Quan Thần

Chương 672: Vở kịch chính trị




Nếu không phải hai nhà Khâu gia và Mai gia ra mặt thì Hạ Tưởng đã nghĩ ra sự dàn xếp ổn thoả, đi ra ngoài thì đi ra ngoài, cũng chẳng phải việc gì lớn, cũng không đáng phải kinh động để lão Cổ ra mặt, ngược lại mà náo loạn một hồi thì cái hại còn nhiều hơn cái lợi.

Nhưng may mắn thế nào mà lại gặp được hai ông cụ nhà Khâu gia, Mai gia. Hai ông cụ còn ra mặt thay hắn chống đỡ, lúc này thì Hạ Tưởng lại trở nên giống như vòng trang sức ở trên người, không đến thời điểm mấu chốt thì cũng không cần phải xuất đầu lộ diện. Ai ngờ cuối cùng Ngô Tài Dương lại đến chặn ngang đường, đưa một việc nhỏ của hắn phóng đại một cách vô hạn thành điểm tựa để bốn gia tộc lớn đấu sức với nhau. Tuy rằng, điểm tựa có đôi khi có thể khơi dậy lợi ích ở khắp nơi, nhưng đôi khi cũng phải chịu đựng sức nặng của khắp nơi đổ về. Nếu mà không gánh chịu được thì điểm tựa lúc này có thể bị đè dập nát.

Muốn trở thành điểm tựa thì chẳng những phải có trí tuệ chính trị mà tâm lý còn phải chịu được áp lực cao và khả năng ứng biến. Nếu không, điểm tựa sẽ không là điểm để tựa vào mà là thành người lính hầu hoặc là vật hi sinh.

Nhưng Hạ Tưởng cũng không nghĩ tới việc làm liên lụy tới lão Cổ. Chỉ có điều lúc này tình thế mạnh hơn người, hơn nữa bởi vì cặp mắt của hắn lúc vừa rồi rất sắc nên đã nhìn thấy lão Cổ đứng ở chốn xa xa liếc nhìn xung quanh nơi này một lát, ông lão chỉ nhìn xung quanh chứ không đi lại đây, chỉ đứng nguyên tại chỗ, dường như đang chờ đợi điều gì.

Trong nháy mắt, Hạ Tưởng hiểu ra được chút ít. Hắn đại khái đoán rằng hôm nay lão Cổ cố ý dẫn hắn tới hội trường này chắc hẳn phải có ý tưởng gì đó. Lão Cổ là một người trí tuệ lớn giả vờ ngu ngơ mà thôi. Tuy rằng ông ta tự xưng là quê mùa nhưng thật ra cả đời đã tung hoành ở chốn quan trường, với trí tuệ sáng như đuốc của mình thì chắc chắn ông ta biết hôm nay bốn ông cụ nhà Ngô gia, Mai gia, Khâu gia, Phó gia sẽ đến. Vì vậy, ông lão mới cố tình dẫn hắn vào, mà không chừng thì việc này còn có người khác ủy thác nhờ vả ông lão.

Lão Cổ không chịu lại đây để giải vây, vì thế Hạ Tưởng cũng không chịu buông tha cho ông ta dễ dàng như vậy. Vừa lúc Ngô Tài Dương truy vấn nên hắn liền suy nghĩ trong chốc lát rồi ngẩng đầu lên, giơ tay chỉ vào lão Cổ đang đứng ở xa xa:

- Tôi là theo lão Cổ đi vào trong hội trường này. Ông ấy mang tôi đi vào, còn muốn tôi ở trong hội trường chờ ông ta trong chốc lát.

Mọi người nhìn theo hướng tay chỉ của Hạ Tưởng, thấy lão Cổ, sắc mặt của mọi người không khỏi thay đổi.

Quan hệ giữa Hạ Tưởng và lão Cổ thì người biết cũng không nhiều lắm. Ít nhất là Khâu Nhân Lễ không biết chút nào, Mai Thái Bình thì cũng chỉ biết một phần, còn Phó Bá Cử và ông cụ Phó gia thì tuy rằng đã nghe qua được một số tin tức gì đó, nhưng chưa lần nào nhìn thấy Hạ Tưởng và lão Cổ có giao tình quá sâu đậm. Thật ra trong số những người này thì Ngô Tài Dương lại là người biết được nhiều nhất.

Tâm tư của mọi người rất khác nhau, nhận thấy Hạ Tưởng ở trong thời khắc mấu chốt mới tung quả bom siêu nặng lão Cổ ra làm trong lòng bọn họ lập tức có những suy tính. Việc lão Cổ đồng ý mang Hạ Tưởng đến đây có mang dấu hiệu rằng Hạ Tưởng đã trở thành là người gần nhất của ông lão? Nhưng ít ra điều này cũng biểu lộ được rằng đúng là lão Cổ rất tin cậy Hạ Tưởng. Hạ Tưởng đúng thật là một người trẻ tuổi đầy khéo léo, ngay cả một nhân vật như lão Cổ mà cũng có thể đi lại gần gũi được, không biết người này còn có điều bí mật gì thêm nữa mà mọi người chưa được biết?

