Quan Thần

Chương 414: Tâm tư mỗi người




Tổ lãnh đạo tổng cộng có bốn phòng làm việc, một là văn phòng tổ trưởng của Tống Triêu Độ. Tuy nhiên Tống Triêu Độ bình thường không làm việc ở chỗ này, chỉ là thỉnh thoảng hắn đến xem qua vì dù sao hắn thân cũng là phó chủ tịch tỉnh còn có phân công quản lý rất nhiều công việc. Hai là văn phòng phó tổ trưởng. Phó tổ trưởng thường do nhân vật số một ở sở nào đó của tỉnh kiêm nhiệm, nhưng bọn họ cũng không chính thức đến đây làm việc. Tuy nhiên trong các phó tổ trưởng thì có một phó thường trực do phó chánh văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh An Dật Hưng chủ trì công tác hằng ngày.

An Dật Hưng năm nay 43 tuổi, tuy chỉ là phó chánh văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh nhưng được đãi ngộ cấp Giám đốc sở, hắn được kiêm nhiệm làm phó tổ trưởng đồng thời chủ trì công tác hằng ngày.

Còn có hai văn phòng nữa là phòng tổng hợp 1 và phòng tổng hợp 2, mỗi phòng có 4 thành viên, tổng cộng có 8 người, theo thứ tự được điều động đến từ các sở ban ngành của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, là nhân viên làm việc chính. Phòng tổng hợp 1, Hạ Tưởng giữ chức vụ cao nhất, là trưởng phòng tin tức của văn phòng tỉnh ủy.

Phòng tổng hợp 2 do Bành Mộng Phàm giữ chức vụ cao nhất, là phó cục trưởng cục dự toán của sở Tài chính, tuy là phó cục trưởng nhưng cũng đang được đãi ngộ cấp Cục trưởng. Tuy vẫn chưa được phân công chính thức nhưng những người có con mắt tinh đời liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra: Trưởng phòng tổng hợp số 1 là Hạ Tưởng, trưởng phòng tổng hợp số 2 là Bành Mộng Phàm. Thành viên chủ yếu của tổ lãnh đạo Hạ Tưởng cũng chỉ biết sơ sơ hai, ba ngươi, ngoài ra hắn không biết cụ thể là ai, dường như nói là cấp trên vẫn còn đang cân nhắc. Không nghĩ tới, hôm nay vừa lên ban Cổ Ngọc xuất hiện khiến hắn cảm thấy bất an, không thể không nghĩ lại những gì lão Cổ đã làm, quả nhiên là do lão đứng ở phía sau chỉ đạo.

Hạ Tưởng liền hỏi Cổ Ngọc:

- Cổ Ngọc, trước kia cô làm việc ở đâu? Sao không nghe thấy cô nói nhỉ?

Cổ Ngọc đang đem những đồ dùng của mình lần lượt để lên bàn làm việc, quay đầu lại hướng Hạ Tưởng cười và nói:

- Tôi chưa nói với anh à? tôi làm việc ở bộ ngoại thương, sao có chuyện gì vậy? Ồ chắc là do tôi quên chưa nói với anh, nhưng dù sao bây giờ anh cũng biết rồi, có phải không?

Bộ ngoại thương? Hạ Tưởng cảm thấy chắc phải có âm mưu nào đây, liền nhìn chằm chằm vào Cổ Ngọc nói:

- Lão Cổ bố trí cô tới tỉnh Yến, đây quả là một chủ ý không tồi, ông cụ quả rất có con mắt nhìn xa trông rộng.

