Quan Thần

Chương 333: Hạ Tưởng và Tào Thù Lê cùng đi Liên Cư




Tào Thù Lê đỏ mặt đỏ tai, dùng sức giãy khỏi vòng tay của Hạ Tưởng.

- Đừng manh động, nơi này toàn là người quen, nếu có người thấy xấu hổ lắm.

Sau đó lại cười hì hì nói:

- Mẹ dặn em sau này phải đề phòng anh, tuy là đã đính hôn, nhưng vẫn chưa chính thức kết hôn, trước mặt anh phải ăn mặc chỉnh tề, còn nói nếu anh đòi hỏi phải biết từ chối.

Ồ, mẹ vợ tương lai cũng không tin tưởng mình, lại truyền kinh nghiệm lại cho con gái như thế. Hạ Tưởng cảm thấy da mặt hơi nóng lên. Quen Tào Thù Lê cũng đã hai năm, cô vẫn hoàn hảo như lúc đầu, chân thật và tốt hiếm có. Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng, người nào làm mẹ lại không lo lắng cho con gái chứ? Không trách cô, chỉ tự trách mình quá nuông chiều Tào Thù Lê.

Vẫn là bác Tào hiểu tâm tư của đàn ông. Trước khi ông phải đi đến thành phố Bảo, liền tổ chức lễ đính hôn để có danh phận rồi nói gì thì nói. Nếu đã không đề phòng được hắn thì tốt nhất là trói hắn lại, bắt hắn chịu trách nhiệm là xong. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hạ Tưởng lại nhìn Tào Thù Lê một cách say đắm, tới mức Tào Thù Lê sợ hai tay ôm ở trước ngực, thất thanh nói:

- Ánh mắt của anh làm em sợ, như muốn ăn thịt người vậy.

Hạ Tưởng cười:

- Anh không ăn thịt em đâu, phải để em hầu hạ anh suốt đời chứ.

Về đến nhà đã chín giờ hơn, Vương Vu Phân có thói quen ngủ sớm nên đã đi ngủ. Tào Thù Lê cũng mệt rã rời, liền ngáp đi ngủ. Trong thư phòng còn đèn sáng, Hạ Tưởng liền gõ cửa thư phòng.

- Tỉnh ủy hiện tại rất yên ắng, Bí thư Cao gần đây cũng rất khiêm tốn, ở phương diện nhân sự cũng không có gì thay đổi, tất cả đều theo qui định mà làm, không thấy có chuyện gì lạ xảy ra.

Việc được thuận lợi lên chức Phó thị trưởng thường trực thành phố Yến đã làm bùng lại ngọn lửa nhiệt huyết đã tắt của Tào Vĩnh Quốc. Cho nên bây giờ ông rất kỳ vọng vào việc được chuyển tới thành phố Bảo làm Bí thư Thành ủy, nhưng sự việc liên tục bị trì hoãn, cũng khiến ông sinh ra tâm lý nôn nóng

- Không chỉ việc đi tới thành phố Bảo làm Bí thư Thành ủy vẫn chưa được quyết định, ngoài ra, rất nhiều các việc điều động liên quan khác đều bị tạm dừng. Công việc gần đây không trôi chảy, mọi người cũng không nhiệt tình làm việc.

Thật ra Hạ Tưởng cũng không có ý kiến nhiều, cho rằng mọi việc vẫn bình thường. Trước mỗi kỳ đại hội và có sự thay đổi nhân sự to lớn, đều có một thời kỳ quá độ êm ắng, bởi vì mọi người đều chờ đợi, chỉ có bác Tào là lo lắng, bởi vì liên quan tới chính bản thân mình cho nên không nghĩ được sâu xa bên trong.

Bởi vì dựa theo quy định, hậu trường của Cao Thành Tùng tới tuổi rồi, nhiệm kỳ sau phải xuống đài. Sự việc của Cao Thành Tùng đang được tranh luận ở Thủ đô. Tuy rằng hậu trường của hắn bảo vệ hắn tạm thời vô sự, nhưng hắn muốn thăng chức đã hoàn toàn không có khả năng, nói cách khác, tiền đồ hắn dừng ở đây. Hơn nữa hậu trường của hắn sắp sửa thối lui về hậu trường, cho nên cần sự yên ổn và thanh danh, bởi vậy mà bất lực đối với một số yêu cầu quá cao. Cho nên sau này Cao Thành Tùng sẽ giữ thế thủ thành tại tỉnh Yến.

Nhưng khi Cao Thành Tùng còn cầm quyền, tỉnh Yến khó mà khôi phục được sự trong sạch. Dù sao với tính cách của hắn, lại sớm biết tiền đồ vô vọng, hắn sẽ tăng cường bồi dưỡng vây cánh, không ngừng vơ vét. Nếu để Cao Thành Tùng tại vị hai năm nữa, tỉnh Yến nhất định sẽ có nhiều người tốt bị hại.

