Hoặc có thể nói, cái chết của Chu Chấn Ba, thể hiện cho đợt công kích thứ nhất của thế lực địa phương tỉnh Tề đã chính thức bắt đầu.
Chu Chấn Ba chết rất kỳ quái, nhưng có thể nói, chết rất có ý nghĩa.
Nếu lấy việc trên người Chu Chấn Ba mà nói, bắn chết một trăm lần cũng không đủ. Nhưng gã vẫn không bị định tội, án tử vẫn kéo dài cho đến hôm nay, cuối cùng lại chết trong khi chưa được định án, thật sự có một chút sâu xa.
Nếu Chu Chấn Ba cuối cùng bị định tội, nếu bị kết án tử hình và bị bắn chết, thì cái chết của gã là đúng người đúng tội, đồng thời cái chết đó, cũng không có người nhớ tới, càng không có người hoài niệm, thậm chí còn bị nhiều người phỉ nhổ.
Ngay cả thể lực địa phương tỉnh Tề cũng không nhớ đến những cái tốt của gã, cũng không hề có tình cảm tốt với gã, cũng không quan tâm chăm sóc đến người nhà gã. Nhưng Chu Chấn Ba thông minh ở chỗ, gã chọn thời điểm chết rất khéo léo, không những chọn đúng thời gian, địa điểm cũng chọn rất chính xác. Dùng một câu nói để hình dung chính là chết rất hay chết rất khéo, chết thêm một lần nữa có được không?
Đương nhiên chết thêm một lần nữa thì không thể được. Nhưng đời người có một lần chết, hoặc là chết vì nghẹn, hoặc chết vì bị bắn, hoặc chết trên giường, hoặc chết trong nhà vệ sinh, thì cái chết là giống nhau, nhưng quá trình và hậu sự lại khác nhau.
Phần lớn cái chết của mọi người là cái chết đơn thuần, chỉ có một số ít người có cái chết ý nghĩa. Cái chết của người đó, là sự tổn hại đối với nhân loại. Cũng có một số người có cái chết đúng mực, bởi vì y chết, người khác sẽ không được sống yên ổn, ví dụ như Chu Chấn Ba.
Cái chết của Chu Chấn Ba, bất luận là thời gian hay địa điểm, quả thật trình độ cao siêu đến mức không chê vào đâu được. Một người đến cái chết cũng tính toán đến chuẩn xác như vậy, có thể thấy sinh thời có bao nhiêu cái đáng ghét, có bao nhiêu khôn khéo, đã tính luôn bao nhiêu người nằm trong tính toán.
Chu Chấn Ba chết dưới sự bức bách của Thôi Bách Tính!
Hơn nữa còn chết sau khi Thôi Bách Tính mới đích thân thẩm vấn gã nửa giờ!
Nếu những điều ở trên còn không đủ để Thôi Bách Tính sứt đầu mẻ trán, khiến Chu Hồng Cơ nổi trận lôi đình, thì mặt tâm huyết của Chu Chấn Ba, khiến cho người khác không thể không khâm phục xuất thân dũng mãnh và ý chí kiên cường muốn đi đến cái chết của gã. Gã đã viết mấy chữ lớn bằng máu còn chưa khô trên bức tường. Mỗi một chữ đều kinh động lòng người, làm người ta hết hồn.
"Ủy ban Kỷ luật Trung ương bức người đến chết, tự tạo án oan, tôi không chịu nổi nhục này, lấy cái chết để minh chứng!"
Nếu Chu Chấn Ba còn sống, đứng trước mặt Hạ Tưởng thẳng thắn nói những lời hùng hồn trên về Thôi Bách Tính và Chu Hồng Cơ, Hạ Tưởng chỉ cười trừ, không hề tin.
Bây giờ Chu Chấn Ba đã chết rồi, dùng máu để viết ra những lời tố cáo đó, mặc dù mỗi chữ còn chưa khô máu, nhưng Hạ Tưởng vẫn không tin. Bởi hắn biết rõ Chu Chấn Ba là một người xấu không chuyện gì là không thể làm.
