Tâm tư của Ngô Tài Giang thì Hạ Tưởng cũng đoán ra được, hắn rất trân trọng những tình cảm này. Nếu trước đây có những thời điểm đúng thật hắn cực kỳ căm hận Ngô Tài Giang, nhưng những sự việc phía sau lại khiến hắn từ từ cải biến chủ ý. Nhất là khi Ngô Tài Giang biết quan hệ giữa hắn và Liên Nhược Hạm thì chẳng những không nói một câu phản đối, mà còn lại thay hắn che giấu chân tướng sự việc. Điều này làm trong tâm Hạ Tưởng nảy sinh cảm động, cảm giác rằng thật ra Ngô Tài Giang đối xử với hắn cũng không tồi. Hôm nay gặp cũng vậy, ngay từ đầu Ngô Tài Giang đã nhắc tới vấn đề về Ngô Tài Dương, ba của Liên Nhược Hạm, ý tứ chính là để hắn chuẩn bị sẵn tâm lý nếu chẳng may sau khi Ngô Tài Dương phát hiện ra mọi chân tướng thì tất nhiên sẽ phát tác cơn giận. Trong giọng nói của Ngô Tài Giang bộc lộ tình cảm thân thiết với Hạ Tưởng.
Nhưng thân thiết là thân thiết mà chính trị là chính trị.
Hạ Tưởng tự nhận rằng trong quãng đường hắn đã đi được thì bước đi của hắn tương đối vững chắc. Hắn không nghĩ tới việc đầu cơ chính trị vì nếu không với khả năng của hắn, dựa vào ưu thế tái sinh, với mối quan hệ hiện tại thì hắn sẽ cố gắng làm quen với những người sẽ cầm quyền trong tương lai. Điều hắn suy nghĩ chính là trong quãng đường đi của mình, lợi dụng năng lực đặc biệt, cố gắng làm việc đến nơi đến chốn, tận khả năng đưa lại phúc lợi cho nhân dân, đưa lại lợi ích thiết thực cho đất nước. Hắn cố gắng có sức bao nhiêu sẽ tận lực đến bấy nhiêu, đảm nhiệm chức vụ có cấp bậc chừng nào sẽ gánh trách nhiệm chừng ấy, không phải trở thành một người không dám va chạm chỉ mong mọi việc suôn sẽ, một chính khách mạnh vì gạo, bạo vì tiền.
Nếu như vậy, thay vì hao tổn tâm cơ thúc đẩy việc thành lập Tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản xuất tỉnh Yến thì hắn nghĩ biện pháp chu toàn đứng giữa Dịch Hướng Sư và Thôi Hướng, tiếp tới lại khéo léo lợi dụng mâu thuẫn giữa Phạm Duệ Hằng và Diệp Thạch Sinh để kiếm chút cơ hội thì không phải tốt hơn sao? Hắn cũng có lý do để tin tưởng rằng với mạng lưới quan hệ rộng của hắn để tìm một biện pháp để thăng quan phát tài thì chắc chắn tốc độ thăng quan của hắn sẽ nhanh hơn nhiều so với hiện tại, mà lại còn bình an hơn nhiều.
Nhưng Hạ Tưởng không đi theo con đường chỉ mưu cầu lấy việc lên chức, tại vì sao vậy? Bởi vì Hạ Tưởng thấy rằng nếu đã tái sinh, lại lựa chọn sự nghiệp là con đường chính trị thì ước muốn của hắn không phải chỉ vì quyền mưu và tài lộc để sống trong cuộc đời, mà mục tiêu của hắn là mong muốn vì dân, vì nước, cống hiến mọi sức lực cho sự phát triển của xã hội.
Không cần phải dùng nhiều từ hay nghĩa đẹp, chỉ một câu: Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách. Trên vai của mỗi người ai cũng đều có một trọng trách, trên vai những người có địa vị thì trọng trách lại càng lớn hơn. Hắn cố gắng trên bước đi trên đường đời của mình, mỗi bước chân đều cố gắng để lại một dấu ấn, mỗi bước đi của mình mà theo đó dân chúng được lợi, thoát khỏi nghèo đói để làm giàu. Sự thăng quan tiến chức của hắn được thành lập trên cơ sở là sự hạnh phúc của nhân dân, con đường này mới là con đường mà cả đời hắn theo đuổi.
