Tào Thù Lê quay trở về thành phố Lỗ đã một thời gian rồi, người ở bên cạnh Hạ Tưởng, nhưng trong lòng lại nhớ về người khác. Tuy nhiên, Hạ Tưởng lại không chút ghen.
Bởi vì người Tào Thù Lê nhớ chính là Hạ Đông và Liên Nhược Hạm.
Hạ Đông cũng còn đỡ, dù sao cũng là con. Từ trước đến nay ở trong mắt người đàn ông, bà xã là cái tốt của người ngoài, đứa con là bổng lộc trong nhà mình. Hạ Tưởng cũng rất có thể hiểu được tình yêu con trong trái tim của Tào Thù Lê. Bình tĩnh mà xem xét, hắn đối với Hạ Đông cũng thật sự rất lo lắng, chẳng qua đàn ông trong lòng yếu đuối, ngoài miệng cứng rắn, mạnh mẽ. Bình thường, hắn cũng nói rất ít mà thôi. Nói cho cùng, trong lòng vẫn rất nhớ con.
Cũng rất nhớ Liên Nhược Hạm.
Hắn chưa từng cách xa Liên Nhược Hạm lâu như vậy. Trước kia tuy rằng cũng không thông thường gặp mặt, nhưng muốn gặp, nửa ngày là gặp được. Hiện tại Liên Nhược Hạm đang ở nước ngoài, muốn gặp thật không dễ dàng. Xuất phát từ phương diện an toàn thực phẩm mà cân nhắc, Liên Nhược Hạm không chịu về nước.
Lại bởi vì thân phận của Hạ Tưởng có đặc thù, hắn không thể tùy tiện xuất ngoại, hai người đành phải sống ở hai nơi.
Liên Nhược Hạm cũng sắp sinh, ngày sinh dự tính dường như là tháng 3 sang năm, Hạ Tưởng không nhớ rõ cụ thể ngày là nào, nhưng Tào Thù Lê lại nhớ rất rõ ràng.
Có lẽ là nguyên nhân ấn tượng ban đầu đã giữ vai trò chủ đạo, Tào Thù Lê vẫn đối xử với Liên Nhược Hạm giống như hai chị em, chưa từng có cảm giác cô ấy là tình địch của cô.
Buổi tối, sau một ngày bận rộn, Hạ Tưởng trở về nhà. Trong nhà đã bật hệ thống sưởi hơi, ấm áp như mùa xuân, thậm chí bất giác còn hơi lạnh. Lúc này đã bắt đầu vào mùa đông. Khí hậu ở thành phố Yến không kém hơn mấy thành phố Lỗ là mấy. Hiện tại trời cũng giá rét quang cảnh đông lạnh. Cũng may trong nhà có một người đàn bà, khiến Hạ Tưởng thực sự rất an tâm.
Cơm tối đã được làm xong, bốn món ăn một bữa, đối với cấp bậc của Hạ Tưởng mà nói, quy cách không cao. Nhưng do theo đạo dưỡng sinh của Tào Thù Lê, buổi tối cô thậm chí cũng không muốn cho Hạ Tưởng ăn thức ăn đầy dầu mỡ gì đó, chỉ uống một chén cháo loãng là xong việc. Chẳng qua Hạ Tưởng ngủ hơi muộn, mỗi ngày đều phải thức đêm để làm việc, cũng chỉ cố gắng chiếu cố tới hắn mà nấu thêm cơm.
Với thời tiết gần đây mà nói, khí hậu tỉnh Tề đã bắt đầu vào mùa đông. Theo môi trường chính trị mà nói, dường như là cảnh tượng của một mùa xuân tươi tốt. Thật ra lại không phải đâu. Giai đoạn hiện nay, chỉ đang ở thời kỳ đặc thù mặt ngoài thì tương đối thái bình, bởi vì đang đợi thời khắc cuối cùng đến.
Gần đây Hạ Tưởng công tác vô cùng bận rộn. Sự tình dồn đống lại, thân là Phó bí thư, phải phụ trách công việc các mặt, từ truyền đạt tinh thần trung ương, cho tới khảo hạch một số nhân vật đảng và chính quyền các thành phố cấp ba. Hơn nữa nhiệm kỳ mới ở Ủy ban nhân dân các thành phố sớm hơn nhiệm kỳ mới ở Ủy ban nhân dân tỉnh. Sự tình phong phú, làm cho người ta gần như không thể có lúc nào nghỉ ngơi.
