Nghiêm Tiểu Thì đến tỉnh Tề là vì thanh toán một khoản cuối cùng trong điều khoản của công trình nhà khách của Tỉnh ủy. Bởi vì Hạ Tưởng không còn ở tỉnh Tề, mà cô đối với tỉnh Tề cũng đã không còn hứng thú nữa, nên cũng không định tiếp tục đầu tư ở đây nữa.
Thời kỳ Hạ Tưởng còn ở tỉnh Tề, lực ảnh hưởng của Hạ Tưởng có ở khắp mọi nơi. Công trình của Nghiêm Tiểu Thì, trước kia là do Lý Đinh Sơn phụ trách, sau đó lại chuyển đến Lý Vinh Thăng, hiện tại Lý Vinh Thăng đã được thăng chức làm Chủ tịch tỉnh, thì lại do Chu Vu Uyên tiếp nhận.
Trước kia cho dù là ai tiếp nhận, Nghiêm Tiểu Thì đến thanh toán, đều rất thuận lợi, không có ai gây cản trở, bởi vì người sáng suốt đều rõ ràng Nghiêm Tiểu Thì có thể trực tiếp tiếp nhận được công trình từ trong tay Lý Đinh Sơn. Liên tưởng đến những việc Nghiêm Tiểu Thì từng làm ở thành phố Yến, mà Lý Đinh Sơn lại là người của thành phố Yến, đều hiểu rõ được mắc xích trong đó.
Mọi người đều bật đèn xanh cũng không phải vì kính sợ Lý Đinh Sơn, mà là kính trọng mối quan hệ chặt chẽ giữa Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng!
Hiện tại Hạ Tưởng đã rời khỏi tỉnh Tề, người thông minh trong lòng đều biết lực ảnh hưởng của Hạ Tưởng ở tỉnh Tề vẫn còn rất lớn, bên trong bộ máy Tỉnh ủy, nơi nào cũng đều có thể thấy được bóng dáng của Hạ Tưởng. Nhưng trên thế giới này có người thông minh thì cũng có người ngu ngốc, lại có những người mắt mù muốn gây khó dễ cho Nghiêm Tiểu Thì, không chỉ gây khó dễ cho khoản thanh toán, còn có chủ ý với thân thể Nghiêm Tiểu Thì.
Không có cách khác, ai bảo Nghiêm Tiểu Thì rất đẹp.
Người không có mắt này, tên là Phan Đắc Thế.
Thật ra Phan Đắc Thế bộ dạng cũng không tồi, tướng mạo oai phong, so với các nhân vật phản diện nhất định là phải xấu xí trong ấn tượng của mọi người thì không giống chút nào, ít nhất thì y cũng được coi là đạo mạo trang nghiêm. Cho nên y cho rằng với quyền lực trong tay y, nếu y nhất định không phê chuẩn, Nghiêm Tiểu Thì chắc chắn không thể hoàn thành được bước cuối cùng , khoản tiền hơn bốn mươi ngàn tệ, hơn nữa còn là thể diện, hơi có ám chỉ một chút, sẽ khiến Nghiêm Tiểu Thì tự động nhào vào lòng y.
Phụ nữ mà, kỳ thực cũng giống như đàn ông thôi, yêu cái đẹp yêu tiền tài.
Hơn nữa Phan Đắc Thế cảm thấy Chủ tịch tỉnh Lý Đinh Sơn không còn là một vị Chủ tịch tỉnh quyền lực, mà Hạ Tưởng đã đến Lĩnh Nam rồi, còn ai làm chỗ dựa cho Nghiêm Tiểu Thì nữa? Chủ yếu cũng là do eo nhỏ duyên dáng của Nghiêm Tiểu Thì khiến y thèm nhỏ dãi, muốn đứng lên vồ lấy, đem Nghiêm Tiểu Thì xử lý một phen, còn muốn dùng đôi bàn tay to của y đo xem eo của Nghiêm Tiểu Thì rốt cuộc nhỏ như thế nào…. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Rượu làm kẻ nhát gan thêm can đảm, sắc làm kẻ ngu dốt thêm lớn mật, Phan Đắc Thế là một kẻ dại gái.
Khi y ngầm đưa ra ám chỉ với Nghiêm Tiểu Thì, Nghiêm Tiểu Thì không chút do dự đáp ứng, thậm chí còn bắn một cái nhìn quyến rũ về phía Phan Đắc Thế, đồng thời hẹn thời gian và địa điểm.
Phan Đắc Thế vui đến mức không kìm nén được, sau khi tan tầm dày công chăm chút cho cách ăn mặc, vui vẻ đi đến chỗ hẹn. Không ngờ sau khi đến thì phát hiện cùng y ăn bữa tối không phải là Nghiêm Tiểu Thì, mà là một người phụ nữ phong trần.
