Ngô Tài Dương từ thái độ đối với hắn đầy đối địch, muốn hắn bị thất thế, đến miễn cưỡng phải tiếp nhận sự tồn tại của hắn, tiếp đến hoài nghi hắn muốn tiếp nhận thế lực nhà họ Ngô, đã trải qua quá trình với bao nhiêu quanh co và dài dòng ở giữa.
Sau đó, Ngô Tài Dương không hề có thái độ nghi ngờ đối với việc hắn nhúng tay vào chuyện của gia tộc nhà họ Ngô nữa, nhưng không chấp nhận được quan hệ giữa hắn và Liên Nhược Hạm.
Cũng có thể hiểu được thái độ của Ngô Tài Dương. Mặc dù con gái mình rất vui vẻ, mặc dù người đàn ông tên là Hạ Tưởng này là một người vô cùng ưu tú, nhưng thân là một người cha, cũng rất khó chấp nhận con gái mình chưa có danh phận lại theo sát một người đàn ông.
Mặc dù thái độ của con gái đối với làm cha của ông ta vẫn rất dửng dưng, nhưng cũng không ngăn cản người cha bất mãn với lòng tham của Hạ Tưởng. Bởi vì trong vấn đề phụ nữ, Ngô Tài Dương mặc dù từng kết hôn, nhưng chưa phạm sai lầm nào.
Kỳ thật nếu muốn nói đến chi tiết vấn đề, Liên Hạ đúng là chưa từng ở ngay trước mặt Ngô Tài Dương gọi Hạ Tưởng là ba. Cho tới nay, Liên Nhược Hạm cũng được, Hạ Tưởng cũng vậy, đều cố gắng tránh để Hạ Tưởng và Liên Hạ cùng xuất hiện ở nhà họ Ngô. Bởi vì không giống với Mai Đình còn phải gọi Hạ Tưởng là cha nuôi, Liên Nhược Hạm vẫn không chút kiêng dè, từ khi Liên Hạ còn nhỏ, cô đã bảo con kêu Hạ Tưởng là ba.
Hôm nay là lần đầu tiên Hạ Tưởng nắm tay con trai, cũng là lần đầu tiên ngay trước mặt Ngô Tài Dương, đứa con trai lớn tiếng gọi hắn là ba. Hơn nữa cũng là lần đầu tiên Ngô Tài Dương không tỏ vẻ gì là không vui, ngược lại vô cùng vui mừng ủng hộ sự thân tình giữa hắn và Liên Hạ. Điều này cũng khiến Hạ Tưởng sau hàng nghìn hàng vạn lần cảm thán, lần đầu tiên trước mặt Ngô Tài Dương, nảy sinh cảm giác ấm áp của gia đình.
Hắn ở trước mặt Ngô Tài Dương, thực sự không ý thức được con của hắn gọi Ngô Tài Dương là ông ngoại, mà chỉ nhớ Ngô Tài Dương là Trưởng ban Tổ chức Trung ương. Nhưng hiện tại, Ngô Tài Dương lần đầu tiên lộ ra sự tươi cười ôn hòa mà thân thiết, cuối cùng cũng khiến Hạ Tưởng cảm nhận được sự thân tình mà hắn chưa từng thấy trên người Ngô Tài Dương.
Liên Hạ bỏ tay Hạ Tưởng ra, lại chạy vội đến trước mặt Ngô Tài Dương ngọt ngào mà kêu một tiếng:
- Ông ngoại!
- Ôi!
Ngô Tài Dương vội lên tiếng, giơ tay ôm lấy Liên Hạ - Liên Hạ đã tám, chín tuổi, tuy gầy, nhưng cũng được hơn 30 cân. Ngô Tài Dương chỉ bế lên một chút cũng cảm thấy hơi quá sức.
Cũng đúng, trước mắt Ngô Tài Dương cũng chỉ có một cháu ngoại. Tuy Liên Nhược Hạm lại mang thai, nhưng đứa trẻ còn chưa rõ có phải là con gái hay không. Nhưng rõ ràng là, Liên Nhược Hạm sẽ đem đứa nhỏ chưa ra đời ở lại nước ngoài để nuôi dưỡng, không trở về nước. Nói cách khác, trước mắt, Ngô Tài Dương ngoại trừ Liên Hạ ra, không có người nào khác để trông cậy vào. Không yêu thương mới là lạ.