Đều cho rằng làm quan là nở mày nở mặt, người trước người sau, tiền hô hậu ủng, kỳ thật chỉ thấy được mặt tốt, không thấy được mặt không tốt, chẳng những bận tối mày tối mặt, còn chịu áp lực tâm lý rất lớn. Nếu tâm lý hoặc năng lực chịu đựng kém một chút, hoặc là năng lực không đủ, hàng năm bởi vậy có không ít cán bộ mắc chứng bệnh trầm uất.
Thậm chí còn có Phó thị trưởng, Chủ tịch quận bởi vì không chịu nổi trọng trách này mà phát sinh sự kiện tự sát. Tâm lý chịu đựng của Hạ Tưởng mạnh, năng lực lại có, còn có thể ứng phó được. Nhưng ngay cả như vậy, dù sao con người cũng không phải làm bằng sắt, cũng vô cùng mệt mỏi.
Chủ yếu cũng là do sau những công tác bình thường, còn có rất nhiều sự tình cần âm thầm ứng đối. Chẳng khác nào hắn một người chia làm hai, khiến cho thân thể Hạ Tưởng mới hơn 30 tuổi cũng có chút ăn không tiêu.
Bởi vì... Ở phía sau cảnh gió êm sóng lặng, có hai chuyện đang âm thầm bắt đầu trào dâng, đang dần nổi lên, có khả năng phát triển trở thành một trận phong ba bão táp!
Nhất là sự kiện Tần Khản rốt cục đã lên men.
Sau khi trải qua hơn một tháng với khúc nhạc dạo êm ả - chính là sự kiện Tần Khản và Dương Ngân Hoa đầu tiên ồn ào huyên náo ở nội bộ trụ sở Tỉnh ủy, sau là toàn thành phố Lỗ. Trải qua thời gian đầu đầy xôn xao, trung kỳ tuyên dương về sau kịp trở về xử lý việc nhà. Hôm nay, rốt cục tạo ra sự kiện ấn tượng đầu tiên - Sự kiện hiệu quả đầu tiên chính là, Tần Khản bị người đánh.
Chuyện đánh người như vậy, rất thấp kém, rất không được. Còn nữa, với cấp bậc của Tần Khản, ai lại bất ngờ đánh một gã Phó chủ tịch thường trực tỉnh, muốn đột phá lại gần ôm chặt Tần Khản trước cả vòng người dài cả thước, thế nào cũng phải là võ lâm cao thủ. Nhưng kẻ đánh người thật ra lại không phải là võ lâm cao thủ gì, chẳng những không phải, đầu óc còn khuyết thiếu một điểm nối, chính là chồng của Dương Ngân Hoa - Hoa Nhất Đại!
Hoa Nhất Đại từng đánh Chu Hồng Cơ một lần, hiện tại lại tự tay đánh Tần Khản, tất cả đều là bởi vì gã có một người vợ lẳng lơ, cũng đủ để cho gã trở thành đại biểu điển hình cho kẻ đội nón xanh. Nếu có người muốn viết một quyển sách người lạ chuyện lạ, Hoa Nhất Đại xác định chắc chắn trúng cử. Bởi vì ở trong nước dưới thể chế chính trị hiện hành, có thể chỉ dựa vào một người tay không, đánh hai gã quan lớn cấp phó tỉnh, chỉ sợ cũng chỉ có một mình gã mà thôi.
Hoa Nhất Đại đánh Tần Khản như thế nào, chi tiết không ai có thể biết rõ. Dù sao cũng làm cho Tần Khản chật vật không chịu nổi xuất hiện ở trụ sở Tỉnh ủy, phía sau lưng có một dấu chân to, trên mặt là một cặp mắt gấu mèo, muốn có mất mặt bao nhiêu thì mất mặt bấy nhiêu.
Tâm tính người khác thế nào Hạ Tưởng không thể hiểu hết, nhưng nghe nói, sau khi tận mắt thấy bộ dạng Tần Khản, Chu Hồng Cơ từng chịu đủ khổ sở với Hoa Nhất Đại lúc ấy liền cười rạng rỡ như ánh mặt trời, thiếu chút nữa còn cất tiếng cười to nếu như không phải cửa phòng làm việc cách âm hiệu quả không tốt, khẳng định Chu Hồng Cơ sẽ lớn tiếng cười.
Có mùng một thì có hôm rằm, không có biện pháp, Hạ Tưởng thấy Tần Khản gặp phải cảnh ngộ không dậy nổi thì rất thông cảm với anh ta. Nhưng một tin tức tiếp sau, cũng là sự kiện đầy ấn tượng thứ hai, lại khiến anh ta không khỏi thổn thức, Dương Ngân Hoa tự sát!
