Quan Thần

Chương 216: Hạ Tưởng phải làm Phó Chủ tịch huyện




Một quãng thời gian vừa rồi Hạ Tưởng cũng không gặp Lý Đinh Sơn, nên đành phải gọi lại điện thoại cho Tiếu Giai để xin lỗi cô. Thanh âm của Tiếu Giai nghe cũng không có gì không vui, chỉ nói là cứ việc đi đối ngoại, còn dặn dò thêm:

- Vào dịp đầu năm như thế này thì tất nhiên là có nhiều buổi xã giao. Anh cố gắng đừng uống nhiều rượu, có hại đến thân thể. Mặc dù anh chắc chắn có người ở bên cạnh chiếu cố, tuy nhiên em nhắc nhở thêm một chút thì cũng không phải chuyện xấu, mà để anh nhớ kỹ, đúng không?

Hạ Tưởng áy náy nói:

- Bí thư Lý đã quay về, hẹn anh gặp mặt nên anh không thể không đến. Em yên tâm đi, Bí thư Lý không quá thích uống rượu, anh ngồi với ông ta thì cũng không uống nhiều lắm.

Ngẫm lại thì hắn luôn khiến cho Tiếu Giai thất vọng, hắn còn nói:

- Anh ở siêu thị Giai Gia có 6% phần trăm cổ phần, là cổ phần không ghi tên. Đợt tới anh sẽ bảo Phùng Húc Quang chuyển cổ phần này sang tên của em, để em thay anh nắm giữ, thế nào?

Tiếu Giai không cự tuyệt, cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói:

- Tất cả đều theo sự bố trí của anh. Dù sao chỉ quản lý cổ phần thôi thì chắc chắn là em sẽ làm tốt.

Hạ Tưởng như ngựa quen đường cũ, lập tức tới ngay nhà Sử lão. Vẫn là Sử Khiết mở cửa, thái độ của cô đối với Hạ Tưởng cũng tốt hơn một chút, cười cười vẻ miễn cưỡng:

- Tiểu Hạ đến rồi đó à, Đinh Sơn đang ở bên trong chờ cậu.

Gần một năm không gặp, Lý Đinh Sơn đen hơn, lại gầy đi một ít, phong thái lại càng có vẻ lãnh đạm.

Vừa thấy Hạ Tưởng, Lý Đinh Sơn liền nắm chặt tay hắn, vẻ mặt kích động:

- Tiểu Hạ, rốt cuộc chúng ta lại gặp mặt. Cậu có vẻ hơi béo đấy.

Hạ Tưởng cũng rất cảm khái:

- Bí thư Lý, ngài đúng là chịu vất vả.

Sử Khiết ngồi bên cạnh, nghe xong những lời này, không biết vì sao hốc mắt đã ươn ướt, vội cúi đầu lại che dấu.

Sử lão một tay cầm quả cầu tập thể dục, một tay chống quải trượng, cười ha hả:

- Tiểu Hạ, ngồi xuống. Hôm nay cậu và Đinh Sơn ngồi ôn chuyện với nhau đi. Mà đối với cậu, Đinh Sơn vẫn nhớ mãi không quên. Quả thật Đinh Sơn là một người rất nhiều tình cảm, anh ta lại không giống như cậu, tính tình thoải mái. Khi Đinh Sơn có chuyện buồn gì đó ở trong lòng, không có cậu bên cạnh, anh ta không tìm thấy ai để nói chuyện.

Thời điểm Sử lão nói chuyện thì trong ánh mắt ông ta toát ra vẻ từ ái. Sự quan tâm của ông ta với Lý Đinh Sơn đúng là xuất phát từ tim phổi, chỉ sợ là đã vượt qua tình cảm của một người bố vợ với chàng con rể. Sử lão không có con trai, có lẽ ở ở sâu trong nội tâm, ông ta đã xem Lý Đinh Sơn như người con trai của mình.

