Quan Thần

Chương 194: Lý Đinh Sơn xảy ra biến cố




Chung Nghĩa Bình bố trí xong xuôi hết thảy, vừa lúc đi tới nghe thấy hai người nói chuyện, liền đứng ở bên cạnh cười trộm. Liên Nhược Hạm lơ đãng nhìn y một cái, khiến y sợ tới mức bật quay người rụt cổ lại, nói với Hạ Tưởng:

- Phó chủ nhiệm Hạ, không có việc gì thì tôi về trước, không ảnh hưởng tới anh và Tổng giám đốc Liên ăn cơm.

Liên Nhược Hạm oán trách:

- Chẳng chịu động não gì cả, chỉ trả lời cho có lệ.

Nói đến tụ hội, Hạ Tưởng mới nhớ ra hắn còn đáp ứng với Cao Kiến Viễn sẽ mang Liên Nhược Hạm tới dự tiệc rượu của y. Trong lòng hắn đang do dự không biết có nên hỏi Liên Nhược Hạm hay không, không ngờ ánh mắt Liên Nhược Hạm khá sắc bén, chỉ liếc mắt đã biết hắn đang ngập ngừng gì đó, liền nói vẻ không chút khách khí:

- Có cái gì thì cứ nói. Có phải ngại em ăn mặc không quá chỉnh chu hay không?

- Đúng vậy, anh đang nghĩ, có phải em không có lễ phục hay không?

Hạ Tưởng tìm được điểm khởi đầu liền hỏi.

- Đương nhiên là có. Anh hỏi cái này làm gì? Muốn tham gia tụ hội hay tiệc rượu?

Liên Nhược Hạm liền đoán ra ngay bảy, tám phần mười, tuy nhiên cô lập tức nói thêm:

- Cho dù anh tham gia tụ hội cũng phải mang cô bé Lê đi, hỏi em làm gì?

Hạ Tưởng gãi mũi, đành phải ăn ngay nói thật:

- Em xem này Nhược Hạm, chúng ta cũng xem như bạn bè cũ, tuy rằng bạn bè cũ không nhất định là bạn tốt nhưng dù sao cũng có chút tình cảm. Anh sẽ nói thật, nếu em không thích thì coi như chưa nghe. Cao Kiến Viễn nhớ em mãi không quên. Anh ta vẫn nghĩ em là bạn gái của anh, muốn mời anh và em cùng tham gia tiệc rượu của mình. Anh không nhận lời ngay mà nói phải trưng cầu ý kiến của em một chút.

Liên Nhược Hạm mỉm cười có vẻ đầy thâm ý khiến Hạ Tưởng không hiểu ra sao cả. Cười một lát, cô mới nói:

- Anh muốn tranh thủ cơ hội tiếp cận, tạo quan hệ sâu sắc với Cao Kiến Viễn nên muốn bán đứng em, đúng không? Nếu anh ta biết em không phải bạn gái của anh, muốn theo đuổi em thì làm sao?

Liên Nhược Hạm tung ra một câu hỏi khó, cũng là một bài kiểm tra mang theo một tín hiệu nguy hiểm.

Hạ Tưởng gãi đầu, đột nhiên lấy tay chỉ ra xa xa:

- Đoàn xe của Phó chủ tịch tỉnh Cao đến rồi, mau đi đón.

Hắn lại như nghĩ tới cái gì bèn hỏi thêm:

- Sao Cao lão lại không tới nhỉ?

Liên Nhược Hạm tức giận, lườm hắn:

- Chẳng có can đảm gì cả, đồ nhát gan !

Tuy nhiên cô vẫn trả lời câu hỏi của hắn:

- Bố cần gì phải đón tiếp con. Cao lão lười không thèm ra mặt.

Kỳ thật hôm nay Cao Tấn Chu xem như đơn giản gọn nhẹ, chỉ dẫn theo thư ký và lái xe, ngay cả Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh cũng không dẫn đi theo, có thể nói tác phong khá thực tế, giản dị. Cao Tấn Chu cũng đã sớm thông báo cho thành phố, y không cần cán bộ thành phố đi cùng. Y tới công viên Rừng Rậm thị sát thuần túy là vì yêu thích cây rừng, hứng thú cá nhân nhiều hơn tính chất công tác một chút.

Nói rõ ra chính là ý nghĩa tượng trưng lớn hơn ý nghĩa thực tế. Nhưng là một Phó chủ tịch tỉnh hàng không tới, còn chưa triển khai công tác mà y đã tới công viên Rừng Rậm thị sát. Ai chẳng biết nhà đầu tư công viên Rừng Rậm là tới từ thủ đô, mà Cao Tấn Chu cũng hàng không từ thủ đô tới. Ý nghĩa trong đó ai cũng biết cả.

