cô bé Lê đi, tối nay em sẽ không giành anh với cô ấy, dù sao hôm nay cũng không tiện, để hôm nào tiện em sẽ tự nói với cô ấy mượn anh một ngày, cô ấy cũng sẽ nhận lời.
Hạ Tưởng liền cười:
- Anh thành đồ chơi của hai người rồi, nhường qua nhường lại, anh là người lớn tự mình có quyền tự chủ.
Liên Nhược Hạm đánh Hạ Tưởng một cái:
- Thôi đi, trong thế giới bí mật của tụi em anh là một đứa trẻ được tụi em sắp đặt, muốn anh thế nào thì anh phải thế ấy, không nghe lời có tin em bảo cô bé Lê cho anh uống sữa không?
Hạ Tưởng đã thua, cô bé Lê bây giờ có rất nhiều sữa, có lúc chọc hắn bắt hắn uống sữa. Nói đến sữa, Hạ Tưởng đột nhiên nhớ ra Liên Hạ đã dứt sữa, chắc là đang uống sữa bột, vội hỏi:
- Liên Hạ bây giờ uống sữa bột gì?
- Sữa bột nước ngoài, em trực tiếp nhờ người từ nước ngoài gửi về, sao vậy? Có phải không tin sữa nội?
Liên Nhược Hạm rất hiếu kỳ Hạ Tưởng cũng biết quan tâm đến việc uống sữa bột của Liên Hạ.
- Em không thèm cho con uống sữa nội, không phải nói sữa nội không tốt mà không muốn nhà họ Phó kiếm lời từ em một đồng nào.
- Cái gì?
Hạ Tưởng sợ ngây người:
- Cái gì không muốn cho nhà họ Phó kiếm lời đồng nào? Mau nói rõ xem.
Liên Nhược Hạm giật mình:
- Anh không biết sao? Em cứ nghĩ anh thông hiểu mọi chuyện, chuyện gì cũng biết rõ, thì ra cũng có lúc không biết…
Cô ấy vui vẻ cười, hồn nhiên không để ý sự lo lắng của Hạ Tưởng mà thong thả nói:
- Bốn đại gia tộc đều có những ngành sản xuất độc quyền khác nhau, ngoài ngành sản xuất độc quyền thì cũng có sản nghiệp của riêng mình, nhà họ Phó mấy năm trước đã nhúng tay vào ngành chế phẩm từ sữa, các hãng sữa bột trong nước đều có cổ phần của nhà họ Phó.