Quan Thần

Chương 1783: Trận thứ nhất




Cáo biệt Trần Hạo Thiên, Hạ Tưởng trở lại phòng làm việc, thường ủy Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Lưu Kim Nam chờ đã lâu, ngồi cùng y còn có Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Lâm Khang Tân cũng đang chờ, và một thanh niên trẻ tuổi, khoảng 30 tuổi, đeo kính, để tóc húi cua, xem ra giống một gã giảng viên đại học.

- Phó Bí thư Hạ, ngài xem bố trí văn phòng, có chỗ nào chưa vừa ý, cứ việc chỉ bảo, tôi đến sửa lại.

Lưu Kim Nam chừng hơn 50 tuổi, sắc mặt trắng nõn, mang kính mắt viền bạc, rất có khí chất văn nhân, tai to mặt lớn, tướng mạo không tệ.

Lưu Kim Nam là người Lĩnh Nam, nói chuyện ôn tồn nhỏ nhẹ, giọng nói hơi mềm mại nghe có vài phần thân thiết.

Hạ Tưởng vốn là người không cầu kỳ trong việc bố trí môi trường làm việc và chỗ ở, ưu điểm lớn nhất của hắn chính là thích ứng trong mọi tình cảnh, chỉ nhìn qua văn phòng vài lần, thấy dụng cụ văn phòng mới tinh, chỗ nào cũng sạch sẽ gọn gàng, cũng rất vừa lòng.

- Không tồi, tôi rất vừa lòng, Kim Nam vất vả rồi.

Hạ Tưởng vừa bắt đầu liền gọi thẳng tên ông ta, mà không xưng hô là Trưởng ban thư ký, vì hắn biết rõ Lưu Kim Nam và Trần Hạo Thiên quan hệ không tồi.

Sau khi Trần Hạo Thiên đến nhậm chức, Lưu Kim Nam mới đảm nhiệm Trưởng ban thư ký, trực tiếp tiến thêm một bước, đảm nhiệm ủy viên thường vụ, Trưởng ban thư ký, chẳng cần phải nghĩ cũng biết là do Trần Hạo Thiên đề bạt.

Lưu Kim Nam thấy phó Bí thư Hạ không bắt bẻ, dễ nói chuyện, trong lòng kiên định rất nhiều. Đối với người trẻ tuổi trước mắt, y nói không ghen tị đó là lừa người, mới bước vào tuổi ba mươi, đã đi xa hơn rất nhiều so với y, cứ việc ở mặt ngoài so sánh y và Hạ Tưởng là cùng cấp, đều là phó Bộ trưởng, kỳ thật Hạ Tưởng trong mắt y, đã cùng cấp với cấp Bộ trưởng.

Bí thư Tỉnh ủy Lĩnh Nam do Ủy viên bộ Chính trị kiêm nhiệm, tức là nói, Bí thư Trần bình thường công việc bận rộn, thường xuyên tới Bắc Kinh họp, Phó bí thư tỉnh ủy trên cơ bản liền chủ trì đại bộ phận công tác của Tỉnh ủy, hơn nữa lại kiêm nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, sau đợt giảm Phó bí thư tỉnh ủy, Phó bí thư tỉnh ủy kiêm nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh là hiện tượng cực kỳ hiếm thấy, trên cơ bản vị trí của Hạ Tưởng trong Tỉnh ủy, chính là người phát ngôn của Trần Hạo Thiên.

Nghe nói Bí thư Hạ là do Bí thư Trần phí bao công sức, năm lần bảy lượt mời mới từ tỉnh Tề điều đến? Lưu Kim Nam âm thầm quan sát Hạ Tưởng vài lần, trong lòng khó hiểu, cho dù phó Bí thư Hạ là lực lượng hậu bị trong truyền thuyết, an ổn ở tỉnh Tề làm đến mãn khoá là được, hà tất phải bơi đến vũng nước đục Lĩnh Nam?

Tỉnh Tề cũng không cần cạnh tranh vào thường vụ, nếu đem ra so sánh, tuy đều có sóng gió, nhưng tình hình chính trị ổn định hơn so với Lĩnh Nam, cũng an toàn hơn. Tỉnh Tề tốt xấu còn có vài phần khí hậu phương bắc đặc thù, Lĩnh Nam lại là khí hậu gió mùa á nhiệt đới, không dễ thích ứng.