Ngô Tài Dương lại là Trưởng ban Tổ chức Trung ương. Ông ta cũng là một người già, hiện tượng cách bối thân (ông nội thương con trai, nhưng càng thương cháu trai hơn) ở trên người ai đều có thể ứng nghiệm, mặc kệ ông ta là người buôn bán nhỏ ha y là quan lớn quyền quý.
- Đến rồi à?
Ngô Tài Dương thản nhiên nhìn Hạ Tưởng bắt chuyện, hoàn toàn coi hắn như người nhà.
- Vừa mới đến.
Hạ Tưởng cũng rất lạnh nhạt trả lời một câu, hoàn toàn là khẩu khí của thế hệ sau.
Ngô Tài Dương buông Liên Hạ ra, Liên Hạ chạy tới ôm lấy Hạ Tưởng. Hạ Tưởng bỗng nhiên mới chợt nhớ đến, hôm nay không phải là cuối tuần, sao Liên Hạ lại không đi học?
Ngô Tài Dương đoán được thắc mắc trong lòng Hạ Tưởng, nói:
- Liên Hạ bị cảm, hôm nay vừa mới khỏe lại, ông cụ muốn thằng bé nghỉ thêm một ngày mới đi học tiếp.
Sau đó từng bước một đi về chỗ có bóng cây ở trong sân.
Hạ Tưởng hiểu ý, đi theo phía sau Ngô Tài Dương.
Lúc này ông cụ hẳn đang nghỉ trưa, mà hành động này của Ngô Tài Dương hiển nhiên là có chuyện muốn nói với hắn.
Ngồi ở chiếc ghế mây mà trước kia ông cụ thích nhất, vẻ mặt Ngô Tài Dương đầy thư thái nhàn hạ. Khó trách được hôm nay ông ta lại cố ý ở nhà không đi làm. Dù chưa nói rõ, cũng khẳng định là cố ý chờ Hạ Tưởng.
- Nhược Hạm ở nước ngoài, cũng không biết thế nào?
Câu đầu tiên Ngô Tài Dương nói không phải quốc gia đại sự, mà là chuyện gia đình.
Nói đến số lần Hạ Tưởng và Ngô Tài Dương cùng nói chuyện cũng không ít, nhưng gần đây hình như chưa từng đối mặt nói chuyện về Liên Nhược Hạm. Hôm nay Ngô Tài Dương chủ động đề cập tới, cũng chính là ở trước mặt Hạ Tưởng thật sự gỡ bỏ sự ngụy trang, lộ ra mặt thật.
Hạ Tưởng cũng biết quan hệ cha con giữa Liên Nhược Hạm và Ngô Tài Dương, tuy có cải thiện nhưng do xa cách đã lâu, không thể đạt được sự hòa hợp. Sau khi Liên Nhược Hạm xuất ngoại, có thể biết cô lại càng ít liên hệ với Ngô Tài Dương.
Ngô Tài Dương cũng già rồi, cho dù sang năm có thể lên tới Ủy viên thường vụ, trở thành một trong mấy người cấp cao nhất trong nước, sau khi về nhà, ông ta cũng chỉ là một ông lão bình thường, cũng cần có người thân che chở, cũng cần người nhà làm bạn. Con gái duy nhất của ông ấy lại bất hòa, vẫn không chịu thân cận với ông ấy, đối với ông ấy mà nói, cũng là đau lòng khôn xiết.
- Nhược Hạm cũng khá tốt, cô ấy rất có bản lĩnh, tôi cũng không lo lắng lắm.
Hạ Tưởng cố ý nói thoải mái một chút.
- Trong tay Nhược Hạm có chút tiền, nhưng chi phí ở nước ngoài rất lớn, cũng không biết có đủ dùng hay không?
Các bậc làm cha làm mẹ trong thiên hạ đều giống nhau, con gái dù đã lớn nhưng trong mắt bọn họ vẫn chỉ là một đứa nhỏ. Ngô Tài Dương rất quan tâm tới cuộc sống Liên Nhược Hạm:
- Cậu về mặt kinh tế luôn hạn chế tiết kiệm, nếu cần tiền, cứ việc nói.
Hạ Tưởng hơi cảm động. Lần đầu tiên, Ngô Tài Dương nhắc tới vấn đề tiền nong ở trước mặt hắn, quả thật chứng minh tận sâu trong lòng, ông ta đã xem hắn như người nhà. Hắn và nhà họ Ngô tiếp xúc nhiều năm như vậy, chưa bao giờ từng có bất cứ ai trong nhà họ Ngô đề cập qua bất luận yêu cầu gì, bao gồm cả phương diện tiền tài. Thời gian là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý. Tương tự vậy, thời gian cũng là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm nhân phẩm.