Không cần nhân viên của thành phố cùng đi, lại cố tình điểm danh Hạ Tưởng đi cùng, mà Hạ Tưởng lại là người mà Tập đoàn Viễn Cảnh chỉ định phụ trách. Bởi vậy trong lúc nhất thời, quan hệ giữa Hạ Tưởng và Tập đoàn Viễn Cảnh, giữa Tập đoàn Viễn Cảnh và Phó chủ tịch tỉnh Cao, quan hệ giữa Phó chủ tịch tỉnh Cao và Hạ Tưởng, tất cả đã trở thành đề tài câu chuyện chủ yếu của mọi người trong Ủy ban nhân dân thành phố.

48 tuổi nhưng Cao Tấn Chu có vẻ rất trẻ, có lẽ là do được chăm sóc rất tốt, thoạt nhìn mới chỉ xấp xỉ 40, còn trẻ hơn một chút so với Lý Đinh Sơn. Vóc dáng y không quá cao, gương mặt trắng nõn, vừa nhìn đã thấy trông giống một trí thức chuyên nghiên cứu. Hạ Tưởng đã nghĩ, quả nhiên là chịu ảnh hưởng rất sâu từ Cao lão. Cao Tấn Chu làm quan nhiều năm mà vẫn còn giữ phong thái của học giả, có thể thấy yếu tố gia giáo cực kỳ quan trọng.

Cao Tấn Chu nói chuyện không hề cao giọng, hơi nhẹ nhàng, không giống giọng người phương bắc cho lắm. Y bắt tay với Hạ Tưởng, không hề có vẻ làm cao:

- Tiểu Hạ, trước kia vẫn thường nghe Tổng giám đốc Liên nhắc tới cậu, nói cậu trẻ tuổi nhưng rất điềm đạm, chắc chắn, hôm nay vừa gặp quả nhiên đúng vậy. Bây giờ lại thường nghe ba tôi nói đến cậu, nói cậu cực kỳ có năng khiếu trời sinh ở phương diện thiết kế, nếu có thể dấn thân vào ngành quy hoạch thiết kế, khẳng định có thể trở thành đại gia. Đừng nhìn tôi trước kia chưa gặp cậu bao giờ, nhưng danh tiếng của cậu như sấm vang bên tai, nói hơi quá lời một chút, tôi còn hơi ghen tị với cậu đó.

Hạ Tưởng ngồi vào ghế lái xe của chiếc Land Rover, tìm được cảm giác quen thuộc trước kia, bùi ngùi nói:

- Tốt hơn xe Santana của tôi nhiều. Xe tốt cũng giống như người phụ nữ tốt, luôn khiến người ta vô cùng lưu luyến.

Hạ Tưởng nói câu này cũng không suy tính gì nhiều, không ngờ Liên Nhược Hạm trả lời một câu khiến hắn giật mình:

- Anh thích thì cho anh mượn đi đấy.

Nếu Hạ Tưởng chỉ nói xe tốt thì thôi, nhưng hắn nói tới cả xe tốt lẫn người phụ nữ tốt, Liên Nhược Hạm mở miệng nói cho hắn mượn, rất dễ khiến người ta liên tưởng sâu xa. Liên Nhược Hạm nói xong, tự biết mình lỡ lời, cũng không cam lòng, trừng mắt nhìn Hạ Tưởng một cái:

- Em chỉ nói xe, anh đừng nghĩ nhiều.

- Anh hiểu mà.

Hạ Tưởng gật đầu vẻ nghiêm túc:

- Xe tốt có tiền là có thể mua được. Người phụ nữ tốt thì không dễ dàng gặp được, có thể gặp mà không thể cầu được.

Liên Nhược Hạm nghe ra ngụ ý:

- Ý của anh là, xe của em còn tốt hơn em sao?

Hạ Tưởng có vẻ ấm ức:

- Em hiểu lầm rồi. Anh không có trách nhiệm giải thích thêm nữa.

- Vậy người phụ nữ tốt mà anh nói có phải là cô bé Lê hay không?

Liên Nhược Hạm có vẻ hơi ghen, tiếp tục bất bình truy hỏi.

- Cô ấy tính là một. Tuy nhiên người phụ nữ tốt có hàm nghĩa rất rộng, hơn nữa định nghĩa người phụ nữ tốt đối với mỗi người cũng là khác nhau.

Hạ Tưởng đành phải trả lời cho có lệ.

- Em mặc kệ người khác, em chỉ hỏi anh.

Liên Nhược Hạm không chịu buông tha, như thể nếu Hạ Tưởng không nói ra cô là người phụ nữ tốt, cô sẽ không chịu bỏ qua.

- Em không phải một phụ nữ tốt.

Hạ Tưởng cười tủm tỉm nói. Hắn thấy Liên Nhược Hạm biến sắc mặt, biết đùa cô một chút thì được nhưng không thể đùa quá, liền vội nói tiếp:

- Em là một cô gái tốt !

Không ngờ Liên Nhược Hạm có lối suy nghĩ rất nhanh chóng, liền nói một câu khiến Hạ Tưởng dở khóc dở cười:

- Em đúng là một cô gái tốt, nhưng anh nói cô bé Lê là phụ nữ tốt, như vậy là có ý gì? Anh đã biến cô ấy thành phụ nữ rồi à?