Lý Đinh Sơn tự biết mình có chút thất thố, cười ha hả, sau đó ngồi xuống, lại uống một ngụm trà che dấu sự thất thố vừa xong rồi mới nói:

- Lúc cậu ở bên cạnh thì cũng không cảm nhận được nhiều. Khi cậu rời đi rồi thì tôi mới biết được cậu ở bên cạnh tôi chẳng những có thể giúp tôi nhiều thứ, còn làm cho tôi cảm thấy rất an tâm, gặp chuyện không hoảng hốt. Hạ Tưởng, đợt tới cậu phải giúp tôi đó, thế nào?

Vẻ mặt Sử lão trở nên nghiêm túc hiếm có, ông nói:

- Tiểu Hạ, tôi muốn nhờ cậu giúp tôi một việc.

Hạ Tưởng hoảng sợ, vội vàng đứng lên:

- Sử lão nói như vậy là đề cao cháu quá. Ngài mà có việc, không tính đến quan hệ giữa cháu và Bí thư Lý, chỉ riêng mấy lần cháu và ngài gặp mặt thì cháu cũng sẽ cố hết sức.

Sử Khiết bưng tới một ly trà, tự cô hai tay cầm chén trà đưa cho Hạ Tưởng, thái độ hạ thấp xuống, nhẹ giọng nói:

- Tiểu Hạ, trước kia tôi thái độ không tốt, cậu đừng để ý. Tính tình của tôi vốn không tốt, nhưng đối với cậu thì không có ác ý gì. Cậu có thể giúp Đinh Sơn hay không vậy?

Hạ Tưởng tiếp nhận ly trà của Sử Khiết, hắn hoảng sợ nói:

- Sử lão, Bí thư Lý, cô Sử. Rốt cuộc mọi người muốn tôi làm chuyện gì thì cứ việc dạy bảo, đừng nâng cao tôi như vậy. Tôi hơi sợ, trong lòng không dám.

- Năm sau Đinh Sơn phải tới huyện An đảm nhiệm chức Bí thư huyện ủy. Vốn tôi cảm thấy việc này được an bài rất tốt, chịu khó quá độ một chút, sau đó chuyển đến nội thành làm Chủ tịch Quận. Không nghĩ sự tình này đột nhiên nảy sinh biến cố.

Sử lão vẫy vẫy tay, ra hiệu tất cả mọi người ngồi xuống. Sau khi chờ Hạ Tưởng ngồi xong, ông ta mới nói tiếp:

- Tôi đoạt được vị trí Bí thư, tuy nhiên các vị trí Chủ tịch huyện, Phó Bí thư phải nhường cho người khác. Một Phó Bí thư thì cũng không có chuyện gì, cái mấu chốt là vị Phó Bí thư và Chủ tịch huyện đều là người từ Bắc Kinh tới, đều thuộc Thái Tử đảng. Nếu bọn họ liên thủ với nhau thì công tác của Đinh Sơn rất khó khai triển.

Sử lão nói xong, khoát tay áo, ra hiệu cho Lý Đinh Sơn tiếp tục nói.

Lý Đinh Sơn nhấp chút nước để thanh cổ họng rồi nói:

- Tiểu Hạ, so với thế cục ở huyện Bá thì tình thế huyện An càng ác liệt hơn rất nhiều. Phó bí thư Mai Hiểu Lâm và Chủ tịch huyện Khâu Tự Phong đều là người đến từ Bắc Kinh, đều là người thuộc dòng dõi chính quy Thái Tử đảng. Hơn nữa, hai người bọn họ là nhân vật đại biểu cho hai gia tộc lớn, lại quen biết nhau, do đó chắc chắn sẽ kết thành liên minh. Vấn đề mấu chốt nhất chính là cục diện chính trị huyện An vẫn có sự bất hòa giữa bộ máy bên Đảng và bên chính quyền. Một Bí thư huyện ủy cũng đã bị Khâu Tự Phong xử lý phải rời đi rồi. Chi riêng một Khâu Tự Phong cũng đã làm cho người ta đau đầu, bây giờ đột nhiên điều tới một người tên là Mai Hiểu Lâm, có thể nói, huyện An là do hai người bọn họ nắm giữ. Tôi là một Bí thư huyện ủy riêng lẻ đi đến đó, về cơ bản là ngồi cho có.