Tuy nhiên điều khiến Hạ Tưởng cảm thấy dở khóc dở cười chính là, Ngô Tài Dương có tầm nhìn chính trị, trí tuệ chính trị cũng rất cao, nhưng ở phương diện nhận diện con người còn có khiếm khuyết, hoặc là nói không âm thầm điều tra người khác. Hắn âm thầm có được bất động sản Giang Sơn, riêng bất động sản Giang Sơn có hơn một tỷ có thể trực tiếp thao túng.
Tuy rằng tài sản trong tay của hắn rất bí mật, nhưng nếu Ngô Tài Dương thật sự muốn cẩn thận điều tra, cho dù không điều tra rõ ràng, cũng ít nhiều có thể tra được một chút manh mối từ hắn.
Hiển nhiên không có, cũng chứng minh Ngô Tài Dương là một người đối nhân xử thế chính trực.
Rất buồn cười là Ngô Tài Dương còn tưởng rằng Liên Nhược Hạm sẽ thiếu tiền. Lấy thực lực của Liên Nhược Hạm, muốn nói cô thiếu tiền, toàn bộ thế giới đều sẽ mỉm cười. Tuy nhiên Hạ Tưởng càng cười lớn ở trong lòng, trái tim hắn vui mừng khi thấy Ngô Tài Dương yêu con gái tới vậy. Dù sao, Liên Nhược Hạm vẫn là người con gái mà hắn thương yêu. Dù sao, Ngô Tài Dương cũng là cha đẻ của Liên Nhược Hạm.
- Nhược Hạm không thiếu tiền, tôi cũng đã hỏi qua cô ấy, với năng lực của cô..., Trưởng ban Ngô có lẽ sẽ không thể tưởng tượng được.
Hạ Tưởng vẫn hàm súc nói:
- Tôi cũng không thiếu tiền, cảm ơn Trưởng ban Ngô quan tâm.
Ngô Tài Dương khoát tay, chuyện nhà đã nói xong, lại nói đến vấn đề chính:
- Vấn đề của Tỉnh Tề, vấn đề của Hà Giang Hải, cậu tính làm sao bây giờ?
Trước kia, Hạ Tưởng và Ngô Tài Dương cũng không ít lần bàn luận về việc chính trị, nhưng phần lớn thời điểm chỉ nói sơ qua, rất ít khi thảo luận đầy đủ cụ thể đến từng việc nhỏ. Nhưng hôm nay, Ngô Tài Dương mở miệng trực tiếp nói về sự kiện cụ thể trên, có thể thấy được thế cục tỉnh Tề, đã tác động tới mọi người ở cấp cao Trung ương.
Hạ Tưởng ở trước mặt Ngô Tài Dương sẽ không nói dối, suy nghĩ một hồi, hắn nói:
- Lý Đinh Sơn không thích hợp giữ chức Bí thư Thành ủy thành phố Lỗ. Vấn đề Hà Giang Hải, để Hà Giang Hải từ chức là chấm dứt.
Ngô Tài Dương hơi sửng sốt, sau đó lại lắc đầu cười, giơ tay vỗ vỗ vào bả vai Hạ Tưởng:
- Cậu thật sự là một cao thủ trông gió bẻ lái, chuyển hướng gió cũng quá nhanh, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ vì mâu thuẫn trước kia với Hà Giang Hải, mà muốn không thuận theo, không tha thứ chứ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hạ Tưởng mỉm cười:
- Tôi hơi trẻ tuổi một chút, nhưng khẳng định sẽ không hành động theo cảm tính. Mâu thuẫn trước kia của tôi và Hà Giang Hải, là xử lý sự việc chứ không xử lý con người. Hiện tại sự kiện Hà Giang Hải dừng ở đây, cũng là xử lý sự việc chứ không xử lý con người. Toàn bộ đều xuất phát từ kế hoạch lớn ở tỉnh Tề.
- Được!
Ngô Tài Dương dùng sức vỗ vào bả vai Hạ Tưởng:
- Tôi còn lo lắng cậu sẽ không thay đổi cách nhìn nhận, không ngờ cậu đã làm theo ý nghĩ. Hạ Tưởng, cậu ở tỉnh Tề, so với trước kia thành thục hơn nhiều, tôi rất vui mừng.
- Cảm ơn Trưởng ban Ngô khích lệ, tôi còn có chỗ cần tiến bộ hơn nữa.
