Quan Thần

Chương 661: Lần đầu gặp mặt Ngô Tài Dương




- Anh không phải luôn được con gái thích hay sao? Dạy cho Hiểu Mộc vài chiêu là được rồi.

Mai Hiểu Lâm trêu ghẹo một câu, như cười như không nhìn Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng liền cười ha hả:

- Anh cũng không biết là mình được con gái thích nữa, Hiểu Lâm, em khen sai người rồi. Anh luôn cảm thấy trong quan hệ nam nữ, anh thường nằm vào thế bị động.

Hạ Tưởng vốn không quan tâm đến lời nói. Mai Hiểu Lâm lại nghĩ đến hắn cố ý muốn ám chỉ ý loạn tình mê một đêm, nên không khỏi đỏ mặt lên, vội vàng quay mặt đi chỗ khác, làm bộ chơi đùa với Mai Đình.

Sau khi ở nhà họ Mai dùng cơm xong, Hạ Tưởng không ở lại, vội vàng xin phép ra về. Ông cụ Mai cũng không giữ lại, đề nghị Mai Thái Bình ra tiễn hắn. Hạ Tưởng liền khách sáo mà từ chối, nói không dám phiền Trưởng ban Mai phải nhọc công. Mai Thái Bình liền thuận nước đẩy thuyền để Mai Hiểu Lâm tiễn Hạ Tưởng ra ngoài.

Mai Hiểu Lâm ôm Mai Đình, tiễn Hạ Tưởng ra sân mới chú ý đến chiếc xe Hạ Tưởng lái là một chiếc Volvo mới cứng, bỗng chốc nghĩ ra điều gì, liền cảm thấy cay xè nơi sống mũi, suýt nữa đã khóc:

- Là cô ấy mua xe mới cho anh à?

- Không phải mua mà là cho mượn chạy thử.

Hạ Tưởng vốn định làm cho không khí dễ chịu một chút, không ngờ mới mở miệng đã biết mình nói lỡ lời.

Quả nhiên Mai Hiểu Lâm khi không có người ở đây liền khôi phục lại tính tình khiến người khác đoán bắt không ra của mình. Cô "hừ" một tiếng:

- Giả vờ giả vịt, cái gì mà cho mượn chạy thử? Giữa các người mà còn phân biệt rõ rệt ai với ai sao? Cũng phải. Dù sao thì anh và cô ấy cũng thân mật khắng khít, còn em chỉ là khách qua đường thôi, hoặc nói là em là một người anh gian díu rồi thì không muốn gặp lại lần nữa.

Cái này có vẻ giống như đang làm nũng. Hạ Tưởng liền sờ mũi, cười ha hả:

- Em cũng đừng nóng giận. Kỳ thật anh cũng cảm thấy áy náy lắm. Không thể chăm sóc con gái đến khi trưởng thành. Đối với con điều đó cũng thật là tàn nhẫn.

- Em xem anh không phải áy náy mà là vui vẻ mới đúng. Chỉ qua một đêm vui vẻ mà lại có được một cô con gái, lại không cần phải chịu trách nhiệm với tình một đêm, cũng không cần nuôi dưỡng con gái lớn lên. Hơn nữa, nói không chừng sau này con gái lớn lên cũng sẽ trở nên thân thiết với anh.

Mai Hiểu Lâm tiếp tục chế giễu Hạ Tưởng:

- Em nói có đúng hay không?

Đương nhiên là không đúng rồi. Hạ Tưởng tuy là đàn ông nhưng đàn ông cũng có cái tự tôn của đàn ông, không phải kẻ yếu tùy tiện cho phụ nữ khi dễ. Tuy nhiên, khi lời đến miệng lại biến thành:

- Hãy cố gắng nuôi dạy con gái thật tốt. Khi con lớn lên, anh sẽ cho con của hồi môn thật lớn.

- Không cần anh phải giả tình giả ý.