Cổ Ngọc giả bộ như nghe không hiểu gì nói:

- Không, ông nội tôi đâu có làm gì, là do tôi chủ động muốn được điều đến, vì tôi ở các bộ và ủy ban trung ương cũng đã lâu rồi, tự cảm thấy mình trì trệ nên muốn đến một nơi khác để rèn luyện thêm. Ông nội tôi chỉ nói cho tôi biết là chỉ cần ở đâu có Hạ Tưởng thì ở đó có rất nhiều vấn để cần giải quyết. Nhưng cũng do còn nhiều vấn đề nên mới có nhiều thách thức và cơ hội. Ông ấy chính là muốn nói, chi bằng đến tổ lãnh đạo điều chỉnh cơ cấu sản xuất tỉnh Yến làm việc cũng tốt cùng Hạ Tưởng học hỏi làm thế nào có thể tạo ra mâu thuẫn và giải quyết mâu thuẫn, như vậy mới có thể từng bước lớn mạnh lên được.

Hạ Tưởng cảm thấy kinh ngạc, Lão Cổ quả nhiên không thể coi thường được, một câu nói có thể tạo ra mâu thuẫn và cũng có thể giải quyết được mâu thuẫn một cách hoàn mỹ. Ông ta đã nhìn rõ việc hắn vì muốn thúc đẩy thành lập tổ lãnh đạo nên mới bỏ ra nhiều công sức như vậy.

Hạ Tưởng cũng giả bộ nghe không hiểu nói:

- Lão Cổ quả nhiên là Lão Cổ nói rất chính xác. Nói thế nào nhỉ? Nói trúng phóc luôn.

- Ha ha, miêu tả rất sâu sắc.

.Cổ Ngọc cười khẽ đẩy nhẹ Hạ Tưởng một cái rồi nói:

- Anh và ông nội tôi, một là kẻ láu cá, một là người cổ hủ, vậy hãy xem xem rốt cuộc ai là người khôn khéo nhất.

Phương Cách và Chung Nghĩa Bình ở một bên nhìn và lắc đầu, không dễ dàng gì có được một mỹ nữ, lại là người quen cũ của Hạ Tưởng, xem ra sau này chỉ có hắn là người được độc hưởng.

Dưới con mắt sắc sảo của Phương Cách đã phát hiện thấy trong bốn người của phòng tổng hợp 2, 2 người là nữ trong đó một người có dung mạo tuyệt đẹp. Tuy nhiên hắn chưa kịp qua nhìn cho kỹ thì liền nhận được thông báo nói được mời đến dự họp hội nghị toàn thể.

Tổ lãnh đạo điều chỉnh cơ cấu sản xuất tỉnh Yến lần đầu tiên tổ chức hội nghị, do tỉnh ủy ủy viên thường vụ, phó chủ tịch tỉnh Tống Triêu Độ làm chủ trì hội nghị. Tham gia hội nghị gồm có Bí thư tỉnh ủy Diệp Thạch Sinh, phó bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh Phạm Duệ Hằng cũng có bài phát biểu quan trọng.

Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng tuy có bài phát biểu trước hội nghị nhưng chỉ nói một vài câu để động viên và làm phấn chấn lòng người sau đó giao lại hết cho Tống Triêu Độ.

Tống Triêu Độ đầu tiên gửi lời cảm ơn tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh đã đến tham dự hội nghị sau đó cũng có bài phát biểu:

- Tỉnh ủy ủy ban nhân dân tỉnh Yến đã tích cực quán triệt chỉ thị mà trung ương đề xuất "tăng cường điều chỉnh cơ cấu kinh tế, thúc đẩy tăng trưởng kinh tế" cũng đã áp dụng hàng loạt các biện pháp để tăng nhanh tiến độ điều chỉnh cơ cấu. Bởi vậy thành lập tổ lãnh đạo điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp tỉnh Yến, lấy hai thành phố Đan Thành và thành phố Bảo làm thí điểm. Việc tập trung nghiên cứu phương hướng điều chỉnh cơ cấu sản xuất tỉnh Yến là nhiệm vụ quan trọng và lâu dài. Tổ lãnh đạo không chỉ có trách nhiệm cải cách hai thành phố thí điểm mà còn phải rút ra những bài học kinh nghiệm để từng bước mở rộng hai mô hình thành phố thí điểm cho toàn tỉnh. Các vị ngồi đây đều là những gương mặt tiêu biểu đại diện cho các nghành các nghề, đến với tổ lãnh đạo không nên có gánh nặng về tâm lý mà nên coi đây là một thời cơ lớn, cũng như coi đây là một thử thách hữu ích đối với chính bản thân mình.