Người phụ nữ phong trần này ăn mặc trang điểm rất lộng lẫy, hơn nữa còn gợi cảm mê người, tuy rằng Phan Đắc Thế buồn bực vì bị Nghiêm Tiểu Thì đùa giỡn, nhưng y cũng không chống lại được sự xinh đẹp của người phụ nữ phong trần này, say rượu và hòa tan.
Kết quả ngày hôm sau hình ảnh lõa thể của Phan Đắc Thế đã xuất hiện tại bàn làm việc của lãnh đạo Tỉnh ủy.
Lẽ ra mọi chuyện đến đó là kết thúc, Phan Đắc Thế kết thúc cuộc chơi của mình, Nghiêm Tiểu Thì có thể tự nhiên rời khỏi tỉnh Tề, nhưng mọi chuyện lại thường có chỗ ngoài dự đoán của mọi người, việc của Phan Đắc Thế rơi vào tay của Chu Vu Uyên, sống hay chết toàn bộ chỉ dựa vào một câu nói của Chu Vu Uyên.
Chu Vu Uyên giận tím mặt, thông qua con đường nào đó biết được Phan Đắc Thế lại dám có chủ ý với Nghiêm Tiểu Thì, lửa giận ngút trời, lập tức thảo luận ý kiến xử lý, đồng thời khai trừ công chức và Đảng viên của y!
Hậu quả của hai việc này rất nghiêm trọng, khiến cho Phan Đắc Thế kiếp này không thể nào có được quyền lực lần nữa, tương đương với việc hoàn toàn cách biệt với chốn quan trường.
Phan Đắc Thế nóng nảy, chạy đến chỗ Chu Vu Uyên xin tha. Chu Vu Uyên là ai? Là phe chính của Hạ Tưởng, đồng ý giơ cao mới đánh khẽ mới là lạ. Phan Đắc Thế vô cùng tức giận, nói ra một câu khiến Chu Vu Uyên chấn động.
- Phó Chủ tịch tỉnh Chu, người trong nhà đừng có chỉnh nhau. Tôi nói cho anh biết, tôi là người của Hà Giang Hải. Hà Giang Hải nói không chừng sắp trở thành Phó Chủ tịch Thường vụ tỉnh, đến lúc đó mặt mũi sẽ rất khó xem đấy!
Hà Giang Hải đang âm thầm vận động cho vị trí Phó Chủ tịch Thường vụ tỉnh? Chu Vu Yên giật mình kinh hãi.
Tần Khản đang "đi nghỉ phép", quyết định xử lý gã của Trung ương còn chưa được công bố ra, nhưng có thể khẳng định một điều, Phó Chủ tịch tỉnh Tần đã trở thành quá khứ rồi. Về phần ai sẽ gánh vác trách nhiệm làm Phó chủ tịch thường trực Tỉnh, hiện tại một chút tin tức cũng không có…Không ngờ, quả thực không ngờ tới, Hà Giang Hải mới làm thay Phó Bí thư Hạ âm thầm làm một vài việc, mà trong lòng đã cháy lên lửa tức giận!
Hà Giang Hải lòng lang dạ thú, không thể tin tưởng, lại càng không thể trọng dụng, đây là nhận định của Chu Vu Uyên về Hà Giang Hải.
Nhưng lời nói xuất phát từ miệng của Phan Đắc Thế, thật giả như thế nào, khó mà nói được. Nếu đem nguyên những lời này của Phan Đắc Thế trực tiếp báo cáo cho Phó Bí thư Hạ, nếu chẳng may là Phan Đắc Thế ăn nói lung tung, lại tùy tiện báo cáo lại, thì có vẻ như gã chỉ là một kẻ mới nghe mấy lời đồn đại đã tin là sự thật. Nhưng nếu không báo cáo lại cho Phó Bí thư Hạ, nếu chẳng may là thực, sau này chuyện xảy ra, cũng sẽ khiến Phó Bí thư Hạ coi thường gã, cho rằng gã không làm gì được ở tỉnh Tề.
Làm sao bây giờ? Chu Vu Uyên vô cùng khó xử, bỗng nảy ra một ý hay, đúng, nhờ Nghiêm Tiểu Thì báo cáo thay, nửa là chính thức nửa là tin đồn, chỉ cần để Phó Bí thư Hạ nghe được tin tức là được. Còn việc Phó Bí thư Hạ định đoạt như thế nào, tin tưởng với sự nhìn xa trông rộng của Phó Bí thư Hạ, có thể phán đoán được.
Nghe Nghiêm Tiểu Thì kể lại xong, Hạ Tưởng thật lâu không nói gì.