Hạ Tưởng liền khuyên giải an ủi bác Tào:

- Mặc kệ thế nào, hậu trường Cao Thành Tùng nhiệm kỳ sau nhất định xuống đài, hắn cũng không thể không kiềm chế vài phần. Lại có hiện tại thế cục tỉnh Yến đang ngầm hình thành thế lực mới. Trước đây mọi người đều sợ Cao Thành Tùng như sợ hổ. Hiện tại hắn đã lo lắng, cho nên, con cảm thấy cho dù Cao Thành Tùng còn có thể tiếp tục lên làm bí thư tại tỉnh Yến hai năm nữa thì hắn cũng sẽ không kiêu ngạo giống như trước đây, mà là dùng cách lấy lòng người khác, tranh thủ vơ vét, và tránh gây thù hằn.

Trong lời nói Hạ Tưởng hơn phân nửa là để an ủi, hắn kỳ thật cũng không dám kết luận nếu Cao Thành Tùng tiếp tục đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy, cục diện sẽ như thế nào.

Tào Vĩnh Quốc gật đầu, không nói thêm, chuyển đề tài:

- Con và Thù Lê đính hôn, về sau nên tôn trọng và thông cảm lẫn nhau. Thù Lê là con gái, con nên chăm sóc nó. Đàn ông phải làm cho phụ nữ hạnh phúc. Mặt khác, khi bác đi thành phố Bảo, người nhà cũng phải đi theo. Đến lúc đó chỉ còn có con và Thù Lê ở nhà, phải chú ý một chút. Dù sao các con vẫn chưa kết hôn.

Hạ Tưởng không khỏi có chút đỏ mặt, lời nói bác Tào ám chỉ quá mạnh mẽ, hắn ngượng ngùng xấu hổ một lát, mới nói:

- Hay là đến lúc đó con ra ngoài ở, đỡ phải bị đàm tiếu.

Tào Vĩnh Quốc khoát tay:

- Không cần như thế, bác cũng không phải cổ hủ, cũng biết giới trẻ ngày nay cởi mở hơn trước rất nhiều. Có con ở nhà ta yên tâm hơn, nếu không Thù Lê ở một mình con bé cũng sợ. Ý của bác là các con đừng quá mức là được. Con bé vẫn còn đi học, đừng làm chuyện khiến thiên hạ chú ý là được.

Hạ Tưởng hiểu được bác Tào thương con gái nên sốt ruột, lại biết bọn họ khó tránh khỏi làm ra sự tình khác người, nên dặn dò hắn trước, không làm Tào Thù Lê mang thai. . . .

Hạ Tưởng tái mặt, không khỏi xấu hổ, vội đứng lên:

- Con nhớ rồi, bác Tào. Con sẽ chăm sóc gia đình, bác yên tâm. Nếu không có gì nữa thì con đi ngủ trước.

Tào Vĩnh Quốc ở trong bóng tối, không thấy rõ được sắc mặt. Ông phất tay không nói gì. Hạ Tưởng như được đại xá, nhanh chóng đi khỏi phòng.

Hạ Tưởng vừa đi, Tào Vĩnh Quốc mới chậm rãi đứng lên, bất đắc dĩ mà cười lắc đầu, kỳ thật mình cũng không lầm, Hạ Tưởng vẫn tôn trọng Thù Lê. Thôi kệ, bọn trẻ có ý tưởng của chúng.

Chủ nhật, lần đầu tiên Tào Thù Lê kêu Hạ Tưởng đưa cô đến du ngoạn công viên Rừng Rậm. Hạ Tưởng tìm không ra lý do cự tuyệt, nên đành đáp ứng.

Tới công viên Rừng Rậm, bởi vì là chủ nhật nên dòng người như nước. Hạ Tưởng dẫn Tào Thù Lê theo cửa hông đi vào, đi qua hồ sen, rồi đi qua rừng, cuối cùng đi tới bảng "Du khách dừng lại" tới tư dinh của Liên Nhược Hạm.

Hạ Tưởng giả bộ bất đắc dĩ nói

- Oh, nơi này không cho chúng ta xem, hay mình dạo chỗ khác được không?

- Không

Tào Thù Lê kiên quyết ngăn ý đồ trốn tránh của Hạ Tưởng lại

- Du khách là chỉ người khác, không phải chỉ ông chủ như anh.

Hạ Tưởng thiếu chút nữa chảy mồ hôi:

- Em có ý gì vậy? Em nói rõ ra đi.