Ngô Tài Dương liếc mắt nhìn Cổ lão một cái, ánh mắt trầm hẳn xuống.

Phó Bá Cử và Triệu Tuyền Tân liếc nhìn nhau, người nào cũng nhận ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Cả hai không nghĩ tới việc không ngờ là Hạ Tưởng đi theo Cổ lão tới. Vừa rồi náo loạn mất một hồi vậy mà Hạ Tưởng cố tình không đề cập gì cả, đến tận thời điểm cuối cùng mới tung ra, đúng thật là một sự trầm lặng đáng tức giận.

Đồng thời, cũng là một người sâu sắc tựa như đáy biển vậy.

Cổ lão thấy mọi người đều nhìn về phía mình thì ông ta không một chút hoang mang, chỉ phất tay xua xua mọi người, chân không di chuyển chút nào. Mọi người đều thấy khó hiểu, nếu Hạ Tưởng là người do lão Cổ mang đến thì lúc này ông ta phải nhìn rất rõ việc Hạ Tưởng đang cần ông lão tới để giải vây. Vậy vì sao ông ta lại không đi tới đây để nói cho rõ ràng?

Chỉ thấy một người chạy nhanh như bay đến bên người lão Cổ rồi thấp giọng thì thầm mấy câu. Cổ lão nghe xong khẽ gật đầu, sau đó mới bước nhanh đi về phía mọi người.

Đi đến trước mặt mọi người, lão Cổ không hề khách khí, cười ha hả:

- Mấy ông lão tụ tập lại một chỗ để ức hiếp một chàng trai trẻ, có phải người tuy già nhưng không muốn làm gương để con cháu học tập hay không? Già rồi, già rồi, phải để cho những người trẻ tuổi một tấm gương, nhất là ông, lão Phó, bộ dáng phụng phịu vừa rồi rất dọa người. Tôi đã nhiều năm không thấy vẻ phụng phịu này của ông, không nghĩ hôm nay lại có thể nhìn thấy.

Ông cụ Phó gia lắc đầu cười vu vơ, không để ý tới lão Cổ.

Ông cụ Khâu gia và ông cụ Mai gia cũng gật đầu cười, không trả lời.

Nhưng Phó Bá Cử thì có chút không vui nói:

- Thủ trưởng sắp tới, chúng ta phải khẩn trương đi ra ngoài nghênh đón một chút, không nên chậm trễ thời gian nữa.

Y cũng rất rõ ràng việc Cổ lão ra mặt thì không sự tình gì của Hạ Tưởng mà không giải quyết được. Vì vậy, y liền mượn cơ hội tìm bậc thang để thoát ra.

Triệu Tuyền Tân không nói điều gì, chỉ liếc mắt nhìn Ngô Tài Dương một cái, ý tứ là có lão Cổ ở đây xem thử Ngô Tài Dương có còn muốn đè ép Hạ Tưởng nữa hay không?

Ngô Tài Dương sau khi chào hỏi lão Cổ xong rồi lại nói với Hạ Tưởng:

- Trước mắt cậu ở lại đây, không cần đi, chờ tôi sau khi xong việc còn có việc hỏi cậu.

- Anh không cần phải hỏi cậu ta.

Lão Cổ khoát tay, vẻ mặt cười yếu ớt.

- Hạ Tưởng là do tôi mang đến. Các anh có ai nghi ngờ điều này và muốn làm phiền toái đến cậu ta thì đầu tiên là phải hỏi xem tôi đồng ý hay không đã.

Một câu nói ra tràn đầy sức mạnh, lập tức đè bẹp ngay khí thế của Ngô Tài Dương xuống.

- Ý của tôi là ở đây còn có Phó Thủ tướng Phó và Phó Thủ tướng Triệu, làm sao chỉ vì một câu nói của ngài mà bỏ qua được? Vốn Hạ Tưởng là không nên tới hội trường này, cậu ta tới đây là chính sai lầm của cậu ta, cần phải có sự truy cứu trách nhiệm.

Giọng nói của Ngô Tài Dương không cao nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn.

Ngô Tài Dương cũng khá có ý tứ, trực tiếp kéo Phó Bá Cử và Triệu Tuyền Tân vào. Ý tứ của ông ta rất rõ ràng rằng Phó Bá Cử và Triệu Tuyền Tân đừng mơ tưởng khoanh tay đứng nhìn, việc này thì chúng mày cũng phải bỏ công bỏ sức mới được.