Mai Hiểu Lâm không hề cảm kích:

- Đi mau đi, đừng dài dòng nữa.

Hạ Tưởng lên xe, vừa khởi động ô tô thì lại thấy Mai Hiểu Lâm đập cửa kính xe nên hạ kính xuống.

- Em chuẩn bị đi làm, không muốn thấy mình còn trẻ mà cứ ở nhà trông con. Anh nói xem, em có nên vẫn đến Đoàn trung ương không?

Đương nhiên là phải vào Đoàn trung ương, đó là một chỗ tốt. Hạ Tưởng liền nói:

- Đi, nhất định phải đi. Chẳng những phải đi mà còn phải làm cho thật tốt. Không chừng về sau em sẽ trở thành nữ Chủ tịch tỉnh.

Mai Hiểu Lâm năm nay 31 tuổi, cấp chính, nếu làm việc thì nay có thể lên tới Phó giám đốc Sở. Ở Đoàn trung ương làm việc hai, ba năm, sau khi lên được cấp Giám đốc sở, rồi lên chức Thị trưởng. Sau đó tiếp tục cố gắng thêm thì lên làm Chủ tịch tỉnh hoàn toàn có khả năng.

- Em là người mẹ đơn thân, làm sao mà lên chức Chủ tịch tỉnh được chứ?

Mai Hiểu Lâm liếc Hạ Tưởng một cái.

- Đã bao giờ em thấy hoàn cảnh gia đình của một quan nữ lớn bị phơi ra không? Em biết có mấy người quan nữ là độc thân?

Hạ Tưởng không chút khách khí hỏi lại một câu:

- Cho nên, em phải tự tin vào bản thân mình. Thể chế hiện nay không sợ hoàn cảnh cá nhân của em thế nào, mà chỉ sợ em không có năng lực. Chỉ cần em có thể đạt được địa vị cao, mọi vấn đề đều không thành vấn đề.

Mai Hiểu Lâm suy nghĩ một chút rồi gật đầu:

- Để em thử xem.

Trở lại căn biệt thự của Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng chưa kịp thở thì điện thoại reo, hắn ra vẻ có lỗi mà nhìn Liên Nhược Hạm cười, nhận ly nước từ tay cô, uống một ngụm rồi mới nghe điện thoại.

Là từ Khâu Tự Phong gọi đến.

- Nghe nói cậu đã gặp Mai Thái Bình rồi, có tin tức gì không?

Được, hiện giờ hắn đã thành nhân vật tiêu điểm, nhất cử nhất động đều có người theo dõi. Mới vừa từ tòa nhà của nhà họ Mai trở về, Khâu Tự Phong đã biết rõ ràng, bộ không tính cho người ta có sự riêng tư sao?

Hạ Tưởng không tức giận mà là cảm thấy buồn cười. Khi có việc liên quan đến lợi ích bản thân, dù là đại gia tộc thì cũng có lúc nóng vội. Có thể thấy tỉnh Yến quả thật trở thành một cái bánh thơm lừng. Và biến hắn nhờ đó cũng trở thành hàng hot, thật đúng là một cái bánh lịch sử không kịp chuẩn bị từ trên trời rơi xuống.

- Khi nào ở khách sạn thủ đô mở tiệc thì mời tôi đấy nhé?

Hạ Tưởng liền mở một câu nói đùa.

Khâu Tự Phong lập tức nghe ra ngụ ý, vui mừng nói:

- Vậy là Mai Thái Bình đã đồng ý giúp rồi?

- Chính xác mà nói thì ông cụ Mai sẽ hỗ trợ cho việc khai thông ở Ban tổ chức trung ương. Nhưng tôi nghĩ, về phương diện tỉnh Yến cũng cần anh phải cố gắng.

Hạ Tưởng cho Khâu Tự Phong một viên thuốc an thần ngay.

Khâu Tự Phong cảm thấy vui mừng quá đỗi:

- Tốt, thật là tốt, cảm ơn cậu rất nhiều. Hạ Tưởng, tiệc ở khách sạn thủ đô nhất định sẽ mời cậu. Cậu nhớ chờ tin tức của tôi.

