Đã là thời điểm ban chiều, tia nắng chiều ngoài cửa sổ chiếu rọi lên khuôn mặt gần như trong suốt của Cổ Ngọc, làm cho mắt, mũi và tai của cô, đều thể hiện ra một lớp ánh sáng rực rỡ như ngọc.
Đúng thật là một người đẹp như ngọc.
Cổ Ngọc lại thay bộ quần áo mới trên người, quần bò màu nhạt càng tôn lên dáng người gần như hoàn mỹ của cô, đôi chân thon dài, đôi vai nhỏ để lộ ra bên ngoài, không có chỗ nào là không tinh tế như ngọc.
Cái gọi là người đẹp như ngọc, cũng không phải là nói khống. Mà là câu khen ngợi xuất phát từ đáy lòng của người xưa.
- Anh nói, nếu như em sinh một đứa nhỏ, có thể sẽ thành thục hơn một chút không?
Cổ Ngọc lại tìm một chiếc áo có chút chuyên nghiệp mà mặc vào.
- Em cũng không còn nhỏ nữa, nhưng luôn cảm thấy mình vẫn còn giống như trẻ con vậy, không chỉ tính khí giống, mà bề ngoài cũng giống, tức thật. Em làm sao có thể đàm phán với người ta. Những người khác ai cũng sẽ không tin tưởng em…
- Anh tin tưởng em.
Hạ Tưởng cười rồi, tính tình Cổ Ngọc quả thật rất trẻ con, sự thành thục đối với cô mà nói có lẽ không phải là một chuyện tốt, cũng không hẳn con gái sau khi sinh con sẽ trở nên thành thục, cứ như cô bé Lê vậy. Con đã lớn nhường nào rồi, cô ấy vẫn còn nhỏ nhắn đáng yêu như ngày nào.
- Em cũng không cần cố tình tu sửa bản thân mình. Trên thương trường, cái cần thiết không phải là sự thành thục điềm đạm, cái cần là thực lực.
- Em đặt hết toàn bộ vốn liếng vào, anh thật sự đồng ý sao?
Toàn bộ tài sản của Cổ Ngọc có khoản gần 600 triệu hơn, đương nhiên phần lớn là bất động sản, không phải là tiền mặt lưu động. Nhưng nếu như biến một phần cổ phiếu thành tiền mặt, điều chỉnh bộ phận kết cấu kinh tế, có thể điều động hơn 200 triệu tiền vốn cũng không phải chuyện nói chơi.
Hơn 200 triệu tuy rằng đem so với khoản tiền khổng lồ chuẩn bị đầu tư của tập đoàn Đạt Tài, thì không đáng để nhắc tới, nhưng ý nghĩa chính trị ẩn chứa bên trong cực kỳ lớn. Thẩm Lập Xuân có biết được hay không cũng không quan hệ gì, thậm chí cho dù Lý Đinh Sơn và Chu Vu Uyên cũng không được rõ chuyện gì cũng không quan trọng. Chỉ cần Lão Cổ hiểu được chỗ liên kết mật thiết bên trong, chỉ cần Thủ Tướng biết được Cổ Ngọc đã đầu tư toàn bộ gia sản vào một trong những hạng mục quan trọng nhất ở thành phố Ngũ Nhạc là được rồi.
Rất nhiều sự việc, có thể làm không thể nói, tin rằng Thủ Tướng sẽ cảm giác vô cùng bất ngờ và kinh ngạc vui mừng trước bố cục của hắn.
- Anh không đi cùng em đến Ngũ Nhạc hả?
Cổ Ngọc soi trước gương vài cái, cũng coi như hài lòng với vẻ ngoài của mình một chút
- Em mới là lần đầu tiên đầu tư bất động sản, trong lòng có chút thiếu tự tin, luôn muốn tìm một người đi cùng em mới có cảm giác vững vàng chắc chắn…
- Không phải bất động sản, là sản nghiệp bất động sản…
Hạ Tưởng lại chỉnh sửa cách nói sai của Cổ Ngọc
- Em đến Ngũ Nhạc rồi, trực tiếp tìm Ôn Tử Tuyền, cô ta sẽ giúp em sắp xếp tốt mọi thứ. Về những vấn đề khác như đầu tư, quy hoạch, đàm phán vân vân, em đều không cần bận tâm, trực tiếp giao cho Thẩm Lập Xuân là được rồi.
- Thế thì em có đi hay không đi có khác gì nhau đâu? Em mới không đi để làm bình hoa đó.
Cổ Ngọc mất hứng rồi.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Không phải là để em đi làm bình hoa, em chỉ cần xuất hiện, liền mang ý nghĩa quan trọng và to lớn.
Cổ Ngọc lại vui vẻ rồi
- Em đối với anh, thật sự quan trọng như vậy sao?