Tốt xấu gì thì Phó Bá Cử và Triệu Tuyền Tân cũng là hai Phó Thủ tướng, bị Ngô Tài Dương xọc gậy như vậy thì cũng phải tỏ vẻ một chút. Hai người đành phải mắng thầm trong lòng Ngô Tài Dương một hồi, rồi nối tiếp lời của Ngô Tài Dương.

- Đúng vậy, cấp bậc của Hạ Tưởng không đủ, nếu cậu ta không được mời mà vào đây thì cái lỗi này quá nặng, phải nhận lấy sự xử phạt.

Lão Cổ cười ha hả:

- Ai nói Hạ Tưởng không được mời?

Một câu này nói ra làm không chỉ tất cả những người khác sửng sốt, mà ngay cả Hạ Tưởng cũng không tin nổi phải liếc mắt nhìn lão Cổ một cái.

Lão Cổ thấy hiệu quả đã đạt được, thấy mọi người đều kinh hãi nên ông lão rất vui vẻ cười ha hả:

- Hạ Tưởng, đi, đi theo tôi. Vừa rồi Thủ tướng nói rằng ông ta cảm thấy rất hứng thú với những đề tài nghiên cứu về kinh tế học của Cốc Nho, mà Cốc Nho cũng đã đề cử cậu với Thủ tướng. Vì thế, Thủ tướng mời cậu đến đây để ông ta nói chuyện với cậu một chút.

Lão Cổ nói xong, cũng không để ý tới mọi người liền kéo Hạ Tưởng đi.

Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng tốt rồi, rốt cuộc là hắn bị lão Cổ cố tình tính kế một lần, đầu tiên là để hắn và bốn gia tộc lớn này so chiêu với nhau, cũng không thể gọi là so chiêu mà nên gọi là chào hỏi với nhau một chút.

Nếu lão Cổ đã nâng Thủ tướng ra thì Hạ Tưởng cũng chỉ có thể thuận theo. Hắn liền gật gật đầu chào từ biệt mọi người rồi cùng với lão Cổ nghênh ngang rời đi, cũng không thèm quay đầu nhìn lại.

Cũng không phải là Hạ Tưởng giả bộ, muốn bày đặt ra bộ dáng đắc ý dào dạt mà là bước chân của lão Cổ rất nhanh, tay ông cụ dùng sức, gần như là kéo hắn chạy thật nhanh vào, rồi ông cụ còn nhỏ giọng nói với hắn.

- Phải đi thôi, muốn làm việc nghĩa thì không được chùn bước, ngay cả quay đầu cũng không được, phải để bọn họ trợn mắt há mồm nhìn mới được.

Đừng thấy bình thường nhìn lão Cổ không nóng không lạnh, vậy mà bây giờ các hành động cũng rất hư hỏng, hơn nữa vẻ mặt tươi cười bỡn cợt của ông ta còn có vẻ như một lão ngoan đồng khiến cho Hạ Tưởng nhìn thấy cũng cảm thấy rất buồn cười.

Đúng thật là Cổ lão nói đúng, không chỉ Phó Bá Cử và Triệu Tuyền Tân kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, mà ngay cả Ngô Tài Dương trong lúc nhất thời cũng rất khiếp sợ, đứng sững sờ tại chỗ, cả một hồi lâu cũng không có phản ứng.

Biến hóa quá nhanh, trong nháy mắt lão Cổ xuất hiện rồi trong nháy mắt lão Cổ lại dẫn người đi, mà cũng chỉ trong nháy mắt này Hạ Tưởng cũng rời theo với bộ dạng rất nghênh ngang.

Cục diện được đốt cả nửa ngày mới đỏ lửa, vậy mà bị lão Cổ ở đâu xuất hiện đã hoàn toàn phá tan, không những thế còn để lại những hiệu quả đặc biệt.

Càng làm cho mọi người khiếp sợ chính là một cảnh tượng lại xuất hiện, lão Cổ và Hạ Tưởng một già một trẻ chạy như bay đi vào trong hội trường, khi đến trước bục sân khấu thì vừa lúc gặp Thủ tướng từ ngoài tiến vào. Thủ tướng vừa vào cửa liền nhìn thấy Hạ Tưởng, không ngờ lại chủ động vẫy vẫy tay với hắn.

Hạ Tưởng lập tức tiến đến trước mặt Thủ tướng, chào hỏi với thái độ vô cùng cung kính. Bởi vì khoảng cách quá xa nên mấy người ở đây đều không nghe rõ ràng lắm nội dung mà Thủ tướng cùng trao đổi với Hạ Tưởng là cái gì, nhưng từ thái độ vừa nói vừa cười của hai người thì cũng có thể thấy được dường như Thủ tướng đúng thật là muốn tìm Hạ Tưởng để nói chuyện.

Ngô Tài Giang, Phó Bá Cử, Triệu Tuyền Tân đều sợ đến ngây người ra.