Hạ Tưởng định nói là hắn chỉ nói đùa thôi, việc ăn cơm hay đại loại gì đó thì hắn không có hứng thú. Hơn nữa hắn còn nhiều việc cần làm ngay, sợ không có thời gian. Nhưng chưa kịp mở miệng thì Khâu Tự Phong đã tắt điện thoại.

Hạ Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu. Thôi thì tùy anh ta vậy.

Giữa trưa, Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm cùng nhau ngủ trưa. Chỉ mới ngủ được một lát thì điện thoại lại reo. Hắn mơ hồ không nhìn rõ màn hình, trực tiếp nghe điện thoại:

- A lô, xin hỏi ai vậy?

- Tôi là Ngô Tài Dương.

Một giọng nói uy nghiêm, lạnh lùng vang lên khiến cho người ta cảm thấy như mình bị tạt một chậu nước lạnh vào mặt. Hạ Tưởng lập tức tỉnh ngủ hẳn, vội ngồi dậy.

Hắn ngàn lần không ngờ Ngô Tài Dương sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho hắn.

Liên Nhược Hạm đang ngủ bên cạnh Hạ Tưởng, Hạ Tưởng đột nhiên ngồi thẳng dậy, khiến cô cũng bị giật mình tỉnh giấc, không nghĩ nhiều, mở miệng hỏi một câu:

- Ai điện thoại vậy anh?

Thanh âm của Liên Nhược Hạm không lớn nhưng trong phòng lại quá im ắng nên Ngô Tài Dương ở đầu dây bên kia có thể nghe được rõ ràng. Dù ông đã sớm chuẩn bị tâm lý là Liên Nhược Hạm chắc chắn sẽ ở cùng một chỗ với Hạ Tưởng, nhưng thật ra trong lòng vẫn không cảm thấy thoải mái, không khỏi ho khan một tiếng.

Hạ Tưởng nghe tiếng ho khan của Ngô Tài Dương trong điện thoại biết là không thoải mái, vội vàng cung kính, khách khí nói:

- Chào ngài, Bộ trưởng Ngô.

Sau đó không nói gì cả, im lặng chờ Ngô Tài Dương lên tiếng.

Liên Nhược Hạm lập tức ý thức được ai gọi điện thoại đến nhưng cô cũng không sợ Ngô Tài Dương, bất mãn nói:

- Nói nhỏ một chút đi, đừng đánh thức con.

Giọng điệu có vài phần không kiên nhẫn, rõ ràng là cố ý muốn cho Ngô Tài Dương nghe thấy.

Hạ Tưởng lắc đầu, chạy đến bên cửa sổ, nói:

- Bộ trưởng Ngô, có chỉ thị gì ngài cứ dạy bảo?

Ngô Tài Dương trầm ngâm một lát, dường như rất khó khăn để thốt ra:

- Ngôn Hoằng và Tấn Chu đều ở đây. Bọn họ muốn tụ họp với cậu. Khi nào thì cậu có thể qua đây?

Ngô Tài Dương không hỏi hắn có rảnh hay không, có đồng ý hay không mà lại trực tiếp hỏi khi nào thì qua bên đó. Hiển nhiên là dùng giọng điệu bề trên mà nói chuyện với hắn.

Hạ Tưởng hơi có chút chần chừ, chưa quyết định được.

Có lẽ Ngô Tài Dương nghĩ rằng, ông ấy đã chịu hạ lòng tự tôn gọi điện trực tiếp cho mình là đã cực nể mặt mình rồi. Lại có hai quan lớn của tỉnh Yến đang ở đây, bản thân mình chắc chắn là phải mau mau đến.