Lại nói thêm một chút, Hạ Tưởng cũng rất ít khi tự đặt mình lên cao quá. Nhớ lại quá trình từ khi ở huyện Bá đến lúc tổ cải tạo thôn nội đô, rồi lúc hắn ở huyện An thì đúng là sự xuất hiện của hắn đã cải biến vận mệnh của không ít người, đưa lại cho quần chúng những điều tốt đẹp thiết thực.
Tại huyện Bá, Hoàng Hải là nhờ vào Hạ Tưởng mà có được cuộc sống thường thường bậc trung, Vạn Chí Trạch với sự chỉ điểm của Hạ Tưởng mà thành lập khách sạn ở khu du lịch, bây giờ khách sạn ấy đã trở thành khách sạn thu hút khách nhiều nhất cả thảo nguyên của huyện Bá. Ở trong tổ cải tạo thôn nội đô, với sự góp mặt của Hạ Tưởng mà Tôn Hiện Vĩ phát tài lớn trong việc đầu tư chợ bán sỉ rau quả, Chung Nghĩa Bình cũng bởi vì sự chiếu cố của Hạ Tưởng mà đã cải biến được vận mệnh. Tại huyện An, với sự cố gắng của hắn và Mai Hiểu Lâm mà vô số nhà vườn ở xã Đán Bảo đã giải quyết được vấn đề cây ăn quả. Âu Dương Thiết Y từ một lão nông nợ nần mà đã trả được hết nợ, không những thế mà còn có tiền để gửi ngân hàng. Cũng bởi vì sự có mặt của hắn mà một công nhân đã được cứu cả tính mạng, nhờ đó Hạ Tưởng đã tạo được một danh vọng lớn nhất trong giới công nhân mà từ trước đến nay chưa từng có. Hạ Tưởng còn vì huyện An mà xây dựng công viên đầu tiên cho người dân giải trí, xây dựng thêm khu cảnh quan, dựng lên làng du lịch, khai thông con đường Sơn Thủy làm khoảng cách giữa huyện An và huyện Cảnh trở nên gần hơn bao giờ hết.
Mà hiện tại, là thành viên trong Tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản xuất, thật ra đây là Hạ Tưởng vì lý tưởng của chính mình mà giải một bài toán cực khó. Nhưng trong quá trình giải quyết bài toán khó này thì Hạ Tưởng rất rõ ràng rằng do có sự điều chỉnh kết cấu sản xuất mà sẽ thu hút thành công sự đầu tư về kinh doanh và góp vốn trong nhiều ngành nghề của các nhà đầu tư nước ngoài, vì vậy mang lại cơ hội cho vô số người có thêm nghề nghiệp, làm cho vô số công ty, xí nghiệp lấy lại được sức sống, làm cho những gia đình thất nghiệp lấy lại được nụ cười trên đôi môi mình. Hạ Tưởng khổ công làm tất cả những công việc này mà tạo được phúc cho vô số dân chúng, mang lại hy vọng cho nhiều người thì cũng thỏa đáng.
Trong lòng Hạ Tưởng cũng biết rất rõ rằng việc điều chỉnh kết cấu sản xuất là con dao hai lưỡi, chỉ cần hơi vô ý là có thể làm mình đứt tay. Nhưng hắn tin tưởng rằng với trí tuệ và đảm lượng của hắn, lợi dụng ưu thế khả năng đặc biệt mà hắn tiến thêm một bước trong việc thực hiện giấc mộng của mình. Hạ Tưởng cũng muốn đạt được địa vị cao, cũng rất muốn từng bước được thăng chức, nhưng điều mà hắn mong muốn hơn chính là trong quá trình thăng chức thì khi làm mỗi một việc thì đều phải giải quyết một nan đề, đưa đến cho dân chúng thêm nhiều quyền lợi, cống hiến cho xã hội, góp thành tích cho đất nước. Nếu được như vậy thì hắn cảm thấy đúng là mỹ mãn.
Trước mắt thì việc điều chỉnh kết cấu sản xuất tỉnh Yến, tuy rằng đã có một chút thành tích, nhưng khai triển về sau thì có lẽ càng lúc sẽ càng gặp khó khăn, Hạ Tưởng cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước. Lần này tới Bắc Kinh, vốn là để đăng ký học và gặp mặt giáo sư Cốc Nho, không nghĩ rằng khi đến Bắc Kinh lại gặp được một loạt các sự kiện mà cũng làm cho hắn phải âm thầm lo lắng, chỉ sợ con đường phía sau có lẽ khó khăn lại càng thêm chồng chất.