Về công về tư, về tình về lý, Cổ Ngọc đối với Hạ Tưởng, đích thực vô cùng quan trọng, Hạ Tưởng cũng không phủ nhận sự quan tâm của hắn đối với Cổ Ngọc. Hắn cũng biết, Cổ Ngọc vô cùng quan tâm đến sự quan tâm của hắn đối với cô.
- Em đối với anh, đối với Lão Cổ, đối với rất nhiều người, đều vô cùng quan trọng…
Hạ Tưởng nói một cách đinh ninh chắc chắn. Cái hắn nói là những lời nói trong lòng, bởi vì tính chất đặc biệt trong thân phận của Cổ Ngọc, cô tham gia vào trong dự án của tập đoàn Đạt Tài, sẽ mang đến sự tiện lợi khổng lồ giúp cho tập đoàn Đạt Tài có thể thuận lợi đứng vững ở tỉnh Tề.
Cũng không phải hắn có ý lợi dụng Cổ Ngọc, chẳng qua là có người có ý lợi dụng Cổ Ngọc trước, hắn chỉ là lập lại trật tự thôi mà.
Cổ Ngọc vui sướng đi khỏi, Hạ Tưởng một đường hộ tống cô đến đường cao tốc, mới quay về. Trên đường về, liền nhận được điện thoại của Chu Hồng Cơ.
- Bí thư Hạ, thông qua điều tra rõ của kỷ luật tỉnh, sự thật Lỗ Thành Lương tham ô nhận hối lộ, không hề thành lập!
Chu Hồng Cơ cũng ra đòn tấn công mạnh rồi, xem ra, để nghênh tiếp cuộc thị sát của Thủ Tướng, bên phía Tôn Tập Dân cũng tăng cường bố trí rồi.
Đúng rồi, tỉnh Tề không phải tỉnh Tề của người tỉnh Tề, không phải tỉnh Tề của Thủ Tướng, cũng không phải tỉnh Tề của Tổng bí thư, càng không phải tỉnh Tề của phe phản đối, mà là tỉnh Tề của mọi người, ai muốn ăn chặn một mình, hai bên còn lại cũng sẽ không hài lòng.
Hai năm trước Thủ Tướng đã từng đến tỉnh Tề thị sát, mới vỏn vẹn có hai năm lại đến tỉnh Tề, ý nghĩa chính trị bên trong, phàm là người trong quan trường, đều sẽ đoán ra được vài phần. Một khi đến được vị trí cao nhất, sẽ không dễ dàng gì đến những bộ phận tỉnh dưới để thị sát, càng sẽ không ngắn ngủi trong vòng hai năm, liên tiếp đến thị sát ở cùng một tỉnh.
Đối với kết luận về sự việc của Lỗ Thành Lương mà Chu Hồng Cơ đã đưa ra một cách nhanh chóng và quả quyết có thể thấy được, Chu Hồng Cơ cũng chuẩn bị biến thế bị động thành thế chủ động rồi.
- Nghe được tin này, tôi rất vui.
Hạ Tưởng quả thật là thật lòng vui mừng, Chu Hồng Cơ không chỉ lấy lại danh dự cho Lỗ Thành Lương, an ủi vong hồn của người đã chết trên trời, khiến cho gia quyến người chết được an ủi, cũng là một đòn phản công mạnh mẽ đối với hạng người đổi trắng thay đen, đâm bị thóc chọc bị gạo như Hà Giang Hải.
Ý nghĩa thâm thúy hơn Hạ Tưởng cũng hiểu được, Chu Hồng Cơ muốn mượn sự việc này, muốn triển khai một hoạt động thu nạp quyền lực trong Ủy ban Kỷ luật.
- Tỉnh ủy hy vọng Ủy ban Kỷ luật tiếp tục đào sâu chân tướng sự thật, tra ra kẻ làm chủ đứng sau hậu trường, không những phải trả lại một sự công bằng cho đồng chí Lỗ Thành Lương, cũng phải lấy lại danh tiếng cho Ủy ban Kỷ luật.
Câu cuối cùng của Hạ Tưởng đã nêu rõ chủ đề.
Chu Hồng Cơ rất là vui vẻ yên tâm, hợp tác với người thông minh đúng là nhẹ nhàng thoải mái, vừa nêu đã rõ, ông ta nói một cách cung kính:
- Sau này tôi công tác ở Ủy ban Kỷ luật, còn cần phó Bí thư Hạ giúp đỡ nhiều!
Điều chỉnh nhân sự trong Ủy ban kỷ luật, không rời khỏi cái gật đầu của Phó bí thư Tỉnh.
