Vương Đoan Kiệt và Vũ Ái Chu giống như được đại xá, vui không chịu được vội vàng xuống xe, một mạch chạy tới trước mặt Hạ Tưởng.
- Chủ tịch tỉnh Hạ, ngài xem chuyện hôm nay là do tôi và Ái Chu suy nghĩ không chu toàn, xin ngài cứ trách phạt.
Hạ Tưởng phất tay:
- Được rồi, đừng nói điều vô nghĩa nữa, nếu đã đến đây rồi thì cùng vào nhà ngồi đi.
- Vâng.
Vương Đoan Kiệt và Vũ Ái Chu mừng rỡ nói.
Hạ Tưởng nói tiếp:
- Nhập gia tùy tục, hiện tại, tôi không phải là Chủ tịch tỉnh gì cả mà chỉ là một người con về thăm nhà bình thường mà thôi, sắp xếp như thế nào, thì cũng đều phải nghe theo người ở nhà, là do cha tôi quyết định.
- Vâng, vâng, đều nghe theo ông Hạ.
Vương Đoan Kiệt gấp gáp nhìn về phía Hạ Thiên Thành.
Câu nói vừa rồi của Hạ Tưởng khiến cho một người cả đời đều bị người khác gọi là "lão Hạ" hoặc là "lão già Hạ" Hạ Thiên Thành, lần đầu tiên được hưởng thụ cảm giác được người khác gọi là "ông", Hạ Thiên Thành cười vô cùng vui vẻ:
- Bí thư Vương và Thị trưởng Vũ là quan của địa phương chúng ta, quan nói cái gì thì tôi đều nghe theo cái đó.
Thành phố Đan Thành trong mấy năm qua đã thay đổi không ít Bí thư và Thị trưởng, mỗi một khi có Bí thư và Thị trưởng mới đến nhậm chức, đều đến nhà họ Hạ thăm hỏi Hạ Thiên Thành. Hạ Thiên Thành tuy rằng bình thường tự nhiên, giản dị nhưng bởi vì đã gặp qua rất nhiều Bí thư và Thị trưởng rồi, cho nên bên trong vẻ thản nhiên cũng có chút bình tĩnh, ung dung mà người thường không thể có được.
Hạ Thiên Thành khoát tay:
- Về nhà trước đã. Bí thư Vương và Thị trưởng Vũ nếu đã đến đây rồi, không vào nhà ngồi một chút sao được?
Lúc này, toàn bộ khu đô thị đều náo động, gần như là hơn phân nửa các hộ gia đình sống ở khu đô thị đều ra khỏi cửa, chính là muốn nhìn xem phong thái của Chủ tịch tỉnh Hạ. Tuy rằng tất cả các bà con ở đây đã biết Hạ Tưởng mấy chục năm qua, nhưng trong cảm nhận của họ, Chủ tịch huyện Hạ, Chủ tịch quận Hạ, cùng với Bí thư Hạ và Chủ tịch tỉnh Hạ thật không giống nhau, tất cả đều muốn nhìn xem một chút rằng Chủ tịch tỉnh đương nhiệm Hạ Tưởng so với Thị trưởng Hạ trước kia có cái gì khác nhau.
Kết quả đã khiến cho tất cả mọi người vừa thất vọng lại vừa vui mừng. Vui mừng chính là Hạ Tưởng vẫn là Hạ Tưởng, phong thái vẫn như năm đó không hề thuyên giảm, không có tăng thêm vài phần quan uy cũng không có béo lên phần nào, không bụng phệ cũng không hói đầu, tươi cười thân thiết, thái độ gần gũi, bình dị, vẫn giống như năm xưa, vẫn là Lão Đại của nhà Hạ Thiên Thành trong mắt mọi người.
Không ít người nói thầm trong bụng là hóa ra Chủ tịch tỉnh cũng có thể giống như vậy.
Hạ Tưởng bắt tay với từng người, đáp lại từng lời hỏi thăm của mọi người, không làm ra vẻ là Chủ tịch tỉnh chút nào, chỉ giống như đứa con lớn bình thường của Hạ Thiên Thành, coi hàng xóm láng giềng giống như thân nhân.
Hàng xóm đi đến giống như nước triều lên, khiến Hạ Tưởng cảm nhận được lòng nhiệt tình và chân thành của mọi người. Họ là những người đáng yêu nhất, không giả dối cũng không phiến diện, cũng không hề có chút yêu cầu cùng mưu tính khi bắt tay với hắn.
