Quan Thần

Chương 1806: Quanh co




Kịch vui mà có một cảnh tượng kinh người, lại khiến mỗi người đều mở to hai mắt, hôm nay phát sinh một vở kịch lớn, xem thế là đủ rồi.

Trong lúc Hạ Tưởng như diều hâu, Ngô Công Tử như con gà, sau đó coi như Ngô Hiểu Dương không tồn tại, tát mạnh vào mặt Ngô Công Tử, tất cả mọi người ở đây cảm thấy trí óc trống rỗng, cảm giác cảnh tượng trước mắt, như không có thực vậy.

Hạ Tưởng thật ngông cuồng, ngay trước mặt bố mà đánh con, nhằm mặt đánh cực mạnh, đánh cho không có lối thoát, Ngô Hiểu Dương không thẹn quá thành giận, không rút súng, thì ông ta không phải Ngô Hiểu Dương!

Sự tình, thật sự náo động to bằng trời, nói không chừng lại thành chuyện lớn, như tai nạn chết người, hơn nữa còn muốn đánh động đến Trung ương, cuối cùng làm một phen lôi nhau ra kiện cáo.

Gian ngoài phòng làm việc của Hạ Tưởng bị đập nát vụn, nhưng phòng trong cửa lớn lại đóng chặt, Ngô Công Tử không đi vào. Đều nghĩ văn phòng Hạ Tưởng không có ai, không nghĩ tới, khẩn cấp, đột nhiên một người đi ra.

Hơn nữa còn là nhân vật quan trọng Mễ Kỷ Hỏa!

Chẳng trách vừa rồi náo động lớn như vậy, Chủ tịch tỉnh Mễ vẫn không ra mặt, hoá ra sau lưng quả nhiên có huyền cơ, Mễ Kỷ Hỏa ra mặt, không ít lãnh đạo ở Tỉnh ủy bị chấn động, đồng thời, lại bừng tỉnh, ban đầu Hạ Tưởng đã sớm chờ Ngô Công Tử đập phá, Ngô Công Tử thật đúng là nghe lời, trực tiếp nhảy vào đập phá.

Ở trước mặt Chủ tịch tỉnh, mà đập văn phòng phó Bí thư Tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, mà chân đá Thư ký phó Bí thư Tỉnh ủy, thậm chí còn muốn đấm đá Phó bí thư Tỉnh ủy, Ngô Hiểu Dương lại bao che khuyết điểm, da mặt có dày, cũng không thể đổi trắng thay đen lẫn lộn sự thật.

Ngô Hiểu Dương có vênh váo hò hét, cũng không dám diễu võ dương oai trước mặt Chủ tịch tỉnh.

Hai gã cảnh vệ cũng bị khí thế của Mễ Kỷ Hỏa trấn áp, hai tay giơ trên không trung, vừa không chạm vào cánh tay Hạ Tưởng, cũng không buông xuống, ánh mắt nhìn về phía Ngô Hiểu Dương chờ ra lệnh.

Ngô Hiểu Dương bối rối.

Con trai bị đánh ngay trước mặt, tim ông ta như bị dao cứa, hận không thể bắn chết Hạ Tưởng. Nhưng lại không thể, Hạ Tưởng không phải người qua đường vô danh, hắn là phó Bí thư Tỉnh ủy. Nếu Mễ Kỷ Hỏa không ra mặt, ông ta cũng không sợ mà ra lệnh cho cảnh vệ bắt lấy Hạ Tưởng, trước cứ đẩy Hạ Tưởng sang một bên để cứu Ngô Công Tử, nhưng không ngờ Mễ Kỷ Hỏa bước ra, làm ông ta bó tay bó chân.

Nếu chỉ vì thân phận Chủ tịch tỉnh của Mễ Kỷ Hỏa, ông ta quả thật không e dè nhiều ít, cái ông ta kiêng kị chính là thân phận của Mễ Kỷ Hỏa từng là Thư ký của Tổng bí thư!

Không thể so Mễ Kỷ Hỏa với bất cứ một vị Chủ tịch tỉnh nào, bất cứ một vị Chủ tịch tỉnh nào trong nước muốn kết nối với Tổng bí thư, muốn cùng Tổng bí thư trò chuyện hoặc gặp mặt, khó như lên trời. Mà không cần phải nghĩ cũng biết giữa Mễ Kỷ Hỏa và Tổng bí thư chắc chắn có thể liên hệ bất cứ lúc nào, hơn nữa lời của ông ta trước mặt Tổng bí thư có lực sát thương rất lớn.

