Theo căn bản mà nói, giữa Hạ Tưởng và thế lực của gia tộc nhìn như có quan hệ mật thiết, kỳ thật cũng có bất hòa nhất định, bởi vì ngoại trừ tiếp xúc khá nhiều với ông cụ Ngô, còn ba nhà họ Mai, Khâu, Phó thực tế người cầm lái là ba ông cụ đức cao vọng trọng thì tiếp xúc lại rất ít. Có thể nói, ngoại trừ ở thời kỳ li hợp từng có vài lần gặp mặt và đàm đạo không quá thân thiết, thì mấy năm qua hắn khó được gặp mặt bất luận một vị nào.
Phần lớn thời gian, hắn vẫn tiếp xúc khá nhiều với đời thứ hai, thứ ba của gia tộc thế lực. Nếu nghĩ lại cẩn thận, gặp mặt ít nhất, khoảng cách thời gian dài nhất là ông cụ Phó, không sai biệt lắm cũng có đến bốn, năm năm rồi không nói quá một câu với nhau.
Mà khiến Hạ Tưởng hoàn toàn bất ngờ chính là, hôm nay, xảy ra thình lình, dưới tình huống hắn không có một chút chuẩn bị tâm lý, bốn ông cụ bốn nhà Ngô, Mai, Khâu, Phó tụ họp bất ngờ ở thư phòng bên trong của ông cụ Ngô, khiến cho hắn khiếp sợ rất nhiều, cũng âm thầm may mắn trở về đúng lúc, là lúc gặp cuộc hội họp.
Trong lòng Hạ Tưởng cũng biết, bốn ông cụ tập trung cùng một chỗ, cũng không phải là vì chờ hắn — hắn cũng không có mặt mũi lớn như vậy, bất luận người nào trong nước cũng không đủ tư cách —— mà khẳng định là phải thương lượng chuyện đại sự gì.
Hạ Tưởng vừa vào cửa, mấy ông cụ vẻ mặt khác nhau đều cười cười, chào hỏi, trong đó nhiệt tình bất ngờ nhất, là ông cụ Phó.
Nói đi cũng phải nói lại, người mà Hạ Tưởng mâu thuẫn sâu nhất, lại đã từng trực tiếp chính diện đối mặt, cũng chỉ có ông cụ Phó mà thôi. Bởi vậy ông cụ Phó nhiệt tình quá mức, có vẻ như đầy thâm ý một cách khác thường. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tuy nhiên mấy vị đang ngồi đều là người già thành tinh rồi, đều hiểu được sau lưng việc ông cụ Phó vô cùng nhiệt tình, cố nhiên có nguyên nhân là Hạ Tưởng đã cứu Phó Tiên Tiên, nhưng chủ yếu là, trong lúc Hạ Tưởng ở tỉnh Tương có quan hệ hợp tác chặt chẽ với Phó Tiên Phong. Mỗi người còn biết là, sau khi Hạ Tưởng rời khỏi tỉnh Tương, thành viên tổ chức chính trị và kinh tế ở tỉnh Tương, vẫn bắt tay chặt chẽ với Phó Tiên Phong như cũ.
Cũng là nhờ Hạ Tưởng lôi kéo các thành viên tổ chức kinh tế và trợ giúp, mới khiến nhà họ Phó nhanh chóng mở ra cục diện kinh tế ở tỉnh Tương, và bước đầu đã đứng vững gót chân.
Ông cụ Ngô cũng không nói lời nào, chỉ im lặng mà cười, ông cụ Khâu chỉ gật đầu ra hiệu, cười cười, nhưng còn ông cụ Mai, liên tiếp gật đầu, trong lòng âm thầm tán thưởng thủ đoạn và sự thông minh của Hạ Tưởng.
Kế sách hợp tác quan trọng nhất chính là tạo ra một tập thể có ích lợi chung, dùng tục ngữ nói chính là, mọi người cùng ăn trong một nồi cơm, khẳng định sẽ cùng xem trọng nồi cháo, không cho người ngoài nhúng bẩn, lại càng không làm người ngoài đánh vỡ nồi của mọi người.