Ông cụ Khâu gia, ông cụ Mai gia cùng với ông cụ Phó gia đều với vẻ mặt kinh ngạc. Ánh mắt của mọi người đều chớp động, vẻ mặt ngưng trọng, mỗi người dường như đều thoáng có chút suy nghĩ.

Mai Thái Bình và Khâu Nhân Lễ cũng liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ sầu lo từ trong ánh mắt đối phương.

Một cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở nho nhỏ, một Bí thư Quận ủy quận Hạ Mã của thành phố Yến xa tắp kia như Hạ Tưởng, vậy mà chẳng những trở thành điểm tựa của bốn gia tộc lớn, mà còn trở thành tiêu điểm của các thế lực khắp nơi. Tuy tất cả mọi người đều không rõ ràng về nội dung mà Thủ tướng muốn nói chuyện với Hạ Tưởng là gì, nhưng từ thái độ đối xử của Thủ tướng với Hạ Tưởng và thái độ giữ gìn của lão Cổ với Hạ Tưởng thì có thể đưa ra kết luận rằng con đường mà Hạ Tưởng đi chính là một con đường nguy hiểm, đồng thời, lại là con đường từ trước đến nay chưa bao giờ có.

Càng làm cho mọi người giật mình chính là lại xuất hiện cảnh tượng tiếp theo. Đó là Chủ tịch Quốc hội nối tiếp bước vào trong hội trường, bởi vì hôm nay là cuộc hội tụ không chính thức có tính chất liên hoan nên nghi thức không cần phải diễn ra theo quy củ, khi Chủ tịch Quốc hội tiến vào thì cũng không có tiếng thông báo để người khác phải ra nghênh đón. Đầu tiên là Tống Trường Quy bắt tay với lão Cổ, nghe lão Cổ nói mấy câu gì đó rồi lại chủ động giơ tay ra với Hạ Tưởng, lại còn nói đùa mấy câu với hắn nữa.

Mà Hạ Tưởng, ngoại trừ vẻ mặt cung kính ra thì thái độ cũng có thêm sự nóng bỏng của việc báo cáo công tác. Sau khi hắn nói chuyện với Thủ tướng xong, không ngờ lại tiếp tục nói chuyện với Chủ tịch Quốc hội, thời gian diễn ra khoảng chừng hai phút.

Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng đều dành thời gian để nói chuyện với hắn, quả thật mặt mũi của Hạ Tưởng là rất lớn đây.

Đương nhiên, mọi người cũng biết có lẽ không phải là mặt mũi của Hạ Tưởng quá lớn, mà là mặt mũi của người đứng thúc đẩy ở phía sau lớn, mà người đứng ở sau bức màn này chính là lão Cổ.

Một tấn khôi hài chưa giải quyết xong thế mà lại được kết thúc, trong lòng mọi người ở đây đều biết thế cục hiện giờ đang phát triển theo chiều hướng chưa được ai nghĩ đến. Nhất là ánh mắt của Ngô Tài Giang không ngừng chớp động, bỗng nhiên ông ta nhớ tới lần trước Hạ Tưởng đã từng nói rằng Ngô gia không có khả năng bắt được vị trí Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy, trong lòng ông ta không biết sao lại xuất hiện một sự bất an.



Lúc chạy xe bon bon trên đường cao tốc để quay về thành phố Yến, Hạ Tưởng vừa lái xe vừa miên man suy nghĩ. Hắn không để ý đến việc Cổ Ngọc đang không ngừng nói líu lo một cách rất hồn nhiên bên tai.

Hắn hồi tưởng lại cuộc nói chuyện cùng với Thủ tướng và Chủ tịch Quốc hội. Tuy rằng thời gian không tới hai phút nhưng cuộc nói chuyện này diễn ra trước mặt công chúng, dưới sự sắp xếp một cách cố ý của lão Cổ nên đã thu được sự ngạc nhiên và gây được hiệu quả cực kỳ rõ rệt. Sau lúc đó, khi hắn rời khỏi hội trường đi về biệt thự của Liên Nhược Hạm thì liên tục nhận được điện thoại của Ngô Tài Giang, Khâu Tự Phong và Mai Thái Bình không ngừng dò hỏi. Sự sắp xếp tỉ mỉ của lão Cổ ngày hôm nay đúng thật thu được hiệu quả rất kinh ngạc.

Mục đích của lão Cổ đã đạt được, việc Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng đã ngoại lệ tiếp kiến hắn đã khiến phân lượng của Hạ Tưởng trong cảm nhận của bốn gia tộc lớn này tăng lên rất nhiều. Đồng thời, việc này cũng để lại cho bốn gia tộc lớn này có thêm một số sự hoài nghi về hắn.