Bài phát biểu của Tống Triêu Độ có tác dụng làm phấn chấn lòng người, cũng giống như việc có đủ dũng khí xóa bỏ mọi áp lực trước kia.

Sau đó, Tống Triêu Độ tuyên bố đội ngũ nhân viên, Hạ Tưởng là trưởng phòng tổng hợp số 1, phụ trách liên lạc với hai thành phố, hướng dẫn cụ thể phương hướng điều chỉnh cơ cấu doanh nghiệp, về cơ bản chức vụ tương đương với quyền hạn của phó tổ trưởng. Bành Mộng Phàm là trưởng phòng tổng hợp số 2, có trách nhiệm lập kế hoạch điều chỉnh cân đối nguồn tài chính của tỉnh, dự toán tiền vốn để điều chỉnh cơ cấu doanh nghiệp vượt quá mức quy định, tương đương với nắm quyền hành về tài chính. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Cuối cùng An Dật Hưng phó tổ trưởng phụ trách công tác hằng ngày lên phát biểu tổng kế. Đầu tiên ông ta gửi lời cảm ơn đến các vị khách đã đến tham gia hội nghị, sau đó nói đến công việc trọng quan trọng cần làm. Đương nhiên do tổ lãnh đạo điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp là cơ cấu hoàn toàn mới nên không có khuôn mẫu sẵn có để áp dụng mà phải vừa làm vừa mày mò, tìm tòi đường đi.

Hạ Tưởng có thể hiểu rõ dù An Dật Hưng không nói ra nhưng cũng có thể thấy được nỗi khổ tâm trong từng lời nói.

Sau khi kết thúc cuộc họp, Tống Triêu Độ mời An Dật Hưng, Hạ Tưởng, Bành Mộng Phàm ở lại dự một cuộc họp nhỏ. Trong bốn người Bành Mộng Phàm là người lớn tuổi nhất, ông ấy hơn 50 tuổi nhưng có lẽ do vẻ bề ngoài trông còn khá trẻ nên nhìn qua thì giống như mới chỉ có 45 tuổi. Với sắc mặt không tồi, ngoại trừ mái tóc thưa thớt trên trán ra nhìn chung nhìn trông ông vẫn còn rất phong độ.

An Dật Hưng thì lại có vóc dáng bình thường không gầy cũng không béo, lời nói thì chậm và nhỏ nhẹ, khiến cho người ta cảm thấy là một người rất cẩn thận và có tính nhẫn nại.

Tống Triêu Độ gọi ba người ở lại bởi vì cần bàn giao công việc cho từng người. Thành lập tổ lãnh đạo không chỉ được tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh đặc biệt quan tâm mà còn được Quốc vụ viện luôn coi trọng đến. Bộ trưởng bộ ngoại thương Dịch Hướng Sư còn tự mình gọi điện đến chúc mừng đồng thời cũng gửi lời tới Tống Triêu Độ một câu danh ngôn: Không tích những bước chân nhỏ lại sao có thể đi được đến ngàn dặm. Không có những dòng chảy nhỏ sao có thể tạo thành biển lớn.

Ý của Dịch Hướng Sư Tống Triêu Độ đương nhiên là hiểu, ý muốn khích lệ ông ta, không nên xem thường một tổ lãnh đạo chỉ lãnh đạo hai thành phố thí điểm, một khi việc làm thí điểm thành công, tổ lãnh đạo sẽ có sức ảnh hưởng lớn đến các bộ ngành quan trọng trong cục diện chính trị tỉnh Yến.