Do dự một chút, Lưu Kim Nam vẫn là lắm miệng nhắc nhở Hạ Tưởng một câu, cũng do y tự nhận mình có quan hệ chặt chẽ với Trần Hạo Thiên, mà Hạ Tưởng lại là nhận lời mời của Trần Hạo Thiên mới đến Lĩnh Nam, y cho rằng phải khiến Hạ Tưởng đề cao cảnh giác, khéo léo nói:

- Phó Bí thư Hạ, về sau Lâm Khang Tân chính là Trưởng ban thư ký đối khẩu của anh, có chuyện gì cứ việc bảo anh ta đi làm, trong công việc cũng do đồng chí Khang Tân báo lên Tỉnh ủy để thống nhất bố trí. Đồng chí Đường Thiên Vân là thư ký do Bí thư Trần cố ý đến đại học Dương Thành chọn lựa cho anh, trước mắt đồng chí Thiên Vân luôn dạy môn lịch sử tại đại học Dương Thành. Bí thư Trần cố ý nhấn mạnh, anh ấy tin tưởng đồng chí Đường Thiên Vân sẽ làm tốt công tác của một thư ký.

Trần Hạo Thiên cũng có ý, không ngờ vì hắn sắp xếp một gã giảng viên đại học đảm nhiệm thư ký. Liên tưởng đến việc Tổng bí thư khi đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy, và lúc chọn lựa thư ký mới quen với Mễ Kỷ Hỏa - một giảng viên đại học, không khỏi khiến người ta nghĩ nhiều về hành động đầy thâm ý này của Trần Hạo Thiên.

Hạ Tưởng nghe ra trọng điểm trong lời nói của Lưu Kim Nam, Lâm Khang Tân là Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy đối khẩu, Lưu Kim Nam chỉ nói qua một chút, giản lược giới thiệu công việc chung. Mà khi giới thiệu Đường Thiên Vân, thì nội dung rất phong phú, hai lần ám chỉ Trần Hạo Thiên cố ý sắp xếp, chính là ám chỉ phải đối đãi khác nhau với hai người Lâm Khang Tân và Đường Thiên Vân

Hạ Tưởng bắt tay Lưu Kim Nam:

- Đồng chí Kim Nam vất vả rồi, anh có việc cứ đi trước đi, tôi và đồng chí Lâm Khang Tân làm quen một chút trước.

Lưu Kim Nam gật đầu cười, trọng điểm cũng nghe ra ý của Hạ Tưởng khi đề cập tên của Lâm Khang Tân và Đường Thiên Vân, nên yên tâm thoải mái rời đi.

Hạ Tưởng sẽ không hoàn toàn tin tưởng việc Lưu Kim Nam nhắc nhở, cũng không phải hoàn toàn không tin, hắn có phán đoán của chính mình.

Sau khi cùng Lâm Khang Tân, Đường Thiên Vân đơn giản hàn huyên vài câu, liền để cho hai người đi làm việc, Hạ Tưởng đóng cửa phòng, trầm tư một lát, ánh mắt dừng một bồn hoa mọc sum suê ở trong phòng, lập tức sợ ngây người.

- Không ngờ là một gốc cây hải đường!

Kỳ thật Hạ Tưởng đối với hải đường cũng không yêu thích lắm, chỉ vì năm đó Lý Đinh Sơn đam mê hải đường, sau khi hắn ở thành phố Lang nhậm chức, lại có duyên với cây hải đường, sau lại mấy lần đảm nhiệm Phó Bộ trưởng, đều thích trồng một gốc cây hải đường ở văn phòng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nhưng từ khi nhậm chức ở tỉnh Tương, rồi đến tỉnh Tề, cũng không còn có trồng bồn hoa nào, cũng không có ai biết hắn từng yêu thích hải đường, hôm nay bỗng nhiên ở văn phòng phát hiện một gốc cây hải đường nhiều cành nhiều lá và rõ ràng được tỉ mỉ chăm trồng, Hạ Tưởng trong lòng kinh ngạc tột đỉnh.

Tuyệt đối không phải trùng hợp, thế gian có nhiều loại cây lắm, nếu nói là trùng hợp, ngay cả Hạ Tưởng cũng không thể thuyết phục chính mình.