Điện thoại của Ngô Tài Giang thì chủ yếu cũng hỏi dò về tình hình, đại loại như hắn có tiếp xúc với Thủ tướng nhiều không, rồi Chủ tịch Quốc hội thì làm sao lại biết hắn… Hạ Tưởng cũng trả lời hàm hồ mấy câu, bởi vì hắn cũng nghe ra đây là Ngô Tài Giang bị người khác nhờ vả, cũng không phải là ý định của ông ta. Hạ Tưởng có cảm giác rằng từ sau khi Ngô Tài Dương quay về Bắc Kinh và ông ta đi đến tỉnh Ninh thì dường như Ngô Tài Giang đối với việc khuếch trương thế lực của gia tộc không cảm thấy đầy hứng thú giống như trước nữa, có vẻ các tinh lực được đặt chủ yếu trong việc là làm sao để làm tốt vai trò Chủ tịch tỉnh của mình.

Điện thoại của Khâu Tự Phong thì thẳng thắn hơn rất nhiều, đi thẳng vào vấn đề, mà đầu tiên là phê phán Phó gia không có việc gì mà lại làm ra những hành vi ác liệt đến như vậy. Đồng thời y cũng tỏ vẻ thái độ lập trường kiên định, luôn cùng chung một chiến hào với Hạ Tưởng. Tiếp theo, y lại hỏi thăm về việc Hạ Tưởng và lão Cổ có quan hệ chặt chẽ ra sao, rồi làm thế nào mà hắn lại được Thủ tướng và Chủ tịch Quốc hội tự mình tiếp kiến.

Hạ Tưởng rất hiểu rằng đây là Khâu Tự Phong chịu sự ủy thác của Khâu Nhân Lễ để tìm hiểu thật giả từ nơi hắn. Hắn cũng nửa đùa nửa thật nói là hắn cũng không hay biết gì về những việc mà lão Cổ đã thực hiện. Việc hắn cùng với Phó gia xung đột chỉ là tình huống không ngờ, không phải là do lão Cổ sắp xếp, còn việc được nói chuyện với Chủ tịch Quốc hội, Thủ tướng có phải là do lão Cổ cố tình sắp xếp hay không thì hắn cũng không rõ lắm. Tuy nhiên, hắn cũng thể hiện lòng tin rằng cho dù mọi việc phát triển đến như thế nào thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm bạn bè giữa hắn và Khâu Tự Phong.

Khâu Tự Phong cười ha hả vài tiếng, y cũng hiểu rõ rằng Hạ Tưởng sẽ đi theo con đường của chính mình, con đường của hắn không lệch sang trái mà cũng không lệch sang phải mà đi con đường ở giữa. Nếu đã vậy thì y cũng không tiện hỏi thêm điều gì, vì Hạ Tưởng trợ giúp Khâu gia rất nhiều, cũng không mong cầu sự hồi đáp. Vì vậy, y cũng không có tư cách và lý do để yêu cầu Hạ Tưởng phải làm như thế này hoặc như thế kia. Hơn nữa, bây giờ Hạ Tưởng chính là một điểm mấu chốt trong mối quan hệ phức tạp của thế lực các gia tộc, ai cũng đừng nghĩ tới việc hoàn toàn lôi kéo Hạ Tưởng về theo trận địa của chính mình.

Điện thoại của Mai Thái Bình thì càng trực tiếp hơn, ông ta hỏi Hạ Tưởng có phải là đã sớm nghĩ đến việc dựa vào Thủ tướng, Chủ tịch Quốc hội hay không? Có phải vì điều này mà hắn sẽ không ngã về bất cứ một gia tộc nào? Hạ Tưởng trả lời rất rõ ràng và kiên định rằng, Hạ Tưởng chính là Hạ Tưởng, không phải là cái bóng của người khác. Hắn sẽ không làm tổn hại đến mối giao tình của hắn với Mai gia, cũng sẽ không làm tổn hại đến các sự tình của quốc gia, hơn nữa cũng không thất lễ với những bậc cha chú như Trưởng ban Mai.

Mai Thái Bình trầm mặc trong chốc lát, sau đó mỉm cười:

- Được, tôi hy vọng rằng cậu vẫn là Hạ Tưởng trước kia. Hy vọng cậu không thay đổi ước nguyện ban đầu, vẫn là người bạn của Mai gia.

Xem xét cẩn thận mà nói thì thật ra tình cảm giữa Hạ Tưởng và Mai Thái Bình, Khâu Tự Phong khá sâu đậm, còn với lão Cổ thì hắn luôn có một cảm giác không gần cũng không xa. Bởi vì lão Cổ luôn tạo cho hắn cảm giác rất thần bí, khiến hắn không sao sờ tới điểm đầu hoặc điểm cuối được. Bất kể là Mai Thái Bình hay Khâu Tự Phong, trong cảm nhận của Hạ Tưởng thì quả thật luôn có sự thân thiết giống như bạn bè, người thân lâu năm. Đối với tính cách của hai người này thì có thể nói là hắn rõ như trong lòng bàn tay, những gì hai người suy nghĩ thì trong lòng hắn đều hiểu rõ.

