Thành phố Lỗ cuối thu, thời tiết có chút âm u, gió thu thổi qua mang chút se se lạnh.
Bóng đêm lạnh như nước, đứng trên đường của thành phố Lỗ dưới từng đợt gió đêm thổi qua, thật là có vài phần cảm giác mát lạnh, Hạ Tưởng mặc một chiếc áo gió màu xám, cổ áo dựng lên.
Không phải hắn cố ý tỏ vẻ cool, mà là nơi này có rất nhiều người qua lại, hắn không muốn người khác nhận ra hắn là ai. Bởi vì vừa nãy hắn nhìn lướt qua thấy có vài người quen vừa cười nói vừa từ chỗ không xa đi qua, vào trong quán rượu.
Quán rượu mà Hạ Tưởng đang đứng có tên gọi là Túy Tiên Cư, tuy tên có vẻ quê mùa nhưng phong cách trang trí và thiết kế chỉnh thể cũng có vài phần tiên khí. Đương nhiên, người trần tục, lăn lộn trong ngũ dục hồng trần, ngợp trong vàng son, toàn thân tục khí, một chút cũng không dính dáng đến tiên khí.
Gọi là Túy Tiên Cư nhưng chỉ là học đòi văn vẻ mà thôi.
Còn may, ít nhất còn có người chịu học đòi văn vẻ, so với một số người quan cao chức trọng chỉ thích đi xóm cô đầu và bàn luận chính sự trên trời dưới đất mạnh hơn rất nhiều, vì vậy trong mắt Hạ Tưởng, Diệp Thiên Nam ít nhất cũng có chỗ tốt đó là không háo sắc.
Đúng rồi, nếu muốn phóng đại ưu điểm của Diệp Thiên Nam thì trong số tất cả những người Hạ Tưởng quen biết, người đem việc học đòi văn vẻ làm được không dấu vết và hoàn toàn tự nhiên chỉ có Diệp Thiên Nam mà thôi.
Nếu Diệp Thiên Nam biết Hạ Tưởng đánh giá y cao như vậy cũng rất vui mừng rồi, ít nhất cũng giảm bớt sự buồn bực và vận xui trong lòng y.
Không sai, lúc Hạ Tưởng đứng ở cửa Túy Tiên Cư đợi người, vô ý nhìn thấy Diệp Thiên Nam cũng đến ăn cơm.
Nếu chỉ là một mình Diệp Thiên Nam thì cũng không nói làm gì, bên cạnh Diệp Thiên Nam lại có mấy người, không chỉ có Tần Khản, Trình Tại Thuận mà còn có Nha Nội!
Đúng, đúng là Nha Nội!
Chính là bởi vì ánh mắt vô tình lướt qua của Hạ Tưởng, không nghĩ hôm nay sẽ có phát hiện kinh người như vậy, làm cho hắn cảm thấy hôm nay không nghỉ ngơi mà đồng ý gặp mặt Lưu Nhất Lâm không phải là phí công vô ích.
Tôn Tập Dân Và Chu Hồng Cơ nếu biết Nha Nội và Trình Tại Thận ở cùng một chỗ, có lẽ sẽ dễ tiếp nhận hơn. Nhưng nếu như biết rằng có cả Tần Khản thì e rằng khó mà hiểu được rồi. Lại thêm nếu như biết rằng Nha Nội lại ngồi cùng với Diệp Thiên Nam, Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ sẽ có cảm xúc gì thì Hạ Tưởng cũng khó mà đoán được, nhưng vẻ mặt chắc chắn sẽ xanh mét, nổi giận đùng đùng.
Đúng vậy, Tần Khản và Trình Tại Thuận là kẻ địch lớn nhất và là đối thủ không thể hòa giải, thân là Nha Nội Thái tử gia của trận doanh lại ở cùng với đối thủ, nâng cốc chúc mừng, ai cũng không thể nào tiếp nhận được sự thật như vậy.
Vấn đề mấu chốt là vẫn chưa thể hỏi rõ ràng, chỉ cần nghĩ cũng biết sự buồn bực trong lòng Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ.
Hạ Tưởng day day khuôn mặt bị gió thổi làm cho khô ráp, cười không ra tiếng, sở dĩ hôm nay đồng ý gặp mặt Lưu Nhất Lâm vì cô nhắc đến chuyện Nha Nội, cô nói có chuyện quan trọng muốn nói, chính là liên quan đến Nha Nội nên mới khơi gợi hứng thú của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cũng tinh mắt, vừa nãy mặc dù chỉ nhìn lướt qua nhưng cũng nhận ra sự phẫn nộ bên trong khuôn mặt miễn cưỡng tươi cười, còn có vết bầm tím ở khóe mắt không thể che đậy của Diệp Thiên Nam.
Trời đất chứng giám, Hạ Tưởng vụng trộm cười xấu xa, chuyện không may mà Diệp Thiên Nam gặp phải một chút cũng không liên quan đến hắn, đương nhiên, có liên quan đến Ngô Thiên Tiếu hay không thì hắn cũng không biết.
Chỉ vội vàng đảo qua, Hạ Tưởng cũng không biết đồng chí Diệp Thiên Nam rốt cuộc nhận thức sâu như thế nào về sự nhiệt tình của người dân thành phố Lỗ, tin rằng một lần ngã là một lần ttrưởng thành hơn, Diệp Thiên Nam cũng sẽ nghĩ đến phía sau việc y cẩn thận hoặc không cẩn thận bị ngã, có ý nghĩa cảnh cáo gì. Nếu như y thức thời, thu lại đôi tay đã vươn quá dài, có lẽ còn có thể được yên tĩnh.
Nếu như u mê không tỉnh ngộ, Ngô Thiên Tiếu phát điên lên cũng không phải là chuyện tốt, cũng có thể mời Diệp Thiên Nam uống một bình.
Hạ Tưởng là người tốt nhưng người tốt cũng có lúc xấu tính, hắn thật sự muốn mời Diệp Thiên Nam uống một bình, nếu y còn muốn phá rối, còn muốn làm ầm ĩ ở thành phố Lỗ, hắn cũng sẽ không khách khí, sẽ gộp y với Nha Nội lại cùng xử một thể.
Lúc đang nghĩ mọi việc thì Lưu Nhất Lâm đến.
Lưu Nhất Lâm cũng mặc một chiếc áo gió, áo gió thắt lưng màu xanh nhạt, vừa lúc làm nổi bật dáng người thu hút người khác của cô, trong gió thu hiu quạnh cũng tôn thêm vài phần phong vận thùy mị thướt tha với màu sắc ấm áp. Cô vội vàng tiến đến trước mặt Hạ Tưởng, vẻ mặt xin lỗi:
- Thật xin lỗi, trên đường xe hỏng, chậm trễ thời gian, làm anh đợi lâu rồi.
Lại thấy Hạ Tưởng dựng cổ áo lên, tưởng hắn lạnh liền nói:
- Sao không đợi trong phòng? Nhất định phải đợi ngoài cửa, long trọng quá? Phó Bí thư Hạ, anh làm tôi áy náy chết đi được.
Hạ Tưởng chờ ở cửa, kỳ thật là muốn hóng chút gió thu, hiểu rõ một chút trăm thái của thế gian, cũng chính vì như vậy mới làm cho hắn vô tình phát hiện thủ đoạn giữa Diệp Thiên Nam và Nha Nội, coi như là thu hoạch ngoài ý muốn, làm sao còn để ý đến việc Lưu Nhất Lâm đến muộn.
Phòng mà Lưu Nhất Lâm đặt có tên là Tam Trọng Thiên, cũng không biết là tầng mây của thần tiên phương nào ở, thiết bị trong phòng cũng coi như bắt mắt, có hòn non bộ, có mây mù, còn có một bức tranh vẽ tiên nữ đang nhẹ nhàng bay lên trời.
Chỉ có điều tục thế vẫn là tục thế, điện tử nhẹ nhàng kết hợp với âm nhạc cho dù có tuyệt vời đến đâu cũng chỉ là hương vị điện tử, không phải là sự ung dung chân chính.
Cũng may nhiệt độ được điều chỉnh rất phù hợp, Hạ Tưởng cởi áo gió ra, cười nói:
- Cô đoán xem vừa nãy ở cửa anh nhìn thấy ai?
- Chẳng lẽ là Nha Nội?
Lưu Nhất Lâm cũng cởi áo gió ra, bên trong là bộ áo lót lông bó sát người.
Hạ Tưởng cười nói:
- Một câu liền đúng rồi.
Lưu Nhất Lâm kinh ngạc:
- Là thật à? Sao anh không ra hàn huyên một chút?
Hạ Tưởng xua tay:
- Không tiện, hơn nữa cũng không cần thiết.
- Là không cần thiết.
Lưu Nhất Lâm cười khẽ.
- Bởi vì hôm nay chúng ta nói xấu sau lưng ông ta, nếu như để ông ta biết lại đi nói với Chủ tịch Quốc hội, Chủ tịch Quốc hội nhất định sẽ mắng tôi.
- Tại sao Nha Nội lại rút vốn đầu tư từ Đạt tài?
Hạ Tưởng vừa rót trà cho Lưu Nhất Lâm vừa trực tiếp đi vào vấn đề của buổi hẹn hôm nay.
- Cô lại nghe tin từ đâu vậy?
Lưu Nhất Lâm gọi điện mời Hạ Tưởng ăn cơm lý do là vì Nha Nội muốn rút vốn đầu tư khỏi tập đoàn Đạt Tài, tin tức rất đột ngột, cũng rất kinh người làm cho Hạ Tưởng rất tò mò và không hiểu, mới vui vẻ đồng ý hẹn gặp.
- Có phải trong mắt anh chỉ khi tôi nói với anh về chuyện chính quan trọng thì anh mới gặp tôi?
Lưu Nhất Lâm không trả lời, hỏi ngược lại Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng không nói gì, nối thật, hắn không hề quan tâm đến chức vụ và công việc của Lưu Nhất Lâm, thâm chí đối với mối quan hệ của cô và Chủ tịch quốc hội cũng không hỏi nhiều, không phải hắn cố ra vẻ thanh cao mà là hắn nghĩ không cần thiết phải để ý, thật tâm mà nói, hắn không thích sự thần bí của Lưu Nhất Lâm.
Thấy Hạ Tưởng không muốn nói gì, Lưu Nhất lâm cười khanh khách, rót cho Hạ Tưởng một ly trà, hai tay đưa lên:
- Mời Phó Bí thư Hạ dùng trà.
Hạ Tưởng tiếp trà, không khách khí mà uống một ngụm:
- Việc Nha Nội rút vốn đầu tư là do cô đề cập đến trước…Lâm, tôi thấy cô có thể chủ động nhắc đến vấn đề Nha Nội với tôi đã chứng tỏ mối quan hệ giữa cô và Chủ tịch Quốc hội không phải bình thường.
- Mối quan hệ giữa tôi và Chủ tịch Quốc hội… không nói cũng được.
Thần sắc của Lưu Nhất Lâm có chút cô đơn, lắc lắc đầu, dường như là tự giễu, lại dường như là bất đắc dĩ.
-Thật ra hôm nay tôi muốn mượn việc của Nha Nội mời anh đến, là muốn nhờ anh quyết định cho tôi, tôi gặp rắc rối rồi…
Hạ Tưởng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Nhất Lâm có chút u sầu, thần sắc cũng toát ra chút mỏi mệt, cũng không tiện truy hỏi việc Nha Nội rút vốn đầu tư, cho dù thật ra đối với hắn mà nói, mục đích gặp mặt Lưu Nhất Lâm của hắn là để hỏi rõ việc Nha Nội rút vốn đầu tư, là thật là giả.
Bởi vì việc này rất trọng đại.
Hiện nay chiến tranh kinh tế giữa Nha Nội và Tiếu Giai ở Bắc Kinh còn đang trong lúc hừng hực khí thế. Tiếu Giai yếu thế, từng bước lùi về phía sau nhưng tài chính không có dấu hiệu suy giảm, trong lúc lùi bước, còn giữ được nguồn vốn lưu động, lùi cũng phải lùi một cách khí định thần nhàn. Cùng với việc làm cho Nha Nội không dễ chiụ, lại khiến Nha Nội cảm thấy có hi vọng, có thể một phát lên tiên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Tiếu Giai cụ thể dùng bao nhiêu tiền để đọ sức với Nha Nội, Hạ Tưởng cũng không hỏi con số cụ thể, nhưng theo sự phỏng đoán của Hạ Tưởng, dù thế nào cũng từ 300 triệu tệ trở lên.
Nếu nói nguyên nhân Nha Nội rút vốn đầu tư là để tập trung hỏa lực đối phó với Tiếu Giai, lý do cũng tạm được nhưng dường như hơi vô lý, dựa vào thực lực của Nha Nội, vừa mới đấu với Tiếu Giai vài hiệp, hơn nữa qui mô số tiền còn chưa đến một tỷ mà đã nuốt không trôi thì có vẻ không đúng lắm, thực lực của Nha Nội cũng không thể nhỏ bé như vậy.
Vậy thì nguuyên nhân chỉ có một đó là Nha Nội nhìn thấy nguy cơ rạn nứt tài chính của tập đoàn Đạt Tài vẫn tồn tại, muốn mượn lý do rút tiền, thực tế là chiến lược bước đầu thôn tính tập đoàn Đạt Tài!
Lúc trước Nguyên Minh Lượng muốn tập đoàn Đạt Tài chú ý đến quyết định đầu tư nào đó, sau khi bước đầu tiếp xúc với tập đoàn Đạt Tài, đạt được ý đồ nhưng tạm thời vẫn chưa chứng thực. Nếu như tài chính của Nguyên Minh Lượng đúng chỗ thì Nha Nội có lẽ cũng không ngả bài vào lúc này.
Nha Nội thật muốn tác chiến hai trận tuyến? Xem ra, sự thật Chủ tịch Quốc hội sau khi hết nhiệm kỳ sang năm lui ra, làm cho Nha Nội có không ít áp lực, khiến cho Nha Nội tăng cường thu lưới, từ đó cũng gián tiếp nói rõ một điều, có thể phe phản đối trong lúc sắp xếp nhân sự của nhiệm kỳ mới, chưa chắc đã như ý hoàn toàn, nếu không, tâm tình của Nha Nội cũng không gấp gáp như vậy.
Hành vi kinh tế luôn là sự đọ sức chính trị kéo dài, thủ đoạn của Nha Nội càng kịch liệt, động tác càng bức thiết thì càng thể hiện rõ ở sau nhiệm kỳ mới, nhân tố không có lợi cho Nha Nội càng nhiều, vì vậy hiện tại tranh thủ chiếm những địa bàn có lợi liền trở thành hành động không thể thiếu. Vì vậy cũng có thể suy đoán Nha Nội tiếp cận Trình Tại Thuận ,và ngồi cùng với Tần Khản, Diệp Thành Nam, phía sau e rằng cũng là do sự thúc đẩy của lợi ích kinh tế và nhân tố chính trị.
Sự thật thường là, muốn có được thì nhất định phải trả giá, Hạ Tưởng cũng không thể hỏi động cơ của Nha Nội mà không quan tâm đến rắc rối của Lưu Nhất Lâm, hắn liền hỏi một cách quan tâm :
- Cô gặp rắc rối gì vậy?
- Sự việc nói to thì là to, nói nhỏ là nhỏ, phải xem xử lý thế nào.
Lưu Nhất Lâm vẻ mặt ưu tư.
- Bởi không biết xử lý thế nào nên tôi mới phải nhờ anh, bởi vì về phương diện xử lý rắc rối anh rất có kinh nghiệm.
- Rốt cuộc là rắc rối gì?
Hạ Tưởng cũng không khiêm tốn, muốn giải quyết rắc rối cho Lưu Nhất Lâm sớm một chút, bởi vì theo sự suy đoán của hắn, rắc rối của cô không ngoài việc đấu tranh quyền lực trong nội bộ thành phố Lỗ, ví dụ như Lý Đồng đối với sự sắp xép của cô hoặc Phó thị trưởng thường trực không phối hợp công tác vv…
Không ngờ hắn cũng nghĩ vòng vèo rồi…