Hạ Tưởng rất khó hiểu:

- Nếu thế cục huyện An phức tạp như vậy thì vì sao Bí thư Lý không đi tới huyện khác?

Lý Đinh Sơn cười khổ:

- Bây giờ thì cũng chỉ có huyện An là có ghế trống. Trong chính trị thì cũng không phải muốn thế nào là có thế đó, dù thế nào cũng phải chú ý tới sự thỏa hiệp cân bằng. Nếu không, chỉ riêng Khâu Tự Phong, anh ta đang đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch huyện đã hơn một năm qua, vị Bí thư huyện ủy nơi đó bị tố cáo phải điều đi, về cơ bản thì anh ta sẽ tiếp nhận vị trí Bí thư huyện ủy huyện An. Tuy nhiên, anh ta cũng không được lên, vì thế tôi mới có cơ hội tiếp nhận.

Chủ tịch huyện 31 tuổi, quá là trẻ tuổi. Hạ Tưởng giật mình kinh hãi, không ngờ tiếp theo Lý Đinh Sơn còn buông thêm một câu càng làm cho hắn chấn động:

- Phó bí thư Mai Hiểu Lâm càng trẻ hơn, là 28 tuổi!

Hạ Tưởng đến hít vào một hơi, cả người có vẻ lạnh lẽo:

- Cô ta có lai lịch gì? 28 tuổi mà đảm nhiệm thực chức của cấp Phó cục trưởng, là Phó bí thư huyện ủy, nhân vật số 3 của huyện, cũng hơi quá khoa trương đấy chứ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Lý Đinh Sơn mỉm cười phản đối:

- Cậu 25 tuổi mà cũng đảm nhiệm thực chức phó Cục trưởng, không phải cũng rất xứng gia nhập vào Thái Tử đảng hay sao. Bối cảnh của cô ta rất sâu, lai lịch cụ thể cũng khó nói, ngay cả Sử lão cũng không đụng đến được.

Hạ Tưởng liền buồn bực:

- Nếu là Thái Tử đảng, muốn xuống dưới để mạ vàng thì cũng phải tìm một huyện nào tốt tốt ấy chứ. Như thế nào mà tất cả đều tụ tập tới huyện An, cũng là việc lạ.

Lý Đinh Sơn lắc đầu:

- Trên các phương diện thì huyện An cũng được. So sánh với các huyện khác, đây là huyện mà làm ra chiến tích cũng không dễ dàng, nhưng vững vàng mà vượt qua cũng không khó, có thể nói là cơ sở để làm nơi lăn lộn tốt nhất.

- Bọn họ được sắp xếp đến huyện An, từ đó có thể phỏng đoán được hậu trường của bọn họ lấy việc cầu ổn định là việc chính, là nhân vật thuộc trường phái vững vàng, chắc chắn. Tuy nhiên …

Sử lão chen vào nói nói:

- Tôi từ các tin tức quen thân hỏi thăm người ta một chút thì biết tính tình của Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm đều có vẻ cao ngạo, có một số việc thậm chí còn có mức nói là cực đoan. Cũng khó trách, bọn họ đều xuất thân trong gia đình cán bộ cao cấp, từ tính tình Sử Khiết ở đây là có thể suy đoán ra, có một số con cái của các cán bộ cao cấp tính tình kiêu ngạo là cũng có thể lý giải.

Sử Khiết đỏ mặt:

- Ba, ba đừng nói con, con đang cố gắng sửa lại.

