Quan Thần

Chương 1752: Sao có thể như thế




Hạ Tưởng khiến Nguyên Minh Lượng ở lại Bắc Kinh mà không đi đến thành phố Lỗ, bởi vì hắn đoán trước cuộc đàm phán giữa Nha Nội và Thành Đạt Tài sẽ không thuận lợi, Thành Đạt Tài đa mưu túc trí, Nha Nội muốn giành thắng lợi, là truyện nghìn lẻ một đêm.

Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng hiểu rõ, đối mặt với thế tấn công hùng hổ được trù tính tỉ mỉ của Nha Nội, thì tài chính xoay vòng của Tập đoàn Đạt Tài đang đứng ở đáy vực quả thực nảy sinh nhiều vấn đề, muốn đánh trả cũng là hữu tâm vô lực, cũng may tự bảo vệ mình là không thành vấn đề.

Chẳng may… mặc dù là khả năng cực thấp, nhưng nếu chẳng may Nha Nội thực sự nổi điên, muốn bất chấp tất cả bán tháo cổ phần, Hạ Tưởng cũng rõ con át chủ bài của Thành Đạt Tài, chỉ có thể âm thầm tập trung được nhiều nhất là 1 tỉ tài chính, tức là nói, Nha Nội thật muốn trở mặt, thực dám cứng đối cứng mà ra tay, Thành Đạt Tài thực là có thể bị Nha Nội bức đến góc tường.

Đổi người khác, Thành Đạt Tài đủ để ung dung ứng đối, xử lý việc khó một cách dễ dàng mà vượt qua cửa ải khó khăn. Nhưng đối phương là Nha Nội có chỗ dựa vững chắc, sẽ rất khó nắm được phần thắng.

May mà, Hạ Tưởng đã thay Thành Đạt Tài chuẩn bị đường rút lui cuối cùng - Nguyên Minh Lượng.

Thời cơ lúc này chưa được chín mùi, Nguyên Minh Lượng không thể hiện thân, để phòng ngừa bị Nha Nội biết được trước, đoạt mất tiên cơ. Ra tay trước thì chiếm được lợi thế mới có thể không mang đến phiền toái không cần thiết cho Nguyên Minh Lượng. Cho nên, Hạ Tưởng để Nguyên Minh Lượng lưu lại Bắc Kinh, thứ nhất để làm người chỉ huy đứng giữa cuộc quyết chiến cuối cùng của Tiếu Giai và Nha Nội, thứ hai là để Nguyên Minh Lượng trốn ở phía sau hậu trường, chưa đến nỗi bị bại lộ.

Hạ Tưởng lo lắng cho Nguyên Minh Lượng chu đáo đâu ra đó và rất tự tin, cho rằng có Nguyên Minh Lượng trấn thủ chỉ huy chiến dịch cuối cùng, nhất định sẽ toàn thắng. Không nghĩ tới chính là sau khi Nguyên Minh Lượng giành được toàn quyền chỉ huy, quả thực khiến kế hoạch của Hạ Tưởng vốn không có sơ hở nào càng gia tăng thêm mức độ chắc chắn, rồi lại vì Nguyên Minh Lượng vô cùng khôn khéo và tính toán, khiến kế hoạch mà Hạ Tưởng chỉ muốn đánh lui Nha Nội và còn có chút cảnh báo bị lật đổ hoàn toàn.

Thừa thắng xông lên bao vây tiêu trừ địch phản kích tự vệ, hơn nữa còn càng đánh càng mạnh hơn, đánh cho phía Nha Nội liên tục tháo chạy, đồng thời phía Nha Nội trước đó bỏ vốn đầu tư chẳng những mất cả chì lẫn chài, thậm chí còn thâu tóm cả dư uy từ sản nghiệp khác của Nha Nội.

Giống như chẳng những trở mình lại một cách tốt đẹp, còn trở mình dùng hết sức lực, trực tiếp dẫm nát phía Nha Nội.