Lúc Hạ Tưởng quay trở về Tỉnh ủy, sắc trời đã tối, nhưng văn phòng của mấy vị lãnh đạo tỉnh Ủy chủ chốt, vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ. Nếu không phải Chu Hồng Cơ gọi điện thoại đến, buổi tối Hạ Tưởng đã sắp xếp xong cùng dùng bữa với Tiêu Ngũ, Dương Uy, Nga Ni Trần rồi. Nhưng sự việc có thay đổi, kết luận của Tỉnh Ủy vô cùng quan trọng, thậm chí sẽ phân bổ ảnh hưởng đến cục thế trước mắt, hắn cần phải gặp mặt nói chuyện với Khâu Nhân Lễ.
Còn chưa lên lầu, đúng lúc gặp phải Chu Hồng Cơ đang cùng đi ra với Niếp Kiến Hào ngay tại hành lang.
Niếp Kiến Hào là Ủy viên thường vụ Tỉnh Ủy, Quân Khu Chính trị Tỉnh Ủy, một trong số người mà Hạ Tưởng không quen biết. Cao lớn, mặt chữ điền, là hình tượng người lính thật thụ một trăm phần trăm, chứ không phải khí chất nghệ sĩ của người lính dân sự.
- Phó Bí thư Hạ, thật trùng hợp.
Vẻ mặt Chu Đồng Cơ tươi cười
- Đúng lúc tôi và Kiến Hào ra ngoài dùng bữa, đi, cùng đi nào.
Cái mà Chu Hồng Cơ biểu hiện ra lúc này là sự thoải mái và nhiệt tình.
Hạ Tưởng không có ý cùng đi dùng cơm tối với Chu Hồng Cơ vào lúc này, hắn còn phải lo việc khác, thêm nữa, Niếp Kiến Hào bên cạnh chỉ khẽ gật đầu chào hắn, thái độ rất là lãnh đạm, hắn hà tất phải đi chung vui một cách không cần thiết chứ? Liền khéo léo từ chối ngay.
Sự hưng phấn của Chu Hồng Cơ rất cao, thấy Hạ Tưởng một mực không đi, liền kéo Hạ Tưởng sang một bên, nói mấy câu.
- Phó Bí thư Hạ, kết luận của Ủy ban kỷ luật. Ngày mai tôi sẽ chính thức trình lên tỉnh Ủy. Tài liệu do Sở công an tỉnh cung cấp, chứng cứ không đủ, không đáng tin dùng.
- Nhưng việc điều tra Ngũ Nhạc, hình như tiến triển không lớn, hai đồng chí Lệnh Truyền Chí và Đường Trịnh Kiệt có sự phân chia, tôi chuẩn bị đề ra kiến nghị với Tỉnh Ủy, điều đồng chí Lệnh Truyền Chí trở về, để ông ta phụ trách cụ thể việc giải quyết hậu quả cho vụ án Lỗ Thành Lương, ngoài ra phái thêm Phó bí thư Ủy ban Kỷ luật Mục Chính đến Ngũ Nhạc để cùng phối hợp điều tra với đồng chí Đường Trịnh Kiệt.
- Trên đây, chỉ là bước suy nghĩ mở đầu của tôi, ngày mai chuẩn bị đề trình lên hội nghị làm việc Bí thư. Thông báo cho phó Bí thư Hạ biết trước đấy.
Chu Hồng Cơ nói, Hạ Tưởng nghe, hai người chạm trán nhau, thời gian đứng ở góc hành lang cũng không lâu, chẳng qua là một hai phút đồng hồ, nhưng lại là cảnh tượng mang ý nghĩa vô cùng sâu xa.
Hạ Tưởng đợi Chu Hồng Cơ nói xong, cười mà không nói, chỉ là ngẫm nghĩ một lúc, liền giơ tay bắt tay Chu Hồng Cơ:
- Tôi vẫn luôn ủng hộ công việc của Ủy ban kỷ luật. Hồng Cơ, ông còn thiếu tôi một chầu rượu đấy, ha ha… Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Đợi khi Hạ Tưởng đi xa rồi, nụ cười trên gương mặt của Chu Hồng Cơ cũng nhạt đi, gã khẽ lắc lắc đầu, tự mình lầu bầu nói một câu:
- Lần đầu tiên hợp tác, để xem cậu có phải là người bạn hợp tác đáng tín nhiệm hay không?
Hạ Tưởng báo cáo với Khâu Nhân Lễ như thế nào, lại đã làm gì ở phía sau hậu trường, Chu Hồng Cơ cũng không được rõ, cũng không quan tâm. Gã chỉ cần biết một kết quả thôi là được rồi.