Cũng phải, nếu là người khác thì họ đã khẩn trương lên đường rồi. Một người là Trưởng ban tuyên giáo trung ương, đường đường là Ủy viên bộ chính trị, còn có thêm hai Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, đều là những quan lớn cấp phó tỉnh. Với đội hình này thì cả Bí thư tỉnh ủy cũng không dám chậm trễ, đừng nói gì mình chỉ là cán bộ cấp Phó giám đốc Sở nho nhỏ mà thôi. Quả thật là niềm vui bất ngờ mà.

Nhưng trong lòng Hạ Tưởng không một chút vui sướng, ngược lại còn có chút lo lắng mơ hồ.

Ngô Tài Dương đã gọi điện thoại cho hắn, không có nghĩa là ông ấy đã tha thứ cho hắn. Hơn nữa, nghe giọng nói lạnh lùng và cứng nhắc, Hạ Tưởng đã nghe ra Ngô Tài Dương vẫn là có thành kiến với mình.

Đồng thời Hạ Tưởng cũng biết, Ngô Tài Dương bày ra trận thế mời mình đến, chỉ sợ là không có chuyện tốt. Hoặc là nói, Ngô Tài Dương cho rằng là chuyện tốt và đã đi ngược lại với nguyên tắc của mình. Nếu hắn đi thì chắc là không phải đi dự tiệc mà là đi vào chỗ chết.

Đi hay là không đi?

- Địa điểm ở Tàng Chuyết Trang.

Ngô Tài Dương dường như không kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Hạ Tưởng, trực tiếp nói ra địa điểm rồi cúp máy.

Liên Nhược Hạm cũng đoán ra được điều gì liền hỏi:

- Có phải ba muốn gặp anh không?

- Không phải muốn mà là ra lệnh.

Hạ Tưởng mỉm cười.

- Còn lôi cả Bí thư Lý và Phó chủ tịch tỉnh Cao nữa. Đúng là đã bày ra một trận thế thật lớn.

Liên Nhược Hạm cũng ý thức được tình hình, kinh ngạc hỏi:

- Anh làm cái gì mà để cho ba phải gióng trống khua chiêng mà tìm anh? Không cần nghĩ, đó không phải là chuyện tốt rồi. Em rất hiểu ba, ông ấy muốn dùng Lý Ngôn Hoằng và Cao Tấn Chu đè đầu anh. Bởi vì ông ấy không có cách nào trực tiếp quản lý anh, nhưng Lý Ngôn Hoằng và Cao Tấn Chu thì có thể. Nếu không phải là chuyện tốt thì đừng đi. Em sẽ giải thích với ba.

- Không được, nhất định phải đi. Biết rõ là trong núi có hổ, thì phải đuổi hổ đi.

Hạ Tưởng đột nhiên quyết định. Biết có một số việc không thể tránh khỏi, tuy nhiên vì không để cho Liên Nhược Hạm lo lắng liền cười ha hả nói:

- Tốt xấu gì thì ông ấy cũng là cha vợ của anh. Anh cũng phải nể mặt ông ấy chứ, có phải hay không?

- Ông ấy mà là cha vợ của anh? Bớt ba hoa vừa thôi. Em cũng không muốn gọi ông ấy là ba, thì anh cũng đừng ưỡn mặt gọi bậy. Ông ấy là người rất cố chấp, cẩn thận chọc vào ông ấy thì ông ấy sẽ cho anh một vố đấy.

Liên Nhược Hạm nửa tức giận nửa buồn cười nói.

- Anh sẽ không chọc giận ông ấy, anh thích nhất là làm cho người khác vui. Năm mới cũng chính là dịp hội tụ, gặp mặt, trò chuyện, liên lạc một chút cảm tình. Hơn nữa còn có Bí thư Lý và Chủ tịch tỉnh Cao ở đó, anh không đi thì không coi được. Anh cũng đã từng nhận lời Bí thư Lý, trong lễ mừng năm mới sẽ đến thủ đô thăm ông ấy. Hiện tại, ông ấy biết anh ở đây, nếu anh không đi gặp thì có vẻ anh không giữ lời.