Hạ Tưởng càng thông minh ở chỗ, hắn mặc kệ là cùng ai hợp tác, đều biểu hiện rộng lượng làm cho người ta khâm phục, bởi vì hắn không làm chuyện tiểu nhân, không lòng tham, không tính toán chi li, thậm chí... không thèm để ý được mất.
Đây cũng là chỗ cao minh nhất của hắn, bởi vì hắn càng không đề cập tới điều kiện, ai cũng sẽ có tình cảm đối với hắn, cũng sẽ không bạc đãi hắn, bởi vì ai cũng ngại ngùng vì việc cũ.
Hạ Tưởng trước sau hợp tác với nhà họ Ngô tại tỉnh Yến, đồng thời, lại có quan hệ chặt chẽ phức tạp nhất với nhà họ Ngô. Ở tỉnh Tương, lại thành lập thêm một bước cơ sở ích lợi lâu dài với nhà họ Phó. Mà hiện tại ở tỉnh Tề, lại có quan hệ hợp tác chân thành với nhà họ Khâu. Về phần nhà họ Mai dường như có hơi bất hòa, kỳ thật vì Mai Thái Bình ám chỉ, ông cụ Mai cũng đã sớm coi Mai Đình là cốt nhục của Hạ Tưởng, cho nên đối với nhà họ Mai mà nói, Hạ Tưởng không phải người ngoài.
Cả bốn ông cụ đều vô tư ưu ái một người, Hạ Tưởng có thể thắng được mấy vị ở trong nước thì việc được các ông cụ trân trọng là hết sức quan trọng, không phải may mắn, cũng không phải bởi vì miệng hắn có bao nhiêu ngọt có bao nhiêu gian, bởi vì mấy vị đó đã trải qua vô số sóng gió, bất luận kỹ xảo nào cũng đều bị thất bại.
Có điều, chỉ có thật lòng chân thành, mới có thể làm cho bọn họ hoàn toàn tiếp nhận. Cũng là bởi vì Hạ Tưởng thực lòng, thành tâm và tới tâm, mới trở thành nhân tài trẻ tuổi có thể tin tưởng và bồi dưỡng trong mắt bốn ông cụ.
Nếu nhìn lại thì với vài ông cụ không đánh nhau thì không quen nhau và từng bước được bọn họ tiếp nhận, hết sức đôn hậu nhưng thận trọng như thế nào.
Hạ Tưởng cung kính mà không mất thân thiết cười, hỏi thăm từng ông cụ. Cũng quả thật, ở trước mặt bọn họ, hắn không có một chút lý do để không khiêm tốn. Tuy rằng hiện tại hắn có một chút thành tích, tốc độ lên chức coi như tên lửa, nhưng đang ngồi với mấy ông cụ, năm đó ở trong nước, không có chỗ nào mà không phải là ngôi sao chính trị chói mắt.
Hạ Tưởng ngồi rất thông minh, vừa không hỏi nhiều, cũng không quá nhiệt tình — dù sao thật lòng là muốn đứng lên, hắn ở nhà họ Ngô cũng coi như khách, không thể đổi khách thành chủ — nhưng cũng không chủ động rời đi, sẽ chờ ông cụ Ngô mở miệng.
Ông cụ Ngô quả nhiên mở miệng:
- Tiểu Hạ qua đây đúng lúc, ngồi cùng bàn một chút cũng tốt, dù sao sự việc cũng có chút quan hệ với cháu. Có ý tưởng, cũng có thể phát biểu một chút ý kiến.
Chẳng khác nào một hội nghị thế lực gia tộc trọng đại phạm vi hẹp? Hạ Tưởng trong lòng hơi sốc, trực giác nói cho hắn, bình thường bốn ông cụ hiếm khi ngồi cùng một chỗ, hôm nay hiếm thấy tụ họp, nhất định là muốn thảo luận chuyện đại sự gì. Liên tưởng đến Tống Triêu Độ thường xuyên hành động, cùng với sắp đến nhiệm kỳ mới của các tỉnh trong nước, xa nữa còn có nhiệm kỳ mới của Trung ương năm sau, hắn mơ hồ đoán được chuyện gì.