Từ lúc Cốc Nho đề xuất việc hắn cũng phải viết một bài để phản bác lại luận điểm của Trình Hi Học thì thật ra hắn cũng đã hạ quyết tâm. Hắn muốn tiếp tục làm ra thêm thành tích, muốn việc điều chỉnh kết cấu sản xuất tỉnh Yến tiếp tục được xâm nhập sâu rộng và khai triển mạnh mẽ. Hắn có lẽ sẽ không chỉ trốn ở trong văn phòng tổ lãnh đạo mà một lúc nào đó phù hợp sẽ đứng dậy, sẽ lớn tiếng nói ra tiếng nói của chính bản thân hắn, lớn tiếng kêu gọi mọi người trong việc khai triển những bước tiếp theo của việc điều chỉnh kết cấu sản xuất.
Bởi vì trốn tránh cũng không phải là biện pháp tốt, cũng không giải quyết được vấn đề. Hơn nữa, từ trước đến nay thì điều mà Hạ Tưởng không sợ nhất chính là sự phức tạp hóa, càng rắc rối, thế cục càng phức tạp, càng có nhiều thế lực tham gia thì hắn lại càng có cơ hội. Khi có sự tham gia của nhiều thế lực thì nhất định thế cục sẽ rất hỗn loạn, tranh thủ trong thời loạn có khi thu được những lợi ích đáng phải giật mình.
Điều mà Hạ Tưởng giỏi nhất chính là việc vận dụng các thủ đoạn đến mức độ xuất thần nhập hóa, tìm được điểm mấu chốt và quyết đoán ra tay trong bức sương mù của các thế lực.
Hiện tại, hắn đang tìm đến điểm chống đỡ, đó chính là dư luận.
Nắm giữ tiếng nói của dư luận chính là nắm giữ quyền lên tiếng tối cao. Ở trong thế cục bây giờ, trong lúc quần chúng không ai được rõ chân tướng của sự việc thì ai tranh thủ được nhiều tiếng nói của dư luận hơn thì lý luận của người đó sẽ chính xác hơn.
Cho nên, đối mặt với sự tuyên chiến của đối phương, đối mặt với Trình Hi Học đang lợi dụng danh nghĩa học thuật để gây sự, nếu Hạ Tưởng tranh thủ được nhiều dư luận thì chứng tỏ lý luận của hắn rất có sức thuyết phục.
Công cuộc điều chỉnh kết cấu sản xuất không thể trì trệ được, một khi trì trệ thì các Tập đoàn lũng đoạn nhà nước sẽ càng to ra, tự do trong kinh tế càng giảm thấp. Các doanh nghiệp nhà nước ăn nhờ ở đậu chính sách nhà nước phải giảm đi, phải làm sao để các doanh nghiệp tư nhân càng lúc càng phát triển, tăng mạnh tỉ lệ doanh nghiệp tư nhân trong tỉ trọng nền kinh tế quốc dân, từ đó nâng cao lực cạnh tranh của đất nước.
- Viết bài phản bác lại quan điểm của Trình Hi Học không chỉ bởi vì tôi đã đáp ứng Phó Thủ tướng Hà, mà cái chính là tôi cũng muốn biểu đạt quan điểm của chính cá nhân tôi.
Hạ Tưởng nói vẻ bình tĩnh, vẻ mặt cảm kích nói với Ngô Tài Giang.
- Cảm ơn ngài đã nhắc nhở, nhưng tôi cho rằng có đôi khi mình không lên tiếng thì người ta lại càng đề phòng mình. Nếu tôi lên tiếng, ngược lại có lẽ bọn họ lại cảm thấy tôi nông cạn hơn những gì họ nghĩ, từ đó sẽ xem nhẹ tôi hơn. Được người khác xem nhẹ cũng là chuyện tốt.
- Tiểu Hạ, cậu không biết người đứng sau lưng Trình Hi Học là ai đâu.