Hạ Tưởng có khá nhiều lý do. Hắn cũng rõ một điều, cần phải gặp Ngô Tài Dương một lần. Có những chuyện khi giáp mặt nói cũng tốt hơn.

- Đi đi, em không thèm nói anh nữa. Nguồn truyện: Truyện FULL

Liên Nhược Hạm duỗi người, lộ ra làn da trắng ngần ở thắt lưng. Cô mặc bộ đồ mùa thu ở nhà, bó sát người khoe những đường cong trên cơ thể khiến cho Hạ Tưởng không khỏi liếc mắt nhìn.

- Có muốn em cởi quần áo cho anh nhìn không?

Liên Nhược Hạm liền khiêu khích Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng liền từ chối:

- Bây giờ thì không được rồi, buổi tối hẵng cho anh xem đủ. Hiện tại anh phải đi nhanh. Nói cho anh biết Tàng Chuyết Trang ở đâu, đi như thế nào?

Hạ Tưởng đi một đường thẳng về phía nam, xuyên qua một rừng cây, trước mắt liền xuất hiện một căn nhà đang mở cửa theo phong cách cổ xưa nhưng rất thanh lịch, mái ngói màu xanh. Hơn nữa, bức tường đều để trơ trọi, không có sơn phết gì cả. Vừa nhìn thì cảm thấy rất thô ráp nhưng nếu nhìn kỹ lại thì mới phái hiện sự độc đáo của người thợ, mang một kiểu lù khù nhưng khéo léo.

Tàng Truyết Trang, quả nhiên là một nơi giấu cái khéo sau cái thô ráp, làm được đến kiểu bề thế mà lại thu gọn tập trung. Thiết kế được căn nhà như vầy phải là một cao thủ.

Hạ Tưởng lái xe vào cổng chính, đậu xe bên dưới. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, đi qua một khu nhà vườn giống như tứ hợp viện, sau đó đến một nơi gọi là Thính Vũ Hiên.

Chỉ tiếc là ở thủ đô đang rét đậm, ven đường chỗ bóng râm đều là những lớp tuyết còn chưa tan hết. Muốn nghe mưa thì ít nhất cũng phải chờ ba tháng sau.

Khuyết điểm lớn nhất của thủ đô chính là mùa đông dài quá mức, không khí vô cùng lạnh và khô. Thành phố Yến hơn thủ đô chỉ là cách phía nam chưa đến 300km nhưng cảm giác mùa đông ấm hơn so với Bắc Kinh.

Thủ đô rất dễ dàng bị dòng gió lạnh phía bắc ảnh hưởng, khi đã lạnh thì lạnh đến thấu xương.

Hạ Tưởng bước vào Thính Vũ Hiên, mới phát hiện bên trong còn có một hang động khác, giống như nhà vườn của nhà giàu thời cổ xưa, gọi là thất tiến thất xuất, một tầng bọc một tầng. Kết cấu bên trong và bên ngoài của Thính Vũ Hiên không sai biệt lắm, giống như một tứ hợp viện nhỏ.

Hạ Tưởng bước vào cửa, nhân viên phục vụ liền lui ra.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy một khoảng sân vuông nhỏ, đối diện là một căn phòng cổ bằng gỗ, cửa sổ bằng kính, qua cửa kính có thể nhìn thấy bên trong đang có vài người đang ngồi. Tất cả mọi người đang vây xung quanh một bếp than đỏ hồng nói chuyện.

Trong nháy mắt, Hạ Tưởng có cảm giác mình đang lạc vào thời cổ đại. Như thể là một nhóm người già, thanh niên nhàn rỗi không có việc gì làm, ngồi xung quanh bếp lò để nói việc nhà. Không nghĩ đến Ngô Tài Dương còn khá có tình cảm, gọi hắn đến một nơi cổ kính như vậy.