Vấn đề là, hắn không tin thì không tin, Thôi Bách Tính và Chu Hồng Cơ cũng cho rằng Chu Chấn Ba là nói hồ đồ, chỉ là không ai có thể đối chất với người chết được. Tức là, Chu Chấn Ba dùng máu và sinh mạng để viết nên mấy chữ kinh động lòng người, nội dung không quan trọng, quan trọng là biểu đạt được ý nghĩa chính trị vượt ra cả ngoài cái chết!
Thứ nhất, đã đánh Thôi Bách Tính và Ủy ban Kỷ luật Trung ương một bạt tai chí mạng. Sớm không chết - không chết ở Ủy ban Kỷ luật thành phố; Muộn không chết – không chết ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh, lại chết sau khi Ủy ban Kỷ luật Trung ương đến, chết rất biết chọn thời điểm.
Thứ hai, chết đã đào một cái hố lớn cho Chu Hồng Cơ. Vụ án vẫn rất thuận lợi của Ủy ban Kỷ luật thành phố, vừa đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã tắc nghẽn thì không nói, vẫn còn ở trong tầm kiểm soát của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, lại chết trong quá trình thẩm vấn của Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Thứ ba, đốt lên ngọn lửa báo thù của thế lực địa phương tỉnh Tề…
Chu Chấn Ba sống thì xấu xa, chết lại rất có ý nghĩa, xem như đã mở ra một cánh cửa nhộn nhịp cuối cùng cho thế lực địa phương lâu đời tỉnh Tề!
Cái chết của Chu Chấn Ba, bất luận là có người bày mưu, hay là do y xét thời thế mà khẳng khái chịu chết. Dù sao chết ngay lúc này, vẫn tốt hơn nhiều so với việc bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Ủy ban Kỷ luật Trung ương bức đi bức lại, cuối cùng nói không chừng còn bị xử án tử rồi bị bắn chết.
Đâu chỉ có những điểm tốt ở trên, ít nhất cũng tốt hơn đến gấp trăm lần!
Cái chết của Chu Chấn Ba, không những loại bỏ được sự băn khoăn cuối cùng của thế lực địa phương tỉnh Tề, cũng khiến thế lực địa phương tỉnh Tề phải khắc cốt ghi tâm vì sự "hiên ngang lẫm liệt" của gã. Người nhà gã từ đây có thể không cần lo lắng nữa rồi. Đối thủ của gã cũng được, kẻ thù cũng thế, sẽ không còn nhớ điểm không tốt của gã nữa, mà sẽ hoài niệm ánh hào quang cuối cùng trong cuộc đời gã.
Chủ yếu là, cũng trực tiếp gióng lên một hồi chuông cảnh báo lớn đối với Ủy ban Kỷ luật Trung ương trong việc âm thầm nhúng tay vào vụ án Hà Giang Hải.
Cũng là chiêu đánh trả đầu tiên của Hà Giang Hải đối với Chu Hồng Cơ sau những lần bức ép đối với y. Cái gọi là án binh tất thắng, Chu Chấn Ba dùng cái chết của gã để căm phẫn nói với thế lực địa phương tỉnh Tề, đều đã bị Chu Hồng Cơ bức đến mức không còn con đường sống nữa, còn không ra tay, thì còn đợi đến lúc nào nữa?
Sau khi tin tức Chu Chấn Ba tự sát được truyền ra, tất cả mọi người trong Tỉnh ủy tỉnh Tề, đều náo loạn!
Vốn dĩ Chu Hồng Cơ còn muốn phong tỏa tin tức, kết quả lại bị một vị Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh truyền ra ngoài. Sau khi Hạ Tưởng biết được, lập tức báo cáo lên Khâu Nhân Lễ. Khâu Nhân Lễ vừa nghe được, giận tím mặt, vỗ bàn đứng dậy. Ngay lập tức gọi Tôn Tập Dân, Hạ Tưởng cùng Chu Hồng Cơ đến hiện trường.
Thôi Bách Tính dẫn người trong Ủy ban Kỷ luật Trung ương phong tỏa hiện trường, còn muốn chặn bọn người Khâu Nhân Lễ không cho vào trong. Khâu Nhân Lễ tức giận vô cùng, hét bảo đối phương tránh ra. Đối phương chần chừ một lúc, nói phải hỏi chỉ thị của Phó chủ nhiệm Thôi, kết quả cảnh vệ bước lên đẩy lui nhân viên Ủy ban Kỷ luật Trung ương, không những rất không khách khí, hơn nữa còn rất bạo lực.