Giọng điệu Ngô Tài Giang trở nên nặng hơn, sắc mặt không tốt lắm nói:
- Không cần kích động, không cần phải đi làm lính hầu cho người khác. Khi mà chưa có bên nào thắng lợi thì cậu cũng không thể kiếm ra được ưu đãi gì, ngược lại lại có thể trở thành vật hi sinh. Hơn nữa, ông cụ cũng sắp lui rồi, anh hai tôi muốn tiến lên thì cũng còn một khoảng thời gian nữa. Nếu bây giờ cậu gây sự với bọn họ, trong khoảng trống thời gian này mà bọn họ ra tay thì cậu không còn đường thối lui.
Hạ Tưởng cũng nhìn ra ý quan tâm của Ngô Tài Giang, trong lòng cũng âm thầm cảm động. Hắn nghe ra ý tứ của ông ta, cho dù ông cụ và Ngô Tài Dương cực kỳ bất mãn với hắn, nhưng nếu hắn có họa lớn nào đó xảy ra thì bọn họ cũng vì quan hệ với Liên Nhược Hạm mà không thể ngồi yên không giải quyết.
Vấn đề là trong lòng của Hạ Tưởng đã quyết định, hắn không phải là tên lính hầu của Phó Thủ tướng Hà, cũng không phải cố ý tranh thủ một hư danh, mà hắn đang thuận theo thủy triều để hành động, hy vọng có thể phát ra tiếng nói của bản thân. Nếu để cho đối phương chiếm được thế thượng phong trong dư luận, từ từ hình thành một cỗ trào lưu tư tưởng trong nước, đến lúc đó với sự bảo thủ của mình thì Diệp Thạch Sinh chắc chắn sẽ lùi lại, trở lại trạng thái bảo thủ vốn có, không chừng tổ lãnh đạo cuối cùng cũng chỉ là danh nghĩa. Đến lúc đó, muốn mượn cơ hội để thúc đẩy ý tưởng kinh tế thị trường thì cũng không thể thực hiện được. Điều đó cũng có nghĩa tiền đồ của hắn, của Tống Triêu Độ cùng với toàn bộ thành viên của tổ lãnh đạo sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Tổ lãnh đạo thất bại, điều này biểu thị cho việc điều chỉnh kết cấu sản xuất thất bại. Công cuộc điều chỉnh kết cấu sản xuất không được triển khai thì toàn bộ nền kinh tế tỉnh Yến lâm vào trạng thái trì trệ, không phát triển được. Hơn nữa, không chừng bởi vì sự thất bại của tỉnh Yến mà sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Phó Thủ tướng Hà, nếu tiền đồ của Phó Thủ tướng Hà rơi vào trạng thái nan giải thì ở tại Bắc Kinh này không ai còn dám chủ đạo cho công cuộc điều chỉnh kết cấu sản xuất, như vậy lại rơi vào một vòng luẩn quẩn.
Bởi vì Trung Quốc đã gia nhập vào Tổ chức Thương mại Quốc tế (WTO), căn cứ theo quy định thì phải từng bước mở rộng toàn diện thị trường trong nước. Nếu không chủ động tiến hành điều chỉnh kết cấu sản xuất, như vậy các quốc gia khác nhận định rằng đây là đất nước có nền kinh tế phi thị trường, sẽ gây ra nhiều tranh cãi trong mậu dịch. Căn cứ theo kinh nghiệm dĩ vãng, cứ cuộc tranh cãi nào diễn ra thì Trung Quốc cũng đều là người thua. Khi bị người khác đánh mới vội vàng xông lên, không bằng mình chủ động nhẹ nhàng mà tiến từng bước.
Hạ Tưởng không dám nói ý chí của hắn lớn đến độ nào nhưng phóng mắt ra cả nước thì hắn cũng biết thuộc dạng hiếm tìm, vì thế hắn sẽ cố gắng hết sức để có được thu hoạch và ảnh hưởng lớn nhất. Vì thế, hắn không thể lùi bước.
- Rất cảm tạ sự quan tâm và trân trọng của ngài, nếu sự kiện Kodak phức tạp đến nhường đấy mà tôi cũng dám bước ở đầu sóng ngọn gió để xông pha thì nay cũng vậy. Trình Hi Học sau khi bộc lộ bản thân mình thì đã đứng ở bên đối lập với tôi, tôi chủ động hay bị động để nghênh chiến thì cũng đều là chiến đấu, bất kể phương thức nào cũng vậy, không thể trốn tránh được. Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, thật ra thì hiện tại không còn con đường nào để lui lại nữa, nếu tiến hành tử chiến thì không chừng còn có cơ hội cho mình.