Tống Triêu Độ đầu tiên giới thiệu một số người, sau đó giới thiệu kỹ hơn về Hạ Tưởng:

- Đồng chí Hạ Tưởng khi còn ở huyện Bá đã góp nhiều công sức cho việc thu hút vốn đầu tư, sau ở tổ cải tạo thôn nội đô, sau đó tư vấn cho bất đông sản Thiên An, đầu tư vào chợ hoa quả ở phố Thập Lý, quy hoạch quảng trường nhân dân cho tập đoàn Đạt Tài, thiết kế công viên Rừng Rậm cho tập đoàn Viễn Cảnh, lại có nhiều dự án đầu tư thành công như công viên Tử Cao, làng du lịch … Tôi cho rằng đồng chí Hạ Tưởng là nhân tài về lĩnh vực ngoại thương, do vậy Hạ Tưởng là người thích hợp nhất chỉ đạo việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp, mọi người có ý kiến gì khác không?

An Dật Hưng lúc đó hơi có chút biến đổi sắc mặt.

Hắn nguyên là phó chánh văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, nhưng lý lịch sơ sài, được xếp vào hạng sau cùng. Cơ bản những việc hắn làm rất ít, cũng không có quyền đưa ra ý kiến. Phó chánh văn phòng thì rất đông, Chánh văn phòng thì do trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh kiêm nhiệm, phó chánh văn phòng thường cũng do phó trưởng ban thư ký kiêm nhiệm, hắn giống như không mang chức vụ gì, trong số mấy Phó chánh văn phòng không kiêm nhiệm Phó trưởng ban thư ký thì mấy người đều có chức vụ cao hơn hắn, điều duy nhất khiến hắn cảm thấy tự hào chính là được đãi ngộ cấp giám đốc sở.

Lẽ ra 43 tuổi là Giám đốc sở cũng coi như nổi bật, đáng tiếc là dù được đãi ngộ như vậy nhưng hắn không có thực quyền gì, chỉ có cái mác là Phó Chánh văn phòng. Được đãi ngộ cấp giám đốc sở là vì chỗ dựa của hắn đề xuất điều kiện trao đổi đặc biệt đề bạt cho hắn trước khi ông ta lui về nghỉ hưu. Chỉ có điều lúc đó rõ ràng đồng ý cho hắn lên cấp Giám đốc sở, Chánh văn phòng, nhưng sau đó lại thay đổi ý kiến chỉ tăng cấp bậc, không sắp xếp chức vụ thích hợp. An Dật Hưng cảm thấy vô cùng uất ức.

Dù cảm thấy uất ức nhưng cũng không còn cách nào khác vì hắn không có chỗ dựa nào nữa cả, hắn lại không được cấp trên coi trọng, chỉ có còn biết mài miệt làm việc. Cũng may trong văn phòng còn có mấy phó thanh tra viên có địa vị còn thấp kém hơn so với hắn, hắn cũng cảm thấy phần nào an ủi hơn.

Sau khi Tống Triêu Độ lên nhận chức, hắn liền có ý tỏ ra muốn dựa dẫm vào Tống Triêu Độ. Tống Triêu Độ ngay từ đầu đã từ chối ngay thiện ý của hắn. Hắn liền cảm thấy tuyệt vọng, cho rằng thân là Tỉnh ủy ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch Tống chắc hẳn sẽ không coi trọng một phó chánh văn phòng thấp hèn như hắn. Không ngờ tới ở tổ lãnh đạo điều chỉnh cơ cấu doanh nghiệp, Tống Triêu Độ đột nhiên tìm hắn để nói chuyện, đề xuất hắn làm phó tổ trưởng đồng thời chủ trì công tác hằng ngày.

An Dật Hưng cũng không hiểu rõ lắm về tổ lãnh đạo, cũng chỉ cho rằng tổ lãnh đạo chắc chỉ là để thử nghiệm, chỉ là một cơ cấu được thành lập để đối phó , chắc có thể trụ được nhiều nhất là hơn một năm sau đó sẽ bị xóa bỏ. Cũng sẽ được bố trí cho có hình thức, mỗi ngày cũng sẽ có một vài người đến làm việc, sau cùng thì đến một bóng người cũng chẳng có.