Tuy nhiên, sau khi đẩy cửa bước vào, hơi nóng đập vào mặt. Hạ Tưởng mới phát hiện hóa ra cái bếp lò đó chỉ là bài trí, còn thực tế bên trong có hệ thống lò sưởi khiến không khí ấm áp như mùa xuân. Cũng phải, nếu trong những ngày rét lạnh mà giơ chân không hơ lửa, đối với những người quen sự ấm áp mà nói thì quả thật không thể chịu nổi cái rét lạnh như thế này.

Vừa ngẩng đầu lên, Hạ Tưởng lập tức nhìn thấy Ngô Tài Dương đang ngồi chính giữa.

Ngô Tài Dương ngồi vị trí chủ tọa, ngồi vị trí bắc hướng về nam, vẻ mặt lạnh lùng như đang muốn giận dữ. Mái tóc của ông đã có sợi bạc, vành tai thật lớn. Dựa theo tướng mạo học thì tuyệt đối là phúc tướng. Mũi thẳng, miệng vuông, có chút kiểu uy nghi không cần giận dữ mà tự thành. Nhất là đôi mắt, khi hơi híp lại ánh mắt cũng rất nghiêm khắc.

Ngô Tài Dương có gương mặt chữ điền, liếc mắt một cái thì có thể nhận thấy Liên Nhược Hạm giống ông không nhiều lắm. Cho dù Liên Nhược Hạm và ông đứng chung một chỗ thì người ngoài cũng không cho rằng họ là cha con.

Hạ Tưởng liền nghĩ, xem ra thì Liên Nhược Hạm giống mẹ nhiều hơn, chẳng trách cô mang họ Liên.

Hạ Tưởng bước vào cửa, liền mang đến làn khí lạnh. Hai mắt Ngô Tài Dương đang híp lại liền đột nhiên mở to nhìn Hạ Tưởng, chỉ là nét mặt không biểu hiện gì gật đầu một cái.

Lý Ngôn Hoằng đang do dự có nên đứng lên hay không thì Cao Tấn Chu đã đứng lên, khuôn mặt tươi cười bước lại gần Hạ Tưởng, chủ động bắt tay, nói:

- Thời tiết lễ mừng năm mới năm nay thật là lạnh. Tôi từ thành phố Yến quay về thủ đô, liền cảm thấy thủ đô so với thành phố Yến thì lạnh hơn nhiều, phải không tiểu Hạ? Thế nào, đã thích ứng với khí hậu thủ đô chưa?

Hạ Tưởng cười ha hả:

- Khí hậu dễ thích ứng, không khí không dễ thích ứng. Khí hậu là hiện tượng tự nhiên, con người phải thích ứng, không thích ứng thì không thể sinh tồn. Không khí là người tạo ra, con người sẽ học được cách thích ứng với nó.

Lý Ngôn Hoằng thì chưa thấy qua năng lực Hạ Tưởng đã từng làm loạn ao đục tại Tỉnh ủy tỉnh Yến, trong thời gian ông ta đến tỉnh Yến làm việc thì không xảy ra bất cứ sự tình gì nổi bật. Cao Tấn Chu thì khác, ông ta đã chứng kiến tận mắt bởi vì chuyện của Hạ Tưởng mà khiến một số Ủy viên thường vụ tỉnh ủy liên hợp cùng phát ra một tiếng nói chung. Cho nên đứng dậy chào đón hắn gần như là bản năng, căn bản không nghĩ đến thân phận mình là Phó chủ tịch tỉnh Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy.

Lý Ngôn Hoằng vốn tự cho mình thân phận cao quý nên còn hơi do dự một lát. Vừa thấy Cao Tấn Chu chủ động và nhiệt tình, ông ta cũng đứng dậy chào hỏi:

- Đến chỗ tôi ngồi này. Tất cả mọi người đều không phải người ngoài, cũng không có không khí không tốt nào cả, tiểu Hạ cũng không cần phải cố sức thích ứng.

Tuy nói vậy, Ngô Tài Dương vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, chỉ hơi gật đầu chào Hạ Tưởng, xem như là đã chào hỏi.