Hạ Tưởng cảm thấy hết sức khoan khoái cùng thả lỏng. Người ở lâu trong quan trường, tình thân, tình bằng hữu cùng tình làng xóm dường như đều xa xôi và xa lạ. Hiện tại có thể buông lơi hết thảy mọi công việc, một lòng về quê thăm gia đình, cùng đoàn tụ với người thân và bà con láng giềng. Hắn cảm nhận được hạnh phúc và xúc động mà đã lâu rồi không có được. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Loại hạnh phúc này, so với loại hạnh phúc khi được thăng chức còn mãnh liệt hơn, hưng phấn có được so với việc đánh bại đối thủ còn kéo dài hơn.
Hạ Tưởng được hàng xóm vây xung quanh, ước chừng nửa tiếng đồng hồ hắn mới có thể bước chân vào nhà, hắn cũng cố tình đi chậm lại, bởi vì hắn biết rõ, có lẽ từ nay về sau hắn sẽ không còn cơ hội cùng bắt tay và nói chuyện thân mật với bà con hàng xóm thêm một lần nào nữa.
Người ở trong quan trường, nhất định phải bỏ qua một số thứ, nếu phạm vi mà Hạ Tưởng lựa chọn càng rộng lớn, thì có một số chuyện quan trọng cũng như không quan trọng của đời người, đều phải nhường đường vì kế hoạch lớn sau này.
Không có biện pháp, người sống trên đời cuối cùng cũng vẫn phải lựa chọn, Hạ Tưởng lựa chọn đi theo chí hướng ở phương xa, trong lòng mang cả thiên hạ, cho nên không thể bị ràng buộc bởi cảm xúc của bản thân.
Sau khi về đến nhà, nhìn thấy cách bài trí vẫn không đổi trong suốt mười mấy năm, Hạ Tưởng hơi có chút xúc động, cha mẹ đã sống quá thanh đạm rồi, cho dù có biếu thêm tiền cho ông bà thì ông bà cũng không thay đổi dù chỉ một phân. Những năm gần đây, Hạ Tưởng chỉ trích ra một phần tiền lương để đưa về hiếu kính hai ông bà, nhưng hai ông bà dù thế nào cũng không chịu nhận, nói là ông bà đã có lương hưu rồi, mỗi tháng là 1500 đồng, hai người cộng lại là có 3000 đồng, cũng đủ dùng rồi.
Ông bà làm việc cả đời, cũng chỉ là công nhân viên chức xí nghiệp, cho nên mỗi tháng chỉ nhận được một chút ít tiền lương hưu. Những công nhân viên chức khác giống như ông bà khi đã về hưu, mỗi tháng cũng nhận được ít nhất là gấp đôi số tiền của ông bà trở lên.
Phân biệt đối xử trong việc cấp phát tiền lương hưu trong các cơ quan và xí nghiệp nhà nước chính là chôn giấu một tai họa ngầm. Hạ Tưởng tuy là Chủ tịch của một tỉnh, nhưng trước mắt chỉ có thể bất lực, không thể thay đổi những phương châm và chính sách lớn, nhưng hắn biết rõ, chế độ lương hưu nhất định phải được điều chỉnh lại, nếu không, vấn đề dưỡng lão sẽ làm sụp đổ thành tựu mấy chục năm kiến thiết kinh tế của Trung Quốc.
Hạ Tưởng chỉ biết là cha mẹ ăn ở tiết kiệm, cũng không biết là những năm gần đây, Tào Thù Lê đã biếu cha mẹ mấy chục vạn. Cha mẹ vốn không cần, nhưng lại không thể nào cự tuyệt được tấm lòng hiếu thảo của Tào Thù Lê, đành phải nhận lấy, rồi lại âm thầm gửi tiết kiệm, sổ tiết kiệm chính là đứng tên của Hạ Đông.
Mà điều mà Hạ Tưởng càng không biết được chính là, mỗi tháng cha mẹ nhận được số tiền là 3000 đồng lương hưu, nhưng lại chỉ trích ra 1000 đồng làm sinh hoạt phí, hàng năm tiết kiệm lại được khoảng 20 nghìn đồng, nói là để cho Hạ Đông sau này học đại học dùng tới.
Hơn nữa, hàng năm cha mẹ đều phải đến vùng nông thôn ở ngoại thành để nhặt lương thực mà người nông dân vứt bỏ trên đường.
Bọn họ nhặt lại gạo mang về, sau đó đãi lấy hạt, mài thành bột ăn.
Có được cha mẹ cần cù và tiết kiệm như vây, chính là hạnh phúc lớn nhất của Hạ Tưởng.