Nhưng lão Cổ, ở bề ngoài thì thể hiện sự thản nhiên, có nhiều sự việc ông ta tỏ ra thờ ơ, không để ý, nhưng trên thực tế có lẽ là có sự khác biệt về tính cách, hoặc là quan điểm chấp chính trong quân đội và chính quyền có điểm bất đồng nên điều này tạo ra khoảng cách khá lớn trong suy nghĩ giữa hắn và lão Cổ. Sự chênh lệch này giống như mực nước mặt sông so với mực nước mặt biển. Hạ Tưởng vẫn cảm thấy hắn và Cổ lão có sự ngăn cách nào đó và sự kết nối giữa hai người thực sự có đôi chút khó khăn.

Mặc dù là người sâu không đo lường được như ông cụ Ngô gia, âm u như ông cụ Khâu gia, cả hai người này đều là người mà Hạ Tưởng khó có thể đối phó, tuy vậy hắn vẫn luôn sờ được thời điểm chính xác trong suy nghĩ bọn họ. Nhưng đối với lão Cổ thì lại làm cho hắn cảm thấy có một loại cảm giác lực bất tòng tâm.

Hạ Tưởng phải đi con đường của chính mình, mà chắc chắn lão Cổ cũng có chủ trương chính trị của ông ta. Trên suy nghĩ của hai người thì có thể có những vùng giao thoa hoặc những điểm không phù hợp với nhau, nhưng tổng thể mà nói thì phần hợp tác lớn hơn phần xa cách.

Bởi vậy, Hạ Tưởng mới cố ý để lão Cổ sắp xếp một màn của vở kịch chính trị, tuy rằng hắn cũng có đôi chút cảm giác bị lợi dụng, bị hiềm nghi, nhưng lão Cổ cũng không phải chỉ hoàn toàn là bài binh bố trận vì hắn, mà ông ta cũng vì để tranh thủ đủ lợi ích chính trị cho mình. Chính vậy, Hạ Tưởng cũng không có nhiều sự oán hận, ngược lại, hắn còn có chút mơ hồ cảm tạ với lão Cổ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Bởi vì hắn chẳng những có thể được gặp mặt và nói chuyện với Thủ tướng, tuy rằng Thủ tướng cũng từng đến phòng bệnh để thăm hỏi hắn, nhưng cuộc nói chuyện lần này mang ý nghĩa vô cùng trọng đại. Bởi vì, lần gặp mặt này Thủ tướng đã ám chỉ rằng có khả năng là ông ta sẽ chọn dùng chủ trương kinh tế của Cốc lão, nói cách khác thì Cốc Nho có thể sẽ trở thành cố vấn kinh tế cho Thủ tướng.

Mà rất nhiều lý luận kinh tế của hắn và của Cốc Nho là cùng một mạch, có thể không giống nhau hoàn toàn nhưng khoảng tương đồng thì chắc chắn rất lớn. Thủ tướng chọn dùng chủ trương kinh tế của Cốc lão, hơn nữa lại vào thời điểm mà bốn gia tộc lớn đang đứng ở xa xa quan sát, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai phút, lại cố ý đề cập đến chuyện này, hiển nhiên là ám chỉ cực kỳ rõ ràng, ám chỉ rằng Thủ tướng đã vẽ ra một con đường rộng lớn phía trước cho hắn lựa chọn.

Là đi trên con đường chính trị của gia tộc hay đi trên con đường của Cốc lão, là ý tưởng muốn rời xa thế lực của gia tộc hay rời bỏ ý tốt của Thủ tướng. Lúc ấy thì Hạ Tưởng không có bất cứ sự chần chừ nào, lập tức đưa ra ngay câu khẳng định với Thủ tướng, đó là hành động thực tiễn của hắn sẽ luôn dựa trên lý luận kinh tế học của Cốc lão.

Đồng thời, còn có thêm một thu hoạch rất lớn khác nữa, nếu nói thái độ hòa nhã, dễ gần của Chủ tịch Quốc hội Tống Trường Quy cũng không vượt ra khỏi dự kiến của Hạ Tưởng thì câu đầu tiên mà Tống Trường Quy vừa gặp mặt liền nói đã làm cho hắn phải kinh sợ:

- Đồng chí Hạ Tưởng, những gì cậu đã thực hiện được ở cao ốc Hỏa Thụ thì tôi cũng đã được nghe qua. Cậu nói xem, nếu có một lần nữa có thể lựa chọn lại thì cậu có còn cứu người nữa hay không?

Tuy rằng Hạ Tưởng không rõ lắm ý tứ của Chủ tịch Quốc hội Tống rốt cuộc là cái gì, nhưng từ vẻ mặt thân thiết và giọng điệu thoải mái của ông ta thì Hạ Tưởng cũng không thể hiện thái độ một cách hùng hồn, cũng như không trả lời một cách sơ lược. Hắn nói cực kỳ cẩn thận:

- Chủ tịch Quốc hội, con người ở trong thời khắc mấu chốt thì cũng không suy nghĩ được nhiều, cũng chỉ nghĩ trong đầu rằng bất kể sử dụng biện pháp gì thì mục đích chính cũng là để cứu người mà thôi.