Trong lòng Hạ Tưởng rất rõ hành động chuyên nghiệp ở Lĩnh Nam, nhìn từ bên ngoài, có hai tầng ý nghĩa, thứ nhất là vì danh tiếng, thứ hai là vì thành tích. Về phần hàm nghĩa ẩn sâu bên trong, hắn không tiện đoán, nhưng khẳng định là có. Lĩnh Nam không thể so được với tỉnh Tề, bởi vì Bí thư Tỉnh ủy Lĩnh Nam là người lãnh đạo cấp quốc gia, hành động chuyên nghiệp quan trọng của Trần Hạo Thiên, nhất định trước đó đã được lãnh đạo Trung ương gật đầu chấp thuận.
So sánh với thế lực địa phương lớn mạnh của tỉnh Tề, thế lực địa phương của Lĩnh Nam cũng lớn mạnh giống như vậy. Chỉ có điều thế lực địa phương lớn mạnh của tỉnh Tề là lộ ra ngoài, dám đối kháng trực tiếp với Trung ương, còn thế lực địa phương của Lĩnh Nam thì âm thầm liên hợp, hành động bí mật, làm người ta khó lòng phòng bị.
Thành tích lớn nhất của Hạ Tưởng ở tỉnh Tề chính là giữ gìn sự yên ổn đoàn kết của tỉnh Tề, bảo vệ cho sự phát triển kinh tế ở tỉnh Tề. Trước khi rời đi, còn phân rẽ sự thống nhất chặt chẽ giữa các thế lực địa phương trong tỉnh.
Theo Hạ Tưởng tự phỏng đoán, hành động chuyên nghiệp của Trần Hạo Thiên, bề ngoài là vì danh tiếng và thành tích, ngoài ra,chính là muốn đưa ra một đòn đánh thật mạnh đối với thế lực địa phương ở Lĩnh Nam.
Quả thực, ở mỗi địa phương đều có thế lực địa phương tồn tại, quan niệm đồng hương và chủ nghĩa bảo vệ địa phương, là một thực tế không thể ngăn chặn được. Cũng không thể nói hễ là thế lực địa phương thì cần phải ra tay đả kích, chỉ khi thế lực địa phương đạt tới độ cao đủ để ảnh hưởng tới tình hình tổng thể của thành phố, của tỉnh, thậm chí còn chi phối và thao túng phương châm và kế hoạch lâu dài của thành phố, của tỉnh, thì khi ấy nhất định phải ra tay can thiệp. Lấy ví dụ ở tỉnh Lĩnh Nam, một nữ Thị trưởng nào đó, từ lúc phát triển đến lúc đạt được thành tựu, vẫn không rời khỏi địa phương, ở trong nước đây là trường hợp đặc biệt độc nhất vô nhị, mà trước khi Trần Hạo Thiên đến nhậm chức, Tỉnh ủy muốn sắp xếp Bí thư Thành ủy xuống phía dưới, phải nhận được sự đồng ý của cô!
Tùy ý để địa phương nỗ lực phát triển, cuối cùng khi quá lớn mạnh rồi, thì sẽ xuất hiện dấu hiệu nguy hiểm. Cho dù Mỹ được xưng là đất nước dân chủ nhất, các châu mặc dù có quyền tự chủ cực kỳ rộng rãi, nhưng có một điều kiện tiên quyết là, tất cả các chính sách và quyết định của các châu không thể xung đột với hiến pháp của Liên bang.
Ở bên trong thì có đối thủ trốn ở chỗ tối, ở bên ngoài thì lại có tình hình chính trị thường xuyên thay đổi, Hạ Tưởng tuy vừa mới đến Lĩnh Nam không lâu, nhưng cũng đã cảm nhận được sâu sắc khí hậu của Lĩnh Nam, quả nhiên là phức tạp và hay thay đổi.
Đấy là còn chưa đề cập đến các thế lực đối địch luôn như hổ rình mồi ở quân khu Dương Thành.
Khi đánh một ván cuối cùng ở tỉnh Tề, Hạ Tưởng mượn tay Hà Giang Hải tiêu diệt Trình Tại Thuận, âm thầm bồi dưỡng phát triển thế lực của Hà Giang Hải lớn hơn, như người ta nói là mượn đao giết người. Nhưng xuất phát từ góc độ chính trị, thì đây chính là phiên bản người Tề trị người Tề.
Nhưng có một điều, ngay từ đầu Hạ Tưởng cũng không muốn tiêu diệt một Trình Tại Thuận rồi lại bồi dưỡng nên một Hà Giang Hải.
Đương nhiên, lại càng không có ý ủng hộ Hà Giang Hải tái tranh cử chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh.
Không ngờ, Hà Giang Hải sau khi nhấm nháp được ma lực của quyền lực, tro tàn lại cháy, lại muốn quay lại Tỉnh ủy, còn nhìn chòng chọc vào vị trí Phó Chủ tịch thường trực tỉnh? Nói gã si tâm vọng tưởng là còn nhẹ, phải nói là gã không biết lượng sức mới càng chuẩn xác.