Vẻ mặt Hạ Tưởng kiên định, nhìn thẳng vào trong mắt Ngô Tài Giang, giọng nói tràn ngập niềm tin.
Ngô Tài Giang sửng sốt trong phút chốc, sau đó lại mỉm cười vẻ bất đắc dĩ.
- Tôi cũng biết là không thể thuyết phục được cậu, nhìn qua thì cậu có vẻ hiền hòa nhưng thật ra tính cách của cậu và Nhược Hạm rất giống nhau, có những mặt đầy cố chấp. Trách không được Nhược Hạm nó thích cậu, đúng thật là tính tình của hai người không có nhiều sự sai biệt. Tất nhiên, nếu như Liên Nhược Hạm bộc lộ tính cố chấp ra bên ngoài còn cậu lại ẩn dấu sự cố chấp ở trong con người cậu.
Ngô Tài Giang cũng chỉ nói đến đây rồi thôi, không tiếp tục khuyên nhủ Hạ Tưởng nữa. Ông ta chỉ nhắc nhở Hạ Tưởng phải cố gắng giữ gìn, nếu chẳng may có vấn đề gì xảy ra thì chưa chắc Hà Thần Đông đã giơ tay bảo vệ Hạ Tưởng, cũng chỉ có Ngô gia là sẽ dùng hết sức lực có thể. Đây cũng là sự phòng ngừa chu đáo của ông ta mà thôi, cũng chưa nhất định đối phương sẽ ra tay triệt hạ Hạ Tưởng. Dù sao bên trong tầng lớp cao tầng ủng hộ công cuộc điều chỉnh kết cấu sản xuất cũng không phải là ít, đối phương chỉ mới để Trình Hi Học ra mặt là cũng mưu đồ là để bảo vệ tập đoàn lợi ích của bọn họ mà thôi.
- Tôi thì mặc kệ cậu, tuy nhiên cũng có điểm cậu phải nhớ kỹ, đó là không được động chạm lớn đến điểm mấu chốt của tập đoàn lợi ích. Cậu chỉ cần động vào điểm mấu chốt này của bọn họ thì nhất định sẽ bị phản kích một cách mãnh liệt, không chết không thôi.
Ngô Tài Giang trịnh trọng nhắc nhở Hạ Tưởng một câu.
Hạ Tưởng gật đầu:
- Tấm lòng của ngài thì tôi đã hiểu, tôi cũng tự nhận không có năng lực nào để làm ra những việc có ảnh hưởng sâu xa tới đại sự. Tôi chỉ mong muốn một cách đơn giản là tận dụng các năng lực của mình để làm một vài chuyện gì đó ích nước lợi dân mà thôi. Tôi cũng không chủ động đi ức hiếp người khác, nhưng nếu người khác ức hiếp ngồi trên đầu tôi thì tôi cũng phải cố hết sức để chống trả lại.
Ngô Tài Giang cười ha hả:
- Tôi đã sớm lãnh giáo thủ đoạn trong tay cậu, sự lươn lẹo của cậu cũng không phải dễ đối phó. Thôi, không nói nữa, ăn cơm thôi.
Đồ ăn đã bày lên, Ngô Tài Giang bảo Hạ Tưởng ăn cơm. Hạ Tưởng tùy tiện ăn mấy bát đã cảm thấy no rồi, hắn vẫn cảm giác là Ngô Tài Giang còn sẽ nói ra điều suy nghĩ gì đó. Vì thế, hắn buông bát cơm xuống, chờ Ngô Tài Giang mở miệng.
Ngô Tài Giang cũng thực sự kiên nhẫn, ăn uống cũng không nhanh không chậm, sau khi ăn xong còn uống trà trong chốc lát, tán gẫu linh tinh về Cốc Nho, hỏi Hạ Tưởng các tính toán về sau này. Sau đó ông ta nói:
- Hai năm nữa, sau khi cậu lấy được bằng nghiên cứu sinh thì tôi sẽ nghĩ biện pháp để cậu đến trường Đảng của Trung ương để tiếp tục bồi dưỡng trong một đoạn thời gian, làm cơ sở cho các bước đi sau này. Trong bước tiếp theo có thể cậu đảm nhiệm chức vụ Phó Thị trưởng, ở cấp độ cơ sở thì tốt nhất là bước đi ổn định, thong thả, không cần có lòng dạ tranh đua như đàn bà làm gì, cố gắng tránh xa chốn thị phi là tốt nhất.