Hơn nữa, sự việc hôm nay, Hạ Tưởng lại có lý...

Nhưng, cho dù như thế, Ngô Hiểu Dương vẫn khó có thể nuốt trôi ác khí bên trong, nhìn Hạ Tưởng nói:

- Phó Bí thư Hạ, buông Ngô Công Tử ra.

Lại chuyển hướng sang Mễ Kỷ Hỏa, không có ý tốt muốn rút lui:

- Chủ tịch tỉnh Mễ, vừa rồi Phó Bí thư Hạ nói anh ta thay Chủ tịch tỉnh đánh con tôi một cái bạt tai.

Mễ Kỷ Hỏa bình tĩnh khẽ gật đầu:

- Vừa rồi tôi ở văn phòng bàn bạc với Phó Bí thư Hạ, nghe thấy người ngoài hô to gọi nhỏ, tôi đã nói, Phó Bí thư Hạ ra xem là ai, thay tôi phê bình giáo dục kẻ đó một chút. Con cái nhà ai, sao lại không có chút giáo dục...

Mễ Kỷ Hỏa diện mạo nho nhã, nói chuyện chậm rãi, dường như không có một chút lực sát thương, nhưng lời này vừa nói ra, ý châm biếm không sót một chữ nào, chẳng những ngấm ngầm ủng hộ hành động đánh người của Hạ Tưởng, còn mắng thêm Ngô Công Tử không có giáo dục.

Ngô Công Tử không có giáo dục ngụ ý chính là, trên bất chính dưới cũng làm theo.

Ngô Hiểu Dương còn tưởng rằng Mễ Kỷ Hỏa cho dù không phản đối Hạ Tưởng, ít nhất cũng phải giữ lập trường trung lập, không ngờ Mễ Kỷ Hỏa hoàn toàn cá mè một lứa với Hạ Tưởng, còn thầm mắng ông ta không biết giáo dục con, ông ta rốt cuộc không nhịn được, lại nhìn Hạ Tưởng còn đang kéo áo Ngô Công Tử mà hai bên mặt Ngô Công Tử đỏ ửng như bánh hamburger, trong lòng vừa đau xót, vừa giận, thiếu chút nữa đã rút súng buộc Hạ Tưởng buông tay.

Tay giật giật, đúng là vẫn còn kiềm chế được cơn tức, không dám trước mặt Mễ Kỷ Hỏa và mọi người ở tỉnh ủy tỉnh Lĩnh Nam mà làm càn quá mức.

Nhưng Hạ Tưởng thật sự là khinh người quá đáng.

Ngô Hiểu Dương nổi giận đùng đùng nói:

- Hạ Tưởng, anh buông con tôi ra rồi nói.

- Anh đường đường là một Phó Bí thư Tỉnh ủy, trước mặt mọi người đánh người, còn ra thể thống gì? Không biết là có mất uy tín không? Nếu không buông tay, tôi sẽ giúp anh.

Hạ Tưởng cười ha hả:

- Cổ nhân nói, cha không biết giáo dục con, Tư lệnh Ngô, lúc trước anh trước náo loạn Cục Công an thành phố như vậy, sau con trai anh lại náo loạn Tỉnh ủy, có phải cũng hiểu được cái gì là danh dự hay không? Chỉ bằng hành vi Ngô Công Tử đập văn phòng của tôi vừa rồi, cảnh vệ của tôi có đánh cậu ta thành tàn phế, cũng là phải đạo. Hơn nữa...

Ai cũng nghĩ Hạ Tưởng còn muốn nói đạo lý gì lớn, không ngờ Hạ Tưởng tay vừa nâng lên đã tát một cái, lại đánh thật mạnh cho Ngô Công Tử một cái bạt tai:

- Tôi còn chưa giáo huấn đủ, bốn cái tát, là thay Bí thư Trần và tỉnh ủy tỉnh Lĩnh Nam giáo huấn cậu ta, để cậu ta nhớ kỹ, trụ sở làm việc Tỉnh ủy, không phải ai cũng có thể tùy tiện đến rồi đi!