Hạ Tưởng an vị ở một bên nghe mấy ông cụ nói chuyện, quả nhiên, là nhằm vào bố cục thế lực gia tộc bước tiếp theo và kế hoạch lâu dài, là vì mưu cầu càng nhiều vị trí cấp tỉnh bộ, cùng với đề cử các ứng cử viên thích hợp có đủ lý lịch kinh nghiệm, như thế vân vân. Hoàn toàn là liên kết thế lực giữa các gia tộc trước nay chưa từng có một lần.
Nếu nội dung hội nghị để lộ ra, tuyệt đối sẽ khiến cho khắp nơi chấn động rất lớn!
Đáng tiếc chính là, thế giới có rất nhiều sự việc, vĩnh viễn không sáng tỏ, vĩnh viễn không bị người ngoài biết được.
Tuy nhiên cho dù là Hạ Tưởng, cho dù hắn sớm chuẩn bị tâm lý, đang nghe đến kế hoạch bước tiếp theo của thế lực gia tộc, vẫn không khỏi khiếp sợ, đồng thời cũng có cảm giác vinh hạnh sâu sắc.
Nếu nói trước kia chỉ có nhà họ Ngô tán thành hắn, còn lại ba nhà đối với hắn tuy là ủng hộ, nhưng cũng là ủng hộ có hạn chế, vẫn chưa được tín nhiệm hoàn toàn, nhưng hôm nay, vào lúc này, không dè chừng việc hắn ở đây, đem toàn bộ kế hoạch của thế lực gia tộc bày ra trước mặt hắn, chính là bốn nhà đối với hắn đã có trăm phần trăm tín nhiệm.
Hắn có cảm giác vinh hạnh sâu sắc, cũng càng biết trách nhiệm trên vai.
- Tiểu Hạ, hãy nói quan điểm của cháu đi.
Sau khi mấy ông cụ thảo luận một hồi, ông cụ Ngô đã đem đề tài giao cho Hạ Tưởng, hơn nữa còn tung ra một vấn đề nan giải,
- Trước kia cháu từng có một thời gian rất dài có thành kiến đối với thế lực gia tộc, trải qua nhiều năm chìm nổi trong quan trường, kiến thức càng nhiều, cũng quen biết được rất nhiều người bề ngoài vì nước vì dân, sau lưng lại hành động hoàn toàn ngược lại, hiện tại cháu hẳn là có nhận thức rất sâu, nói thử xem...
Kỳ thật từ lúc ở tỉnh Tương, Hạ Tưởng đã được thừa nhận trong ánh mắt lâu dài mà thâm thúy của ông cụ Ngô, vô cùng khâm phục đối với sự kiên nhẫn của hắn, lại tin tưởng trí tuệ chính trị tài trí hơn người của hắn.
Bởi vì khi Hạ Tưởng nhận thức hiện nay trong nước cái gọi là thế lực gia tộc cũng tốt, hệ bình dân cũng được, thậm chí là phe phản đối cũng chẳng sao, cho dù hô vang khẩu hiệu rất nhiều, cho dù quan niệm chính trị vì nước vì dân, kỳ thật đều giống với đường lối của thế lực gia tộc!
Nói cách khác, cũng có thể miễn cưỡng dùng chủ nghĩa tư bản quyền quý để hình dung, nói ngắn lại một câu, ở trong nước trước khi cải cách chính trị còn chưa tiến được đến dân chủ, giành trước chiếm lĩnh tối cao, cho dù chỉ dùng thủ đoạn chính trị — cũng tốt thôi, hay là dùng thủ đoạn kinh tế — lũng đoạn và chuyên doanh, thành lập kinh tế đế quốc — cũng tốt thôi. Đều muốn đạt tới mục đích giống nhau, chính là chắc chắn năm sau, chính trị trong nước tiến đến thời đại dân tuyển, làm dân chúng cao hứng phấn chấn bầu cử người lãnh đạo quốc gia, mới rõ ràng phát hiện, cuối cùng thông qua thủ đoạn bầu cử dân chủ hợp pháp mà tìm ra người lãnh đạo, đều là hậu duệ của người lãnh đạo quốc gia.