Đối với Dương Ngân Hoa, Hạ Tưởng thông cảm nhiều hơn chán ghét. Làm một cán bộ nữ trong trụ sở Tỉnh ủy trung tâm quyền lực của tỉnh Tề, nếu có dã tâm có dục vọng, trong thế giới mà người đàn ông nắm quyền, muốn liều mạng tiến về phía trước, cũng chỉ có một con đường duy nhất, chính là hiến thân.
Có bao nhiêu lãnh đạo cấp trên lại không hy vọng thu được cấp dưới là một người phụ nữ xinh đẹp? Hạ Tưởng không tham lam, không có nghĩa là người khác không tham lam. Không nói xa xôi, vừa mới đây còn phát sinh vụ án lãnh đạo cấp trên thừa dịp đồng nghiệp nữ say rượu mà cưỡng gian. Khi thẩm vấn, lãnh đạo cấp trên còn luôn miệng nói là thông dâm không phải cưỡng gian, bởi vậy là có thể suy đoán, trong cảm nhận của cấp trên, nữ cấp dưới quả thật nằm trong quyền sở hữu của cấp trên nam.
Hạ Tưởng không có ý định đi đánh giá hiện tượng anh tình tôi nguyện khó coi đó, hắn chỉ cảm giác sâu sắc được Dương Ngân Hoa gặp phải cảnh bất đắc dĩ và đau lòng. Dương Ngân Hoa chết, mặt ngoài, là do bị liên tiếp chuyện xấu bức bách mà chết, trên thực tế, cô chết vì lòng tham của chính mình. Hiến thân cho Tần Khản còn chưa tính, còn bị Tần Khản lợi dụng đảm đương tạt nước bẩn lên người Chu Hồng Cơ, chính là không quyền biến.
Phụ nữ có thể vì tiền đồ và hư vinh của bản thân mà hiến thân, nhưng trước khi hiến thân, nhất định phải nghĩ thật kỹ về hậu quả nghiêm trọng cỏ thể xảy ra, kẻo lại giỏ trúc múc nước, công dã tràng mà vẫn bị coi thường, cũng khối người bên đường bị nổ tới tan xương nát thịt như vậy.
Dương Ngân Hoa tự sát ngay sau sự kiện Tần Khản bị đánh, khiến cho mọi người thoải mái liên tưởng. Tần Khản bị chuyện tai tiếng này quấn thân hơn một tháng, trước sau vẫn điềm tĩnh và mặt dày ứng đối nguy cơ, mắt thấy sẽ qua ải này, không nghĩ, ở thời khắc cuối cùng, sắp thành lại bại!
Dương Ngân Hoa chết, tạo ra những dao động không nhỏ trong tỉnh ủy, sản sinh ra những ảnh hưởng ác liệt trong với xã hội. Tôn Tập Dân nhân cơ hội này, cùng Khâu Nhân Lễ, Hạ Tưởng mở một cuộc họp hội ý, cuối cùng trong hội nghị đạt được nhất trí chung, hy vọng đồng chí Tần Khản sẽ giải thích vấn đề với Tỉnh ủy!
Tần Khản rất phối hợp, không nói hai lời liền chủ động tìm tới Khâu Nhân Lễ, thẳng thắn thành khẩn trước Khâu Nhân Lễ nói về quan hệ bất chính giữa anh ta và Dương Ngân Hoa. Nhưng giữa anh ta và cô ấy ngoại trừ quan hệ nam nữ bất chính ra, không có mưu tính quyền lực riêng tư nào khác. Nói đúng ra, Tỉnh ủy phải xử trí Tần Khản, nhưng không tìm thấy thời điểm nào tốt để bắt đầu.
Dù sao cũng không thể chỉ lấy việc quan hệ nam nữ mà tiến hành xử trí một gã Phó chủ tịch thường trực tỉnh, dù sao cũng là cấp Phó chủ tịch thường trực tỉnh, chuyện nam nữ thật sự không tiện đưa ra bàn luận.
Tần Khản thông minh ở chỗ, anh ta biết Dương Ngân Hoa chết là đả kích rất lớn đối với uy vọng của anh ta, nhưng căn bản anh ta vẫn không được dao động. Tỉnh ủy chỉ có thể mở miệng cảnh cáo đối với anh ta, không thể báo cáo với Ban Tổ chức Trung ương.
Đối với việc xử lý thế nào về sự nghiệp sau này của Tần Khản, Khâu Nhân Lễ và Tôn Tập Dân, Hạ Tưởng sau khi thảo luận, tạm thời còn chưa có quyết định được, đành phải gác lại. Vấn đề Tần Khản không phải là phiền toái khiến Hạ Tưởng phải chú ý nhất, phiền toái lớn nhất là Nha Nội ra tay.
