Ngay lúc Hà Giang Hải đang đi vào giấc mộng đẹp, Lục Hoa Thành lại không về nhà mà là lặng lẽ quay trở về cục Công an thành phố. Sau khi cùng Đới Kế Thần gặp gỡ, lại quay về văn phòng ngồi trong chốc lát mới lên đường đi về nhà.
Ngay trong lúc Lục Hoa Thành ở văn phòng một mình một chỗ nửa tiếng đồng hồ, gã đã làm được ba chuyện. Ba chuyện cũng không quá quan trọng, nhưng nếu để Hà Giang Hải biết đến, chẳng những sẽ tức giận đến từ trên giường nhảy dựng lên, còn có thể mắng Lục Hoa Thành là loại hai lòng.
Thực ra cũng không có thể trách Lục Hoa Thành là đồ không phải. Thực sự là Lục Hoa Thành và gã biết nhau nhiều năm, đối với hành động của gã đã miễn dịch. Đương nhiên, quan trọng hơn một chút là hiện tại tình hình ở tỉnh Tề khác rất nhiều, bởi vì tỉnh Tề có một Hạ Tưởng.
Càng bởi vì Hạ Tưởng lại đi trước Hà Giang Hải một bước!
Lục Hoa Thành tuy rằng vui vẻ đi đến cuộc hẹn, cùng Hà Giang Hải tụ tập. Nhưng trên thực tế y không bị Hà Giang Hải tác động đến một chút nào. Trái lại, trong lòng ngược lại càng thêm củng cố quyết tâm tiếp tục giữ nguyên lập trường đối lập với Hà Giang Hải.
Trước đó, Lục Hoa Thành cũng đã nhận được điện thoại của Liêu Đắc Ích. Biết được nội dung cuộc nói chuyện của Hạ Tưởng và Liêu Đắc Ích, liền lập tức khiến cơn sóng trong lòng hắn cuồn cuộn, rất lâu mới có thể bình tĩnh lại.
Phó thường vụ Ủy ban Kỷ luật tỉnh kiêm Giám đốc sở Giám sát, so với gã hiện tại là Đảng ủy kiêm Cục trưởng Công an tuy là cùng cấp, hơn nữa ở trong mắt một số người, dường như vị trí hiện tại không phải chỗ để nở mày nở mặt. Nhưng trong lòng gã lại biết, nếu bước tiếp theo thực sự có thể nhậm chức mà Hạ Tưởng nhắc tới,chính là vị trí tốt nhất trước khi gã về hưu.
Lục Hoa Thành rất rõ ràng tình cảnh hiện tại của gã. Mười năm làm Giám đốc sở, cách chức Phó chủ tịch tỉnh chỉ một bước. Nhưng căn bản không có cơ hội để vượt qua. Mà vị trí của gã trong bộ máy Thành ủy trong nhiệm kỳ mới, khẳng định sẽ không tiếp tục đảm nhiệm chức vụ Đảng ủy kiêm Giám đốc sở Công an. Như vậy chỉ có hai con đường có thể đi, hoặc là lùi về tuyến hai, hoặc là điều chuyển ngang đảm nhiệm một chức Giám đốc sở.
Hiện tại với độ tuổi của gã, đương nhiên không muốn lui ra.
Hạ Tưởng thật sự là mắt sáng như đuốc, liền như hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của gã. Bởi vì nơi gã rất muốn đi đến chính là Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Vị trí rất mong muốn nhận được chính là Giám đốc sở Giám sát.
Liêu Đắc Ích thuật lại lời nói, sau khi để cho gã có thời gian nghiêm túc suy nghĩ, chủ động hướng về phía Hạ Tưởng gọi một cuộc điện thoại.
Một cuộc điện thoại quan trọng!
Hiện tại, sau khi gã cùng Hà Giang Hải gặp nhau, sau khi suy nghĩ mạch lạc lại tất cả mọi chuyện, lại trịnh trọng làm một chuyện lạ là gọi một cuộc điện thoại cho Hạ Tưởng.
- Anh Hạ, không quấy rầy anh nghỉ ngơi chứ?
Ở trước mặt Hạ Tưởng, Lục Hoa Thành đã hoàn toàn nói chuyện bằng giọng cấp dưới,
- Tôi vừa mới cùng anh Hà và anh Viên gặp mặt trở về. Tất cả mọi việc đều vẫn thuận lợi.
