Gần đến cuối năm, công việc trong tay Hạ Tưởng trái lại trở nên lộn xộn và trầm trọng. Việc chính thức triển khai hành động đặc biệt, khiến gánh nặng trên vai hắn bỗng chốc nặng thêm mấy phần.
Lại thêm vào chuẩn bị tiếp tục đào sâu vụ án Hồng Hoa, cùng với các công việc của Tỉnh ủy chồng chất lên nhau, khiến khắn hầu như chịu không nổi gánh nặng.
Còn may, Đường Thiên Vân và Lâm Khang Tân giúp hắn chia sẻ một phần công việc, mới khiến cho áp lực của hắn hơi giảm bớt chút ít.
Đường Thiên Vân thì không cần phải nói, sau khi trải qua mấy vụ việc, Hạ Tưởng hoàn toàn công nhận cách đối nhân xử thế và năng lực của Đường Thiên Vân, việc lớn việc bé giao vào tay Đường Thiên Vân, hắn tuyệt đối yên tâm.
Người còn lại bất ngờ có được là Lâm Khang Tân.
Lần trước với kế lưỡng đào sát tam sĩ, sau khi đưa ra tin đồn đề bạt, ba người thật sự tích cực chủ động đến văn phòng Hạ Tưởng tỏ vẻ áp sát, nhưng sau khi công bố đề cử cuối cùng, Tần Vinh Hữu và Kiều Tân Phong liền lập tức nhanh chóng mất đi nhiệt tình, cách xa khỏi tầm mắt của Hạ Tưởng.
Dường như không thu được hiệu quả gì, thật ra không phải vậy, theo Đường Thiên Vân nói, Tần Vinh Hữu và Kiều Tân Phong do gần đây gần gũi với Hạ Tưởng, đã bị Mưu Nguyên Hải và Khang Hiếu nghi kỵ, quan hệ mật thiết ban đầu giữa họ, đã xuất hiện vết nứt.
Biểu hiện của Lâm Khang Tân lại gây bất ngờ cho Hạ Tưởng.
Sau khi chính thức quyết định đề cử Lý Dật Phong, Lâm Khang Tân không hề có ý chán nản, cũng không để lộ ra biểu hiện bất mãn nào, ngược lại làm việc càng tích cực chủ động hơn trước, hơn nữa còn tỏ rõ ý muốn áp sát, liền khiến Hạ Tưởng thầm kinh ngạc sự chuyển biến của Lâm Khang Tân.
Điều mà Hạ Tưởng không hề đoán được là, Lâm Khang Tân thật ra đối với việc đảm nhiệm Bí thư Thành ủy thành phố Hồng Hoa, hoàn toàn không phải là ôm hy vọng quá lớn, bởi vì y biết giữa y và Phó bí thư Hạ Tưởng, tình cảm qua lại không đủ, Hạ Tưởng đề bạt y, là tình người, không đề bạt y, là bổn phận.
Nhưng Hạ Tưởng cuối cùng lại quyết định đề cử Lý Dật Phong, liền khiến Lâm Khang Tân nhìn nhận được nhân cách của Hạ Tưởng, y có cách biết năm đó Lý Dật Phong và Hạ Tưởng không hề chung phe cánh, thậm chí còn từng có giai đoạn đối đầu, Phó bí thư Hạ lại bỏ qua chuyện cũ, còn dốc sức đề bạt Lý Dật Phong, đánh giá của Lâm Khang Tân đối với Hạ Tưởng chính là - một người lãnh đạo đáng để đi theo.
Lâm Khang Tân bèn quyết định bắt đầu từ việc làm tốt bổn phận, thể hiện thái độ trước, rồi đứng vững lập trường, cuối cùng tận tâm tận lực vì lãnh đạo phục vụ, nhất định có thể có được sự công nhận của lãnh đạo.
Lâm Khang Tân tin rằng sẽ có một ngày, y cũng có thể trở thành một người mà Phó bí thư Hạ thật tâm tiếp nhận.
- Phó bí thư Hạ, nên thả Ngô Công Tử rồi.
Đường Thiên Vân cẩn thận nhắc nhở Hạ Tưởng một câu, nhốt Ngô Công Tử một tuần rồi, cũng coi như đã đả kích trầm trọng sự kiêu căng phách lối của y, hiện tại nguyên cả Tỉnh ủy từng bị Ngô Công Tử bắt nạt hoặc người từng bị Ngô Hiểu Dương ức hiếp, đều tỏ lòng tôn kính với Phó bí thư Hạ.