Hạ Tưởng sau khi nghe xem như đã minh bạch chân tướng sự tình. Hắn liền hỏi:

- Lúc nãy Sử lão bảo muốn tôi giúp Bí thư Lý, điều này là có ý tứ gì?

- Cậu và Đinh Sơn ở huyện Bá phối hợp với nhau có thể nói là rất ăn ý, vì thế tôi nghĩ nếu cậu và Đinh Sơn cùng đi tới huyện An, thì cục diện ở đó sẽ như thế nào?

Sử lão nhìn Hạ Tưởng rất có hứng thú rồi nói:

- Phía chính quyền kia thì Khâu Tự Phong một mình kinh doanh, không ai xâm phạm vào được. Đinh Sơn đến đó, trong bộ máy chính quyền thì không có ai, hơn nữa chỗ Đảng uỷ lại có Mai Hiểu Lâm giữ cân bằng, muốn khai triển công tác, khẳng định là sẽ bó tay bó chân. Nếu cậu và Đinh Sơn cùng nhau đi đến đó thì chẳng khác nào Đinh Sơn đã cài vào được một cái đinh trong bộ máy Ủy ban.

Trong lòng Hạ Tưởng đột nhiên nhảy dựng lên, theo bản năng thốt ra một câu:

- Sử lão muốn an bài cháu đảm nhiệm chức vụ gì ở nơi đó vậy?

- Phó chủ tịch huyện!

Tuy rằng cấp bậc của Chủ nhiệm văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô cũng là Phó Cục trưởng, văn phòng tổ cải tạo cũng xem như là một phòng ban quan trọng có thực quyền, nhưng nếu thực sự bàn đến con đường lý lịch truyền thống để lên chức thì tốt nhất là phải đến cơ sở đảm nhiệm một vị trí lãnh đạo của cơ quan Đảng chính quyền. Đây là một bước đi để lại một dấu chân lớn trên mặt đất.

Cho dù hắn lăn lộn ở Ủy ban nhân dân thành phố lên cấp bậc Cục trưởng thì chỉ sợ cũng chẳng lên nổi chức Phó giám đốc sở, để phát triển được thì cũng phải thả ra ngoài làm chủ quản một phương. Tuy rằng một Phó chủ tịch huyện chưa chắc có độ nở mày nở mặt của Chủ nhiệm văn phòng tổ cải tạo, nhưng thuộc loại bước đi quan trọng trên quan trường, là trạm dừng chân trọng yếu, không thể thiếu sau một trận chạy bộ. Dừng ở trạm này khoảng hai đến ba năm, sau đó mới có thể tiến bậc lên cấp trưởng được, chân chính trở thành nhân vật số một của chính quyền chủ quản một phương.

Lúc này mới tính là chân chính bước vào đại lộ để tiến lên trời xanh.

Tuy nhiên, tin tức này tới rất đột nhiên, Hạ Tưởng ngẩn người ra, nói ra lời rất thật:

- Ở trước mặt Sử lão và Bí thư Lý thì tôi cũng không dám nói láo. Sau khi tôi đến thành phố Yến thì Thị trưởng Trần đối xử với tôi cũng không tồi. Các chức vụ trưởng phòng và Phó cục trưởng của tôi đều do một tay của Thị trưởng Trần giúp tôi giải quyết. Nhất là cấp bậc phó Cục trưởng, có thể nói là được hưởng lợi từ việc biên chế chính thức của văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô được phê chuẩn. Đương nhiên, người mang tôi gia nhập quan trường là Bí thư Lý, đúng là cảm tình của tôi đối với Bí thư Lý cũng sâu nhất, cũng nguyện ý cùng Bí thư Lý xông pha nơi chiến trận. Hiện tại chỉ có điều đột nhiên bỏ lại công việc của tổ cải tạo thì tôi cũng không muốn, cũng cảm thấy có chút hổ thẹn với Thị trưởng Trần. Hơn nữa, Thị trưởng Trần cũng chưa chắc đồng ý thả người.

