- Phó Bí thư Hạ rốt cục cũng đồng ý lộ diện. Tôi còn tưởng rằng anh phải trốn cả đời không ra ngoài gặp ai.
Ngô Công tử không phải không có ý trào phúng, còn tự cho mình là thông minh mà nhấc chân đi,
- Tôi đến đây là khách, chào anh cũng là Phó Bí thư Tỉnh ủy, phải có lòng độ lượng, sẽ không ngay cả một chén trà cũng không mời tôi uống? Không cần quá nhỏ mọn...
Hạ Tưởng lại đứng chắn ở cửa từ chối:
- Rất xin lỗi, trà thì có, nhưng trà ngon chỉ chia sẻ với bạn bè, anh muốn uống trà, . . .
Hắn nhẹ nhàng đong đưa một ngón tay,
- Còn chưa đủ tư cách!
- Anh!
Ngô Công Tử vốn định nói chuyện tử tế với Hạ Tưởng, ít nhất phải làm bộ bình tĩnh hoà nhã một chút, không nghĩ Hạ Tưởng lại tỏ thái độ kêu căng ngạo mạn, lập tức khiến cơn tức của anh ta bùng lên,
- Hạ Tưởng, anh không cần tự cho là đúng. Ở Dương Thành, anh tốt nhất nên kiềm chế vài phần, đừng tưởng rằng vẫn là đang ở tại tỉnh Yến và tỉnh Tề, anh có thể hoành hành ngang ngược.
Hạ Tưởng mỉm cười vô vị: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Tôi đi đến nơi nào cũng giống nhau, cũng không hoành hành ngang ngược, chỉ là có một số người, ở Bắc Kinh, dám va chạm đoàn xe cưới của người khác, cuối cùng bị bắt lại. Ở Dương Thành, mang lính xông vào Cục Công an, lại bị đánh một phen. Con cua hoành hành ngang ngược kết cục là bị người đưa đi.
- . . .
Ngô Công Tử nghĩ đến Hạ Tưởng cao quý vì là Phó Bí thư Tỉnh ủy, ngại thân phận, nói chuyện chắc chắn sẽ hàm ý rất nhiều, không nghĩ vừa thấy mặt đã châm chọc cộng thêm mỉa mai, hơn nữa toàn những câu đâm thẳng vào yếu điểm, khiến anh ta sa sầm mặt không nói, xấu hổ như bị Hạ Tưởng trực tiếp lột da, không khỏi thẹn quá thành giận:
- Hạ Tưởng, tôi cảnh cáo anh, nếu anh hôm nay không tha cho Nhâm Hải Bảo, tôi sẽ không để anh yên!
Nhị Thế Tổ cùng với nhóm cặn bã Nhị Đại cùng giống nhau... Hoặc là hô to cha ta là ai, hoặc là một câu không để yên, ngoại trừ so cha ai to hơn (thói con ông cháu cha) và mạnh miệng ở ngoài, trên cơ bản bản lĩnh lớn nhất chính là đùa giỡn không biết xấu hổ, cảm nhận của Hạ Tưởng về Nhị Thế Tổ, đặc biệt Ngô Công Tử là vô sỉ và khốn khiếp.
Phỏng chừng cũng liên quan đến việc anh ta có một người cha tốt mạnh mẽ, cứng rắn và quyền cao chức trọng, cán bộ địa phương đều tiếp nhận giám sát tin tức truyền thông, rất dễ dàng bị đầu cơ thành sự kiện trên tin tức, nhưng trong một tập thể cấp cao quân đội, không chịu giám sát, thì không giữ được cân bằng.
Không chịu giám sát thì không giữ được cân bằng, quyền lực là tuyệt đối, quyền lực tuyệt đối sẽ sinh ra tự cao tự đại tuyệt đối!
Hạ Tưởng cười lạnh liên tục, hắn đã thấy Ngô Công Tử ở Cục Công an thành phố, Ngô Công Tử này đúng là ngu xuẩn như con lừa, ngu như lợn, càng khắc sâu thêm ấn tượng đã có.