Đánh vào mặt Ngô Công Tử, cũng như đánh vào mặt Ngô Hiểu Dương, Ngô Hiểu Dương mặt nóng bừng phát sốt, trong lòng lửa hừng hực thiêu đốt, tay lại đặt bên hông, thậm chí còn cầm vào cán súng:

- Hạ Tưởng, tôi cảnh cáo anh, lập tức thả người, nếu không đừng trách tôi không khách khí đối với anh.

Ngô Công Tử cũng chửi ầm lên:

- Hạ Tưởng, tao phải ngủ với phụ nữ của mày, tao chửi tổ tông tám đời nhà mày, tao...

Đáp lại sự uy hiếp của Ngô Hiểu Dương và lời chửi rủa của Ngô Công Tử chính là, lại một cái tát vang dội. Nguồn: http://thegioitruyen.com

- Cái tát thứ năm, là tôi thay ông cụ Ngô, ông cụ Mai, ông cụ Khâu và ông cụ Phó ở Bắc Kinh đánh anh, là cho anh nhớ kỹ, làm người tốt, miệng phải bỏ tật phun phân, ngoại trừ sẽ làm xằng làm bậy, trong xã hội một chút giá trị cũng không có!

Nếu nói cái tát thứ tư, Hạ Tưởng nêu ra Trần Hạo Thiên còn không đủ để khiến mọi người giật mình, thì cái tát thứ năm, Hạ Tưởng lần đầu tiên uy phong lẫm liệt nêu ra bốn ông cụ của thế lực gia tộc, lấy danh nghĩa của mấy ông cụ lại thưởng cho Ngô Công Tử một cái tát, khiến cho mọi người ở đó bao gồm cả Ngô Hiểu Dương cảm thấy rung mình!

Hạ Tưởng... Thiết nghĩ muốn đối chọi với Ngô Hiểu Dương đến cùng.

Hạ Tưởng... Là muốn Ngô Hiểu Dương chưa chết chưa ngừng lại.

Lúc Hạ Tưởng tát cái thứ tư và nêu ra Trần Hạo Thiên, Thi Khải Thuận đang muốn giơ tay đẩy Hạ Tưởng ra, ông ta quyết tâm cho dù thế nào cũng muốn cứu Ngô Công Tử, ở trước mặt Ngô Hiểu Dương biểu hiện một chút cũng tốt, nhưng sau đó Hạ Tưởng một hơi đưa bốn ông cụ ra, Thi Khải Thuận hít một hơi khí, chân dừng lại, tay vươn ra lại thu về.

Tên bốn gia tộc lớn, có ai không sợ?

Thậm chí ngay cả Ngô Hiểu Dương khi chứng kiến cái tát thứ tư, cũng khó đè lửa giận trong lòng, chuẩn bị bất chấp thân phận cũng muốn tiến lên rút súng cướp người, nhưng cũng bị uy danh của bốn ông cụ bao phủ, lập tức dừng bước chân, rụt tay trở lại.

Ngô Hiểu Dương luôn luôn tự cao tự đại, thậm chí ngay cả Trần Hạo Thiên cũng không là cái gì trong mắt ông ta, nhưng dưới uy lực của ông cụ Ngô cầm đầu bốn ông cụ, trong lòng cũng thất kinh.

Hạ Tưởng hôm nay nêu ra bốn ông cụ, là phá lệ lần đầu tiên, cũng là hắn muốn đánh người lập uy, phải thi triển trực tiếp để Ngô Hiểu Dương hoàn toàn kinh sợ.

Sau khi Hạ Tưởng nói xong, ngoại trừ tiếng Ngô Công Tử khóc, không có một âm thanh nào khác, đều bị thủ đoạn của Hạ Tưởng làm cho khiếp sợ.

Mễ Kỷ Hỏa híp mắt lại, trong mắt có sự kinh ngạc, có suy nghĩ sâu xa, thậm chí còn có một chút ý cười.

Còn Khang Hiếu và Xa Nguyên Hải liếc nhau, hai người đồng thời cảm thấy rùng mình!

- Được, đáng đánh!

Cùng với một tiếng ủng hộ, khiến tất cả mọi người đều chờ mong một người rốt cục hiện thân Trần Hạo Thiên.

Trần Hạo Thiên bước khoan thai, sắc mặt bình tĩnh như nước, bước chân kiên định, phong thái thong dong, phía sau một đám người so với cảnh vệ của Ngô Hiểu Dương thì hung hãn hơn, việc thực hiện bảo vệ cho Ủy viên bộ Chính trị được xử lý vô cùng nghiêm khắc, bình thường bên người ít nhất sẽ có vài tên cảnh vệ, nếu xuất hành, sẽ có mười mấy người phụ trách cho sự an toàn.