Hạ Tưởng theo bản năng nói một câu khiêm tốn.
Ngô Tài Dương cười ha hả:
- Giờ không có người ngoài, ở trước mặt tôi, cậu không cần mất tự nhiên như vậy.
Ở trước mặt Hạ Tưởng, lần đầu tiên Ngô Tài Dương lộ ra một khuôn mặt vô cùng tùy ý rất hiếm thấy.
Sự tình làm cho Hạ Tưởng giật mình, còn ở phía sau, ...
- Cậu cũng biết, Bí thư Thành ủy Phẩm Đô Lý Vinh Thăng, là người của Đoàn hệ.
Hiếm khi nào Ngô Tài Dương lại đặc biệt trực tiếp thảo luận với Hạ Tưởng về những vấn đề nổi bật trên cục diện chính trị tỉnh Tề và trong nước, cũng không biết có phải liên quan đến việc bệnh tình của ông cụ họ Phó cùng với thế cục của bước tiếp theo trong nước hay không.
- Phẩm Đô là một thành phố quan trong tại tỉnh Tề, một trong hai thành phố cấp phó tỉnh, có tác dụng chiến lược vô cùng quan trọng, có thể hình thành sự kiềm chế hữu hiệu đối với thành phố Lỗ cùng với Tỉnh ủy tỉnh Tề. Mà vấn đề tỉnh Tề tồn tại đã lâu, nhất thời Trung ương cũng khó có thể trị tận gốc. Cũng không phải Trung ương nhất định phản đối người Tề trị tỉnh Tề. Vấn đề ở chỗ, chỉ cần cán bộ cấp cao của Tỉnh ủy tỉnh Tề, không ứng phó một cách tiêu cực đối với chính lệnh của Trung ương là được.
Tình hình đuôi to khó vẫy từng xuất hiện tại tỉnh Lĩnh Nam, cho nên từ sau năm 2000, nhân vật số một ở Lĩnh Nam sẽ không còn do người Lĩnh Nam giữ chức. Tỉnh Tề tuy rằng là tỉnh có nền kinh tế lớn đứng thứ hai, nhưng cũng không biết cố ý đi vào, còn đi ra xuất phát từ suy xét về mặt chính trị, Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tề, theo tiền lệ chỉ có Ủy viên bộ Chính trị kiêm nhiệm, từ nay về sau, sẽ không còn.
Kỳ thật bất cứ việc gì đều có thể tuần hoàn theo đạo lý giềng kéo lên thì mắt lưới căng ra (nắm lấy mấu chốt, mọi vấn đề sẽ có phương pháp giải quyết). Muốn làm cho tỉnh Tề nghe lời, chỉ cần Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh cùng Trung ương một lòng thì đều có thể. Ở một thời gian và không gian khác, thời kì Hạ Tưởng ở tỉnh Tề, Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh là người tỉnh Tề, vẫn là trường hợp đặc biệt. Mà hiện tại, Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh đều là người tới từ Trung ương, trên thực tế, Trung ương đã vì hóa giải cục diện khó khăn ở tỉnh Tề, cũng nắm giữ được quyền chủ động.
Nhưng cán bộ trung tầng tỉnh Tề, mới là căn bản. Kỳ thật cán bộ trung tầng các tỉnh, cũng phần lớn là người của tỉnh đó, chỉ có phó tỉnh trở lên, mới có thể là cán bộ giao lưu từ tỉnh khác. Và so sánh với tỉnh khác, tỉnh Tề ở thềm lục địa, quan niệm khu vực vô cùng mãnh liệt, xác định có tính bài ngoại. Đó cũng là nguyên nhân căn bản khiến người từ bên ngoài mới đến tỉnh Tề cho dù là Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh, cũng khó khai triển công tác.
- Cho nên, Tổng bí thư muốn mượn cơ hội này, nắm giữ thành phố Lỗ. Nếu hai thành phố lớn cấp phó ăn khớp với nhau...
Ngô Tài Dương nói thoải mái về đại cục và tình hình chung của tỉnh Tề và trong nước, nhờ đó, vì bước tiếp theo của Hạ Tưởng, vạch ra một đường lớn mặc dù không bằng phẳng nhưng thận trọng.
Một điều đủ để giữ cân bằng phái phản đối, và thuận theo ý của Tổng bí thư, đồng thời đạt tới đường lớn sáng lạng khiến phái bình dân hài lòng, cũng khiến Hạ Tưởng mở rộng tầm mắt, mà được Ngô Tài Dương hỗ trợ, khác nào như hổ thêm cánh.