Nếu là dân chúng yếu đuối thì có thể lý giải, dù sao anh ta lại đi lấy đá chọi với đá, lấy một gã trung tướng chọi với một gã ủy viên thường vụ Thành ủy, Cục trưởng Cục công an, cấp bậc Giám đốc sở, quả thật phần thắng không lớn. Nhưng nói chung, thế lực quân đội rất ít gây uy thế tại địa phương nên bị trấn áp, cũng chứng minh uy danh của Ngô Hiểu Dương rất lớn và có xu thế mạnh trong đối nhân xử thế.
Hạ Tưởng coi như là hiểu biết sâu rộng, trong lòng cũng vẫn thấy kỳ quái đối với việc Ngô Hiểu Dương có thể có sức ảnh hưởng lớn như thế này đối với thành phố Dương Thành, đúng là hiện tượng quái lạ.
Không ngờ lại có tác dụng trung gian đối với sự kiện Lý Dật Phong, Hạ Tưởng cảm thấy vô cùng vừa lòng.
- Ngô Công Tử...
Hạ Tưởng nhíu mày, cảm thấy cái tên Ngô Công Tử quá mức quái dị, ai lại đi tự xưng là Công Tử? Anh ta mà cũng xứng danh Công Tử?
- Muốn nói chuyện, trước hết hãy nghĩ lại thân phận của mình, anh là cái gì mà dám ở Tỉnh ủy hô to gọi nhỏ, còn dám bảo Phó Bí thư Tỉnh ủy thả người? Anh ngay cả chính mình mấy cân mấy lạng đều không biết rõ, mà đã dõng dạc, mà tuyệt không cảm thấy thẹn sao?
- ...
Ngô Công Tử lên cơn tức, như muốn phá vỡ trán, phi ra ngoài, lý trí chạy loạn, anh ta giơ tay bắt lấy Hạ Tưởng.
- Hạ Tưởng, anh không phải khinh người quá đáng, anh hiện tại ở Dương Thành, cẩn thận ra đường bị xe đụng, ra ngoài bị người nói, . . .
Lời còn chưa dứt, mặt Ngô Công Tử đã trúng một bạt tai.
- Hỗn láo.
. . .
Không phải Hạ Tưởng đánh, còn không cần Hạ Tưởng ra tay, là Đường Thiên Vân đánh.
Đường Thiên Vân bình thường trầm mặc ít lời, ở thời khắc mấu chốt rốt cục thực hiện chức trách bảo vệ cấp trên của một gã thư ký, anh ta không nói một lời, mặt giận dữ, đột nhiên ra tay, một bạt tai đánh cho một bên má Ngô Công Tử nhanh chóng đỏ ửng lên!
Ra tay rất nhanh, cũng đủ mạnh.
Kỳ thật đem Ngô Công Tử so sánh với bọn trâu bò cũng đúng, ai khiêu khích, anh ta liền nổi cơn điên cuồng. Đường Thiên Vân đánh cho anh ta một cái bạt tai, hai mắt thành màu đỏ, hoàn toàn rơi vào trạng thái cuồng loạn, nổi giận gầm lên một tiếng, một cước đá thẳng vào Đường Thiên Vân.
Đường Thiên Vân cũng không có bản lĩnh như Tiêu Ngũ, anh ta đánh Ngô Công Tử là đánh bất ngờ. Ngô Công Tử đá ra một cước, anh ta tránh không kịp, bị trúng chính giữa chân.
Ngô Công Tử xuống tay khá độc, Đường Thiên Vân chỉ cảm thấy một cơn đau truyền đến, anh ta lại cắn chặt khớp hàm, mặt không thay đổi màu, chỉ bình tĩnh mà trầm thấp nói một tiếng:
- Lãnh đạo đi mau, tôi sẽ đối phó với anh ta.
Về đánh nhau, Đường Thiên Vân tuyệt đối không phải đối thủ của Ngô Công Tử. Ngô Công Tử tuy rằng vô lại cộng thêm lưu manh, nhưng dù sao cũng là thường xuyên đánh người, đánh đập nhiều người, cũng có bản lĩnh mèo cào.
Một cước anh ta đá trúng Đường Thiên Vân, lại đấm một đấm vào giữa ngực Đường Thiên Vân, đánh cho Đường Thiên Vân lùi lại sau một bước, đau đến mặt biến dạng, lại vẫn không quan tâm mà tiến lên vồ lấy, ôm cổ Ngô Công Tử:
- Lãnh đạo đi mau!