Sử lão khoát tay:

- Tiểu Hạ. Việc khác cậu không cần quan tâm, tôi muốn hỏi cậu một câu, cậu có nguyện ý cùng với Đinh Sơn đi đến đó?

Đối với việc nhậm chức này thì vấn đề có hai mặt. Tới huyện An, có thể đảm nhiệm chức vụ Phó Chủ tịch huyện thì vừa là kỳ ngộ lại vừa có tính khiêu chiến. Thái Tử đảng thì có lẽ cũng không đáng sợ, đáng sợ là thế lực gia tộc phía sau lưng bọn họ, hơn nữa đây là hai người trong Thái Tử đảng nhưng thuộc hai gia tộc khác nhau. Nói không chừng, sau khi đi đến nơi này, chỉ cần một chút sơ suất là có thể có tai ương ngập trời.

Ngay cả Sử lão cũng phải thận trọng như thế, làm một chuyện lạ lùng là trịnh trọng đề xuất yêu cầu với hắn, đề nghị hắn cùng đến huyện An cùng với Lý Đinh Sơn. Từ việc này, Hạ Tưởng có thể đoán ra. Có đôi khi hậu trường cũng không phải lực lượng duy nhất có tính quyết định, trong chính trị thì để đánh giá vấn đề còn phụ thuộc vào thời điểm, hơn nữa còn so sánh với nhau về trí tuệ chính trị. Hậu trường của Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm có lẽ sẽ không động đến Sử lão, nhưng Sử lão cũng chưa chắc đã động được bọn họ, dưới tình huống thế lực của mọi người ngang nhau thì lúc này phụ thuộc vào người chơi ở dưới vũ đài đứng ra tranh cao thấp. Chỉ có thể nhìn ai hơn có trí tuệ, sự kiên nhẫn hơn cũng như ai có các kỹ xảo cao siêu hơn mới là người chiến thắng.

Hạ Tưởng chưa bao giờ e ngại khiêu chiến, chưa bao giờ sợ hãi tranh đấu. Nếu một người không có dũng khí tiếp nhận những kỳ ngộ này trong chốn quan trường thì người đó cũng chẳng làm được gì cả. Hắn ở tổ cải tạo thôn nội đô có gan chống đối trực diện với Vũ Phái Dũng, có gan khiến cho Kiều Bạch Điền phải thoái nhượng, cũng có gan kết bạn với Cao Kiến Viễn, hay các sự tình bảo hổ lột da khác vì cái chính là trong lòng rõ ràng, ở thời điểm giao hòa các loại thế lực đang lần lượt thay đổi này, chỉ cần nhìn chuẩn phương hướng, nhận thức chuẩn mục tiêu, chọn đúng thời điểm thì các nhân tố bất lợi đều có thể chuyển biến thành nhân tố có lợi.

Nếu Sử lão đã nói đến như thế này rồi, hơn nữa hắn với Lý Đinh Sơn đúng là có cảm tình sâu đậm, nên không có lý do gì để từ chối cả. Hắn lập tức đáp ứng:

- Nếu Sử lão và Bí thư Lý đã để mắt đến tôi như vậy thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh.

Sử lão vừa nghe Hạ Tưởng đáp ứng như vậy, vẻ mặt có ý cười, nhìn Lý Đinh Sơn nói:

- Đinh Sơn, con không nhìn lầm người. Tiểu Hạ là người đáng kết bạn, thời khắc mấu chốt rất đáng tin.

Sau đó ông ta lại vung mạnh tay lên, nói với Sử Khiết:

- Chuẩn bị cơm chiều, để ba uống với mấy đứa nhỏ này mấy chén.