Hạ Tưởng ra sức vò đầu bứt tai.

May mắn là vừa lúc Lý Đinh Sơn gọi điện thoại tới giải vây cho hắn.

Lý Đinh Sơn cũng không trực tiếp hỏi có phải Hạ Tưởng thay mặt đi nhờ Sử lão giúp mình hay không, mà nói tới thế cục hiện tại của thành phố Chương Trình và huyện Bá. Sau khi Hồng Chiêu Quảng bị điều đi, bên ngoài điều tới một Thị trưởng mới, tạm thời coi như khiêm tốn, không nhìn ra y có định hướng chính trị gì, nghe nói hậu trường của y là Phạm Duệ Hằng.

Hồ Tăng Chu vẫn không ủng hộ Lý Đinh Sơn nhiều lắm, tuy nhiên đã thân thiện hơn trước rất nhiều, cũng khách khí không ít. Huyện Bá về cơ bản coi như thuận lợi, gió êm sóng lặng.

Tuy nhiên Lý Đinh Sơn trầm giọng nói ra việc mà ông ta đang phải lựa chọn:

- Sử Khiết gọi điện thoại tới. Cô ấy muốn phục hôn. Cô ấy đưa ra hai điều kiện. Tôi nghĩ có lẽ là cũng là do được Sử lão ngầm đồng ý, chuẩn bị sau 6 tháng nữa, hoặc muộn nhất là sang năm, sẽ điều tôi quay về thành phố Yến.

Ông hơi ngừng lại một chút, hỏi vẻ khó khăn:

- Tiểu Hạ, cậu nói thật cho tôi, có phải Sử Khiết rất vội vàng, nóng nảy, ngạo mạn hay không?

Hạ Tưởng trầm mặc một lát. Tuy rằng hắn biết Lý Đinh Sơn đang phải chịu đựng áp lực rất lớn, đồng thời cũng có hy vọng về Sử Khiết nhưng vẫn còn có sự lo lắng trong lòng. Tuy nhiên hắn cũng biết rất rõ nếu Lý Đinh Sơn muốn tiến thêm một bước trong quan trường, chắc chắn sẽ cần có một gia đình, cho dù chỉ là gia đình trên danh nghĩa. Hắn cẩn thận lựa chọn từ ngữ, nói:

- Trở về cũng tốt. Tính tình con người cũng sẽ chậm rãi thay đổi dần. Mỗi người nhường nhịn vì người khác một chút, cũng sẽ kiềm chế được một phần tính cách không tốt. Nếu có gia đình chậm rãi dẫn đường, cho dù không thể hoàn toàn thích ứng cũng có thể sống khả quan hơn trước kia.

Lý Đinh Sơn cười hơi bất đắc dĩ. Tuy nhiên ông ta vẫn thoải mái lên rất nhiều, nói với giọng rất nghiêm túc:

- Cảm ơn cậu, Tiểu Hạ !

Thành tâm mà nói, Hạ Tưởng vẫn hy vọng Lý Đinh Sơn có thể trở lại thành phố Yến. Dù sao ở đây cũng có nhiều triển vọng hơn một chút. Hiện tại giữa Cao Thành Tùng và Tống Triêu Độ vẫn còn chưa tới mức giương cung bạt kiếm, hơn nữa lần trước Sử lão ra tay cũng khiến trong lòng hắn biết một điều: Sau khi Lý Đinh Sơn trở về, có lẽ cho dù là Vũ Phái Dũng hay Cao Thành Tùng, cũng đều không thể làm gì được ông ta trước mặt Sử lão.

Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm đi ăn tại nhà hàng trong Tòa nhà Quốc Tế.

Dọc theo đường đi, Hạ Tưởng suy nghĩ khá nhiều, không chú ý thấy Liên Nhược Hạm ở bên cạnh có vẻ hơi ngượng ngùng. Đến tận khi ngồi vào nhà hàng rồi, hắn mới bỗng nhiên nhớ ra:

- Cao ốc Quốc Tế. Sao anh không để ý lại chọn nơi này nhỉ? Đúng rồi, chúng ta còn nghỉ ở khách sạn phía trên này, anh còn bắt gián cho em nữa.

- Không được nói!

Liên Nhược Hạm xấu hổ đỏ mặt, ngăn không cho Hạ Tưởng tiếp tục nói đề tài này.

Hạ Tưởng hiểu, Liên Nhược Hạm là nhớ tới sự kiện xấu hổ lần trước, chẳng trách cô đỏ mặt. Nhớ tới cảnh tượng kiều diễm khi Liên Nhược Hạm bị hắn đặt dưới thân mình, Hạ Tưởng cũng không tự chủ được nhìn Liên Nhược Hạm thêm mấy lần. Liên Nhược Hạm đang chột dạ, lại thấy ánh mắt hơi có ý đồ của Hạ Tưởng, càng xấu hổ không ngẩng đầu lên được:

- Không được nhìn, không được nghĩ, không được...