Kỳ thực Hạ Tưởng thiết nghĩ, đem Nha Nội đánh bại đánh cho sợ là được, cho Nha Nội một cảnh báo nho nhỏ giáo huấn một chút, thâu tóm mấy chục triệu của Nha Nội thì thu tay, cũng tiện chừa lại đường lui, cũng dễ cho ngày sau gặp lại

Không phải Hạ Tưởng sợ Nha Nội, mà trước lúc Chủ tịch Quốc hội sắp lui ra, giữ cho Chủ tịch Quốc hội một chút thể diện, dù sao lần trước ở Bắc Kinh, Chủ tịch Quốc hội đã đích thân mời hắn ăn cơm, có qua mà không lại là khiếm nhã, đồng chí Hạ Tưởng là một đồng chí tốt muốn mọi người cùng tốt

Ai ngờ, Nguyên Minh Lượng hiểu lầm ý đồ của hắn, cũng là tính cách thương nhân cho phép, Nguyên Minh Lượng tuyệt không buông tha bất cứ thời cơ có lợi nào, kết quả là Nguyên Minh Lượng vừa ra tay, đã nuốt trọn toàn bộ 30 triệu vốn đầu tư ban đầu của Nha Nội

Cái này cũng chưa tính, Nguyên Minh Lượng liền như cá mập ngửi thấy mùi màu tanh, hai mắt sáng lên, vẻ mặt phấn khởi liền thay đổi, sau một loạt chỉ thị đưa xuống, chuẩn bị một lần phản công lớn, muốn thâu tóm tài sản trăm triệu của Nha Nội.

Phía Nha Nội luống cuống, hoàn toàn kinh sợ, lúng túng! Dưới tình trạng không liên lạc được với Nha nội, người thân cận của nha nội thông qua con đường đặc biệt báo cho Chủ tịch Quốc hội biết.

Chủ tịch Quốc hội tức giận.

Sau đó, Chủ tịch Quốc hội gọi vài cuộc điện thoại …

Khi Nha Nội biết được thất bại lớn ở phía Bắc Kinh, phía Bắc Kinh đã thất thủ toàn bộ phòng tuyến, cách thất bại chỉ một bước.

Tại sao có thể như vậy? Nha nội lúc ấy liền như bị một luồn sét đánh trúng, sững sờ ngẩn ngơ tại chỗ, ông ấy cho rằng mắc xích không có khả năng nảy sinh vấn đề nhất lại xuất hiện vấn đề, chính là đả kích to lớn đối với lòng tự tin của y, như đòn cảnh tỉnh.

Nha nội bước đầu nghe ngóng tình hình, nhưng vẫn mơ hồ như xưa không rõ thực lực đích thực của Tiếu Giai, cũng như phía sau có cao nhân nào trấn thủ, ông ấy lúc này quyết định, lập tức quay về Bắc Kinh.

Sau đó, Nha Nội gọi điện thoại cho Thành Đạt Tài:

- Chủ tịch Thành, ngại quá, phía Bắc Kinh xảy ra vấn đề nhỏ, tôi phải lập tức quay về để xem xét, chuyện giữa chúng ta, tạm thời để sang một bên, ý anh thế nào?

Thành Đạt Tài cười ha hả:

- Cũng tốt, tùy ông, tôi bên này đâu có ý kiến gì, chỉ cần khi nào tổng giám đốc Tông có thời gian, thì có thể bất cứ lúc nào tiến hành đàm phán lần nữa

Nha nội ngoài miệng nói rất thoải mái, trong lòng lại suy đoán phía sau sự việc có phải có bóng dáng của Thành Đạt Tài hay không, có thể đúng là Thành Đạt Tài ở sau lưng đâm ông ấy một đao hay không? Nghi ngờ vẫn là nghi ngờ, không có chứng cứ không thể tùy tiện chỉ trích đành phải đè nén sự phẫn nộ và khó hiểu dưới đáy lòng, lên đường về Bắc Kinh.

Nha nội sau đợt đàm phán thứ hai lại đột nhiên thu tay lại, không giống với suy đoán của Thành Đạt Tài về Nha Nội, khẳng định ở đâu đó nảy sinh vấn đề, mang theo nghi vấn, Thành Đạt Tài gọi điện cho Hạ Tưởng, bởi vì y có thể nghĩ đến trong những người có thể giải vây thay y, chỉ có Hạ Tưởng lặng yên không một tiếng động ra tay, những người khác, dám chắc sẽ báo cho biết trước, hơn nữa còn có thể tranh công với y.

Hạ Tưởng lúc này cũng vừa mới biết được cuộc đọ sức của phía Bắc Kinh đã không khống chế được nữa rồi, mặc dù lo lắng Nha Nội sẽ giận dữ dùng sức mạnh chính trị phản công lại, nhưng dẫu sao tiền Nha Nội kiếm được cũng không phải tốt lành gì, cũng không trách móc Nguyên Minh Lượng điều gì, dùng người thì không nghi ngờ cũng là một nguyên tắc cơ bản của hắn, hơn nữa hành động của Nguyên Minh Lượng, cũng không phạm pháp, hoàn toàn nằm trong phạm vi hợp pháp hợp lí.