Hạ Tưởng khiêm tốn ngồi nghe, bất cứ điều gì cũng đều cố gắng ghi nhớ ở trong lòng.
Nói chuyện với nhau tới tận khuya, Ngô Tài Giang nhìn ra sắc trời rồi nói:
- Trời cũng không còn sớm nữa, về thôi.
Đi xuống dưới lầu, trong lòng Hạ Tưởng đầy buồn bực, chẳng lẽ hắn đã đoán sai, Ngô Tài Giang không còn việc gì khác nữa? Nhìn vẻ mặt của ông ta thản nhiên như không có chuyện gì cả, dường như mọi chuyện đã được trao đổi xong hết rồi, nhưng không biết tại sao Hạ Tưởng còn cảm thấy ông ta còn có điều chưa nói.
Hạ Tưởng ngồi lên xe, nghĩ thầm rằng Ngô Tài Giang mà không mở miệng nữa là hắn sẽ đi thật. Vừa mới nổ máy xe, Ngô Tài Giang dường như bây giờ mới nhớ tới việc gì đó, vẫy vẫy cánh tay về phía hắn.
Đúng là giả vờ khéo thật, Hạ Tưởng cười thầm, có chuyện thì nói sớm cho xong, lại còn chờ đợi đến trước phút cuối một giây rồi mới nói. Lại nhìn thấy điệu bộ nghiêm trang của ông ta, Hạ Tưởng gần như bật cười phát ra thành tiếng, con cáo già đúng thật là con cáo già, đến giả bộ tạm biệt nhau cũng lộ ra cái đuôi của con hồ ly tinh.
Hạ Tưởng xuống xe, cung kính đi đến trước mặt của Ngô Tài Giang.
- Thứ trưởng Ngô, ngài có điều gì chỉ bảo thêm ạ?
Ngô Tài Giang nhìn thoáng qua xe Hạ Tưởng rồi cảm thán nói:
- Nhìn thấy xe của Nhược Hạm làm tôi lại nghĩ tới nó, đúng là cũng nhớ nó thật. Đúng rồi, dường như tôi nghe được tin phong thanh rằng Phó gia đang hỏi thăm tung tích của Nhược Hạm, cậu có biết tại sao lại có chuyện này không?
Hạ Tưởng lắc đầu:
- Đúng thật là tôi cũng không rõ ràng lắm.
Hắn nghĩ thầm rằng Ngô Tài Giang bảo hắn xuống xe không phải là điểm nhỏ nhặt này chứ? Hạ Tưởng liền cố ý không trả lời, hắn còn nói:
- Để lúc quay lại thành phố Yến tôi sẽ cố gắng tìm hiểu một chút, chắc là cũng không có chuyện gì ghê gớm lắm đâu ạ. Ngài có việc gì nữa không? Nếu không thì tôi về trước đây.
Ngô Tài Giang bất mãn trừng mắt nhìn Hạ Tưởng, nghĩ thầm rằng thằng nhóc này hồ đồ thật hay giả ngu, nhìn không ra được suy nghĩ của mình. Tuy nhiên, thấy Hạ Tưởng lấy lý do là phải đi luôn thì cũng không khỏi tức cười, ông ta cũng không giấu diếm nữa mà nói thẳng ra.
- Có chuyện cuối cùng, cậu nghĩ biện pháp để khuyên nhủ Nhược Hạm một chút, tốt nhất là để cháu nhỏ mang họ Ngô. Chỉ cần đứa nhỏ mang họ Ngô thì chuyện gì cũng được, ông cụ tuổi lớn, lại bệnh tình nhiều nên tránh không khỏi việc có những lúc có suy nghĩ không tốt. Nếu để ông cụ biết đời thứ tư của Ngô gia đã có người kế nghiệp, đối với trị liệu của ông cụ cũng có lợi rất lớn, ông cụ thích nhất là trẻ nhỏ.
Vốn Hạ Tưởng đang còn muốn trêu chọc Ngô Tài Giang thêm một chút vì buồn cười với việc ông ta cố ý làm ra vẻ huyền bí. Không ngờ lúc Ngô Tài Giang nói xong thì tâm tình của hắn không hiểu vì sao mà bắt đầu trầm trọng, vẻ mặt ngưng trọng gật đầu:
- Tôi sẽ cố hết sức khuyên nhủ Nhược Hạm. Ngài cũng biết đó, cô ấy có chủ ý của mình, chỉ sợ là hơi khó khăn. Vì lão nhân gia nên tôi sẽ cố hết sức.
