Quan Thần

Chương 1743: Sự phân kỳ không cách nào che giấu




Bị Trình Tại Thuận gọi là vật cản đường, chướng ngại vật---Hạ Tưởng--- Phó Bí thư Hạ dường như không hề giác ngộ mình là vật cản đường, trái lại, hắn càng cho rằng tầm quan trọng của mình là không thể thay thế.

Không chỉ là tầm quan trọng trong việc đứng giữa phối hợp tác chiến ở tỉnh Tề, còn có tầm quan trọng trong việc chỉ đạo tâm lý người khác.

Làm cho Hạ Tưởng không ngờ là, Lưu Nhất Lâm ngụy trang Nha Nội mời hắn đến nơi hẹn, sau khi chỉ nói một cách đơn giản Nha Nội muốn rút vốn liền đem đề tài trọng điểm biến thành việc phiền não của cô.

Hơn nữa còn là vấn đề gia đình---vấn đề Hạ Tượng không muốn quan tâm, không muốn bày tỏ thái độ nhất.

Chồng của Lưu Nhất Lâm là một thương nhân thành đạt, thường chạy đi chạy lại giữa hai nơi Bắc Kinh và New Zealand, là một người thường xuyên bay trên không điển hình. Hai vợ chồng ở cùng thì ít mà cách xa thì nhiều, lâu dần tình cảm cũng nhạt phai.

Nói đến đứa con là chất keo tốt nhất dính hai vợ chồng, vợ chồng ân ái đến đâu, thời gian chung sống lâu rồi tình cảm cũng sẽ phai nhạt đi rất nhiều, có lúc tình nồng có lúc tình nhạt, vạn vật vạn việc đều không tránh khỏi quy luật. Sự xuất hiện của đứa con có thể làm cho mối tình cảm phu thê chuyển thành tình thân, từ đó có thể tiếp tục gắn bó, làm thời gian hai người cùng đi chung một con đường càng lâu dài.

Vấn đề là ở chỗ Lưu Nhất Lâm không có con.

Vấn đề là do ai thì khó mà biết được, quan thanh liêm khó đoán việc nhà, Hạ Tưởng tự nhận mình là quan thanh liêm, cũng không muốn đoán mò việc nhà người khác, càng không muốn nhúng tay vào việc nhà của Lưu Nhất Lâm, huống chi Lưu Nhất Lâm tìm hắn rõ ràng là muốn dốc bầu tâm sự.

Lúc một người con gái dốc bầu tâm sự với bạn, đã chứng minh rằng mối quan hệ giữa bạn và cô ta đã có một bước phát triển đột phá, hơn nữa đối tượng mà cô ta dốc bầu tâm sự với bạn là chồng cô ấy thì chúc mừng bạn, bạn đang gặp nguy hiểm.

Cảm giác hiện tại của Hạ Tưởng là bản thân so với việc lâm vào tình thế nguy hiểm không khác là bao, nếu như cho hắn chọn lựa, hắn thà nằm trong tay của bọn Trình Tại Thuận, như vậy còn có thể mặt không biến sắc mà đối phó tự nhiên, chứ không muốn trả lời câu hỏi khó của Lưu Nhất Lâm.

Nhưng Lưu Nhất Lâm lại nhất định muốn hắn trả lời.

- Anh ấy muốn ly hôn, tôi cũng muốn vậy nhưng lại sợ ly hôn rồi sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ, không ly hôn… Hai người miễn cưỡng sống cùng trong lòng đều phiền muộn. Anh giúp tôi đưa ra chủ ý, tìm giải pháp.

Lưu Nhất Lâm đôi mắt trông mong nhìn Hạ Tưởng, đừng nói không có tư thái của Thị trưởng, rõ ràng chỉ là một hình tượng người phụ nữ nhỏ bé bất lực.

-Ừ…

Hạ Tưởng kéo dài giọng nói, dường như đang trầm ngâm, thực ra là đang kéo dài, bởi vì hắn không có kinh nghiệm trong việc khuyên người khác nên hòa hay nên ly, ánh mắt dừng lại trên cốc trà tràn ngập hương thơm, lại nhìn một bàn đầy thức ăn, trong lòng nghĩ bữa cơm hôm nay xem như chịu thiệt.