Vẫn chưa nghĩ được sách lược ứng đối - chủ yếu cũng là nắm không chính xác, Chủ tịch Quốc hội sẽ có phản ứng gì - thì điện thoại của Thành Đạt Tài gọi đến.

- Phó bí thư Hạ, Nha Nội đột nhiên thu tay lại quay về Bắc Kinh, có phải phía Bắc Kinh xảy ra biến cố gì hay không?

Hạ Tưởng có chút suy nghĩ, vẫn không nói gì sáng tỏ:

- Dường như là kế hoạch thâu tóm tài sản người khác của Nha Nội đã bị lệch lạc, bị đối phương phản kích lại, không đủ sức chống trả, cho nên gã mới vội vã trở về…

Thành Đạt Tài cũng không hỏi nhiều, cười ha hả:

- Gã đi rồi cũng chẳng sao, lại bỏ lại mình tôi, được rồi, ngày mai tôi quay về thành phố Yến, tối nay, sẽ tự trải nghiệm cảnh đêm của thành phố Lỗ.

Hạ Tưởng nói tiếp:

- Để tôi cho Thiên Tiếu đi cùng ông tham quan các nơi

- Vậy phiền thư ký Ngô rồi

Thành Đạt Tài không khách sáo, y cũng nhất thời chợt có ý nghĩ, thật muốn tranh thủ thời gian đi các nơi tham quan thành phố Lỗ.

Sau khi sắp xếp mọi thứ tốt đẹp, Hạ Tưởng thấy thời gian còn sớm, dự định sẽ gọi điện lại cho Nguyên Minh Lượng, bàn bạc một chút bước đi tiếp theo như thế nào, lại không ngờ nhận được điện thoại của Hứa Quan Hoa.

- Phó bí thư Hạ, có hai sự việc muốn cùng anh bàn luận, hiện tại có tiện không?

Giọng điệu của Hứa Quan Hoa hơi có chút gấp rút.

Hạ Tưởng chợt nghe ra cảm xúc trong giọng nói của Hứa Quan Hoa, vội hỏi:

- Chuyện gì, cứ nói thẳng.

- Sự việc thứ nhất, tôi có thể phải điều tới Quân khu Dương Thành.

Hạ Tưởng quả thực lấy làm kinh ngạc, Quân khu Dương Thành là chỗ yếu nhất của thế lực lão Cổ, Hứa Quan Hoa điều tới Quân khu Dương Thành, không phải là chuyện gì tốt, nếu đảm nhiệm chức vụ bị xa lánh quá nhiều, Hứa Quan Hoa chẳng những sẽ không thành đạt, mà còn có thể bị người khác ngấm ngầm mưu tính.

Sao cứ nhất định điều tới điều Dương Thành, thiên hạ rộng lớn, thiếu gì nơi tốt, trừ phi, trừ phi là Quân khu Dương Thành vừa lúc có vị trí tốt, đi đường vòng lên chức.

Thật đúng là để Hạ Tưởng đoán đúng rồi, Hứa Quan Hoa lại nói:

- Đi Quân khu Dương Thành không phải là một lựa chọn tốt, nhưng thời cơ hiếm có, vừa lúc có một vị trí tốt, lão Cổ giúp tôi tranh thủ được, bởi vậy làm rất nhiều người mất hứng, tôi không thể phụ lòng tâm huyết của ông.

Nói xong, Hạ Tưởng tỏ vẻ tán thành.

- Còn chuyện thứ hai, Nha Nội chọc giận tôi, chuyện của Tiếu Giai, anh đừng quản, tôi quản được rồi, nhất định phải khiến Nha Nội nếm hậu quả…

Hứa Quan Hoa nghiến răng nói, rất kiên quyết… Rất căm phẫn.

- Làm sao vậy?

Hạ Tưởng giật mình kinh hãi, hắm không ở Bắc Kinh, tin tức khẳng định không nhanh nhẹn bằng Hứa Quan Hoa ở Bắc Kinh, nhưng có thể nghe được, xung đột giữa Hứa Quan Hoa và Nha Nội bùng phát trước nay chưa từng có, nguyên nhân gây ra nhất định vẫn là cuộc chiến tranh kinh tế đang trong tiến hành.