Khó thấy được vẻ xấu hổ như vậy của Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng cảm thấy ăn bữa cơm này cũng khá đáng giá. Chỉ đáng thương Liên Nhược Hạm, vừa ăn vừa sợ, chỉ lo Hạ Tưởng lại nói tới chuyện xấu hổ lúc trước.

Cũng may Hạ Tưởng không nhắc lại. Đương nhiên, cũng một phần là vì hắn không ngờ lại nhận được điện thoại của Mễ Huyên.

Mễ Huyên gọi điện thoại cho Hạ Tưởng để nói ba chuyện. Chuyện thứ nhất là, sau khi cô khai trương chi nhánh của siêu thị Giai Gia, kinh doanh bình thường nhưng vẫn khá hơn một chút so với cô dự đoán. Ít nhất là cô không phải bù thêm tiền, có lẽ chỉ chừng nửa năm là có thể có doanh thu. Chuyện thứ hai, tuy rằng siêu thị còn chưa có doanh thu nhưng cô mượn ưu thế của siêu thị, mở một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc ở tầng một, cũng lời không ít tiền. Hiện tại cô rất hứng thú với chuỗi nhà hàng đồ ăn Trung Quốc. Chuyện thứ ba chính là, cô muốn hỏi Hạ Tưởng một chút, trong công trình cải tạo thôn nội đô, cô có thể tham gia một hạng mục nào hay không?

Việc cải tạo thôn nội đô cực kỳ phức tạp, liên lụy tới quyền lợi của rất nhiều mặt. Mễ Huyên muốn nhúng một tay vào, chắc chắn là hại nhiều hơn lợi. Hạ Tưởng lập tức từ chối:

- Không gian thao tác rất lớn, lợi nhuận cũng không nhỏ, nhưng không thể nhúng tay vào. Rất có thể có cơ hội kiếm tiền nhưng lại không thể tiêu được.

Mễ Huyên hiểu:

- Cậu sợ tôi tới làm cậu thêm phiền đúng không? Cậu đã nói vậy, tôi đau lòng lắm. Thế thì thôi.

Hạ Tưởng coi như không nghe thấy, bỗng nhiên nhớ tới việc Công ty Xây dựng số 3 thành phố Chương Trình, liền có chủ ý:

- Chị âm thầm điều tra giúp tôi Công ty Xây dựng số 3 thành phố Chương Trình và Thẩm Phục Minh có gì lui tới hay không? Xem có thể tìm được tin tức gì hay không?

Giọng của Mễ Huyên lập tức cường điệu hẳn lên:

- Chắc chắn là có ý đồ hại người. Có phải Thẩm Phục Minh lên làm Phó chủ tịch tỉnh lại tới tìm cậu gây phiền phức? Hắn ta làm Bí thư Thành ủy ở thành phố Chương Trình đã nhiều năm, tay chân sạch sẽ mới là lạ! Được, nể mặt cô bé Lê, tôi sẽ điều tra giúp cậu một chút, tuy nhiên không dám hứa trước là sẽ có kết quả. Còn nữa, cậu phải đáp ứng tôi, bất cứ lúc nào cũng phải suy nghĩ giúp tôi, phải nghĩ ra biện pháp thật tốt để kiếm tiền.

Hạ Tưởng chỉ có thể đồng ý. Hắn vừa định cúp điện thoại, tai Mễ Huyên khá thính, như thể nghe thấy gì lại kêu lớn:

- Không đúng, quanh đó có tiếng nhạc. Cậu nhất định đang ở nhà hàng phải không? Ăn cơm với ai? Chắc chắn không phải là cô bé Lê. Cô bé Lê đang đi học. Cũng chắc chắn không phải với đàn ông. Đàn ông ăn cơm với nhau không im lặng như vậy. Cậu đang ở với người phụ nữ nào?

Cúp điện thoại, Liên Nhược Hạm châm chọc:

- Mễ Huyên quả thật là lớn lên nhờ uống nước sông.

- Nghĩa là sao?

- Quản lý rộng chứ sao!

Bởi vì đã bảo Chung Nghĩa Bình lái xe đi nên Hạ Tưởng liền đi xe Liên Nhược Hạm quay trở về Ủy ban nhân dân thành phố.

Liên Nhược Hạm cũng nhất thời tâm huyết dâng trào, muốn tới văn phòng của Hạ Tưởng nhìn một chút. Hạ Tưởng cũng không từ chối. Cô là nhà đầu tư từ Bắc Kinh tới, là nhà đầu tư cho dự án trọng điểm của thành phố Yến là công viên Rừng Rậm. Hắn lại là người được Tập đoàn Viễn Cảnh chỉ định ra mặt liên lạc và làm việc, cũng cần phải cho cô đi thăm một chút điều kiện làm việc.

Không ngờ vừa vào tới hành lang thì gặp ngay Lâm Song Ngọc.

Từ sau lần tặng bàn làm việc lần trước, Lâm Song Ngọc cũng không giao tiếp gì nhiều với Hạ Tưởng, chỉ có mấy lần xuống dưới tìm Khúc Nhã Hân nói chuyện, vừa lúc Hạ Tưởng cũng ở đó thì chào hỏi nhau vài câu mà thôi.