Tống Triêu Độ đến tìm hắn, nói với hắn:

- Tổ lãnh đạo sẽ do tự tay tôi chỉ đạo, sẽ không có hiện tượng đầu voi đuôi chuột. Cậu tới làm chủ trì công tác hằng ngày, đây cũng là một thách thức lớn đối với cậu và cũng là một cơ hội hiếm có, nếu cậu cảm thấy phù hợp thì đến đây làm, không thì cũng chẳng miễn cưỡng cậu.

An Dật Hưng cũng không hiểu biết rõ lắm về Tống Triêu Độ, chỉ cảm thấy Phó chủ tịch Tống tuổi cũng không nhiều lắm, nhưng lại là một người rất chín chắn, tuy nói không nhiều nhưng những mỗi lời nói ra đều liên quan đến mấu chốt của vấn đề. Hơn nữa Phó chủ tịch Tống cũng đã trải qua nhiều lúc thăng trầm, nhưng vẫn thản nhiên như từng xảy ra chuyện gì, hắn có chút cảm thấy khâm phục và kính nể Tống Triêu Độ.

Phó Chủ tịch Tống nói những lời đanh thép như vậy, An Dật Hưng cảm thấy hắn ở văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh cũng chỉ là tạm bợ, cũng nhìn không tới tương lai. Bây giờ có cơ hội theo Phó Chủ tịch Tống liệu có phải là có cơ hội trở mình hay không? Cho dù có thất bại thì cũng nên thử một lần làm hết sức mình. Nghĩ vậy nên hắn trịnh trọng đồng ý.

An Dật Hưng cũng có nghe biết qua về Hạ Tưởng, nhưng với sự sắp xếp của Phó chủ tịch Tống, hắn biết mặc dù trên danh nghĩa hắn là phó chủ nhiệm chủ trì công tác hằng ngày, nhưng Hạ Tưởng với thân thế là trưởng phòng tổng hợp số 1, ngoài Phó chủ tịch Tống ra Hạ Tưởng mới là lãnh đạo chính của tổ, là người có thức quyền cao nhất.

An Dật Hưng cảm thấy có chút bất mãn, một thanh niên 27 tuổi sao có thể đảm đương trách nhiệm của cả một tổ lãnh đạo được? Phó Chủ tịch Tống tại sao lại tin tưởng Hạ Tưởng như vậy? Hơn nữa Hạ Tưởng mới chỉ ở cấp Cục, vậy mà lại là người phụ trách thành phố Đan Thành và Thành phố Bảo, rất dễ dàng bị người khác coi thường… Sau khi nghe Phó chủ tịch Tống giới thiệu về Hạ Tưởng thì An Dật Hưng cảm thấy kinh ngạc, thì ra Hạ Tưởng không chỉ có nhiều thành tích bên ngoài mà hình như quảng trường Nhân Dân và công viên Rừng Rậm cũng là do hắn chỉ đạo, thật khiến người ta kinh ngạc.

Đến lúc này, An Dật Hưng có nhận thức hoàn toàn mới về Hạ Tưởng.

Bành Mộng Phàm là người lớn tuổi nhất trong đám mấy người đó, 50 tuổi mới được lên cấp Cục, cơ bản không có tiền đồ gì đáng nói. Điều y đến tổ lãnh đạo cũng là do không còn cách nào khác, có điều lúc y đến mới phát hiện ra, tuổi của người chủ trì công tác hàng ngày trên danh nghĩa còn trẻ hơn hắn, mà người có quyền lực to nhất là Hạ Tưởng mới chỉ có 27 tuổi, khiến y cảm thấy ít nhiều cũng có chút không công bằng.