- Đừng nói nữa, có một số người vô liêm sỉ, dùng bản lĩnh thông thường đánh không thắng liền ngấm ngầm hạ độc thủ

Hứa Quan Hoa vẫn chưa nói tỉ mỉ, chỉ là nhấn mạnh một câu:

- Không phải ý kiến của cá nhân tôi, lão Cổ cũng nhờ tôi truyền lại, nói là do ông ấy trấn thủ, ai cũng đừng hòng chơi xỏ lá.

Ngay cả lão Cổ cũng nổi giận ư? Hạ Tưởng chỉ biết, phía Nha Nội chắc chắn thất bại, thẹn quá hóa giận, dùng thủ đoạn không theo quy tắc thông thường, không cần phải nói, là lực lượng chính trị sau lưng Nha Nội nhúng tay vào, mới chọc giận Hứa Quan Hoa.

Hứa Quan Hoa giận dữ, đến lão Cổ cũng phát hỏa, nhưng thật ra không ngoài dự liệu của Hạ Tưởng, tuy không nghe nói qua giữa lão Cổ và Chủ tịch Quốc hội có gì gút mắc, bình thường, cho dù lão Cổ và Chủ tịch Quốc hội từng có bất hòa, cũng sẽ không vì cuộc chiến tranh kinh tế giữa Tiếu Giai và Nha Nội mà khiến lão Cổ giận dữ, tự mình ra trận.

Chẳng lẽ là, Hạ Tưởng đột nhiên nhớ tới gì đó, chỉ sợ sự kiện Tiếu Giai chỉ là khúc nhạc dạo đầu… Căn nguyên vấn đề vẫn là ở Hứa Quan Hoa, hoặc chính xác hơn là, cuộc đọ sức sau lưng việc bổ nhiệm Hứa Quan Hoa.

Do lúc trước Ngô Hiểu Dương khiêu khích và phá rối, Hạ Tưởng càng rõ ràng hơn mà cho ra kết luận, lão Cổ thật muốn mượn cơ hội phát tác.

Sao có thể như thế?

Sao lại đến mức này?

Một trận chiến tranh kinh tế, sao có thể bay lên tới tình cảnh mà ngay cả lão Cổ cũng muốn đích thân ra tay? Phải biết rằng, cuộc so chiêu giữa Nha Nội và Tiếu Giai, tuy là kéo dài, nhưng sử dụng nguồn vốn cũng không nhiều, cùng lắm chỉ vài trăm triệu, theo Hạ Tưởng dự đoán, cũng không quá năm trăm triệu tiền vốn, đã đáng cho Chủ tịch Quốc hội lộ mặt, đã làm cho lão Cổ quan tâm?

Như vậy, ngoại trừ nguyên nhân lão Cổ muốn mượn cơ hội phát tác, hẳn là còn có nguyên nhân khác mà hắn không biết, rốt cuộc là cái gì? Hạ Tưởng còn muốn hỏi cho rõ ràng, Hứa Quan Hoa lại cúp điện thoại.

- Phó bí thư Hạ, tôi đã chuyển lời xong rồi, anh an tâm xử lý vấn đề tỉnh Tề là được, phía Bắc Kinh, để lão Cổ và tôi trông nom là được

Hạ Tưởng nắm trong tay điện thoại đã cúp, bất đắc dĩ mà cười, sự tình đã vượt khỏi sự kiểm soát của hắn rồi, hơn nữa tốc độ cực nhanh không khống chế được, vượt quá tưởng tượng.

Cúp điện thoại của Hứa Quan Hoa, điện thoại Nga Ni Trần lại đến.

- Phó bí thư Hạ, ông Nguyên ra tay quá nặng, kích động điểm mấu chốt của đối phương, đối phương bắt đầu sử dụng sức mạnh chính trị. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Nga Ni Trần trải nghiệm đủ mọi cạnh tranh trong kinh doanh, nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến cuộc đọ sức của cấp cao nhất, vẫn không khỏi lo lắng trong lòng.

Hóa ra là Nguyên Minh Lượng đã dùng sức quá mạnh dẫn sự bắn ngược mãnh liệt , Hạ Tưởng hít một hơi sâu, nhanh chóng phân tích toàn bộ tình hình, lập tức ra quyết định:

- Tôi đến Bắc Kinh ngay.