Nhưng Đường Thiên Vân cũng biết, Ngô Hiểu Dương là một ngọn núi lớn, Phó bí thư Hạ mới đến Lĩnh Nam không lâu, không thể một lần đối đầu là có thể đánh bại Ngô Hiểu Dương, việc Ngô Công Tử, đã đến lúc thấy được thì dừng. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Hạ Tưởng như cười như không, nhìn Đường Thiên Vân một cái:
- Không vội, còn thiếu ba ngày.
Đường Thiên Vân nghĩ, ba ngày sau là nghỉ làm rồi, cảm thấy Phó bí thư Hạ đã nắm chắc chủ ý, là muốn giam Ngô Công Tử đến hết năm, Phó bí thư Hạ đã thắng một ván, thì không cần thiết so đo chuyện nhỏ nữa, cho là giam y đến cuối năm thì có thể như thế nào?
Tuy nhiên Đường Thiên Vân cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng, hoàn toàn không dám hỏi thêm, suy cho cùng suy nghĩ của lãnh đạo đều sâu xa, dụng ý và mục đích chính trị càng sâu xa, với cấp bậc và tầm nhìn của anh ta, chắc chắn là với không tới.
Dừng suy nghĩ, Đường Thiên Vân đang muốn ra ngoài, xoay người chú ý thấy cây thu hải đường rơi vài chiếc lá, y đi tới nhặt lên, rồi phun phun nước, nhìn qua nhìn lại, dường như chỗ nào đó không đúng, lại cẩn thận xem xét, phát hiện vấn đề, là cây thu hải đường phát triển lộn xộn quá, nên cắt tỉa rồi.
Y liền tự mình quyết định, cầm kéo lên bắt đầu cắt tỉa cành hải đường. Rất chăm chỉ tập trung cắt tỉa khoảng năm sáu phút, trên đất rơi một lớp lá, lại nhìn gần nhìn xa, mới xem như hài lòng.
Sau khi quét dọn sạch sẽ lá cây, lúc Đường Thiên Vân sắp ra ngoài, lại bị Hạ Tưởng gọi lại.
- Thiên Vân, không nhận ra được anh còn có tài cắt tỉa cây cảnh, có phải bình thường cũng thích trông hoa không?
Hạ Tưởng cười tươi rói, hỏi một cách rất có hứng thú.
Đường Thiên Vân cười cười:
- Tôi bình thường khá trầm lắng, hoặc là ở nhà đọc sách, hoặc là chơi với cây cỏ, qua một thời gian, hơi có tâm đắc trồng hoa.
Hạ Tưởng không hỏi thêm, chỉ cười nói:
- Vừa hay, thu hải đường giao cho anh chăm sóc, chắc chắn sẽ phát triển tốt.
Trở về chỗ ngồi, Đường Thiên Vân trong lòng bối rối, Phó bí thư Hạ sao lại đặc biệt nhắc đến cây thu hải đường, lẽ nào anh ấy không thích thu hải đường? Vấn đề là, là ai đặt cây thu hải đường trong văn phòng Phó bí thư Hạ?
Ngày hôm sau, không khí kỳ nghỉ dần tăng, bầu không khí văn phòng tòa nhà Tỉnh ủy cũng nhạt đi rất nhiều, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy mới nhậm chức, Tư lệnh viên quân khu tỉnh Thi Khải Thuận đến văn phòng Hạ Tưởng, lần nữa đưa ra yêu cầu Ủy ban kỷ luật tỉnh thả người.
Hạ Tưởng không nói thả, cũng không nói không thả, chỉ lẩn tránh vấn đề nói buổi chiều phải mở cuộc họp nghiên cứu một chút rồi mới quyết định. Thi Khải Thuận cũng không tiện tranh chấp với Hạ Tưởng, nói thật, y ít nhiều có hơi e ngại Hạ Tưởng, chỉ súc tích nhắc tới Ngô Hiểu Dương rất tức giận, nếu không thả người, thì có thể sẽ tố cáo lên Trung ương.