Gia hòa vạn sự hưng, Tào Thù Lê ôn tồn và lương thiện, thản nhiên mà lai thong dong, là vì nhờ có Tào Vĩnh Quốc và Vương Vu Phân mỗi lời nói và việc làm đều mẫu mực. Hạ Tưởng luôn yêu dân như con, đều lãnh đạm đối với tiền bạc và danh lợi, chính là được thừa kế đức tính tốt đẹp của Hạ Thiên Thành và Trương Lan.
Trước kia, Vương Đoan Kiệt và Vũ Ái Chu đã từng tới nhà họ Hạ, nhưng mà lúc đó khi đến cũng chỉ là vội vội vàng vàng ở lại một lát rồi đi ngay, không hề chú ý tới trang thiết bị gia đình cũ như thế nào, bây giờ mới để tâm nhìn xem, không khỏi cảm thán. Chủ tịch tỉnh Hạ có được thành tựu như hôm nay, cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên. Ai có thể tưởng tượng được, đường đường là cha mẹ của một Chủ tịch tỉnh, mà lại ở trong một gian phòng rộng không đến 90 mét vuông, hơn nữa dụng cụ và đồ đạc trong nhà hiển nhiên đã đều có lịch sử mười mấy năm.
Vương Đoan Kiệt và Vũ Ái Chu vốn nghĩ rằng Hạ Thiên Thành và Trương Lan ăn mặc bình thường chính là làm để cho người ngoài nhìn vào, nhưng đến khi thực sự ngồi tại trong phòng khách nhà họ Hạ, uống chén trà nhạt của nhà họ Hạ, nhìn tới trang trí bốn phía xung quanh, hai người mới hiểu ra được rất nhiều điều.
Vương Đoan Kiệt lặng yên nháy mắt với thư ký, thư ký hiểu ý, đứng dậy đi qua một bên, gọi điện thoại cho người phụ trách sắp xếp tiệc rượu, yêu cầu đổi lại tiêu chuẩn, không cần chuẩn bị sơn hào hải vị, chỉ cần đơn giản bình thường là tốt rồi, rượu cũng không cần chuẩn bị đến tận loại Mao Đài, mà chỉ cần là Tùng Đài của Đan Thành thôi.
Vương Đoan Kiệt hành động kịp thời, ra sức tranh thủ một chút ấn tượng trước mặt Hạ Tưởng.
Tào Thù Lê lúc đầu là con gái của Thị trưởng rồi sau đó trở thành con gái của Bí thư tỉnh ủy, đến giờ đã là con gái của người lãnh đạo Quốc gia, thân phận mỗi năm đều nâng cao, lại cộng thêm một chút thân phận hiển hách là vợ của Chủ tịch tỉnh nữa, khiến cho tất cả mọi người đều phải hâm mộ. Cô càng ngày càng tốt lên, là một phụ nữ đã chân chính có được nghìn vạn sủng ái đều hợp lại vào một người.
Nhưng Tào Thù Lê lại không giống như những người phụ nữ khác, cô vừa ôn hòa, lại vừa tự nhiên, hào phóng tiếp đón Vương Đoan Kiệt và Vũ Ái Chu, lại cùng Trương Lan nhỏ nhẹ nói vài câu, rồi lại cùng Hứa Ninh vào phòng trong, nói một chút chuyện chị em dâu, hồn nhiên không có chút kiêu ngạo của một phu nhân Chủ tịch tỉnh chút nào.
Nếu như ở thời cổ đại, Tào Thù Lê nhất định sẽ được hưởng đãi ngộ như một mệnh phụ phu nhân!
Hạ An có lòng muốn quay về Đan Thành một chuyến, nhưng anh ta đang có việc. Nhưng khi biết được Hạ Tưởng về nhà, đã xin phép Thành ủy cho trở về…
Hiện tại anh ta đã có thể thản nhiên đối mặt với việc thăng chức trên bước đường làm quan và tiền đồ định mệnh của anh ta. Trải qua nhiều năm tôi luyện trên quan trường, rốt cục Hạ An cũng đã có thể an tâm, dáng người hơi mập lên, tâm tình cũng rộng mở hơn rất nhiều, cũng đã thông suốt ra được rất nhiều việc.
Anh ta biết, con đường làm quan của anh ta tất nhiên rồi sẽ phải nhường lại cho con đường rộng lớn quang minh của Hạ Tưởng, nhưng anh ta cảm thấy rất vui mừng, không có một chút oán hận. Anh ta vốn đã phiền chán những lục đục trên quan trường, cũng tự nhận là không thể gánh vác trách nhiệm lớn. Qua mười mấy năm làm quan, anh ta đánh giá bản thân mình chính là vô công vô quả, không có tham ô hủ bại cũng không có công tích vĩ đại gì, tuy nhiên, cũng thật tốt là không có làm ra sai lầm gì mà tạo thành tổn thất lớn cho quốc gia.