- Tục ngữ có câu khuyên hòa hợp không khuyên phân ly, nhưng lại có câu dưa hái xanh không ngọt.

- Ấp a ấp úng không phải phong cách của anh, che che giấu giấu không phải là tính tình của anh, có gì cứ nói thẳng…năng lực chịu đựng của tôi rất tốt.

Lưu Nhất Lâm nhắc nhở Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng trong lòng nghĩ, vấn đề là chuyện của cô không liên quan đến tôi, tôi cũng không muốn phát biểu ý kiến về chuyện nhà cô, mối quan hệ giữa hai chúng ta còn chưa thân đến mức đó…Nhưng những lời này chỉ có thể để trong lòng, không thể nói ra.

Vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt như cười như không của Lưu Nhất Lâm, Hạ Tưởng không khỏi giật mình một cái, không khí rất mờ ám, có chút hương vị làm cho con người ta mê muội, không được, không hay lắm, Hạ Tưởng vội ho khan một tiếng để che dấu sự áp bách mà Lưu Nhất Lâm mang đến cho hắn.

- Chuyện giữa vợ chồng với nhau người ngoài không tiện nhiều lời.

Hạ Tưởng vẫn không nói một cách rõ ràng, cho dù trong lòng hắn không hề nghĩ rằng ly hôn sẽ ảnh hưởng lớn đến đâu cho con đường làm quan của Lưu Nhất Lâm. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hoàn cảnh chính trị trong nước trói buộc khá nhiều quan viên là nam, con đối với nữ trói buộc lại khá ít, đặc biệt là về vấn đề hôn nhân, những quan lớn ly hôn, nếu là nam giới sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến con đường lên chức.

Lưu Nhất Lâm mặc dù con đường thăng chức thuận lợi một cách khác thường, tuổi không lớn đã là quan lớn cấp Phó tỉnh, cũng là quan nữ lớn số một số hai trong nước, nhưng Hạ Tưởng lại không xem trọng triển vọng sau này của Lưu Nhất Lâm.

Ngay cả con đường sau này của Mai Tiểu Lâm cũng sẽ dài lâu mà không giới hạn, quan nữ sau khi đạt tới cấp sở và Phó tỉnh, lại tiến thêm một bước thì khó như lên trời. Có thể Lưu Nhất Lâm và Mai Hiểu Lâm có một ngày sẽ rảo bước tiến vào danh sách của Bộ chính trị, nhưng có thể đảm nhiệm chức vụ chính của địa phương hay không thì rất khó nói. Cho dù làm phép tính, thì trong nước cũng chỉ có vài nữ Chủ tịch tỉnh, nữ Bí thư Tỉnh ủy càng ít hơn.

Nếu bắt buộc phải so sánh Lưu Nhất Lâm và Mai Hiểu Lâm, Hạ Tưởng tin rằng con đường chính trị của Mai Hiểu Lâm sẽ xa hơn một chút, không phải vì xuất thân của cô ta mà vì cô ta có khả năng không chế cảm xúc tiêu cực của con gái hơn Lưu Nhất Lâm.

Phụ nữ chốn quan trường, ở vào địa vị tuyệt đối yếu thế, trước tiên không nói đến việc khác biệt về giới tính, riêng khả năng khống chế tình cảm của phụ nữ và khả năng phân tích bình thường rất dễ bị kiểm soát bởi sức phán đoán cá nhân, ví dụ như những phương diện trên, làm cho nữ giới đứng trước sự lựa chọn có tính chất bước ngoặt hoặc sự kiện trọng đại thiếu sự bình tĩnh cần thiết và thiếu cái nhìn đại cục.

Có lẽ lúc Lưu Nhất Lâm đảm nhiệm chức vụ Thị trưởng còn có thể đảm nhiệm, nhưng Hạ Tưởng tin rằng, sau khi đến vị trí cấp tỉnh, sự đoản bản của Lưu Nhất Lâm sẽ lộ rõ hoàn toàn.