Buổi trưa khi tan tầm, Tỉnh ủy rốt cục đợi được hai vị khách bí ẩn đến, nói chính xác, là Hạ Tưởng rốt cuộc đợi được hai vị khách bí ẩn đến.
Nói bí ẩn, thật ra cũng không bí ẩn, bởi vì không phải ai khác, chính là lão Cổ và Phù Uyên. Nhưng cũng có thể nói bí ẩn, bởi vì khác với lần lộ diện công khai trước đó, lão Cổ và Phù Uyên đến Tỉnh ủy, không công khai, ngoài Hạ Tưởng ra, cũng không mấy người biết.
Dưới sự sắp xếp của Hạ Tưởng, nhân viên đi cùng của Phù Uyên đã gặp mặt Ngô Công Tử đang trong giam giữ, về phần đã nói những gì, rồi thu được những gì, Hạ Tưởng không thể biết được, cũng sẽ không hỏi đến, bởi vì chắc chắn liên quan đến việc quân sự.
Sau khi người của Phù Uyên và Ngô Công Tử nói chuyện xong, Ngô Công Tử rốt cuộc cũng lại có được tự do. Nghe nói lúc Ngô Công Tử đi, y còn la hét muốn gặp mặt Hạ Tưởng, Tống Cương ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên y câu gì đó, y mới từ bỏ ý định, ngoan ngoãn cụp đuôi rời khỏi địa điểm bí mật của Ủy ban kỷ luật tỉnh.
Một Ngô Công Tử bình dân, cũng hưởng thụ được đãi ngộ giam giữ mà cán bộ cấp cao mới có thể hưởng thụ, chuyến đi này cũng không tệ.
Tuy nhiên cũng có người lo lắng, thả Ngô Công Tử ra là thả hổ về rừng, thậm chí còn có người cho rằng Hạ Tưởng hoàn toàn có thể làm triệt để sự việc, giao Ngô Công Tử cho Ủy ban kỷ luật trung ương, cũng giống như Nhâm Hải Bảo, trực tiếp cùng vụ Nhâm Xương hợp lại xử lý một thể
Cũng có người phỏng đoán suy nghĩ của Hạ Tưởng, đại khái nhìn ra được gì đó, Hạ Tưởng giam giữ Ngô Công Tử một khoảng thời gian, chẳng qua là đả kích sự kiêu căng phách lối của Ngô Công Tử, rồi nới tay thả người, là nhằm để thả dây dài câu cá lớn. Cá lớn là ai? Thì không cần nói cũng biết.
Không ít người liền lau sáng mắt, mỏi mắt trông chờ.
Hạ Tưởng không ở Tỉnh ủy gặp mặt lão Cổ và Phù Uyên, mà ở một cứ điểm bí mật của Ủy ban kỷ luật tỉnh - cái lợi của việc thân làm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh là, địa điểm bí mật mà Ủy ban kỷ luật tỉnh bắt giam cán bộ Đảng có rất nhiều, hơn nữa dưới sự bảo mật nghiêm khắc, bình thường rất ít người biết.
Thật ra Hạ Tưởng vốn muốn tìm một vườn hoa yên tĩnh một chút, suy cho cùng gặp khách ở cứ điểm bí mật có chút dễ nói không dễ nghe, nhưng Phù Uyên lại kiên quyết muốn xem thử đãi ngộ của cán bộ cao cấp sau khị bị bắt và thẩm vấn, Hạ Tưởng liền đồng ý.
Chuyến đi Lĩnh Nam của lão Cổ và Phù Uyên, hành trình không ngắn, đến Hạ Tưởng cũng không ngờ hai vị ở Lĩnh Nam hơn một tuần liền. Nếu nói chỉ vì âm thầm điều tra việc của Ngô Hiểu Dương, thật sự là chuyện nhỏ mà làm lớn rồi, chắc chắn còn có chuyện khác phải làm.
- Cán bộ bây giờ, thật dễ làm, cũng thoải mái nhiều, phạm tội, nơi giải thích vấn đề cũng giống như khách sạn năm sao, Phó bí thư Hạ, anh nói xem đây có tính là một kiểu phá án không?
Tại một cứ điểm bí mật nằm ở phía Nam ngoại ô thành phố, Phù Uyên sau khi xem lướt qua, vô cùng cảm khái nói.
- Của quân đội không kém hơn địa phương, thậm chí có chỗ hơn chứ không kém.