Kỳ thật, so với Hạ Tưởng thì Hạ An đã đánh giá bản thân mình quá mức khiêm tốn. Với những gì anh ta đã làm, dựa theo tiêu chuẩn cán bộ hiện hành, anh ta đã là vị quan tốt khó có được. Anh ta tự nguyện nhường đường vì tiền đồ của Hạ Tưởng, kỳ thật chính là tổn thất của Quốc gia. Ít nhất nếu như anh ta còn tại vị, thì có thể làm giảm bớt đi một tên tham quan nhân cơ hội ngồi ở vị trí của anh ta mà làm hại một phương.
Trước kia, Hạ An không thể tin được Hạ Tưởng lại chính là người được lựa chọn trở thành lực lượng hậu bị, chung quy vẫn cảm thấy nếu có một ngày anh trai anh ta trở thành người lãnh đạo cao nhât của đất nước, thì đều cảm thấy là mười phần không chắc thực. Nhưng một thời gian sau cho đến khi Hạ Tưởng chỉ mới 36 tuổi mà đã ngồi lên vị trí Chủ tịch tỉnh, cho dù Hạ An không có đầu óc chính trị thì cũng đã nhận thức ra được, nhà họ Hạ rốt cục đã sản sinh ra được một vĩ nhân.
Đúng vậy, đây chính là lần đầu tiên anh ta dùng từ "vĩ nhân" để gọi anh ruột của chính mình.
Lần về nhà trong dịp Quốc khánh này của Hạ Tưởng, Hạ An đã nhìn xa hơn Hạ Thiên Thành. Anh ta biết sở dĩ lần này Hạ Tưởng dắt cả nhà trở về, hơn nữa còn cố ý ở lại hai ngày, là bởi vì sau khi điều chỉnh mười tám cán bộ lớn, Hạ Tưởng có khả năng sẽ phải tăng tốc, và hắn có lẽ sẽ không còn thời gian nhàn nhã đoàn tụ cùng gia đình.
Do vậy, Hạ An vô cùng quý trọng thời gian hai ngày ở cùng với Hạ Tưởng.
Người trong nhà đoàn tụ lại, chớp mắt đã đến thời gian ăn trưa, Vương Đoan Kiệt liền cẩn thận đưa ra thỉnh cầu, hy vọng Hạ Tưởng có thể đến khách sạn Đan Thành dự tiệc. Hạ Tưởng không nói gì, Hạ Thiên Thành trầm ngâm một chút, liền thay Hạ Tưởng đồng ý:
- Thịnh tình của Bí thư Vương thật không thể từ chối, không đi cũng thật không tốt lắm.
Nếu như là trước kia, có lẽ Hạ Tưởng còn do dự một chút, nhưng hôm nay nếu hắn đã nói được thì sẽ làm được. Trước đó hắn đã nói là sẽ nghe theo sự sắp xếp của Hạ Thiên Thành, do đó liền nói:
- Được. Cứ quyết định như vậy đi.
Vương Đoan Kiệt mừng rỡ, vội vàng đi trước dẫn đường, một hàng bốn, năm chiếc ô tô, mở đường đi đến khách sạn Đan Thành.
Khi đến khách sạn rồi, Vương Đoan Kiệt nhìn mặt đoán ý, đặc biệt âm thầm lưu ý tới sắc mặt của Hạ Tưởng, thấy ánh mắt của Hạ Tưởng khi dừng lại ở các món ăn trên bàn, cũng chỉ chớp một cái, không hề tỏ ra là không vui hay có chút bất mãn nào, nỗi lo trong lòng anh ta mới có thể bớt đi.
Vương Đoan Kiệt đoán không sai, Hạ Tưởng thấy Vương Đoan Kiệt sắp xếp món ăn đều thực dụng mà không hề lãng phí, mới có thể tăng thêm không ít thiện cảm đối với Vương Đoan Kiệt, cũng khẳng định được cách đối nhân xử thế của Vương Đoan Kiệt.
Vừa mới ngồi xuống, đang muốn bắt đầu bữa tiệc, không ngờ chuông điện thoại của Hạ Tưởng lại vang lên.
Vừa thấy có điện thoại, Hạ Tưởng bỗng nhiên có một dự cảm mãnh liệt, rằng hành trình về thăm người thân của hắn ở Đan Thành, sợ là sẽ không thể được yên bình nữa.