Ở trước mặt Sử lão, Hạ Tưởng ít nhiều hơi thở không được tự nhiên, cảm giác này so với khi ở trước mặt Tống Triêu Độ thì cũng không khác nhau nhiều lắm, có một loại cảm giác phải duy trì sự cẩn thận, thận trọng. Sau khi mấy chén rượu được uống, bỗng nhiên Sử lão như trong lúc vô ý nhắc tới Tống Triêu Độ:

- Tiểu Hạ, cậu gần đi cũng hay đi lại với Tống Triêu Độ. Cậu thử nói xem, cậu nhận thấy anh ta là dạng người gì?

Hạ Tưởng do dự một chút:

- Khó mà nói, Trưởng ban Tống nói không nhiều lắm, cũng có vẻ không hay cười. Tuy nhiên, tôi có thể nhìn ra ông ta đúng là quan tâm đến Bí thư Lý, đối với các sự tình của Bí thư Lý, ông ta đều ghi nhớ ở trong lòng.

Sử lão và Lý Đinh Sơn nhìn nhau cười. Lý Đinh Sơn thản nhiên nói:

- Triêu Độ cũng coi như có tâm.

Lời này rõ ràng là để Sử lão nghe. Tuy nhiên Sử lão nghe xong câu này, không tỏ vẻ gì, chỉ vào các món ăn nói:

- Nào, dùng đũa đi. Thử xem các món ăn do tôi tự chuẩn bị có được không?

Hạ Tưởng nhìn ra manh mối, Sử lão đối với Tống Triêu Độ không chỉ là có ý kiến riêng, hơn nữa ý kiến này còn có vẻ đang chuyển biến rất tốt.

Hạ Tưởng ở tại nhà Sử lão đến tận khuya mới rời đi. Sử lão nói rất nhiều, tuy nhiên tất cả đều kể về các chuyện cũ năm đó, hơn nữa cũng không lộ ra mạng lưới quan hệ của ông ta, lại không đề cập đến chính trị. Hạ Tưởng cứ phải chăm chú lắng nghe. Đây không phải là ông ta làm bộ, mà nói chung, người có tuổi càng nhiều thì lại càng thích nhớ lại chuyện cũ, nhớ lại những chuyện đã từng trải qua.

Hạ Tưởng cũng có rất nhiều chuyện cũ, cho nên lúc nghe Sử lão nói về các giai thoại và các chuyện cũ trước kia, hắn cũng liên tưởng đến kiếp trước của chính mình, cũng có một chút cảm khái, lây sự cảm động.

Sau khi rời khỏi nhà Sử lão, hắn quay về Tào gia thì không ngờ Tào Vĩnh Quốc vẫn còn chưa ngủ. Hạ Tưởng liền tới nói chuyện với Tào Vĩnh Quốc, đem việc an bài của Sử lão nói ra. Tào Vĩnh Quốc vô cùng cao hứng:

- Bác đang bảo sao hôm nay lại không thể ngủ được, trong lòng cứ lo lắng cho cháu, hoá ra đúng thật là có chuyện. Đây là chuyện tốt, Thái Tử đảng cũng không phải đáng sợ như suy nghĩ đâu. Hơn nữa các sự tình trong quan trường, bình thường cũng rất ít có thời điểm mà phải anh chết tôi sống, lại còn có Sử lão ở phía sau chiếu cố. Có cơ hội như thế này nên nhảy ra khỏi tổ cải tạo thôn nội đô, đi đến địa phương để nhìn một cái, xông vào một lần. Đối với đường đi của cháu về sau thì cái lợi thật lớn. Khi nào thì cháu nói một tiếng với Bí thư Lý, bảo là bác mời ông ta đến nhà làm khách.