Lưu Nhất Lâm quả thật cũng có mặt thần bí, bối cảnh và con đường thăng quan tiến chức thần bí, nhưng sau khi đến chức Phó tỉnh, muốn tiến thêm một bước, chỉ dựa vào sự thần bí và lai lịch thì không thể thuận buồm xuôi gió, còn phải có năng lực cao hơn người khác.

Cái gọi là năng lực, đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy và Thị trưởng, chính là thu hút đầu tư, chính là chiến tích, chính là hạng mục công trình, còn đến khi đảm nhiệm Bí thư tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh thì thành tựu về kinh tế không còn quan trọng như vậy nữa, quan trọng là năng lực quản lý toàn cục, là năng lực duy trì cục diện chính trị yên ổn đoàn kết, là năng lực làm sao để đứng một chỗ trên cao có thể nhìn vấn đề một cách toàn diện.

- Không nói thì thôi, biết ngay là anh sẽ không nói thật. Tôi không nên ảo tưởng về anh.

Lưu Nhất Lâm nửa giả nửa thật tức giận nói.

- Cả thành phố Lỗ, cả tỉnh Tề cũng có thể nói với anh lời nói từ trong lòng, anh thì giỏi, không gật đầu thì thôi, lại còn giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, không phải bạn bè. Dù gì tôi cũng quen anh bảy tám năm rồi…

Cũng đúng, nháy mắt đã quen Lưu Nhất Lâm bảy tám năm rồi, cũng được coi là bạn lâu năm bảy tám năm, Hạ Tưởng liền mềm lòng, cười ha hả:

- Được rồi, đừng oán trách người khác nữa, tôi nói một câu thật lòng là được rồi, nếu cô lo lắng ly hôn sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan, tôi lại thấy không cần để tâm đến vấn đề này, gia đình của cán bộ nữ từ trước đến nay đều được giữ bí mật.

Lưu Nhất Lâm sững sờ nhìn Hạ Tưởng vài lần, đột nhiên mỉm cười nhẹ nhàng:

- Được, tôi nghe theo ý kiến của anh, sẽ suy xét kỹ.

Lại uống một ngụm trà nhỏ.

- Tôi nghĩ bây giờ anh đang rất muốn biết suy nghĩ thật sự của Nha Nội, bây giờ tôi sẽ nói với anh.

Hạ Tưởng vẻ mặt mỉm cười, chăm chú lắng nghe.

- Một hạng mục đầu tư của Nha Nội ở Dương Thành có sai sót, thua lỗ nghiêm trọng, hơn nữa còn bị chủ nợ khởi tố, sự tình cuối cùng chọc đến chỗ Trần Hạo Thiên, Trần Hạo Thiên không giúp đỡ, chuyện đầu tư của Nha Nội bị niêm phong, nhất thời xuất hiện nguy cơ đứt gãy tài chính, ông ta muốn rút vốn từ tập đoàn Đạt Tài, cũng có khả năng là muốn xoay vòng vốn.

Hạ Tưởng nghĩ một lát, thấy lời Lưu Nhất Lâm có chút hơi lệch lạc, đương nhiên không phải hắn không tin lời Lưu Nhất Lâm mà nghĩ rằng phán đoán của cô có sai sót:

- Tài chính của Nha Nội không đến nỗi vì một hạng mục mà gặp nguy, hơn nữa dựa vào ảnh hưởng và trọng lượng của ông ta, tùy ý đi đâu mượn cũng đều có thể vay được mấy tỷ, không đến nỗi vì một cuộc làm ăn ở Dương Thành có vấn đề mà phải rút vốn từ tập đoàn Đạt Tài, không hợp với sự sắp xếp lâu dài thả mồi câu lớn của ông ta…

- Thế thì tôi cũng không hiểu đây là chuyện gì, dù sao đó cũng là tất cả những điều tôi biết.

Đối với câu hỏi nghi vấn rõ ràng là muốn thăm dò của Hạ Tưởng, Lưu Nhất Lâm không trả lời thẳng, cũng có thể cô thiếu suy nghĩ liên tưởng từ kinh tế đến chính trị.