Cũng là người nhưng so sánh với nhau quả thật tức chết đi được. Với tuổi trẻ của Hạ Tưởng thì cho dù về sau cũng chẳng đạt được thành tích gì, chỉ cần dựa vào tư cách và sự từng trải cũng có thể làm tới giám đốc sở. Bành Mộng Phàm cảm thấy rất bất bình, Hạ Tưởng nhất định là con em của cấp trên nào đó. Nếu không thì chính là người của Tống Triêu Độ, vì có quan hệ gì với Tống Triêu Độ nên tuổi còn trẻ như vậy đã được lên tới cấp Cục.

Tuy nhiên sau khi y nghe Tống Triêu Độ giới thiệu về Hạ Tưởng, cho dù nhìn lại Hạ Tưởng nhưng trong ánh mắt cũng không còn hoàn toàn là sự bất mãn và phẫn nộ, nhưng y không hoàn toàn tin cho lắm về thành tích của Hạ Tưởng mà Tống Triêu Độ đã kể. Y cho rằng nhất định trong đó sẽ có phần nào là giả dối. Phó Chủ tịch Tống nhất định bị cấp dưới mê hoặc. Một số cán bộ lãnh đạo ở cơ sở, hầu hết đều đưa ra số liệu giả, khai báo sai thành tích để làm lợi thế thăng quan.

Bành Mộng Phàm luôn có thành kiến với Hạ Tưởng.

Sau khi giới thiệu đơn giản xong về những người còn lại, Tống Triêu Độ liền bỏ đi. Ở ủy ban nhân dân tỉnh, ông ta còn vô số công việc cần làm, không vội vàng cũng không được. Cụ thể tình hình giao cho ba người đi làm, nhất là Hạ Tưởng. Tất cả ánh mắt đều tập trung tới hắn.

Hạ Tưởng liền cười khiêm tốn nói:

- Phó chánh văn phòng An, trưởng phòng Bành, tôi nghĩ chúng ta cũng đều là lĩnh hội tinh thần của Phó chủ tịch Tống rồi, cụ thể sẽ triển khai từng bước như thế nào thì mời Phó chánh văn phòng An sắp xếp cho.

Hạ Tưởng vẫn xưng hô An Dật Hưng là Phó chánh văn phòng, cảm thấy so với cách xưng hô phó tổ trưởng còn dễ nghe hơn nhiều, cũng như muốn tỏ ý tôn trọng. Không ngờ An Dật Hưng vui vẻ khoát tay nói với hắn:

- Trưởng phòng Hạ, bây giờ chúng ta là đồng nghiệp, cậu cứ gọi tôi là Phó tổ trưởng là tốt rồi, dù sao tổ lãnh đạo chúng ta cũng đã là một bộ môn chính thức.

Hạ Tưởng hiểu rõ ý của An Dật Hưng, y tình nguyện để người khác gọi là Phó tổ trưởng chứ không muốn gọi là Phó chánh văn phòng, hiển nhiên, y cũng tỏ ra coi trọng tổ lãnh đạo, nên gật đầu liền sửa lại:

- Được, Phó tổ trưởng An

An Dật Hưng liền mỉm cười nói:

- Trưởng phòng Hạ tuổi còn trẻ có nhiều triển vọng, trên lĩnh vực kinh tế có nhiều kinh nghiệm thực tiễn, hãy nói xem cụ thể bước tiếp theo nên bắt đầu từ đâu?

Hạ Tưởng có thể thấy được, An Dật Hưng coi như tán thành mình, cũng có ấn tượng tốt, cũng có thể y và Tống Triêu Độ có quan hệ gì đó. An Dật Hưng khách khí thì khách khí nhưng dù sao hắn chỉ là lãnh đạo trên danh nghĩa, liền vừa cười vừa nói:

- Phó Chủ tịch Tống vừa có bài phát biểu đã giao cho chúng ta nhiệm vụ, trước tiên cần liên kết lãnh đạo chủ yếu của hai thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, bước tiếp theo là tiến hành điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp. Ý kiến của tôi là trước tiên lấy danh nghĩa của tổ lãnh đạo để gửi thông báo cùng với lãnh đạo của hai thành phố tổ chức một hội nghị, bàn bạc ý kiến xem nên điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp như thể nào cho phù hợp. Sau đó lập bản thống kê xem bọn họ có những khó khăn gì cần giúp cũng như cần giúp đỡ ủng hộ gì về chính sách cũng như tài chính, sau đó báo lên chủ tịch Tống.