Ai đã cố ý đặt một chậu cây hải đường ở văn phòng hắn, lại có ngụ ý ám chỉ gì? Khẳng định không phải Trần Hạo Thiên, Trần Hạo Thiên sẽ không chú ý đến chi tiết râu ria này.

Cũng sẽ không là Lưu Kim Nam, Lưu Kim Nam là đại quản gia Tỉnh ủy, nói chính xác là con chó trông nhà cho Trần Hạo Thiên, không phải của hắn, Lưu Kim Nam rất khách khí, nhưng bố trí văn phòng hắn thì một việc nhỏ như vậy không đáng kinh động đến một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy.

Như vậy chỉ có thể là Lâm Khang Tân hoặc là Đường Thiên Vân.

Nhưng mặc kệ là ai, Hạ Tưởng đều hiểu, đối phương rất cẩn thận, cẩn thận tới mức ngay cả các việc nhỏ nhặt mà trước kia hắn ở Tần Đường, tại vị trí Phó giám đốc sở và Giám đốc sở đều rõ như lòng bàn tay, nếu không phải anh ta từng bỏ công sức nghiên cứu thì cây hải đường sẽ không xuất hiện bên trong văn phòng của hắn.

Hạ Tưởng ánh mắt liền thâm trầm không ít, vừa đến Lĩnh Nam, đầu tiên là Bentley mở đường, hiện tại lại đưa tặng cây hải đường, có người thật sự là rất tò mò đối với hắn!

Buổi chiều công việc không nhiều lắm, chỉ có làm quen với vài ủy viên thường vụ, cùng Lâm Khang Tân, Đường Thiên Vân, đơn giản nói chuyện đàm phán công việc và đi ăn cơm.

Xe của Hứa Quan Hoa đúng giờ chạy đến trụ sở Tỉnh ủy.

Quân khu Dương Thành và Tỉnh ủy tuy rằng cùng nằm trong thành phố Dương Thành, nhưng cũng không lệ thuộc, mà Trần Hạo Thiên là Ủy viên bộ Chính trị, Bí thư Tỉnh ủy, lại kiêm nhiệm bí thư Đảng ủy Quân khu Lĩnh Nam, không có quan hệ gì với quân khu Dương Thành.

Hứa Quan Hoa cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp lái chiếc xe mang biển số của quân khu Dương Thành, một mạch lái tới phía dưới tòa nhà Tỉnh ủy. Hạ Tưởng thoải mái bước xuống lầu, những người cộng sự ở Tỉnh ủy quen hay không quen hắn đều nhiệt tình chào hỏi, so với lúc hắn mới tới tỉnh Tề nhậm chức, các đồng chí ở tỉnh ủy Lĩnh Nam nhiệt tình hơn.

Ít nhất ở mặt ngoài là như thế.

Cái cảnh Hạ Tưởng xuống lầu, sau đó ngồi lên ô tô quân khu Dương Thành, đã đọng ở trong mắt rất nhiều người bên trong Tỉnh ủy. Thời gian tan tầm, nhân viên lui tới công tác, xe đưa đón lãnh đạo lớn nhỏ, cảnh tượng náo nhiệt, đó là một khắc trong ngày có sức sống nhất ở trụ sở Tỉnh Ủy.

Chẳng qua trong cuộc sống thật, cũng có những nốt nhạc không tốt đẹp lắm.

Ô tô của Hứa Quan Hoa dừng ở làn đường chuyên dụng, Hạ Tưởng vừa xuống lầu, là có thể trực tiếp lên xe, vô cùng thuận tiện. Đây là làn đường chuyên dụng dành cho ô tô lãnh đạo Tỉnh ủy, những người khác còn phải đi bộ đến bãi đỗ xe phía sau lên xe.

Làn đường ô tô này chỉ có thể thông hành một chiếc ô tô, ô tô Hứa Quan Hoa dừng ở cửa chính, Hạ Tưởng bắt tay Hứa Quan Hoa xong liền cùng Hứa Quan Hoa lên xe, chuẩn bị rời vị trí, để xe phía sau tiếp tục vào. Giờ cao điểm tan tầm, không thể chiếm dụng làn đường này quá lâu.

Vừa mới lên xe, phía sau liền có một chiếc ô tô đến, rất không kiên nhẫn nhấn còi. Ấn còi còn chưa tính, còn chớp đèn.

Hạ Tưởng còn chưa nói gì, Hứa Quan Hoa đã nổi giận, bảo lái xe:

- Khoan đi, để cho nó thúc giục!