Đã hơn mười giờ tối, Hạ Tưởng đang ở trong nhà lên mạng, còn chưa ngủ, bởi vì hắn biết đêm nay còn có chuyện muốn phát sinh.
- Thuận lợi là tốt rồi, Hoa Thành, anh vất vả quá.
Việc gặp gỡ cùng Hà Giang Hải, Lục Hoa Thành đã hỏi ý kiến hắn trước đó. Hắn đối với việc Hà Giang Hải tổ chức tụ tập hôm nay rõ như lòng bàn tay,
- Sự việc kế tiếp, anh nên làm gì thì làm như vậy đi.
Lục Hoa Thành đương nhiên biết ngụ ý của Hạ Tưởng:
- Vâng, tôi nhất định sẽ thực hiện chỉ thị tinh thần của Tỉnh ủy. Chính là có một vấn đề nhỏ, có thể không đạt được như mong muốn – vấn đề Chu Chấn Ba, anh Hà hỏi không được nhiều lắm, có nhiều lời tôi không nói ra đúng lúc.
- Không vội.
Hạ Tưởng khẽ cười một tiếng, nhớ tới cái gì đó, lại nói:
- Vương Trạch Nhân tính tình thế nào?
Hạ Tưởng thân phận đặc biệt, với tư cách là đảm nhiệm chức Phó trong việc phân công quản lý nhân sự, hắn bình thường hỏi đến ai, đối với người đó mà nói giống như tin vui từ trên trời rơi xuống.
Lục Hoa Thành đầu óc tức thời quay quay mấy vòng, kịp thời tiếp thu ý kiến lãnh đạo là một trong những năng lực cần thiết của cấp dưới. Nếu như không có, đáng tiếc, rất khó lên chức.
- Đồng chí Vương Trạch Nhân có năng lực phá án. Công tác cũng chăm chỉ, thái độ nghiêm chỉnh, là cây có hạt mầm tốt.
Lục Hoa Thành nhanh chóng đưa ra những đánh giá tích cực.
- Ha ha, tốt, tốt. Tôi chính là thuận miệng hỏi một chút.
Hạ Tưởng tin tưởng, hắn thuận miệng vừa hỏi, tất nhiên sẽ làm Lục Hoa Thành sẽ cất nhắc trọng dụng đối với Vương Trạch Nhân. Bởi vậy, có người sau lưng muốn có mưu đồ xuống tay với Vương Trạch Nhân, liền có khả năng thất bại.
Đêm đã khuya, Tào Thù Lê đã say giấc mộng đẹp. Cô đã quen thói không biết khi nào Hạ Tưởng làm việc và nghỉ ngơi. Hơn nữa cô làm việc và nghỉ ngơi rất có quy tắc. Đến giờ là sẽ mệt rã rời, không ngủ không được, cũng khiến cô ngày càng thể hiện thái độ ngây thơ. Nhất là bộ dáng khi mệt mỏi đầu lại cứ gật gù, khiến cho Hạ Tưởng rất yêu thích.
Hạ Tưởng ở trong thư phòng ngồi im thư giãn. Không bật đèn, chỉ có ánh sáng mỏng manh từ máy tính chiếu rọi trên mặt khiến thần sắc hắn nhẹ nhàng bất định.
Băng ghi âm chỉ mới đưa lên thegioitruyen.com không đến một giờ, đã dậy sóng rồi!
Tuy rằng bởi vì đương sự dù sao cũng là đường đường Chủ tịch tỉnh tại chức, các trang web chính quy lớn trong nước không dám đăng lại. Nhưng các diễn đàn lớn và lực ảnh hưởng nhỏ không thể khinh thường. Nội trong thời gian ngắn nhất trên mạng hiện ra thế vô cùng nóng bỏng.
Hạ Tưởng ngoài sự cảm khái ra, cũng rõ ràng trong đó quan trọng nhất là một nguyên nhân bởi vì đương sự là Chủ tịch tỉnh Tôn Tập Dân!
Đổi lại Chủ tịch tỉnh khác, chỉ sợ cũng không có sức ảnh hưởng lớn như vậy, bởi vì Chủ tịch tỉnh bình thường đều không thể vượt qua nổi danh tiếng của Tỉnh ủy, đều rất ít tiếng tăm. Hoàn cảnh chính trị trong nước, chính là Chủ tịch tỉnh nhất định phải đứng phía sau Tỉnh ủy.