Lão Cổ ở Lĩnh Nam thản nhiên nghỉ một tuần phép, mặt mũi hồng hào, tinh thần sung mãn, có thể thấy là thu hoạch khá nhiều. Tuy nhiên người già suy cho cùng cũng già rồi, hiện tại đã cầm gậy không rời tay. Còn may, lúc đi bộ bước đi vững vàng chắc chắn, cũng không cần người khác dìu.
Lão Cổ tiếp lời Phù Uyên, nói:
- Quân đội càng đỉnh hơn, không có sự giám sát của giới truyền thông, lại phe phái san sát, người mình giám sát người mình, không tham ô mới lạ! Hơn nữa, thu mua của quân đội cũng không rõ ràng, cũng thiếu cơ chế xét duyệt, cứ tiếp tục như vậy, quân giải phóng còn muốn giải phóng toàn thể nhân loại, không tự mình giải phóng mình thì đã tốt rồi.
So với sự súc tích của Phù Uyên, lời lão Cổ thẳng thắn hơn.
Phù Uyên gật đầu:
- Lão Cổ nói đúng, không loại trừ, nhà cao tầng sẽ sụp từ bên trong, không phải là nói hù dọa, mà là sự thật trong cuộc sống.
Ông dừng bước lại, đứng dưới gốc một cây bông gòn, vỗ vào thân cây.
- Phó bí thư Hạ, nguyên tắc của tôi chính là, điều này đã liên quan đến sự sống chết còn mất của quân giải phóng, tôi thà chết cũng sẽ không buông tay!
- Tôi cho dù mất chức quan cũng phải đấu tranh tới cùng!
Phù Uyên giơ tay phải về phía Hạ Tưởng.
- Tôi hiểu được việc anh triệt để chống tham nhũng lúc ở tỉnh Tương, nguyện cùng anh nỗ lực!
Lời của Phù Uyên tràn đầy sự đau buồn và quyết tâm, có thể giống như sự đau buồn của Thủ tướng năm đó khi nhậm chức nói rõ phải chuẩn bị cho quan tham một trăm chiếc quan tài, trong đó có một chiếc của mình.
Hạ Tưởng nắm chắt bàn tay cứng cáp của Phù Uyên:
- Nguyện cùng Tướng quân Phù nỗ lực.
Đến phòng, sau khi ngồi xuống, Phù Uyên cũng không nói gì, hầu như lời cần nói, anh ta đã nói xong.
Lão Cổ liền bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng đạo lý.
-Thật ra, chuyến đi Lĩnh Nam, tôi một là vì giải sầu, hai là vì gặp bạn cũ, thứ ba, là đi cùng lão Phù, thứ tư, sẵn tiện trải đường cho cậu và Hứa Quan Hoa. Hạ Tưởng, e rằng cậu không biết, tôi và lão Phù từ thành phố Mai Hoa trở về.
- Thành phố Mai Hoa là một nơi tốt, rất nhiều lãnh đạo Tỉnh ủy Lĩnh Nam đều xuất phát từ thành phố Mai Hoa.
Hạ Tưởng mắt sáng lên.
- Tam Hoa Lĩnh Nam, mùa hoa nở
Lão Cổ cười to ha ha:
- Sao cái gì cũng không giấu được cậu?
Lĩnh Nam có tất cả ba thành phố lấy hoa đặt tên, bao gồm Hồng Hoa, Mai Hoa và Phượng Hoa, trong đó thành phố Mai Hoa có một nhà họ Quý danh môn vọng tộc, là người có công lớn sau khi khai quốc. Mấy vị quan lớn ảnh hưởng đại cục Lĩnh Nam đi ra từ thành phố Mai Hoa, đều là gia tộc họ Quý.
Sức ảnh hưởng của nhà họ Quý ở Lĩnh Nam, không chỉ thể hiện ở mặt chính trị, ở mặt kinh tế, cũng cực kỳ sâu xa và rộng lớn vững chắc, là nhân vật dẫn đầu thế lực địa phương Lĩnh Nam.
- Nhà họ Quý rất có hứng thú với cậu.
Lão Cổ nói ra một câu khiến Hạ Tưởng giật cả mình.
- Nhà họ Quý có người muốn gặp mặt nói chuyện liên quan đến lợi ích thiết thân của Trần Hạo Thiên.