Kỳ thật, thời gian Nha Nội ra tay còn sớm hơn so với thời gian Tần Khản gặp phải chuyện không may. Hơn nữa, giữa việc Nha Nội ra tay và Tần Khản gặp chuyện không may, tất nhiên không có liên hệ gì. Sở dĩ nói về chuyện xảy ra với Tần Khản trước, sau đó mới nói tới chuyện Nha Nội ra tay, chỉ vì sự tình của Nha Nội so với chuyện của Tần Khản càng khó giải quyết hơn, lại càng liên tục thay đổi.
Hạ Tưởng đang trong ở nhà, đem tất cả mọi chuyện đã xảy ra suy nghĩ kỹ một lần, mới nhớ ra cơm canh đều nguội lạnh, nên ăn cơm, ngẩng đầu đúng lúc thấy Tào Thù Lê đang chống tay vào cằm, đôi mắt to đen nháy đang tò mò lườm hắn không nháy mắt, dường như trên mặt hắn mở một đóa hoa vậy.
Sờ sờ mặt, Hạ Tưởng cười hỏi:
- Nhìn cái gì vậy, không nhận ra sao?
- Có một chút.
Tào Thù Lê cười cười, vẻ mặt nghịch ngợm:
- Lúc anh suy nghĩ sâu xa, bộ dáng thật sự là có chút phong độ, phỏng chừng bây giờ còn có thể mê hoặc được vài nữ nhân viên cấp dưới.
Hạ Tưởng cười, Tào Thù Lê là muốn nói đến sự kiện Dương Ngân Hoa, đa tâm rồi, hắn nói:
- Anh vẫn thờ phụng một nguyên tắc chính là, tuyệt không xuống tay với cấp dưới.
- Ý tứ là, phải xuống tay với người ở xa một chút sao? Cũng đúng nha, con thỏ còn không ăn cỏ gần hang. Dù sao anh hiện giờ cũng có thể coi là cán bộ lãnh đạo, sao lại có thể ăn cỏ gần hang được. Ngay cả con thỏ cũng không làm như vậy nữa là.
Tào Thù Lê cười mà như không cười, nói.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Em chẳng lẽ còn không biết anh? Đừng nghĩ ngợi lung tung, ăn cơm nhanh đi, cơm canh đều lạnh cả rồi.
- Em đang tính bớt chút thời gian đi qua Mĩ, Nhược Hạm ở một mình như vậy, em vẫn cảm thấy rất lo lắng.
- Em an tâm để anh lại một mình sao?
Hạ Tưởng sao có thể không hiểu được là Tào Thù Lê đang thử mình, cười nói:
- Anh ở trong mắt em, không biết có phải là gã đứng ở hàng cuối cùng hay không?
Tào Thù Lê cao hứng, cầm lấy chiếc đũa đánh Hạ Tưởng vài cái:
- Sao lại trẻ con như thế, không có em, không phải anh sống càng thoải mái hơn sao?
Trưa hôm sau, vào giờ nghỉ Hạ Tưởng chuẩn bị đi căn tin ăn cơm, lại nhận được điện thoại của Nguyên Minh Lượng.
Nguyên Minh Lượng đã biến mất một thời gian. Từ sau khi cùng Tiêu Ngũ đi Phẩm Đô lần trước, anh ta vẫn không lộ mặt. Lúc này đột nhiên hiện thân, hơn nữa còn nắm chắc thời cơ, rất đúng lúc, khiến cho Hạ Tưởng phải âm thầm khen ngợi sự khôn khéo của Nguyên Minh Lượng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
- Phó Bí thư Hạ, có tiện mời Chủ tịch Thành đến thành phố Lỗ một chuyến không, tiện trao đổi một chút về công việc đầu tư?
Giọng nói của Nguyên Minh Lượng rất trầm ổn, để lộ ra vẻ cung kính và kiên định.
Cung kính là cung kính đối với Hạ Tưởng, kiên định là anh ta tin tưởng đây là thời điểm đúng lúc để ra tay.
Không nói đích thân đi thành phố Yến gặp Thành Đạt Tài, mà đề xuất Thành Đạt Tài đến thành phố Lỗ, Nguyên Minh Lượng đúng lúc nắm chắc thời cuộc, cũng khiến Hạ Tưởng vô cùng khâm phục. Bởi vì Thành Đạt Tài quả thật phải đích thân đến thành phố Lỗ một chuyến.
Cuộc đọ sức cùng Nha Nội, sắp bắt đầu toàn diện ...