Tổ lãnh đạo mặc dù chưa phân cấp bậc rõ ràng, nhưng do Tống Triêu Độ tự mình đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng, về lý luận mà nói cũng thuộc phó tỉnh cấp bộ, trước mắt chỉ có 2 thành phố thí điểm. Nếu như mở rộng phát triển ra toàn tỉnh, thì sẽ có quyền lực thông báo cho toàn tỉnh. An Dật Hưng là phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, do làm thường xuyên làm công văn, chỉ thị, thông báo tới các nơi nên việc này đối với y quả thật chính là quen việc nên dễ làm.

An Dật Hưng nghe xong gật đầu nói:

- Sự sắp xếp của trường phòng Hạ rất hợp lý, tôi đồng ý, trưởng phòng Bành còn có ý kiến gì nữa không?

Bành Mộng Phàm cũng phát hiện ra An Dật Hưng mặc dù bề ngoài là lãnh đạo nhưng triển khai công tác lại phải tham khảo ý kiến của Hạ Tưởng, rõ ràng là trên thực tế muốn Hạ Tưởng nắm quyền hành. Hắn cảm thấy không phục Hạ Tưởng liền nói:

- Ý kiến của trưởng phòng Hạ cũng rất hợp lý, nhưng tổ lãnh đạo chúng ta chỉ đạo hai thành phố thí điểm, nên đưa ra những chính sách chỉnh đạo cụ thể. Tôi cho rằng chúng ta trước tiên nên nghiên cứu kinh nghiệm điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp của các tỉnh khác, sau đó tổng hợp lại thực tiễn của tỉnh Yến, sửa sang lại một số biện pháp không hợp lý sau đó gửi cho thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, để cho bọn họ có thể chấp hành đúng.

Hạ Tưởng không nói gì chỉ nhìn An Dật Hưng cười. Bành Mộng Phàm là cán bộ lý luận điển hình, lấy những kinh nghiệm đúc kết được tổng hợp lại, lão ta thuộc vào những người lão thành nhất trong nội bộ chế độ cũ. Lý luận nhận thức phong phú, ở cơ quan là người kém cỏi nhất, nên không hiểu biết lắm đối với tình hình hiện nay, nhưng lại thích lấy đạo lý để nói người khác, còn muốn làm quản lý về tài chính. Hạ Tưởng nghĩ mãi cũng không biết vì sao lại phái Bành Mộng Phàm đến làm phụ trách quản lý ngân sách, chỉ sợ về sau sẽ sinh ra không ít chuyện phiền phức.

Hạ Tưởng cũng không biết rõ Bành Mộng Phàm không phải là người của Tống Triêu Độ, là do Tiền Cẩm Tùng có ý sắp xếp đến. Tiền Cẩm Tùng thấy Bành Mộng Phàm có trình độ lý luận cao, là nhân viên kỹ thuật nổi bật của phòng dự toán tài chính, nhưng do không a dua nịnh hót, cho nên không thể thăng tiến được. Ý tưởng của Tiền Cẩm Tùng là có một người chỉ biết làm việc mà không quan tâm đối nhân xử thế nắm quyền quản lý tài chính là tốt nhất, như vậy cũng sẽ có phần nào giám sát được Hạ Tưởng. Ông ta vẫn không tin tưởng lắm về tài năng của Hạ Tưởng, trên cơ bản người của phòng tổng hợp 2 đều đích thân ông ta lựa chọn.