Đối với câu trả lời của Hạ Tưởng thì Tống Trường Quy rất vừa lòng. Ông ta nói:

- Chỉ có Đảng viên trong bất cứ thời khắc nào cũng nghĩ tới lợi ích của quần chúng là số một thì khi ở thời khắc mấu chốt mới có thể cứu người dân từ trong nước sôi lửa bỏng. Hạ Tưởng, người dân vĩnh viễn là hòn đá tảng trong sự nghiệp của Đảng và quốc gia, trong công tác của mình thì phải vĩnh viễn đặt việc giải quyết hết thảy các khó khăn của nhân dân lên ngôi vị số một.

Sự ám chỉ của Tống Trường Quy thì Hạ Tưởng nghe qua lập tức hiểu. Lợi ích của gia tộc chỉ đại biểu cho lợi ích của một số ít người, người làm quan, khi ở trên cương vị của mình thì phải biết mình đại biểu cho lợi ích của quảng đại quần chúng, và như vậy nhất định sẽ có những điểm xung đột về lợi ích với thế lực các gia tộc.

Cũng gần như ngay lập tức Hạ Tưởng trả lời ngay câu nói của Tống Trường Quy.

- Tôi sẽ ghi nhớ điều dạy bảo của Chủ tịch, vĩnh viễn đặt lợi ích của quần chúng nhân dân lên trên ngôi vị số một.

Hạ Tưởng chỉ nói chuyện vài câu với Tống Trường Quy, Hà Thần Đông nhưng trong lòng Hạ Tưởng như có nhạc nổi lên, cơ bản là hắn đã đoán được lập trường của Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng. Nếu theo đúng sự suy đoán của hắn thì người đã nhờ vả lão Cổ làm việc này chính là một trong hai người này.

Bất kể là ai, trong lòng Hạ Tưởng cũng hiểu rõ rằng hắn không cần phải biểu hiện ra lập trường của mình đúng lúc làm gì, cũng không cần bức thiết mà tỏ vẻ đi theo người ta, bất kể khẩu hiệu nào thì chủ yếu vẫn dựa vào chính hành động thực tế của hắn.

Sau khi rời khỏi hội trường đưa lão Cổ về nhà thì Cổ lão cũng không nói rõ thêm điều gì, mà Hạ Tưởng cũng không hỏi, chỉ đề cập đến một số việc không quan hệ gì đến việc này. Sau đó, hắn liền gặp Cổ Ngọc, Cổ Ngọc đề xuất rằng sáng mai sẽ cùng Hạ Tưởng quay trở về thành phố Yến, Hạ Tưởng lập tức đồng ý.

Hiện tại thì Cổ Ngọc đang ngồi ở bên cạnh hắn, đang kể với hắn về những điều thú vị khi cô đi mua đồ này vật nọ trên phố, mặt mày hớn hở, vẻ hồn nhiên không khác gì một cô bé. Nếu Hạ Tưởng không biết tuổi của cô thì có lẽ còn nhầm tưởng cô là Tống Nhất Phàm, luôn cảm thấy tò mò đối với mọi chuyện.

Cổ Ngọc thấy Hạ Tưởng hơi buồn liền nghĩ tới việc cô làm hắn mất hứng. Cô bất mãn nói:

- Làm gì mà mặt mày bí xị vậy, có phải không thích đi về cùng với em?

- Không phải như vậy, vẻ mặt anh cũng không thể thật sự phản ánh được tâm trạng của anh. Lúc nào mà anh đang suy nghĩ thì vẻ mặt của anh sẽ trở nên có chút ngưng trọng như vậy, chứ không phải có em bên cạnh thì anh có vấn đề gì.

Hạ Tưởng cười ha hả, bộ dáng lại tỏ ra vẻ thoải mái.

- Em cũng phải nên thăng chức, có đúng không vậy?

Hiện tại cấp bậc của Cổ Ngọc là cấp phòng, tuổi của cô không lớn, đối với chính trị thì hứng thú không lớn, vậy nên cô cũng không quá quan tâm với việc có tiến thêm một bước nữa hay không.

- Thôi đi, để như vậy là tốt rồi. Cấp bậc càng cao thì trọng trách càng nặng. Anh thấy em có dáng vẻ làm lãnh đạo lớn hay sao? Em bây giờ đang cố gắng hạn chế bớt trách nhiệm của mình, dù sao làm tốt việc của bản thân mình mới là việc chính.

Cổ Ngọc cũng không cho là đúng, cười hì hì, bỗng nhiên cô như nhớ tới cái gì nên nói:

- Em nghe nói rằng có khả năng Mai Hiểu Lâm sẽ quay về thành phố Yến.