Lâm Song Ngọc thấy Hạ Tưởng cùng một cô gái vô cùng xinh đẹp đi vào, liền giơ tay che miệng như thường lệ, sau đó nói với giọng điệu ngạc nhiên thán phục:

- Chủ nhiệm Hạ, bạn gái của cậu à? Xinh đẹp quá. Cậu thật có bản lĩnh!

Liên Nhược Hạm sao lại giống bạn gái mình chứ? Lâm Song Ngọc cũng không phải người không có ánh mắt, sao chỉ vừa nhìn thấy hai người sóng vai đi vào liền nhận định quan hệ của hai người? Hạ Tưởng quay đầu, vừa nhìn thấy Liên Nhược Hạm lập tức bừng tỉnh ngộ. Bộ dạng của cô e dè, khép nép, đi sát phía sau mình, vẻ mặt vâng lời, bất cứ ai nhìn thấy đều nghĩ rằng cô là một cô gái ngoan hiền. Hơn nữa vẻ mặt cô còn hơi ngượng ngùng, cho dù Hạ Tưởng nhìn cũng sẽ hiểu lầm rằng Liên Nhược Hạm là bạn gái chính thức của hắn.

Lâm Song Ngọc vốn có danh là mật thám, cũng không thể để cô ta nói lung tung được:

- Trưởng phòng Lâm hiểu lầm rồi, Tổng giám đốc Liên là nhà đầu tư xây dựng công viên Rừng Rậm, đến văn phòng tổ cải tạo là muốn thăm điều kiện làm việc của chúng tôi một chút.

Lâm Song Ngọc ồ một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn có vẻ không tin tưởng đảo qua mấy vòng trên người Liên Nhược Hạm, không kìm nổi hơi tiếc nuối nói:

- Vậy hơi đáng tiếc, Chủ nhiệm Hạ, cần phải cố gắng nhiều vào.

Nói xong, cô uốn éo eo lưng, đi lên lầu.

Liên Nhược Hạm nhịn cười:

- Em cứ nghĩ người của cơ quan nhà nước đều là người cứng nhắc, không ngờ cũng có người thích trêu chọc người khác.

Hạ Tưởng liền hỏi:

- Em hẳn là đã tới không ít cơ quan nhà nước nhỉ? Tất cả các cơ quan nhà nước và trong xã hội đều giống nhau, đều là từ đủ loại người tạo thành.

- Em không thích tới các cơ quan nhà nước, khi còn nhỏ thì có tới vài lần nhưng sau khi lớn lên thì không bao giờ tới nữa. Hôm nay đi cùng anh cũng xem như ngoại lệ.

Liên Nhược Hạm xuất hiện khiến toàn bộ văn phòng tổ cải tạo đều chấn động.

Ngô Cảng Đắc kinh ngạc há hốc mồm không nói được gì. Khúc Nhã Hân thì ánh mắt phức tạp nhìn Liên Nhược Hạm, nghĩ thầm cũng là phụ nữ, vì sao cô ta lại xinh đẹp mê người như vậy, hoàn mỹ từ trên xuống dưới, khiến người ta nhìn phải tự cảm thấy xấu hổ về bản thân, không khỏi trách ông trời quá bất công.

Đợi sau khi Hạ Tưởng giới thiệu thân phận của Liên Nhược Hạm, Khúc Nhã Hân mới bớt đi sự ghen tị. Người ta xuất thân cao quý, còn trẻ như vậy đã là nhà đầu tư lớn tới từ Bắc Kinh, Ủy ban nhân dân thành phố cũng phải tôn trọng là khách quý. Vừa xinh đẹp vừa quyền thế, lại xuất thân cao quý, gần như tất cả những gì phụ nữ mơ ước thì người ta đều có đủ. Ghen tị với người ta à? Lấy cái gì mà ghen tị? Cũng giống như một đứa trẻ không thể ghen tị với ánh trăng trên bầu trời, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn mà thôi.

Có những người ngay từ nhỏ đã luôn được kẻ khác ngưỡng mộ.

Mặc dù Liên Nhược Hạm chỉ tới một lát rồi rời khỏi văn phòng tổ cải tạo, tuy nhiên một thời gian dài sau đó, sự xinh đẹp và cao quý của cô vẫn là chủ đề nói chuyện chính của toàn tổ. Tuy Chung Nghĩa Bình giữ kín miệng về việc Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm ra tay đánh nhau ở công viên Rừng Rậm, nhưng dù sao y cũng đã có cơ hội tiếp cận Liên Nhược Hạm, bởi vậy có rất nhiều thanh niên tới hỏi thăm. Y cũng ra vẻ thần bí nói rằng lai lịch của Liên Nhược Hạm không tầm thường, cô xinh đẹp như tiên, y cực kỳ hâm mộ Chủ nhiệm Hạ, v.v...

Chỉ có điều ngay khi Liên Nhược Hạm vừa đi, Chủ nhiệm Hạ mà y hâm mộ liền nhận được một cú điện thoại.