- Vừa rồi tôi phát hiện một người quen…

Hạ Tưởng tiếp tục thăm dò Lưu Nhất Lâm.

- Nha Nội và Diệp Thiên Nam cũng ăn cơm ở Túy Tiên Cư.

Lưu Nhất Lâm cả kinh:

- Nha Nội và Diệp Thiên Nam sao lại ngồi cùng nhau? Chuyện lạ, chuyện lạ tày trời.

Túy Tiên Cư từng có thần tiên say hay không thì không biết được, nhưng có thể khẳng định là có không ít người phàm tục đã say, trong số những người phàm tục, không bao gồm Hạ Tưởng và Lưu Nhất Lâm, bởi vì cuộc gặp của Hạ Tưởng và Lưu Nhất Lâm một giọt rượu cũng chưa uống.

Trong số đám người phàm tục uống rượu say, bao gồm Tần Khản, bao gồm Nha Nội, nhưng không bao gồm Diệp Thiên Nam và Trình Tại Thuận.

Đến tận sau khi Hạ Tưởng và Lưu Nhất Lâm rời khỏi Túy Tiên Cư hơn một tiếng, cuộc gặp mặt của Nha Nội và những người khác mới chính thức kết thúc. Nên nói buổi hẹn này tất cả đều thuận lợi, ngoài mặt cũng đạt được rất nhiều nhận thức chung…Nhưng vẫn xuất hiện một bản nhạc đệm nho nhỏ…

Nha Nội chủ động khiêu khích, muốn đấu rượu với Tần Khản. Tần Khản việc nhân đức không nhường ai, quyết đấu với Nha nội. Kết quả hai người chén tạc chén thù, cuối cùng uống tới mức say mèm.

Cũng may, Tần Khản tửu phẩm không tồi, mặc dù uống say nhưng vẫn giữ được phong độ. Nha Nội thì không ổn rồi, sau khi uống say bắt đầu nói linh tinh, lời nói hung hồn, và khoa tay múa chân với Tần Khản, lời nói ngấm ngầm hại người, nhắc lại chuyện xưa, cứ nói việc tai nạn xe lúc trước là do Tần Khản đứng sau lưng.

Tần Khản không hề phản bác, chỉ phủ nhận, và lấy lý do Nha Nội uống say trách móc vài câu, muốn việc to hóa nhỏ, Nha Nội lại không chịu, cơn rượu nổi lên, còn muốn một mình đấu với Tần Khản. Nha Nội tuổi cũng không còn trẻ, để đầu húi cua chỉ là để làm y có vẻ trẻ hơn chứ không phải y trẻ tuổi thật, nhưng sau khi làm ầm ĩ lên, tính tình của Nha Nội cũng kích động không kém gì người trẻ tuổi, suýt chút nữa đập bình rượu lên đầu Tần Khản.

Mặc dù sự việc cuối cùng dưới sự khuyên bảo của Diệp Thiên Nam và Trình Tại Thuận đã xong việc, nhưng sự làm loạn của Nha Nội và bề ngoài nhượng bộ của Tần Khản, làm Diệp Thiên Nam và Trình Tại Thuận đều rõ một sự thật, tất cả những nỗ lực trước đó và những nhận thức chung đã đạt được cũng không thể che dấu được thâm cừu đại hận giữa Nha Nội và Tần Khản, cũng không thể che dấu được sự phân cách đằng sau buổi tiệc rượu đầy lời chúc mừng.

Ngày hôm sau, Diệp Thiên Nam vừa sáng sớm đã rời khỏi khách sạn, đi tới sân bay, chuẩn bị rời thành phố Lỗ. Bởi vì sau khi kết thúc buổi gặp mặt, trên đường về lại không cẩn thận ngã một phát, hơn nữa lại có người chuyển cho anh ta một câu, thúc giục anh tam mau quyết định, nhanh rời khỏi thành phố Lỗ thị phi.

Chính vào lúc Diệp Thiên Nam vừa rời thành phố Lỗ không lâu, Nha Nội đã ra tay, Nha Nội vừa ra tay, Tần Khản liền ra xe.