Hạ Tưởng tin tưởng những lời Phan Đắc Thế nói là sự thật, bởi vì hắn hiểu rõ Hà Giang Hải.
Hạ Tưởng tuy là người tốt, nhưng cũng không phải là tốt đến không có giới hạn. Lúc trước khi trọng dụng Hà Giang Hải, hắn cũng đã nghĩ tới chuyện nếu chẳng may lòng tham của Hà Giang Hải không đủ, rắn muốn nuốt voi, có những vọng tưởng không thực tế, hắn phải có thủ đoạn tương ứng đem bóp chết.
Có đôi khi, một đao chém lừa không phải là do chủ nhân vô tình, mà là do con lừa tự ỷ vào công lao lao động vất vả, sinh ra ảo tưởng không thực tế, cho rằng con lừa có thể biến thành con ngựa, sau đó một bước lên mây, ngựa lại hóa rồng, vút bay lên trời.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu, thực xin lỗi Hà Giang Hải, đừng trách tôi quá độc ác với anh, thật sự là anh đã vượt quá giới hạn rồi! Ví trí Phó Chủ tịch thường vụ tỉnh cũng không phải là để cho anh, suy nghĩ của anh đã sai rồi, lại còn dám âm thầm hành động?
Hạ Tưởng lấy điện thoại gọi cho Ngô Thiên Tiếu:
- Thiên Tiếu, chuyện lần trước tôi nói với cậu, có thể bắt đầu rồi.
Mấy ngày qua, Ngô Thiên Tiếu vẫn muốn gọi điện thoại thăm hỏi Hạ Tưởng một chút, lại e sợ Phó Bí thư Hạ quá bận, cậu ta gọi điện thoại tới sẽ thêm phiền, giờ đột nhiên lại nhận được điện thoại do Phó Bí thư Hạ đích thân gọi tới, cậu ta vui đến mức không tự chủ được.
Lại được nghe âm thanh thân thiết và mệnh lệnh kiên định của Phó Bí thư Hạ, Ngô Thiên Tiếu lập tức đồng ý:
- Vâng, Phó Bí thư Hạ cứ yên tâm. Cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Một cuộc điện thoại của Hạ Tưởng, lại một lần nữa đem tình hình của tỉnh Tề di chuyển một bước đáng kể hơn nữa về phía trước, khiến cục diện tạm thời lâm vào bế tắc của tỉnh Tề, rẽ mây nhìn thấy mặt trời, càng làm cho sự chia rẽ và tổ chức lại giữa những lực lượng địa phương của tỉnh Tề, càng bị trầm trọng hơn!
Đồng thời trực tiếp dẫn đến sự tấn công không thể xem nhẹ đối với hành động chuyên nghiệp ở Lĩnh Nam.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tưởng vừa tiến vào văn phòng, Đường Thiên Vân đã đệ trình lên một phần tài liệu:
- Phó Bí thư Hạ, tôi sắp xếp lại một ít tư liệu, mời anh xem qua.
Chỉ nói là tư liệu nhưng không nói rõ tư liệu về cái gì, Hạ Tưởng có chút nghi hoặc liếc nhìn Đường Thiên Vân một cái, Đường Thiên Vân chỉ là không mất cung kính mà cười, cũng không giải thích hơn nữa, mà đi rót một chén trà nóng.
Hạ Tưởng ngồi xuống, trước tiên uống một ngụm trà, định thần lại một chút, nhìn tư liệu trong tay. Chỉ nhìn vài lần, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn lại vài lần nữa, trong lòng không khỏi căng thẳng, thầm kêu một tiếng:
- Được! Đường Thiên Vân này quá được!
Nếu nói cử chỉ âm thầm báo cáo với Trần Hạo Thiên ngày hôm qua của Đường Thiên Vân khiến Hạ Tưởng đối với cậu ta xem trọng hơn một chút, thì tài liệu ngày hôm nay lại càng làm cho Hạ Tưởng phải nhìn Đường Thiên Vân với cặp mắt khác xưa.
Hiện giờ Hạ Tưởng mới tin phục ánh mắt của Trần Hạo Thiên, chọn lựa cho hắn một thư ký trầm mặc ít lời, không những làm việc nhanh chóng, mà còn biết phòng ngừa trước một bước.
Hắn khát nước, Đường Thiên Vân sẽ đưa nước trà lên. Hắn cần chứng cớ, Đường Thiên Vân liền đúng lúc đệ trình tài liệu lên.
Hạ Tưởng không hề do dự, lập tức đứng dậy, cầm lấy tài liệu đi tới văn phòng Trần Hạo Thiên, trong đầu chỉ có một ý nghĩ - đạp đổ thế cờ rồi.