Mai Hiểu Lâm đang làm rất tốt ở Trung ương Đoàn, vậy sao cô ta không xây dựng cơ sở ở trên ấy cho tốt mà lại nghĩ ra việc quay về như vậy? Hạ Tưởng cũng không muốn để cho Mai Hiểu Lâm sớm nhảy ra khỏi Trung ương Đoàn làm gì, lúc này cũng không cần thiết đi tới tỉnh Yến để dính vào vũng nước đục làm gì, tự nhiên lại làm việc mài dao mà không được đốn củi. Việc từng trải ở Trung ương Đoàn tuyệt đối là có lợi đối với sự trưởng thành về sau của Mai Hiểu Lâm.

Nếu Cổ Ngọc đã biết một chút tin tức thì chắc chắn không phải là một tin đồn vô căn cứ. Vì vậy, Hạ Tưởng quyết định sẽ phải tiến hành khuyên nhủ Mai Hiểu Lâm để cô không cần vội vã xuống cơ sở vội, cứ làm tốt việc ở trên Trung ương Đoàn đã.

Hắn suy nghĩ sự tình trong chốc lát, sau đó đột nhiên phát hiện không thấy tiếng nói của Cổ Ngọc nữa. Hạ Tưởng quay đầu về phía sau thì mới thấy Cổ Ngọc đang ngồi dựa cổ sang một bên, cái miệng nhỏ nhắn đang nhoẻn nụ cười, không thấy động đậy, hóa ra là đang đi vào trong giấc ngủ ngọt ngào.

Cổ Ngọc đi vào trong giấc ngủ với một tư thế rất động lòng người, vẻ mặt cô điềm tĩnh, lông mi thật dài, khuôn mặt trơn bóng như ngọc, vẻ mịn màng gây động lòng người. Ánh nắng mặt trời rọi vào trên mặt của cô làm người khác có thể thấy rõ được từng sợi lông tơ bé nhỏ. Cái tai của Cổ Ngọc rất đẹp, dưới ánh mặt trời chiếu rọi thì gần như trong suốt, làm cho người khác không thể kìm nổi muốn cắn vào đó một cái.

Người đẹp như ngọc, cảnh đẹp như mơ, trải qua một loạt các sự kiện vừa rồi ở Bắc Kinh thì Hạ Tưởng cũng hiếm khi có cơ hội được thả lỏng người, vì thế trong lòng hắn bắt đầu có một tình cảm bắt đầu trổi dậy.

Tuy nhiên, bây giờ đã tới thành phố Yến rồi, hắn phải chở Cổ Ngọc về nhà của cô, sau đó hắn liền về nhà mà cũng không có những hành động nào tiến triển thêm với Cổ Ngọc cả.

Trong mấy ngày đón Tết ở Bắc Kinh thì thể xác và tinh thần của Hạ Tưởng đã rất mệt mỏi. Khi về nhà, hắn như muốn buông thả hết cả mọi việc, chỉ muốn nằm xuống để ngủ một giấc thật no, nhưng ngày hôm nay thì hắn còn phải đến Quận ủy để trực cơ quan.

Tào Thù Lê ẵm Hạ Đông ra đón Hạ Tưởng, thấy vẻ mặt của Hạ Tưởng phong trần mệt mỏi, dáng vẻ hơi gầy, tiều tụy làm cô không khỏi đau lòng. Hạ Tưởng ôm vợ và con vào trong lồng ngực, nói an ủi.

- Cuối cùng cũng về nhà, chỉ có ở trong nhà của mình thì mới có sự ấm áp, thoải mái. Ở Bắc Kinh cho dù được đón tiếp quý mến đến mấy thì cũng không ấm áp ân tình như ở thành phố Yến.

Tào Thù Lê cảm nhận được tình yêu sâu đậm của Hạ Tưởng nên sự bất an trong lòng đã bị đánh tan, cô hỏi một câu:

- Chị Liên…. Chị ấy có khỏe không?

Hạ Tưởng gật đầu:

- Rất tốt, mấy ngày nay anh đi liên tục, thời gian gặp cô ấy cũng có hạn. Một khoảng thời gian nữa cô ấy sẽ cùng Liên Hạ xuống thành phố Yến ở một thời gian, lúc đó em sẽ thường xuyên được gặp mặt.

- Vâng!

Tào Thù Lê liền gật đầu nghe lời, trong lòng cô cũng hiểu rằng Hạ Tưởng chắc hẳn đã chăm sóc cho mẹ con Liên Nhược Hạm. Những khi Hạ Tưởng ở bên cạnh cô thì không sao, nhưng khi hắn đi khỏi thì cô lại thấy không yên tâm về Hạ Tưởng, hơn nữa trong lòng cô cũng ít nhiều có vị dấm chua.