Trần Hạo Thiên đi vào gần, hướng về Ngô Hiểu Dương khẽ gật đầu:

- Tư lệnh Ngô.

Xem như chào hỏi, sau đó quay lại phía sau khẽ gật đầu, phía sau mấy người động tác nhanh nhẹn mà nhanh chóng đến gần hai gã cảnh vệ của Ngô Hiểu Dương.

Hành động này cho thấy, nếu cảnh vệ của Ngô Hiểu Dương dám hành động khác thường, cảnh vệ của Trần Hạo Thiên sẽ xử lý ngay!

Sắc mặt Ngô Hiểu Dương lại biến đổi.

- Có người đại náo Văn phòng Tỉnh ủy, còn đập văn phòng Phó Bí thư Tỉnh ủy, năm ngoái tôi tại địa phương chuyện gì cũng không thiếu, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy sự tình coi trời bằng vung như vậy. Hiện tại tôi cũng đã lớn tuổi, nếu không, nói không chừng tôi cũng muốn động thủ đánh người.

Trần Hạo Thiên ra mặt phát ngôn, rõ ràng không có lầm mà biểu lộ lập trường giống Hạ Tưởng, không nhượng bộ chút nào!

Ngô Hiểu Dương bỗng nhiên hiện lên một ý niệm trong đầu, sự tình hôm nay, từ việc Mễ Kỷ Hỏa ẩn thân trong phòng làm việc của Hạ Tưởng, đến Trần Hạo Thiên xuất hiện đúng lúc, thế nào cũng cảm thấy đây là một cái bẫy được thiết kế tốt. Lại nghĩ, có lẽ từ khi Nhâm Hải Bảo rời khỏi Cục Công an thành phố, Hạ Tưởng đã bắt đầu đào hầm, mà ông ta dưới sự lĩnh kích động của con trai ông ta, dưới sự bành trướng do tự tin cực độ của chính mình, ông ta liền từng bước nhảy vào cạm bẫy.

Tuy nhiên Ngô Hiểu Dương lại nghĩ lại, Mễ Kỷ Hỏa cũng được, Trần Hạo Thiên cũng được, mặc dù có lực chấn át nhất định, nhưng muốn nề hà được hắn, cũng không có khả năng. Kể cả Trần Hạo Thiên, tuy là Ủy viên bộ Chính trị, nhưng cũng chỉ là kiêm nhiệm Bí thư Đảng ủy quận thứ nhất Lĩnh Nam, tay của ông ta cũng không vươn được đến quân khu Dương Thành!

Nhưng Ngô Hiểu Dương lại tự an ủi, cũng là rốt cục nên lùi bước. Dưới uy lực lớn của bốn ông cụ mà Hạ Tưởng nêu ra, và dưới quầng sáng chiếu rọi của Ủy viên bộ Chính trị Trần Hạo Thiên, dưới áp bức của Hạ Tưởng, ông ta biết hôm nay tuyệt đối không được tốt lắm, cho dù là ông ta tạm thời không dám nói ra lời nói bất kính với bốn ông cụ, vẫn là Ngô Công Tử sai trước, hoặc là nó bị Hạ Tưởng gài bẫy, lựa chọn tốt nhất lúc này chính là ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.

Quân tử báo thù, mười năm không muộn, ông ta hiện tại vừa không có lý, lại thua về khí thế, nếu không đi, chẳng lẽ còn có thể làm gì Hạ Tưởng ngoài dự đoán mọi người?

Như đã định, Ngô Hiểu Dương rốt cục chịu thua, ít nhất ngoài mặt giọng điệu thành khẩn:

- Phó Bí thư Hạ, là tôi quản giáo không nghiêm, xin anh giơ cao đánh khẽ, để cho thằng bé một con đường.

"A", Khang Hiếu thiếu chút nữa kêu sợ hãi ra tiếng, trước mặt Trần Hạo Thiên, Ngô Hiểu Dương không cúi đầu, không ngờ trước mặt Hạ Tưởng lại chịu thua, có chuyện như vậy sao?

Chuyện không có khả năng xảy ra đã thực sự đã xảy ra!

Đều nghĩ Hạ Tưởng chắc chắn sẽ thuận nước đẩy thuyền mà thả người, không ngờ, sự việc, lại quanh co một lần nữa.