Chỉ tiếc Chủ tịch tỉnh Tôn Tập Dân không muốn nổi danh cũng phải nổi danh. Bởi vì y tại tỉnh Yến tiến xấu đồn xa, là một Chủ tịch tỉnh tiếng xấu hiếm có trong nước, muốn được người khác quên cũng khó.
Vì thế, sự kiện băng ghi âm thủ đoạn Chủ tịch tỉnh Tôn lần nữa khiến người ta nhắc lại chuyện xưa. Trình độ lật lại chuyện cũ của dân mạng tuyệt đối được xếp hạng nhất. Thiếu chút nữa đem nội tình của Tôn Tập Dân cũng tra ra đến đáy. Hơn nữa mới bặt tin hai năm lại lần nữa đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh Tề. Lại ăn nói ngông cuồng, còn có cư dân trên mạng làm trò xưng hiệu Chủ tịch tỉnh Tôn là hậu trường cứng rắn, có thể lên thẳng tới thiên đình.
Chủ tịch tỉnh Tôn rất không may mà bị người ta sắc phong là Thiên Đình Chủ tịch tỉnh, lại xưng danh thiên hạ đệ nhất Chủ tịch tỉnh!
Ngẫm lại Nha Nội đem Ôn Tử Tuyền đùa giỡn xưng là Thiên hạ đệ nhất Trưởng ban thư ký, không có mấy người đồng tình với đề cử của Nha Nội. Nhưng mới có người đề cử Tôn Tập Dân là Thiên hạ đệ nhất Chủ tịch tỉnh, liền lập tức có nhiều người ủng hộ, mọi người đều đồng ý.
Trong một đêm, danh xưng thiên hạ đệ nhất Chủ tịch tỉnh đã truyền khắp nơi trong nước.
Đóng máy tính lại, Hạ Tưởng lắc đầu, Chủ tịch tỉnh Tôn bất hạnh rồi.
Sự tình rốt cuộc sẽ phát triển theo chiều hướng nào, rốt cuộc sẽ có lan truyền đến đâu và ảnh hưởng thế nào. Hạ Tưởng trong lòng không biết được, bởi vì tình thế không phải từ hắn khơi ra, hắn cũng không tính ra được hậu quả.
Cuộc tụ tập vớiTôn Tập Dân, Nha Nội kết thúc trong không khí không vui – thực ra Hạ Tưởng vốn cũng không ôm nhiều hy vọng. Nhất là sau khi biết được Nha Nội lòng ham muốn lạ thường lại càng mất đi hứng thú tiếp tục trò chuyện. Kết thúc không vui cũng là hợp ý hắn, hắn mới không nhân nhượng hành vi ôm đồm nhiều chuyện của Nha Nội – Hạ Tưởng dọc đường đi cũng không cười hay nói thêm cái gì với Ngô Thiên và Ôn Tử Tuyền mà về thẳng nhà.
Toàn bộ sự việc dọc đường hắn liền đoán được vài phần.
Về đến nhà liền nhận được điện thoại của Lý Đinh Sơn.
Trong điện thoại, Lý Đinh Sơn nói nguyên nhân và quá trình sự việc với Hạ Tưởng, nhưng cũng không nói ra bí mật giữa y và Nghiêm Tiểu Thì. Tuy rằng Hạ Tưởng sớm muộn gì sẽ biết nhưng xét về một mặt nào đó mà nói y vẫn là muốn giấu đi.
Lý Đinh Sơn trước sau luôn luôn là điểm yếu của Hạ Tưởng. Huống chi sự việc lần này, Lý Đinh Sơn chỉ là bắt đầu có dụng ý đổ thêm dầu vào lửa, đều không phải là người thực sự đứng sau màn động thủ, Hạ Tưởng cũng liền chấp nhận tình thế lúc này. Hơn nữa, thực ra thì chủ định mà nói, Hạ Tưởng ngược lại vẫn muốn nhìn một chút đến nơi đầu sóng ngọn gió Tôn Tập Dân như thế nào!
Tôn Tập Dân trong vấn đề tập đoàn Đạt Tài có thái độ cố chấp. Cùng với lòng tham của Nha Nội, cũng không khác lắm chọc giận Hạ Tưởng, khiến kiên nhẫn của hắn mất đi, chuẩn bị phá cục.
Đang chuẩn bị ngủ, Hạ Tưởng lại nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ - Chu Hồng Cơ gọi đến.
- Anh Hạ, không quấy rầy anh nghỉ ngơi chứ?
Chu Hồng Cơ rất khách khí.
- Không, tôi còn chưa ngủ, anh Chu có việc gì?