Cho đến ngày nay, luân chuyển quyền lực không phải dựa vào cha truyền con, không phải dựa vào vương quyền, cũng không phải dựa vào bổ nhiệm, mà là dựa vào định hướng của lòng dân. Nhưng lòng dân từ đâu mà đến, từ nghe được, theo truyền thống, theo tuyên truyền che trời phủ đất, theo các con đường chỗ nào cũng nhúng tay vào ảnh hưởng, nhưng ở sau lưng, động lực khổng lồ chống đỡ cho tuyên truyền lại là cái gì?
Hai chữ — tiền tài!
Triều đại thay đổi, quyền lực thay đổi con người, quy luật lịch sử không ai thay đổi được, nhưng mấy ngàn năm lịch sử nhân loại văn minh, lòng người có theo hướng được chỉ đạo vĩnh hằng không thay đổi giống như đồ vật hay không, là người xua như xua vịt và tình nguyện trả giá hết thảy ... vẫn là tiền tài.
Thông thường mà nói, ai có tiền người đó là đại gia. Trang trọng mà nói, ai là tư bản chủ nghĩa quyền quý, người đó sẽ được lòng dân hướng theo, ai là đại diện cho dân chủ, người đó nắm giữ được lực lượng chính trị lớn nhất.
Thế lực gia tộc sở dĩ không dung tha cho hệ bình dân hoặc phe phản đối, mà còn thường xuyên bị một ít người gọi là chuyên gia giảng dạy dùng ngòi bút làm vũ khí trên truyền thông, nâng cao quan điểm. Nguyên nhân căn bản chính là thế lực gia tộc đi trước tất cả thế lực, là vì cầm quyền trong nước từ lâu rồi, là chiếm trước một bước đầu tiên vững chắc!
Và sau khi các phe phái khác tỉnh ngộ, thế lực gia tộc dĩ nhiên trở thành bầu khí hậu, bọn họ ngoại trừ hâm mộ, ghen tị, hận thù, thì không còn cách nào. Hơn nữa dùng ngòi bút làm vũ khí sau lưng, đều bị phía sau tiếp trước noi theo thế lực gia tộc mà thực hiện, không bị chậm lại phía sau nhiều lắm.
Chèn ép, lôi kéo, phân hoá thế lực gia tộc nguyên nhân căn bản không phải vì nước vì dân, mà là vì muốn đánh vỡ quấy rầy lực lượng thế lực gia tộc, do đó khiến chính mình có cơ hội được nâng cao thôi.
Hạ Tưởng bắt đầu từ mâu thuẫn thế lực gia tộc, rồi hoàn toàn hiểu ra chỗ tinh tế trong đó, và hoàn toàn hiểu rõ mục đích chính trị và lợi ích kinh tế đích thực của các phái hệ, trong suốt thời gian mười năm!
Đỗ Mục có câu thơ: "Mười năm cảm giác mộng Dương Châu, Chỉ giành được tiếng bạc tình thanh lâu." Mà cho Hạ Tưởng nói thì thành — 'Mười năm cảm giác mộng quan trường, Mới nhận lại được tỉnh táo, tinh tường.'
Cơ quan quốc gia khổng lồ mà phức tạp, lung tung mà ẩn núp sâu vô cùng, không phải con nít ranh mới vào quan trường có thể liếc mắt một cái là nhìn thấu, bản thân phải đã trải qua thế sự, biết người trong quan trường đăm chiêu suy nghĩ, chân chính cảm nhận được bộ mặt thật sau lưng mỗi người, mới có thể hoàn toàn thấy rõ phía trước sáng sủa và có đường dưới chân.
- Cháu thật sự là chỉ nói ra suy nghĩ của mình...
Nhìn mấy ông cụ hoặc nghi vấn hoặc chờ mong hoặc ánh mắt thân thiết, Hạ Tưởng lần đầu tiên trước mặt người cầm lái thế lực gia tộc, nói ra một hồi, khiến mấy ông cụ như có niềm vui bất ngờ.