Ngô Tài Giang cũng là từ lòng hiếu thảo mà biểu lộ ra lời nói này, Hạ Tưởng cũng không đành lòng cự tuyệt ông ta. Ông ta vẫn chịu đựng không nói có lẽ cũng sợ mình lập tức từ chối, thật ra ông ta cũng không hiểu hết tính mình, có khi thì rất cố chấp nhưng có khi lại rất mềm lòng.
Buổi tối trở lại chỗ ở của Tiếu Giai, Hạ Tưởng nằm thoải mái ở trên ghế sô pha, suy nghĩ các sự tình trong chốc lát rồi bỗng nhiên hỏi Tiếu Giai đang gọt hoa quả bên cạnh:
- Em không phải vẫn muốn có một đứa con hay sao? Bây giờ sẽ bắt đầu tiến hành chú ý tĩnh dưỡng, uống ít rượu, không cần phải làm việc mệt nhọc, cố gắng giữ gìn sức khỏe, dưỡng thân thể một năm rồi sau đó sẽ sinh một em bé, có được không vậy?
Tiếu Giai đang gọt hoa quả bỗng nhiên tay run lên, không cẩn thận cắt vào tay, chảy máu mà cũng không phát hiện ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng:
- Anh, anh không gạt em chứ?
Hạ Tưởng phát hiện tay cô chảy máu vội vàng dùng khăn tay băng bó trên miệng vết thương:
- Tay chảy máu rồi, để anh băng bó tay cho.
- Không cần anh quan tâm.
Tiếu Giai gạt cánh tay của Hạ Tưởng ra, đem ngón tay chảy máu ngậm vào trong miệng, hỏi giọng mơ hồ:
- Em hỏi anh, lời nói vừa rồi không phải là anh lừa gạt em chứ? Nếu anh dám lừa em thì sau này em sẽ không để anh yên. Việc khác thì anh có thể lừa gạt em, riêng chỉ có việc vừa rồi là không được.
Hạ Tưởng thấy cảnh Tiếu Giai mồm thì ngậm ngón tay, hai măt lại trợn lên, vẻ mặt có vẻ như muốn giận dữ thì trông rất hoạt kê. Hắn không khỏi phải mỉm cười rồi nói:
- Em không phải chỉ muốn có một em bé thôi sao, kể cả nhiều em bé cũng được, chỉ cần em không chê mệt là được. Còn một điều nữa, không thể bởi vì sinh em bé mà làm chậm trễ tới kế lớn kiếm tiền của anh, nếu không thì anh cũng sẽ không tha cho em.
Hạ Tưởng cũng không phải cường điệu việc kiếm tiền của Tiếu Giai mà hắn sợ cô nghe tới việc sinh em bé lại hoàn toàn bỏ dở công cuộc kiếm tiền hiện có. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Tiếu Giai nói:
- Em cam đoan là sẽ làm tốt cả hai việc, sinh em bé và kiếm tiền. Để cho em một năm chuẩn bị sắp xếp việc này, cam đoan rằng trong thời gian sau không có sai lầm gì xảy ra cả.
Nói xong nước mắt của cô chảy ra.
- Chỉ cần có một em bé, bất kể là trai hay gái thì đây cũng là một dấu ấn vĩnh viễn của chúng ta. Trong những lúc anh không ở cùng với em thì em sẽ đem toàn bộ yêu thương ký thác trên đứa con nhỏ của chúng ta, nuôi dưỡng con trưởng thành, cùng chia sẻ niềm vui với đứa con quý báu.
Biểu lộ chân thật của Tiếu Giai làm cho Hạ Tưởng cũng cảm thấy cảm động, hắn không đành lòng để cô rơi lệ, liền trêu đùa cô:
- Khóc nhè sẽ có ảnh hưởng không tốt tới em bé. Nếu em còn tiếp tục khóc thì sẽ không cho em sinh.
- Thôi đi, đứa nhỏ còn ở trên người anh, hiện tại em khóc chẳng có gì liên quan cả.
Tiếu Giai mặt mày phong tình liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái.