Quan Thần

Chương 1732: Thực không nên




Đối với việc gặp Ngô Công Tử hôm nay, Hạ Tưởng không phải không đoán trước, cũng ít nhiều nghĩ tới được một điều - sợ rằng rất có khả năng đối phương cố ý như vậy, có lẽ đằng sau sự việc, có sự tranh giành địa vị không ai biết được.

Bởi vì bước tiếp theo Hứa Quan Hoa có triển vọng được đề bạt, cho dù không đề cập tới quân hàm, cũng có khả năng sẽ được thăng chức..

Đối phương cố ý làm hại Hứa Quan Hoa.

Nếu sự việc đã lên tới mức độ đối chọi gay gắt, có thể thấy được ở đêm trước nhiệm kỳ mới, điểm giống với những phong ba bão táp nổi lên ở các địa phương là, trong quân đội đang có mạch nước ngầm gợn sóng. Tuy rằng gần đây không có bất kì một động thái rõ ràng gì trong việc điều động quân, cũng không có các tin tức liên quan đến việc các quan chức cao cấp trong quân đội liên tục thị sát nghiệp vụ và đến thămcác quân đội. Nhưng có lý do để tin tưởng, động tĩnh trong quân đội, tuyệt không nhỏ hơn so với các địa phương.

Thậm chí có thể càng thêm căng thẳng.

Con trai của một Tư lệnh quân khu Dương Thành, mà dám đâm vào đoàn xe hoa của thiếu tướng Hứa Quan Hoa, mặc dù có thể giải thích là đụng nhầm, nhưng sự việc xảy ra lại quá đúng lúc khiến không ít người phải suy nghĩ, liệu đằng sau sự việc này, liệu có mục đích khiêu chiến chính trị hay không?

Lại thêm Ngô Công Tử đã không đúng còn không tha người, hơn nữa Ngô Hiểu Dương cũng ra mặt kịp thời, chẳng những không làm dịu đi xung đột, mà còn muốn tiếp tục làm to chuyện, đối phương quả thực là đã có chuẩn bị kỹ lưỡng. Coi như không phải cố ý tính toán với Hứa Quan Hoa, cũng là lúc đó muốn tìm cớ gây xung đột với Hứa Quan Hoa, lại còn không e ngại sự giận dữ của Hứa Quan Hoa.

Cũng chứng minh một điều, đối phương vì cậy thế có chỗ dựa sau lưng chắc chắn, cố ý phải khiêu chiến với Hứa Quán Hoa!

Hàm ý chính trị được truyền ra bên ngoài là, đấu sức trong quân đội, cũng đã bước vào hồi quyết liệt.

Nhưng cuộc thăm dò vừa nãy tuy rằng không thành công lắm, cũng là vì Hạ Tưởng bất ngờ ra tay và Tưởng Tuyết Tùng ra mặt đã khiến cho Ngô Hiểu Dương kinh sợ. Bất luận thành công hay không, thì sự tình hẳn là phải tạm thời lắng xuống một thời gian, đối phương hẳn là sẽ không gây sự nữa, cũng nên dừng lại rồi. Tuy rằng biểu hiện của Hứa Quan Hoa hôm nay không phải quá mạnh mẽ, cũng là vì Hứa Quan Hoa không muốn xảy ra xô xát trong hôn lễ của mình.

Nhưng Hạ Tưởng lại thật không ngờ, đấu sức trong quân đội, so với ở địa phương lại trực tiếp và kịch liệt hơn... Sau khi Hứa Quan Hoa trịnh trọng kể lại cho hắn những lời trên, thì những người ngồi cùng bàn lúc đều không tỏ vẻ gì, duy chỉ có một vị thủ trưởng khoảng 50 tuổi, cười ha hả vài tiếng...

Cười không hề gì, nhưng lại là cười khẩy, hơn nữa còn có ý châm biếm, Hạ Tưởng cũng không khỏi ngoảnh đầu lại nhìn thêm một cái.

Bởi vì đối phương không mặc quân phục, nhìn không ra quân hàm, nhưng có thể ngồi cùng hắn ở vị trí khách quý, chắc chắn phải là quân hàm thiếu tướng trở lên.

Tuy nhiên Hạ Tưởng kiềm chế tốt, chỉ liếc mắt nhìn đối phương một cái, cũng không hẳn để ý tới, cười khẩy thì là cười khẩy, ai có quyền không cho người ta cười khẩy? Không ngờ Hạ Tưởng không muốn làm lớn chuyện mất vui, nhưng đối phương lại còn nói thêm:

- Quan Hoa, anh tuổi cũng không nhỏ, sao lại thể hiện sự thành tâm với một người ít tuổi hơn. Nếu truyền ra ngoài, thì lại thành trò cười mất.

Không ít người cùng bàn nghe lời này, cũng tức giận mặt biến sắc. Bởi vì Hứa Quan Hoa nói chỉ là chuyện cảm tình cá nhân mà nói, y lại cố ý nâng lên thành thể hiện lòng trung thành, như thế là cố tình khiêu khích.

Hứa Quan Hoa sa sầm mặt:

- Thi Khải Thuận, khi nói chuyện, xin anh suy nghĩ kĩ rồi hẵng nói.

Kêu thẳng tên, đến chức vụ cũng không hề nhắc, có thể thấy Hứa Quan Hoa thực sự tức giận.

Lẽ ra Hứa Quan Hoa không đến mức chỉ vì một câu nói của đối phương mà thay đổi sắc mặt, nếu vậy quả thật y cũng có vẻ không độ lượng lắm, hơn nữa lại là ngay trong hôn lễ của y, chỉ nên coi như là một câu vui đùa mà thôi. Nhưng Hứa Quan Hoa không những thay đổi sắc mặt, mà còn trợn mắt nhìn, có thể thấy rất rõ ràng vấn đề rồi.

Hạ Tưởng mặc dù không biết Thi Khải Thuận là thần thánh phương nào, nhưng nghĩ tới sự việc bất ngờ phát sinh vừa rồi khi ở trên đường, thì hắn đã mơ hồ đoán được điều gì đó.

Thi Khải Thuận là khách, trong hôn lễ của Hứa Quan Hoa, không nói điều tốt lành thì thôi, đằng này còn nói lời châm chọc khiêu khích, vốn dĩ là không đúng rồi, đã thế còn cười khẩy một tiếng:

- Quan Hoa, anh không cần phải kích động, đừng có mới uống chút rượu đã không biết mình là ai rồi. Kết hôn là chuyện lớn của đời người, có thể khiến cho một người đàn ông trưởng thành hơn, tuy nhiên tôi thấy anh không trưởng thành được là mấy, ngược lại còn hồ đồ thêm.

Hứa Quan Hoa không tức giận không được nữa rồi, khinh miệt cười nói:

- Tôi có hồ đồ hay không, cũng không cần anh lo. Anh đã đến rồi coi như là khách của tôi. Tôi chỉ lo chiêu đãi ăn ngon uống tốt. Anh nếu cảm thấy tiếp đón còn có chỗ nào không đến nơi đến chốn, bất cứ lúc nào cũng có thể ra về.

Nói đến lúc này, đã gần như là không có đường lui nữa rồi, Thi Khải Thuân liền ném chiếc đũa, đứng dậy:

- Tôi khuyên anh một câu, Hứa Quan Hoa, đừng tưởng rằng rằng cái gì tốt cũng cho anh hưởng, cái gì có lợi đều cho anh chiếm. Những toan tính của anh sẽ không bao giờ đạt được!

- Xin cứ tự nhiên!

Hứa Quan Hoa cũng không tranh cãi với y nữa, thẳng thừng ra lệnh tiễn khách.

Hắn cũng nhìn không vừa mắt nữa, dù sao trong hôn lễ của người khác mà nói điều khó nghe, bản thân hắn không làm được chuyện như vậy. Hắn cũng không nhiều lời, chỉ kéo nhẹ ghế ra, tư thế mời khách, có ý là, mời đi, mời đi nhanh cho!

Thi Khải Thuận cũng không biết là do tính tình nóng nảy, hay là do uống nhiều rượu, thấy ai cũng không vừa mắt. Hành động kéo ghế của Hạ Tưởng cũng chọc giận y, y nhìn Hạ Tưởng một lượt, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy,

- Anh Hạ suy cho cùng còn trẻ tuổi, không những biết đấu văn, còn biết cả đấu võ, không những đánh người trẻ tuổi, đến cả người già cũng ra tay. Tốt nhất tôi cũng nên tránh xa anh ra một chút, kẻo bị anh đánh.

Hạ Tưởng liền tức giận, hắn vừa không quen biết Thi Khải Thuận, cũng không lừa con gái nhà hắn, y làm sao mà lại xem hắn không vừa mắt? Thật là kỳ quái, liền cười nói:

- Anh Thi quá khen, con người tôi không có điểm gì tốt, chỉ là tính khí khá dễ chịu. Vừa không biết lái xe đâm vào đoàn xe cưới của người khác, cũng không biết nói những điều không hay trong hôn lễ của người khác. Có một câu nói thế nào nhỉ? Kính trọng người, người kính muôn thưở.

Thi Khải Thuận đổi sắc mặt:

- Anh Hạ nói năng sắc sảo cứng rắn, tôi nói không lại với anh, cũng không muốn tranh luận nhiều, chỉ nói với anh một chuyện, việc của Tư Phương Chính, coi như qua rồi, nhưng chuyện của Ngô Công Tử, thì chưa xong.

Hạ Tưởng cuối cùng hiểu được vì sao Thi Khải Thuận thấy hắn không vừa mắt, bởi vì đối phương đồng thời có liên quan đến Tư Phương Chính, Ngô Công Tử, chẳng trách, thật là oan gia ngõ hẹp. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dường như hai lần xung đột, đều là đối với phương tìm cớ sinh sự trước, hắn đều là bị động ứng chiến.

Hôm nay bị Thi Khải Thuận đối mặt nói lời cay độc, Hạ Tưởng cũng không phải quả hồng nhũn, lúc đó liền cung kính nói: Nguồn truyện: Truyện FULL

- Lần sau nếu còn gặp chuyện như thế, có lẽ kết cục của một số kẻ còn thảm hại hơn. Còn có mấy ông già, tôi muốn nói một câu không quá xuôi tai, một người có thể khi hai mươi tuổi thì không xuất chúng, khi ba mươi tuổi cũng không phóng khoáng, đến khi bốn mươi tuổi cũng không giàu có, nhưng khi tới năm mươi tuổi còn không biết nhìn xa trông rộng, còn không có tôn nghiêm và nhân cách, thì cả đời này thực sống uổng phí rồi!

Lời nói của hắn đủ sắc bén, đủ trực tiếp, đến mức lập tức khiến cho Thi Khải Thuận cứng họng, sắc mặt trông như là cửa hàng vải đủ màu sắc.

Hắn quả quả thực nói rất đúng, Thi Khải Thuận quả thật không có tầm nhìn xa trông rộng, cũng không biết kiềm chế, ở lâu trong quân đội rồi, thuộc loại tính cách nóng nảy có gì nói nấy, ngay tức khắc đập bàn nói:

- Hạ Tưởng, cậu đừng quá kiêu ngạo. Có bản lĩnh đụng cứ đụng đến một ngón tay tôi thử xem, tôi cho cậu không ra nổi cửa này.

Hạ Tưởng thấy đối phương quá nông cạn, thẹn quá thành giận rồi, liền phẩy tay:

- Tôi động đến anh làm cái gì? Tôi và anh vừa không quen biết, cũng không phải cấp trên cấp dưới, nếu không vì ngồi cùng một bàn, tôi ngay cả anh là ai cũng chưa từng nghe qua, sao phải động đến anh? Tôi còn chưa đến bốn mươi, mặc dù cũng không giàu có, nhưng ít ra cũng biết tự kiềm chế và hiểu lễ nghĩa, phải trái.

Thi Khải Thuận tức giận tột độ, giơ tay túm lấy Hạ Tưởng, y cũng là ỷ vào mình lớn tuổi hơn, cũng không sợ Hạ Tưởng dám trả đòn, dù sao trước hết cứ cho Hạ Tưởng một cái bạt tai, khiến hắn mất mặt rồi nói sau.

Hạ Tưởng quả thật không thể trước mặt mọi người mà trả đòn lại với một lão già, hắn nhảy vọt qua một bên. Không ngờ, Thi Khải Thuận tức lên rồi, lại không buông tha, còn muốn đánh tới cùng, lại duỗi tay muốn túm lấy Hạ Tưởng, tay giơ đến nửa, bỗng nhiên từ đâu ra có đầu gậy đập trúng tay y..

- Á!

Y kêu lớn, chắn hẳn là đau lắm.

Thi Khải Thuận giận dữ chửi:

- Con mẹ đứa nào đánh tôi?

Nhiều năm qua Thi Khải Thuận vẫn giữ thói quen chửi má nó, y cho rằng như thế thể hiện là kẻ có cá tính, nhưng hôm nay thật là mắng nhầm người rồi.

- Con mẹ ngươi đánh ông!

Một giọng nói tuy già nua mà cứng rắn vang lên, còn chưa dứt lời, lại đổi chiều gậy đánh vào đầu của y.

Y như nổi điên, vừa quay đầu lại, tay giơ nắm đấm nhưng rồi lại buông xuống, bởi vì người đánh y không phải ai khác, lại chính là lão Cổ.

Lão Cổ cũng thực sự nổi giận rồi.

Bao nhiêu năm nay, lão Cổ đều không dễ gì mà nổi giận, bây giờ giận đến nỗi râu tóc dựng đứng, cầm gậy trong tay, không nói hai lời lại đánh vào đầu y:

- Thi Khải Thuận, tên khốn kiếp nhà ông, dám gây sự trong hôn lễ của Quan Hoa. Nghĩ rằng thiên hạ không ai trị được ông hay sao? Tôi nói với ông một câu, dám động đến Hạ Tưởng một ngón tay, bộ xương già này tôi cũng không cần nữa, nhất quyết phải tố cáo tội trạng của ông đến Trung ương và Quân ủy!

Trước mặt lão Cổ, Thi Khải Thuận rõ ràng chỉ là bậc tiểu bối, chỉ đành chấp nhận phận bị đánh bị mắng, đừng nói trả đòn, ngay cả cãi lại cũng không dám. Bởi vì trong ấn tượng của y, từ trước tới nay, uy vọng của lão Cổ trong quân uy rất cao, rất ít khi nổi nóng, bình thường chỉ cần sa sầm mặt, cũng đủ sợ tới mức không ít kẻ không dám mở miệng nói tiếp rồi.

Hôm nay lão tức tới nỗi sùi bọt mép, rõ ràng là thật sự nổi cáu rồi.

- Ai chọc Cổ lão tức giận vậy?

Không cần Cổ lão đi tố cáo, tôi trực tiếp chuyển lời đến nơi được rồi.

Một người từ đằng sau lão Cổ ló ra, giơ tay đỡ lão.

Với những người bình thường, lão Cổ chắc chắn không nể mặt. Với trạng thái hiện tại của lão Cổ , có lẽ ngoài Hạ Tưởng ra, không ai có thể khuyên được. Thậm chí ông cụ Ngô có ra mặt khuyên, lão Cổ cũng chưa chắc chịu buông gậy, huống chi người đỡ lão lại là một người trung niên chưa đến năm mươi tuổi.

So với tuổi của lão Cổ, năm mươi tuổi cũng đừng cậy già mà lên mặt trước mặt lão.

Tuy nhiên lão Cổ nhìn lại, vừa thấy người mới đến, liền từ từ đặt gậy xuống, nặng nề mà "hừ" một tiếng, nói:

- Được rồi, tôi không chấp nhặt với y nữa. Cái thứ gì, già rồi già rồi, già mà không đáng để tôn kính.

Lại dùng chỉ tay vào Thi Khải Thuận nói:

- Giờ lập tức ra khỏi đây, chậm một bước, tôi còn phải đánh!

Ánh mắt Thi Khải Thuận đầy căm hận nhìn liếc lão Cổ một cái, tức nhưng không dám nói gì, lại liếc mắt nhìn người bên cạnh lão Cổ một cái, ánh mắt lại có ý sợ hãi, cuối cùng không nói được một lời tiu ngỉu mà đi.

Ánh mắt Hạ Tưởng nhìn về phía người trung niên, trong đầu chợt lóe lên tia sáng, thầm nghĩ trước khi đến nhiệm kỳ mới, sao lại quên mất sự tồn tại của y, thực không nên!