Liên Nhược Hạm đi chưa được vài phút, di động của Hạ Tưởng liền đổ chuông. Hắn cầm di động lên xem, không ngờ là điện thoại của Cao Kiến Viễn.

- Ông em Hạ, tôi là Cao Kiến Viễn. Đã lâu không gặp nhỉ?

Giọng điệu của Cao Kiến Viễn rất nhiệt tình, còn ẩn chứa một chút vui vẻ và chờ mong:

- Chuyện cậu đáp ứng tôi còn chưa thể thực hiện, tôi vẫn chờ điện thoại của cậu đó. Có phải Liên tiểu thư vừa rời khỏi văn phòng của cậu hay không? Đừng có nói với tôi, cô ấy không ở tại thành phố Yến!

Hạ Tưởng hiểu, hôm nay Liên Nhược Hạm đi cùng hắn đến Ủy ban nhân dân thành phố, chiếc Land Rover đỗ trong bãi đỗ xe của tòa nhà ủy ban. Hắn không tin là Cao Kiến Viễn đúng lúc nhìn thấy. Như vậy nói cách khác, trong Ủy ban nhân dân thành phố có người của Cao Kiến Viễn, thậm chí còn đang âm thầm giám thị từng cử động của hắn?

Đây cũng không phải là chuyện gì tốt cả. Tuy rằng Hạ Tưởng tự nhận không thẹn với lương tâm nhưng vừa nghĩ tới luôn luôn có một đôi mắt âm thầm theo dõi mình, hắn cũng không rét mà run.

Hắn bật cười ha hả, đáp:

- Em cũng đang định gọi điện thoại cho Cao huynh. Khi nào anh bố trí tiệc rượu, em nhất định sẽ cùng tới với Nhược Hạm.

Cao Kiến Viễn nghe xong rất cao hứng, nói:

- Được, một lời đã định. Cứ chờ điện thoại của tôi nhé.

Treo điện thoại, Hạ Tưởng lập tức gọi Chung Nghĩa Bình:

- Tiểu Chung, về sau cậu để ý thêm một chút, chú ý quan sát, xem có ai đặc biệt chú ý tới hành tung của tôi. Nhớ kỹ, phải cẩn thận, đừng để người ta phát hiện ra cậu.

Chung Nghĩa Bình thấy Hạ Tưởng nói vẻ thần bí, cũng gật đầu với vẻ khẩn trương:

- Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, Chủ nhiệm Hạ, có hạng mục công việc nào cần chú ý nữa không?

Hạ Tưởng mỉm cười:

- Phải đảm bảo an toàn cho bản thân trước tiên. Còn nữa Tiểu Chung, hôm nay cậu biểu hiện không tồi, trong lòng tôi nhớ rõ.

Câu trả lời của Chung Nghĩa Bình khiến Hạ Tưởng cảm động:

- Không có gì, Chủ nhiệm Hạ đừng để ý làm gì. Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng, tuy Chủ nhiệm Hạ là chủ nhiệm của tôi nhưng còn trẻ hơn tôi, tôi lớn hơn vậy phải che chở cho Chủ nhiệm Hạ.

Trong lòng Hạ Tưởng kết luận về Chung Nghĩa Bình: Có thể chơi được!

Hôm sau Cao Kiến Viễn gọi điện thoại tới, quyết định ba giờ chiều thứ Bảy. Hạ Tưởng đáp ứng. Tiếp đó hắn liền gọi điện thoại cho Liên Nhược Hạm, nói thời gian của buổi tiệc rượu. Tâm trạng của Liên Nhược Hạm có vẻ khá tốt, cũng đồng ý luôn, còn hỏi thêm hắn:

- Em ăn mặc thế nào?

Hạ Tưởng liền đùa cô:

- Mặc quần áo đẹp vào, càng đẹp càng tốt. Càng đẹp thì anh càng nở mày nở mặt.

- Đừng đắc ý, em cũng không phải bạn gái thật sự của anh. Em xinh đẹp có quan hệ gì tới anh chứ? Đừng quên, em càng xinh đẹp, lại càng có khả năng trở thành bạn gái của người khác.

Liên Nhược Hạm đả kích Hạ Tưởng không chút lưu tình:

- Cho nên em khuyên anh bớt mơ mộng đi, anh sẽ giảm bớt đau khổ.

Hạ Tưởng không khỏi kinh ngạc: Liên Nhược Hạm trở nên triết lý như vậy từ khi nào? Cũng đúng, Liên Nhược Hạm càng xinh đẹp lại càng làm cho người ta yêu quý. Mà càng yêu quý, về sau nếu cô trở thành bạn gái của người khác thì càng tiếc nhớ. Đàn ông đều có khát vọng chiếm đoạt và sở hữu, càng là thứ tốt đẹp thì càng không muốn để cho người khác có được.

Câu nói của Liên Nhược Hạm quả thật khiến tim Hạ Tưởng loạn nhịp nửa ngày, ít nhiều có cảm giác không thể chịu nổi.