Hạ Tưởng rất khách sáo.
- Tôi có nghe nói ..
Chu Hồng Cơ hơi chần chừ, dường như do dự cái gì, cuối cùng lập lờ nói một câu:
- Dường như Tỉnh ủy cố ý điều chỉnh chức vụ Lệnh Truyền Chí?
Hạ Tưởng mỉm cười, tin tức quay quanh một vòng rốt cuộc vẫn là rơi vào tai Chu Hồng Cơ. Có thể khiến Chu Hồng Cơ khuya khoắt còn gọi điện khẩn cấp tới, chứng minh một điều. Lệnh Truyền Chí là một điểm quan trọng, chẳng những khiến Lục Hoa Thành rất động lòng, cũng khiến Chu Hồng Cơ đứng ngồi không yên.
- Có thể là đồn đại thôi, cũng có thể là anh Khâu có ý này, nhưng tôi không nghe anh Khâu đề cập qua.
Hạ Tưởng trả lời cũng mập mờ ba phải.
Không thể không nói, tình hình tỉnh Tề vừa mới yên tĩnh vài ngày lại tiếp tục nổi sóng. Tuy nhiên so với gió thổi mây phun lần trước, sự kiện lần này thực nhẹ nhàng và thú vị. Hạ Tưởng hoàn toàn có thể chậm rãi mà bước, lấy thái độ khoanh tay đứng nhìn chỉ huy.
Là nên mạnh mẽ ra tay một lần rồi, Hạ Tưởng thu hồi tài liệu trên bàn. Có rất nhiều vấn đề, tới rồi không giải quyết không được!
Nhưng khác với cơn lốc mạng lần trước chính là, hắn hơi lo lắng cho Vương Chi Phu. Bởi vì với dự đoán của hắn, với tính khí của Vương Chi Phu, có lẽ cũng không có mấy thủ đoạn trong việc phòng bị bị người ta thẩm tra…
Sáng sớm hôm sau, đám người văn phòng Tỉnh ủy châu đầu ghé tai, sắc mặt khác nhau, đều nhỏ giọng bình luận vấn đề thiên hạ đệ nhất Chủ tịch tỉnh.
Có người vui sướng khi người gặp họa, có người lòng đầy căm phẫn. Có người đắc ý dào dạt. Chúng sinh trăm thái độ. Cho dù là ở trong chốn quan trường phải cẩn thận với tất cả mọi việc xung quanh mình, nhưng cũng có những biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Không ngoài dự đoán, Hội nghị thường vụ khẩn cấp được triệu tập.
Tôn Tập Dân ngồi ở vị trí số 2 phía trên, sắc mặt xanh lét, cực kỳ khó coi. Bởi vì y gần như một đêm không ngủ. Lướt qua những thảo luận trên mạng, càng xem càng đúng là kinh hãi. Càng kinh ngạc càng tức giận, càng tức giận càng khó chịu nổi.
Bởi vì những người trên mạng không phải là những người trong chốn quan trường, nói chuyện phải cẩn thận, phải để ý thân phận, phải có chừng mực. Những người trên mạng không kiêng kỵ gì cả, nghĩ cái gì nói cái đó, thậm chí là những lời nói khó nghe. Y cũng không muốn nhớ lại những gì ở tỉnh Yến, cho đến những tiếng xấu và những sỉ nhục đã qua. Bây giờ tất cả những điều đó đều bị người ta phơi bày trên mạng, thậm chí còn khoa trương lên mà đùa cợt. Những câu nói châm chọc khiêu khích khắc nghiệt, gần như khiến y suýt chút nữa đập nát máy tính. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Vốn dĩ Hội nghị thường vụ lần này cũng không có hành động gì lớn, đơn giản chỉ là hai yêu cầu, thứ nhất, mong Ban Tuyên giáo Trung ương ra mặt dẹp tan cơn gió lốc trên mạng. Thứ hai, do Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy liên hệ với các trang web để xóa những bài có liên quan đã được đăng lên, đồng thời tìm ra người đứng đằng sau giật dây, nghiêm trị việc đã để lộ bí mật chính trị.
Dù sao sự kiện lần này cũng khác với sự kiện lần trước, trực tiếp đem đấu tranh chính trị đặt lên mặt bàn. Sự tình vượt qua giới hạn của quan trường.
Nhưng cũng thật không ngờ chính là, Hạ Tưởng mạnh mẽ ra quân, trình diễn một hồi tuồng chấn động lòng người.