Trên địa bàn của Khâu Nhân Lễ, Ủy ban Kỷ luật Trung ương cũng chỉ có thể nhẫn nhịn và im lặng. Bởi bọn họ biết rõ, một khi Bí thư Tỉnh ủy nổi giận, ngay cả Chủ nhiệm Long cũng không thể làm gì được, huống hồ là bọn họ? Hơn nữa người ở Bắc Kinh đều biết một việc lớn năm đó, một Ủy viên thường vụ đến một thành phố trực thuộc Trung ương, còn bị cảnh sát địa phương với lý do bảo vệ an toàn, bao vây khách sạn chặt chẽ đến mức một giọt nước cũng không lọt. Chỉ vì Bí thư địa phương là Ủy viên bộ Chính trị, có quyền độc lập tương đối lớn.
Lúc Thôi Bách Tính đến nơi, nhóm người Khâu Nhân Lễ đã đi vào bên trong.
Bên trong phòng, máu khắp nơi, trên vách tường trắng, còn nhìn thấy những dòng chữ tố cáo ghê người.
Vẻ mặt Khâu Nhân Lễ nghiêm lại, ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ, chỉ nhìn qua một lúc rồi quay người về Chu Hồng Cơ nói:
- Đồng chí Hồng Cơ, quá trình cụ thể của sự việc, anh làm một báo cáo gửi lên cho Tỉnh ủy!
Chu Hồng Cơ lúc này không thể nói là hoang mang lo sợ, cũng có chút sứt đầu mẻ trán và đầu óc choáng váng. Sự việc quá bất ngờ, y dù sao cũng không thể ngờ được sự việc lại diễn biến thành như vậy. Khâu Nhân Lễ tức giận, phù hợp với thái độ mà một Bí thư Tỉnh ủy nên có. Dù sao ở Tỉnh ủy xảy ra chuyện lớn, mà Chu Chấn Ba mặc dù đáng chết, cũng không nên chết trong Tỉnh ủy, mà càng không nên chết bây giờ.
Nhưng đã chết rồi, Khâu Nhân Lễ không tức giận, mượn cơ hội này mà phát huy, thì sẽ không còn là Khâu Nhân Lễ nữa.
Ấn Tiểu Bạch – thư ký của Khâu Nhân Lễ, đã theo Khâu Nhân Lễ nhiều năm, đã đạt đến mức độ thông qua một ánh mắt một dấu tay của Khâu Nhân Lễ cũng có thể hiểu được ý nghĩa rồi. Gã lập tức cho người chụp hình hiện trường, yêu cầu chụp ở nhiều góc độ nhiều tình tiết.
Khi đang chụp hình, Thôi Bách Tính cũng nghe tin và kịp đến.
Sau khi sự việc xảy ra, Thôi Bách Tính đang chuẩn bị báo cáo tình hình lên Ủy ban Kỷ luật Trung ương, lại nghe nói Khâu Nhân Lễ cũng bị kinh động rồi. Vốn dĩ định gọi xong cuộc điện thoại rồi đến, nhưng lại nghe nói Khâu Nhân Lễ đang chụp hình để lưu lại, lão liền đổ mồ hôi lạnh, Khâu Nhân Lễ còn định làm gì nữa?
Vội vàng buông điện thoại đi đến đây.
- Bí thư Khâu…
Thôi Bách Tính còn định giải thích mấy câu, nhưng lại bị Khâu Nhân Lễ lạnh lùng nhìn lại.
- Phó chủ nhiệm Thôi, sao sự việc lại trở nên như thế này? Người nhà làm loạn lên, Tỉnh ủy phải làm sao giải thích với họ? Anh yêu cầu Tỉnh ủy phải phối hợp công tác với Ủy ban Kỷ luật Trung ương, Tỉnh ủy đã phối hợp với các anh rồi, nhưng các anh cũng phải quan tâm đến cách làm việc, phải không? Vấn đề của Chu Hồng Cơ, trước tiên không cần nói đã, y cần phải viết báo cáo lên Tỉnh ủy. Còn về phía Ủy ban Kỷ luật Trung ương, tôi sẽ gọi điện thoại trực tiếp cho Chủ nhiệm Long.