Sắp hết giờ làm, hắn lại gọi điện thoại cho Tiếu Giai, tỏ vẻ xin lỗi cô, bởi vì Tiếu Giai muốn hắn gặp em trai cô nhưng hắn vẫn không rút ra được thời gian. Tiếu Giai nói đầy vẻ quan tâm:

- Không vấn đề gì. Em biết anh bộn bề nhiều việc. Đàn ông phải bận rộn mới chứng minh người đó có tài năng, mới chứng minh tầm quan trọng của người đó. Việc của em trai em không gấp. Hiện tại nó đã bắt đầu, sơ bộ mới học được vài thứ, cứ dần dần sẽ ổn thôi.

Từ vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của Tiếu Giai, Hạ Tưởng nghe ra cô có việc không nói cho hắn, liền hỏi có chuyện gì. Tiếu Giai do dự chốc lát, cuối cùng nói:

- Chờ khi anh có thời gian tới đây thì nói sau. Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là ở nhà có chút việc nhỏ.

Hạ Tưởng ghi nhớ trong lòng.

Khi hết giờ, Hạ Tưởng vừa đi ra thì bất ngờ thư ký Giang Thiên của Trần Phong tới tìm hắn.

- Chủ nhiệm Hạ, tối có bận gì không? Ngồi với nhau một chút?

Giang Thiên chủ động mời khiến Hạ Tưởng cảm thấy không ngờ. Hắn hơi chần chừ một chút rồi đáp ứng:

- Được. Vừa lúc không ăn cơm với ai. Để tôi mời thư ký Giang đi ăn món ăn Hồ Nam.

Hạ Tưởng và Giang Thiên cùng đi tới Sở Phong Lâu. Sở Tử Cao nhiệt tình tiếp đón. Nghe nói Giang Thiên là thư ký của Thị trưởng, đột nhiên nhớ tới lần trước Thị trưởng Trần thị sát quảng trường thư giãn, y cũng đã gặp Giang Thiên một lần, y liền vội vàng không ngừng bắt tay, nói chuyện.

Giang Thiên đã quá quen với việc ứng xử những trường hợp như thế này, rất thân thiện nói chuyện vài câu với Sở Tử Cao, khiến trong lòng Sở Tử Cao bốc lên ngọn lửa.

Lên lầu, vào phòng riêng, Sở Tử Cao tiếp một lát, bố trí đồ ăn đồ uống xong xuôi liền biết điều lui ra ngoài. Hạ Tưởng biết Giang Thiên tìm mình khẳng định là có chuyện, liền đi thẳng vào vấn đề:

- Tôi và thư ký Giang tuy không tính là rất quen thuộc nhưng hôm nay ngồi với nhau, sau khi đi ra khỏi cửa này, chính là bạn tốt của nhau. Nếu thư ký Giang có chuyện gì, cứ thoải mái chỉ bảo. Nếu tôi có thể làm, tuyệt đối không từ chối.

Giang Thiên muốn nói lại thôi. Không phải là y không muốn nói, mà là cảm thấy mở miệng nhờ vả Hạ Tưởng thì hơi ngượng. Hạ Tưởng liền giả vờ giận:

- Nếu thư ký Giang còn khách khí với tôi, vậy hôm nay chỉ uống rượu, không nói chuyện.

Giang Thiên thấy Hạ Tưởng quả thật có lòng thành, liền cắn răng nói:

- Thị trưởng Trần đã dặn dò, không cho người bên cạnh ông ấy nhúng tay vào việc cải tạo thôn nội đô, càng không được tiếp nhận công trình. Tôi là thư ký của Thị trưởng Trần, càng phải làm gương trước cho mọi người. Chẳng qua ai chẳng có họ hàng thân thích. Nói ra không ngại cậu chê cười, Chủ nhiệm Hạ, chị tôi vẫn còn ở nông thôn, anh rể tôi lại cũng chỉ là nông dân. Năm xưa để tôi được đến trường, anh chị dù không có tiền nhưng cũng đã cố gắng giúp tôi rất nhiều. Tuy tôi làm thư ký cho Thị trưởng nhiều năm những cũng không thể giúp được họ chút gì, trong lòng thật sự băn khoăn.

Công trình cải tạo thôn nội đô liên quan tới ích lợi của vô số nhà đầu tư khai phá, cho dù Trần Phong có thanh liêm cũng không thể trong xanh như nước. Nhưng ít ra bề ngoài Trần Phong làm rất công bằng chính trực, không để người ta tìm được chút sai lầm rõ rệt nào. Tổng thể mà nói, Trần Phong coi như là một Thị trưởng không tồi. Có Trần Phong làm gương trước mặt, Giang Thiên lại biết rất rõ tính tình của Trần Phong, không dám mở miệng xin Trần Phong là đương nhiên. Giang Thiên muốn được thả ra bên ngoài, cũng chỉ có thể cố gắng làm tốt tất cả mọi việc, không để Trần Phong thấy có bất cứ sai sót gì, cho nên y chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, đợi cho tới khi được thả ra ngoài làm chủ quản.