Hạ Tưởng và Hứa Quan Hoa ngồi song song ở ghế sau, phía trước có lái xe và cảnh vệ, Hạ Tưởng cũng có thể đoán được nguyên nhân Hứa Quan Hoa căm tức, ai đều có vài phần nóng giận, chính mình đã không muốn mất thời gian, xe sau rất không biết điều lại thúc giục, mặc kệ là xe chuyên dụng của ai, đều đã là coi khinh xe chuyên dụng của Hứa Quan Hoa.

Chẳng lẽ biển số xe quân khu Dương Thành của Hứa Quan Hoa, ở trụ sở Tỉnh ủy lại không có trọng lượng ư, hoặc là nói, không được hoan nghênh?

Hứa Quan Hoa so với lần gặp mặt trước gầy đi một chút, thần sắc hơi có vẻ mỏi mệt, có thể thấy được vừa đến quân khu Dương Thành, phỏng chừng mọi chuyện cũng khó khăn, cục diện không dễ mở ra, khó tránh khỏi bực tức trong lòng. Hạ Tưởng cũng sẽ không khuyên Hứa Quan Hoa, cũng không bảo gì lái xe, liền cùng Hứa Quan Hoa vừa nói vừa cười, cố ý kéo dài thời gian.

Xe sau càng mất kiên nhẫn, liên tục nhấn còi, chớp đèn ba lượt, gặp xe trước chẳng những không nhường đường, mà còn đỗ lại không đi, xe sau cũng phát hỏa, một người bước xuống, đi đến xe trước, gõ vào cửa kính bên phải phía sau xe.

Không khéo, Hạ Tưởng vừa lúc ngồi ở ghế phía sau bên phải.

Hạ Tưởng ấn cửa sổ xuống, vẻ mặt ôn hoà hỏi:

- Có việc gì vậy?

Người tới là một thanh niên, bạch diện thư sinh, nhìn qua rất có kiềm chế, nhưng lời nói ra và hình tượng của gã ta lại khác nhau một trời một vực:

- Có việc gì? Đương nhiên có việc! Xe của mày sao lại dừng lung tung vậy, mau tránh ra, bí thư Mưu đang cần dùng xe gấp.

Hạ Tưởng thấy thái độ mãnh liệt của đối phương, giọng điệu cứng rắn, mạnh mẽ, liền cố ý nói:

- Bí thư Mưu dùng xe, liên quan gì với tôi? Khi nói chuyện tốt nhất anh nên khách khí một chút, nghĩ kỹ rồi hãy mở miệng.

Đối phương sắc mặt đại biến:

- Hừ, sao mày lại không hiểu đạo lý? Xe quân khu Dương Thành của mày đỗ ở làn đường của lãnh đạo Tỉnh ủy, vốn đã không đúng, còn già mồm cãi lại, tố chất gì vậy? Tao nói cho mày biết, lập tức tránh ra, nếu không tự gánh lấy hậu quả!

Hứa Quan Hoa nổi giận, y hiểu rằng không phải đối phương ức hiếp Hạ Tưởng, đương nhiên đối phương không biết Hạ Tưởng là ai, đối phương ức hiếp chính là y, y liền xuống xe, hướng đối phương quát:

- Làm gì vậy, khinh thường xe quân khu Dương Thành sao? Tôi ngay cả quyền dừng xe một chút cũng không có à? Tôi sẽ chờ bí thư Mưu đến đây, nói chuyện rõ ràng với bí thư Mưu.

Bí thư Mưu là Mưu Nguyên Hải, bí thư chính ủy tỉnh, Giám đốc sở công an tỉnh.

Hạ Tưởng vốn không muốn làm to chuyện, một chút việc nhỏ không đến mức nâng cao quan điểm, nhưng nghĩ lại thì Mưu Nguyên Hải tuy rằng xếp hạng trong Tỉnh ủy không cao, nhưng là nhân vật thực quyền, mấu chốt là, thư ký của gã ta rất coi thường xe của quân khu Dương Thành, đã nói lên vấn đề gì đó.

- Ai muốn nói chuyện với tôi...

Giọng nói cố ý kéo dài ra vang lên, theo sau lại là một tiếng hừ lạnh

- Ai cũng biết rằng, tôi là một người không nói lý.