Đường Thiên Vân trước kia chỉ gọi Hạ Tưởng là Phó Bí thư Hạ, trong thời khắc nguy cấp, một câu "Lãnh đạo" phát ra, khiến trong lòng Hạ Tưởng nóng lên. Anh ta bình thường là một thư ký ít nói không nịnh bợ, so với thư ký bình thường nói ngọt như mật nhưng ở thời khắc mấu chốt lại không chút do dự bán đứng lãnh đạo, mạnh hơn đâu chỉ gấp trăm lần, chỉ bằng biểu hiện của Đường Thiên Vân đánh không lại Ngô Công Tử còn cố chống lại để hắn đi trước, Hạ Tưởng cho Đường Thiên Vân 90 điểm!
Hạ Tưởng đã lâu không động chân động tay, hôm nay, cũng muốn hoạt động một chút gân cốt, hắn thuận thế kéo Đường Thiên Vân, mượn lực đẩy lực, lại đẩy bả vai Đường Thiên Vân, Đường Thiên Vân liền cảm thấy một sức mạnh lớn truyền đến, thân mình run lên liền thoát khỏi tay Ngô Công Tử, tay phải vừa nhấc lên, một đấm liền đánh trúng mũi Ngô Công Tử.
Đáng thương cho Ngô Công Tử, nước mắt một phen nước mũi một phen, ngồi xổm dưới mặt đất, cảm giác giống như ăn món thập cẩm chua ngọt đắng cay nhất, không chỉ khó chịu mà là cực kì khó chịu!
Ngô Công Tử hiện tại hối hận muốn chết, tại sao lại đến đây một mình, sớm biết mang đi thêm hai người thì tốt, cũng không đến mức bị thương trong tay một tên thư ký nhỏ bé.
Trong lòng tức, làm anh ta không biết nguyên do, nếu trong tay có súng, anh ta không nói hai lời rút súng ra mà bắn Đường Thiên Vân. Từ nhỏ đến lớn được nuông chiều, muốn cái gì có cái đấy, nói muốn có vợ của ai là có, nói muốn ngủ với cô nào là ngủ, nói đánh ai thì đánh, nói diệt ai thì diệt, chưa từng giống như hiện giờ, liên tiếp mắc nghẹn?
Cảm giác nhục nhã trong lòng mãnh liệt mênh mông như sóng lớn, càng ngày càng lớn, càng ngày càng không thể kiềm chế, Ngô Công Tử phát điên!
Ngô Công Tử từ dưới đất nhảy dựng lên, liều lĩnh vọt vào phòng làm việc của Hạ Tưởng, cầm lấy một chiếc ghế, quét ngang bốn phương tám hướng, gặp cái gì đập cái đó, đập cái gì phá hỏng cái đấy, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng động vang lên, náo nhiệt giống như đốt pháo mừng năm mới.
Đường Thiên Vân nổi giận, muốn liều chết với Ngô Công Tử, lại bị Hạ Tưởng nhẹ nhàng giữ chặt, Hạ Tưởng mỉm cười lắc lắc đầu, ý là kệ anh ta đi, đập được thì càng tốt.
Đường Thiên Vân như hiểu ra điều gì, yên lặng gật gật đầu, trong lòng âm thầm khâm phục sự bình tĩnh của Phó Bí thư Hạ, gặp bất luận sự tình gì cũng không bối rối, đều định liệu trước, có phong độ của một đại tướng.
Lúc này, cửa phòng làm việc của Hạ Tưởng đã vây đầy người, không ít người đều tò mò đến xem đã xảy ra chuyện gì, chẳng những có nhân viên cảnh vệ của Hạ Tưởng và cảnh vệ của Tỉnh ủy mà còn có nhân viên công tác khác của Tỉnh ủy, thậm chí còn có lãnh đạo Tỉnh ủy.
Lưu Kim Nam đến đây.
Khang Hiếu cũng đến đây.
Xa Nguyên Hải cũng đến đây.