Hôm nay đột nhiên Giang Thiên nói tới chuyện gia đình với hắn, có lẽ là Giang Thiên chờ lâu quá, hơi chút không còn kiên nhẫn. Quả nhiên Giang Thiên tiếp tục nói:

- Vốn đang muốn để anh chị chờ thêm vài năm nữa, chờ sau khi tôi được điều ra ngoài thì có thể chiếu cố cho họ một chút, nhưng hiện tại con của họ đã lớn, chỉ dựa vào thu nhập nhà nông thì không thể nuôi được hai đứa con trai của họ. Chị tôi không còn cách nào khác, đành phải nhờ tôi tìm một công việc cho anh rể ở thành phố. Bố trí một công việc không phải là khó, nhưng anh rể tôi là nông dân, không có văn hóa, lại khá lớn tuổi, không có cách nào bố trí cả. Hơn nữa có cho anh ấy đi làm, anh ấy cũng không ngồi nổi một chỗ. Vừa lúc anh ấy có tay nghề, làm thợ xây không tồi. Nhà cửa mấy thôn xóm xung quanh đều có tay anh ấy tham gia xây dựng. Việc này... Lần trước vừa lúc tôi vô tình nghe được chuyện Công ty xây dựng Phương Nam, liền cảm thấy Chủ nhiệm Hạ có quan hệ không tồi với một số công ty xây dựng, có lẽ sẽ có biện pháp.

Giang Thiên nhìn Hạ Tưởng đầy vẻ chờ mong.

Hạ Tưởng nghĩ tới cách đối nhân xử thế của Giang Thiên, dù không hiểu chi tiết tình cảnh gia đình của y nhưng cũng hiểu được rằng quãng đường y đi là hoàn toàn tự dựa vào phấn đấu của bản thân, được như ngày hôm nay đã là rất không dễ dàng, vừa cẩn thận chặt chẽ, vừa nguy cơ khắp nơi. Bản thân y là thư ký của Thị trưởng, được như vậy cũng coi như là biết tự kiềm chế bản thân. Nếu so sánh với sự kiêu ngạo và ngông cuồng của Vũ Phái Dũng, quả thật khác nhau một trời một vực.

Tuy rằng Giang Thiên hơi rụt rè, không đủ phóng khoáng, tuy nhiên coi như là một đồng minh có thể lôi kéo. Đến thời điểm mấu chốt, y có ra tay giúp đỡ mình một phen hay không thì còn khó mà nói, nhưng ít ra sẽ không làm những chuyện ném đá xuống giếng. Hạ Tưởng cũng biết tâm tư của Giang Thiên, muốn mình ra mặt bố trí giúp anh rể của y tới công ty xây dựng một cách lặng lẽ. Đừng nói Trần Phong không biết, cho dù biết thì cùng lắm chỉ cười trừ.

Hạ Tưởng lấy di động ra, ngay trước mặt Giang Thiên bấm gọi cho Lý Hồng Giang:

- Sếp Lý, công nhân của anh còn trống chỗ nào không? T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Lý Hồng Giang có lẽ cũng đang ăn cơm, nghe thấy trong điện thoại rất ồn ào:

- Sao lại hỏi thế? Ông em, trống hay không chẳng phải chỉ là một câu nói của chú sao? Chú bảo trống tức là sẽ trống. Cứ nói đi, bao nhiêu người?

Hạ Tưởng liền che điện thoại lại, hỏi Giang Thiên:

- Anh rể của anh có thể mang tới bao nhiêu người?

Giang Thiên giơ cả hai bàn tay:

- Khoảng mười người.

Hạ Tưởng liền nói với Lý Hồng Giang:

- 50 người đi. Sau khi tới, em sẽ trực tiếp bảo tới tìm anh. Cố gắng bố trí công việc tốt một chút. Còn nữa, thanh toán công trình nhanh một chút, đừng găm lại. Không phải người ngoài, cụ thể quan hệ thế nào anh cũng đừng hỏi. Dù sao cứ coi đây là người của em là được.

- Việc rất nhỏ, Công ty Xây dựng số 2 có bốn xí nghiệp thành viên, hiện tại cũng có không ít công trình, OK, 50 người. Đúng rồi ông em Hạ, tôi đang ăn cơm với mấy sếp tổng của Công ty Xây dựng số 3 và mấy công ty xây dựng của tỉnh. Có muốn làm quen một chút hay không? Bọn họ đều rất hâm mộ tốc độ lên chức của chú, cũng đều là quân trước kia của Phó thị trưởng Tào, đều rất nhiệt tình. Tới đây đi, không có người ngoài đâu.

Lý Hồng Giang nói rất to, Giang Thiên ở đối diện nghe thấy rất rõ ràng.

Giang Thiên cảm thấy rất an tâm khi Hạ Tưởng không hề e ngại gì mà gọi điện thoại ngay trước mặt mình. Hạ Tưởng đúng là thật lòng giúp mình, làm việc không hề tính toán chi ly.