Thôi Bách Tính bị nói như vậy, cũng không dễ chịu, đành mềm mỏng nói:
- Thật ra cũng không ai bức bách gì đồng chí Chu Chấn Ba, là bản thân y nghĩ không thông suốt…
- Là tự sát hay do người khác giết, phải có cơ quan chức năng đưa ra kết luận mới được.
Khâu Nhân Lễ quay người dặn dò,
- Hạ Tưởng, cậu phụ trách phối hợp cục Công an, do Tỉnh ủy ra mặt dẫn đầu, thành lập tổ liên hợp điều tra, điều tra chân tướng sự thật. Hạ Lực, cậu phụ trách giải thích với thân nhân người chết, đồng thời liên hệ cục Công an thành phố, làm tốt công tác giải quyết hậu quả. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
- Bí thư Khâu, nếu sự việc đã xảy ra trong quá trình thẩm vấn của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, thì nên do Ủy ban Kỷ luật Trung ương điều tra chân tướng sự việc, mong Bí thư yên tâm. Nếu thật sự có hiện tượng bức cung, tôi nhất định sẽ không bỏ qua.
Thôi Bách Tính vội vàng thể hiện thái độ. Không được, nếu để phía tỉnh Tề tiếp nhận, thì thể diện của Ủy ban Kỷ luật Trung ương sẽ bị mất hết, thể hiện phía Tỉnh ủy tỉnh Tề không hề tín nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
- Không cần nói nữa, cứ như vậy đi. Chuyện này, tôi sẽ trực tiếp gọi điện cho Chủ nhiệm Long để nói rõ ràng.
Khâu Nhân Lễ dứt khoát vung tay,
- Mong Phó chủ nhiệm Thôi dừng điều tra vụ án, đợi sau khi điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Chu Chấn Ba, rồi hãy nói tiếp.
Không đợi Thôi Bách Tính nói thêm gì nữa, Khâu Nhân Lễ đã quay người rời đi.
Thôi Bách Tính bị đối xử như vậy trước mặt cấp dưới, tức đến nỗi mặt cũng biến sắc, nhưng cũng không thể làm gì được. Khâu Nhân Lễ không những là Bí thư Tỉnh ủy, mà còn là người cầm lái đời thứ hai của nhà họ Khâu, hơn nữa nếu không ngoài dự tính thì sẽ là một trong những lãnh đạo cấp Phó của Nhà nước.
Gã chỉ là một Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương, thực tế tiền đồ không được cao xa bằng một Bí thư Tỉnh ủy, sức nặng ở Trung ương càng không bằng Bí thư Tỉnh ủy.
Huống hồ, phía sau Khâu Nhân Lễ còn có sự chống đỡ khổng lồ của thế lực gia tộc.
Lại càng không cần phải nói, đường đường ở dưới tầm kiểm soát của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, lại có một Phó cục trưởng chết!
Nếu Chu Chấn Ba sau khi qua thẩm vấn của cơ quan tư pháp, đồng thời bị nhận định là người có tội, lại tự sát, thì là sợ tội tự sát. Nhưng bây giờ tất cả những việc của Chu Chấn Ba còn chưa được thông qua quá trình tư pháp. Cũng tức là, nói theo pháp luật, còn chưa thể nhận định là Chu Chấn Ba là phạm tội.
Phiền phức lớn rồi…, phải có kết luận là Ủy ban Kỷ luật Trung ương bức chết người. Y lại là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương, cũng phải mang một tiếng xấu không nhỏ.
Thôi Bách Tính nhất thời có cảm giác đầu đau như búa bổ, còn hay như vậy, Chu Chấn Ba tại sao lại chết chứ?
Chính là, đang tốt như vậy, người tại sao lại chết chứ? Chu Hồng Cơ cũng không nghĩ ra. Nhưng có nghĩ thông hay không cũng không quan trọng nữa, bởi vì cũng giống như Hạ Tưởng vẫn luôn lo lắng: Cái chết của Chu Chấn Ba, quả nhiên là mồi lửa để thế lực địa phương tỉnh Tề ra tay.
Nếu Chu Chấn Ba dưới suối vàng có biết, biết được tất cả những sự việc xảy ra sau đó ở tỉnh Tề, gã cũng sẽ vui mừng mà mỉm cười nơi chín suối…