Phó chủ tịch tỉnh Thân Gia Hậu, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Trì Vĩnh Lệ, Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Ti Anh cũng đều xuất hiện, nói đúng hơn là, ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, ngoại trừ Trì Bình Phàm, Lâm Song Bồng và Chương Tiếu Hoa bình thường không có ở Văn phòng Tỉnh ủy ra thì tất cả đều bị kinh động, đều đứng ở phía sau Hạ Tưởng, ở bên ngoài văn phòng Hạ Tưởng, vây xem hành động vĩ đại của Ngô Công Tử.
Đương nhiên, cũng không phải toàn bộ lãnh đạo tỉnh đều đến đông đủ, kỳ quái chính là, Trần Hạo Thiên và Mễ Kỷ Hỏa một chút động tĩnh cũng không có, vừa không ra mặt, cũng không có thư ký đến hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Đúng rồi, còn có Nhâm Xương cũng không xuất hiện.
Lãnh đạo Tỉnh ủy đang có mặt ở đây, tâm tư khác nhau, có người không nói gì, có người lắc đầu, có người vui sướng khi thấy người gặp họa, có người âm thầm chờ xem Hạ Tưởng xử lý như thế nào. Văn phòng bị người ta đập, sự việc mất mặt, về sau ở Tỉnh ủy làm sao còn ra oai, làm thế nào đây.
Gặp được kẻ ngốc như Ngô Công Tử, ai có thể làm gì anh ta? Đằng sau anh ta thì ngay cả một Cục trưởng Cục Công an sinh trưởng ở Thành phố Dương Thành cũng không dám đắc tội cha anh ta! Hạ Tưởng mới đến Dương Thành, chỉ sợ cũng phải nhượng bộ lui binh.
Xem ra Hạ Tưởng thật sự là phải nhịn, nếu không làm sao để Ngô Công Tử đập tùy ý, chỉ khoanh tay đứng một bên nhìn sao? Vẻ mặt khá thoải mái, kỳ thật nói không chừng trong lòng đã bùng nổ tức giận từ lâu.
Một cảnh tượng kỳ quái như thế, chỉ sợ trong lịch sử Lĩnh Nam cũng chưa từng gặp qua mà ban lãnh đạo tỉnh Lĩnh Nam đứng ở cửa, mắt to mắt nhỏ trừng lên nhìn Ngô Công Tử cuồng loạn đập phòng làm việc của Hạ Tưởng, nhưng không có một ai tiến lên ngăn cản, ngay cả cảnh vệ cũng đứng vây bên ngoài, không chịu tiến lên.
Cảnh vệ không ngăn cản Ngô Công Tử, kỳ thật là bị Đường Thiên Vân âm thầm chặn trước.
Đập khoảng mười phút, Ngô Công Tử đập đủ rồi, cũng đập mệt mỏi, rốt cục quay sang Hạ Tưởng khiêu khích nói:
- Thế nào, Hạ Tưởng, tôi đập văn phòng của anh, anh có thể làm gì tôi? Có bản lĩnh thì anh đụng đến một ngón tay của tôi thử xem?
Vừa nói, anh ta còn từ văn phòng bước ra, một bước đi tới trước mặt Hạ Tưởng, vươn một ngón tay chỉ trước ngực Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng dường như có vẻ sợ hãi Ngô Công Tử, bị Ngô Công Tử chỉ, chân không đứng vững, lùi về phía sau, bối rối, hai tay quò quạng, đúng lúc bắt được ngón tay Ngô Công Tử, có lẽ là Hạ Tưởng quả thật kinh hoàng thất thố, có lẽ là nguyên nhân khác, dù sao may mắn thế nào, ngón tay Ngô Công Tử bị Hạ Tưởng nắm chặt, sau đó xoay một góc, chỉ nghe một tiếng rất nhỏ "Răng rắc" vang lên, sau đó Ngô Công Tử tru lên một tiếng, ngón tay bị bẻ gãy!
Chính vào lúc này, chợt nghe tiếng bước chân chạy đến, một người cất cao giọng lên:
- Tư lệnh Ngô đến!
Vừa mới dứt lời, dường như là để đặc biệt nghênh đón Tư lệnh Ngô, Hạ Tưởng không đợi Ngô Công Tử phản ứng lại, giơ tay cao, hung hăng đánh vào mặt anh ta một cái bạt tai!