Sáng ngày hôm sau, Chu Hồng Cơ chính thức trình lên kết quả điều tra của Ủy ban Kỷ luật trong hội nghị làm việc Bí thư. Hoàn toàn đánh đổ chứng cứ tương quan của Sở Công An Tỉnh trước đó, đồng thời cũng bác bỏ kết luận của Phó bí thư thường vụ Ủy ban Kỷ luật Lệnh Truyền Chí, chứng thực sự trong sạch của Lỗ Thành Lương, mà ngôi biệt thự đóng vai trò là chứng cứ tham ô nhận hối lộ của Lỗ Thành Lương, là biệt thự của tập đoàn sản nghiệp muối xây dựng tạo nên, đóng vai trò là phúc lợi cho công nhân viên chức được cấp cho cá nhân Lỗ Thành Lương sử dụng, Lỗ Thành Lương tuy rằng tiếp nhận, nhưng vẫn chưa vào ở, cũng không cấu thành nhận hối lộ.
Mà cục muối vi phạm qui định, xây dựng mấy chục tòa biệt thự vượt tiêu chuẩn cho phép ở khắp nơi, coi như phúc lợi chia cho các lãnh đạo ở tầng trung cấp trở lên trong cục muối, trong đó chiếm dụng tham ô khoản tiền công. Ủy ban kỷ luật đang chuẩn bị điều tra sự việc này.
Đồng thời, Ủy ban kỷ luật quyết định điều Lệnh Truyền Chí về, do Lệnh Truyền Chí phụ trách cụ thể công việc giải quyết tốt hậu quả cho vụ án của đồng chí Lỗ Lương Thành, đại diện Ủy ban kỷ luật tỉnh nói lời xin lỗi tới gia quyến của Lỗ Thành Lương, đồng thời do Lệnh Truyền Chí phụ trách đi sâu điều tra vấn đề phía sau của việc vi phạm pháp luật kỷ cương của cục muối, đã xây dựng biệt thự trái phép.
Cuộc họp làm việc giữa các bí thư cuối cùng cũng đạt tới thống nhất chung. Đối với quyết định của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, biểu thị sự ủng hộ.
Đóng vai trò là một lần phản công quan trọng nhân lúc Lệnh Truyền Chí không ở tỉnh Ủy, Chu Hồng Cơ mượn chuyện của Lỗ Thành Lương, tăng cường hoạt động thu gom quyền lực, không chỉ mượn cơ hội chứng thực sự trong sạch của Lỗ Thành Lương, làm suy yếu uy danh của Lệnh Truyền Chí một cách mạnh mẽ, cũng có ý khiến Lệnh Truyền Chí tham gia điều tra việc xây biệt thự trái phép của cục muối, tạo ra mẫu thuẫn, hóa giải áp lực đền từ phía Lệnh Truyền Chí, từ đó đạt được mục đích nắm quyền cuối cùng ở Ủy ban Kỷ luật.
Cũng đánh dấu cục thế của tỉnh Tề, chính thức tiến vào thời kỳ phát triển đa dạng hóa.
Bởi vì cuộc họp hội nghị làm việc của các Bí thư cũng không có mời Hà Giang Hải tham gia, lúc Hà Giang Hải biết được tin tức, Phó bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Mục Chính Nhất đã khởi hành lên đường, xuất phát đến Ngũ Nhạc, mà Lệnh Truyền Lệnh đã chính thức nhận được thông báo. Yêu cầu trở về Tỉnh ủy ngay.
Hà Giang Hải tức giận rồi, trước mặt sau lưng đều có kẻ địch, lần đầu tiên gã cảm thấy áp lực to lớn mà sự liên kết của hai phái mang lại.
Nhưng mà tin khiến gã khó chấp nhận hơn nữa chính là, Phó chủ tịch tỉnh Lý Đinh Sơn cũng đã đi Ngũ Nhạc rồi. Dường như là một hạng mục thu hút đầu tư quan trọng, đóng vai trò là Bí thư Đảng Ủy Công an tỉnh, công việc thu hút đầu tư không có chút quan hệ nào với gã, gã không có quyền hỏi đến, cho nên cũng không biết được chi tiết.
Không biết còn đỡ, nếu như để ông ta biết được, thì sẽ tức điên lên mất thôi.
Hà Giang Hải mới nếm trải quả đắng, đương nhiên sẽ không dễ dàng để yên, nhưng ông ta làm sao biết được, thủ đoạn phản đòn của Hạ Tưởng, thông thường không phải chỉ một đợt, mà là tầng tầng lớp lớp!
Vì kế hoạch lớn. Không những phải mở ra cục diện lớn ở tỉnh Ủy, ở các thành phố phía dưới, Hạ Tưởng cũng phải nắm bắt cục diện, bởi vì thời gian không đợi người.
Chính lúc sau khi Chu Hồng Cơ lựa chọn thi hành hàng loạt các thủ đoạn, thì có hai tin tức đột nhiên truyền ra, dự báo một vòng phản công mới đang đến.