Hạ Tưởng không để bụng trước thái độ của Ngô Tài Dương. Nhìn vào chức vụ, Ngô Tài Dương hiện nay là Ủy viên bộ chính trị, đã bước vào hàng ngũ những vị lãnh đạo quốc gia. Nhìn vào mối quan hệ cái nhân, Ngô Tài Dương là cha của Liên Nhược Hạm, là cha vợ không thể công khai của hắn. Hắn cũng biết đến bây giờ, Ngô Tài Dương cũng không vì chuyện của Liên Nhược Hạm mà hoàn toàn tha thứ cho hắn. Hôm nay mời hắn đến đây, chỉ sợ là trời lớn đất lớn cũng không lớn bằng lợi ích. Thể diện quan trọng nhưng lợi ích lại quan trọng hơn.

Xét đến cùng, con người sống ở thế gian, cho dù làm nhân vật đỉnh đỉnh thiên hạ, điều cầu ước chung quy cũng không vượt qua được lợi ích và lòng tham. Những người thật sự đạt được cảnh giới không cầu không ước thì đã rời bỏ cuộc đời rồi. Cho nên, trên cơ bản có thể khẳng định là, phàm là người trên đời một lòng theo đuổi danh lợi thì tuyệt đối sẽ không phải đại sư, lại càng không phải là thần tiên. Dùng lời nói của cố nhân mà nói, thần tiên tuyệt đối sẽ không thích tiền tài.

Ai đã từng gặp qua thần tiên kiếm được một đống tiền từ việc giả thần giả quỷ? Kiếp trước của hắn, đã từng có một tên giả làm thần tiên tự xưng có thể nín thở dưới nước trong vòng hai giờ, tự xưng có thể kéo dài tuổi thọ cho con người. Kết quả là dân chúng tin theo rất đông, thậm chí bao gồm cả người được gọi là "người ngoài hành tinh", người sáng lập ra trang mạng Bảo Đào là Ngưu Đóa. Sau này khi tên giả làm thần tiên đó bị phát hiện, thì người đã từng nộp mấy nghìn tiền học phí là Ngưu Đóa phải ngụy biện là, ông ta đi theo tên giả làm thần tiên không phải là học cách kéo dài tuổi thọ mà là thể nghiệm một cuộc sống khác.

Đáng tiếc chính là, con người đều biết được một chân tướng, sở dĩ tên giả làm thần tiên nổi danh chính là bởi vì y thổi phồng lên là y có thể giúp cho con người ta kéo dài tuổi thọ. Các tín đồ của y bao gồm các ngôi sao ca nhạc, các doanh nghiệp có tiếng.v.v. Bởi vậy có thể thấy được, chỉ số thông minh cũng không nhất định liên quan trực tiếp đến thân phận.

Hoặc là sau khi phân tích chặt chẽ cho ra một kết luận, một người bất kể đã đạt được vị trí cao thế nào rồi đều vẫn có lòng tham và dục vọng, đều có ý tưởng không thực tế, đều có những lúc "đầu nóng" lên thì sẽ làm những việc ngu ngốc mà có lẽ người bình thường sẽ không làm.

Người trong nước nhất là dân chúng bình dân, luôn nghĩ người làm quan thì sao mà thần bí, sao mà anh minh, thật ra đó cũng đều là người, đều có hỉ nộ ái ố và cũng có lúc phạm sai lầm.

Cho nên Hạ Tưởng nhìn thấy Ngô Tài Dương vẫn giữ bộ dáng uy nghiêm thì cũng không sợ hãi, cũng không để bụng thái độ cố ý ra vẻ thâm sâu của Ngô Tài Dương. Sau khi hàn huyên với Cao Tấn Chu và Lý Ngô Hoằng xong thì mới cúi đầu cung kính hỏi Ngô Tài Dương một tiếng:

- Xin chào Bộ trưởng Ngô.