Hạ Tưởng hiểu được tâm lý của Tào bá. Từ vụ việc Bí thư Thôi và Thị trưởng Trần bởi vì tổ cải tạo mà sinh ra mâu thuẫn thì ông ta vẫn có ý phê bình kín đáo với việc mình ở lại tổ cải tạo. Ông ta cảm thấy tổ cải tạo rất chói mắt, dễ dàng bị người ghen ghét, hơn nữa, vấn đề mấu chốt là rất dễ trở thành vật hy sinh vì chính trị. Tuy rằng Hạ Tưởng tự tin có thể thong dong ứng phó với rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng cũng biết phân lượng của mình. Một khi sự tình đã náo loạn đến tình trạng không thể vãn hồi, sau khi cân nhắc thì Trần Phong cũng sẽ chùn bước bỏ qua tổ cải tạo để mưu cầu tự bảo vệ mình.

Chính trị, từ trước đến nay không bao giờ ôn nhu mà có kết quả được. Mặc dù không thấy đao quang kiếm ảnh, nhưng cũng là nguy cơ ở xung quanh, ở chỗ mà không nhìn thấy được thì khói thuốc súng nổi lên cả bốn phía.

Kỳ thật bây giờ hắn tháp tùng Lý Đinh Sơn đi tới huyện An, mở ra cục diện mới, cũng xem như là một cơ hội thoát thân hiếm có. Nói thật, bây giờ thì mục đích của hắn ở tổ cải tạo cơ bản đều đã đạt được.

Đầu tiên là hắn đã thành công trong việc hóa giải xung đột giữa Cao Thành Tùng và Trần Phong, hơn nữa lại thuận lợi đẩy Thôi Hướng và Cao Thành Tùng về phía đối lập nhau, có thể nói nguy cơ của Trần Phong tạm thời được giải trừ. Tiếp theo, hắn tại văn phòng tổ cải tạo, mượn thân phận Chủ nhiệm, điều kiện tiện lợi để kết bạn với Thẩm Lập Xuân, tiến tới gặp mặt Thành Đạt Tài, cũng bởi vậy mà trở thành bạn tốt với Tôn Hiện Vĩ, tiến thêm một bước nhận thức Phương Tiến Giang và Phương Cách. Có thể nói, thu hoạch coi như quá dày. Vấn đề cuối cùng, mượn việc thành lập biên chế chính thức của tổ cải tạo, trong thời gian ngắn ngủn không đến một năm, từ cấp bậc phó phòng lên tới Phó Cục trưởng. Có thể nói, hắn đúng là người chịu ơn rất sâu với tổ cải tạo thôn nội đô.

Khu nội thành chính thì chỉ còn có ba, bốn thôn nội đô nằm trong đường vành đai 2, số lượng không còn nhiều lắm. Về phần từ đường vành đai hai ra tới vành đai ba thì vẫn đang còn nằm trong viễn cảnh quy hoạch, mà thời điểm khởi công đường vành đai ba còn chưa có ấn định, do đó việc cải tạo thôn nội đô còn không đề cập đến. Do vậy, từ nay về sau, trong một quãng thời gian rất dài, công tác của tổ cải tạo chủ yếu là giải quyết các tồn tại cũ, đã không còn nhiều tính khiêu chiến.

Mặc dù tại thời điểm này Hạ Tưởng rời khỏi tổ cải tạo tổ là lựa chọn cực kỳ thỏa đáng, tuy nhiên, trong lòng hắn cảm thấy rất có lỗi với Trần Phong. Dường như sau khi hắn được thăng chức lên Phó Cục trưởng thì phải khẩn cấp phân rõ giới tuyến cùng với Trần Phong. Thật ra, không cần Sử lão mở miệng, chỉ cần Lý Đinh Sơn mở miệng thì Hạ Tưởng đã không có lý do gì để cự tuyệt. Dù sao, ngay từ đầu, hắn đã muốn đem tiền đồ của hắn cột chặt một chỗ cùng với Lý Đinh Sơn.

Trên thực tế thì Trần Phong đột nhiên tham gia vào, đây là điều không ngờ đến.