Nhưng Tào Thù Lê lại cười to

- Anh chột dạ à? Đừng giấu em, em biết bên trong có một Liên Cư, trong Liên Cư có phòng của anh, có quần áo của anh, còn có mùi của anh

Câu cuối cùng khiến Hạ Tưởng không thể trả lời, đứng tại chỗ, lay hoay hái một cái lá cây, làm cây quạt quạt vài cái, nói:

- Thời tiết kiểu gì vậy, thu rồi mà sao nóng quá.

- Được rồi, đừng giả bộ, em không có ý trách anh, sao lại sợ như vậy?

Tào Thù Lê đoạt lá cây trong tay Hạ Tưởng ném qua một bên, còn cẩn thận lau mồ hôi cho hắn, dịu dàng nói:

- Anh có thể chảy mồ hôi, chứng tỏ anh trong lòng có em, quan tâm em, sợ em, em cũng đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Nếu anh là một người ý chí sắt đá, cho dù bị em bắt tại chỗ, anh cũng thà chết không thừa nhận, chỉ nói anh và cô ấy đàm luận nhân sinh, ngồi nói chuyện bình thường. Đàn ông như vậy mới đáng sợ, anh coi như cũng còn đáng yêu.

Hạ Tưởng cũng không biết Tào Thù Lê là khen hắn hay là châm biếm hắn, đành phải miễn cưỡng cười:

- Cô bé à, em thật sự tuyệt không hận Liên Nhược Hạm ư?

- Hận? Có lẽ có một chút. Nhưng trên thế giới yêu và hận, làm sao có thể phân được rành mạch

Tào Thù Lê ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, có chút ngạc nhiên cũng có chút buồn, còn có chút phức tạp.

- Như em đối với anh, nói là thích, đôi khi nhớ tật xấu của anh, cũng muốn dùng cả hai chân đá anh. Nhưng khi thực sự muốn đá anh, lại đau lòng không chịu được. Chị Liên cũng là một người đáng thương, em cũng biết chị ấy rõ ràng có thể cướp anh trong tay em. Nếu chị ấy làm như vậy, em chắc chắn sẽ cạnh tranh đến cùng. Nhưng chị ấy tình nguyện đi Mĩ, nhường không gian lại cho chúng ta, em còn có thể hận chị ấy cái gì chứ? Em cũng đã lớn rồi, không còn là cô bé vô tư nữa. Em cũng đã đính hôn với anh, có thể năm sau sẽ gả cho anh. Em đã nghĩ sau này chị Liên sẽ như thế nào, với tính cách mạnh mẽ của chị ấy, nếu thích anh rồi sau này sẽ không thích ai khác nữa.

Hạ Tưởng nghe xong, không nói lời nào, cảm thấy yêu cô hơn. Bước thêm một bước tới gần bảng "Du khách dừng lại". Hắn đột nhiên suy nghĩ, sở dĩ Tào Thù Lê biết Liên Cư, biết trong Liên Cư có phòng của hắn, khẳng định là Liên Nhược Hạm nói cho cô, các cô xem ra cũng có bí mật mà hắn không biết.

Không bao lâu đã đi đến Liên Cư. Biệt thự Liên Cư nằm giữa hồ nước trông như một đóa hoa sen trắng nõn nở rộ tinh khiết. Tào Thù Lê rất thích thú:

- Biệt thự thật đẹp, giống như một người phụ nữ nhẫn nại chờ đợi người yêu, như lời của Kinh Thi. Chị Liên không chỉ xinh đẹp mà còn có mắt nghệ thuật.

Dù sao thì đó cũng là lời ca ngợi tự đáy lòng cô. Hạ Tưởng cảm thấy thực sự vui mừng. Tuy rằng hắn không quá tin tưởng cô có thể hoàn toàn chấp nhận Liên Nhược Hạm, đối với Liên Nhược Hạm không có một chút oán hận, nhưng ít ra cô cố gắng điều tiết và thích ứng, cố gắng tìm kiếm một sự cân bằng, trong lòng hắn thật cảm động. Kỳ thật trên thế giới phụ nữ là khoan dung nhất, dù yếu đuối hơn đàn ông, nhưng có một trái tim mạnh mẽ. Không giống đàn ông, bề ngoài kiên cường, bên trong lại vô cùng mềm yếu. Giống như trái cây, hễ quả bên ngoài cứng nhất định bên trong sẽ mềm, như cây hạch đào. Mà quả bên ngoài mềm mại, đều có hạt cứng, như quả đào.

Trong lòng Hạ Tưởng hạ quyết tâm, kiếp này nhất định phải đối xử tử tế cô bé,

Đương nhiên, sau đó hắn lại hạ quyết tâm, kiếp này, nhất định phải đối xử tử tế mỗi một người hắn yêu và mỗi người phụ nữ hắn yêu, như là Liên Nhược Hạm, như là Tiếu Giai.